Chương 429: Không hù được cô
Bạch Hoài An thoát khỏi tâm trạng không tốt của mình, bỗng nhảy xuống giường, cố gắng lau nước mắt rơi, không thể để cho Lâm Bách Châu nhìn tâm trạng mình không tốt.
Nhưng cô mới khóc đến mức như thế, sao có thể che giấu cho được.
Hai gò má và chóp mũi Bạch Hoài An đỏ bừng, vành mắt hồng hồng, mí mắt hơi sưng, nhìn qua khiến người ta yêu mến cực kỳ.
Lòng Lâm Bách Châu chợt thấy chua xót, để mâm trên tay xuống, nhanh chân đi đến trước mặt Bạch Hoài An, bàn tay cô gò má cô lên, mặt mũi ân cần: "Em khóc.."
Bạch Hoài An lùi về sau, tránh mặt qua một bên, không muốn tiếp xúc thân thể với anh ta, cứng cổ nói: "Tôi không có khóc, anh đừng có đụng vào tôi!".
Lâm Bách Châu nhìn lòng bàn tay trống rỗng, xúc cảm nóng bỏng mềm mại vừa rồi như chưa từng xuất hiện, khiến cho lòng anh ta trở nên trống rỗng.
Anh ta cúi đầu, ngón tay chạm vào đường may của quần, vì khẩn trương mà ma sát hai cái, trong lòng có chút khổ sở.
Hoài An chế anh ta, cô không muốn anh ta động vào mình. Lần trước nghe cô nói như thế, là khi ở bệnh viện, cô nói với Hoắc Tùng Quân như thế.
Bởi vì Hoắc Tùng Quân không tin lời cô nói.
Mà lần này, những lời này lại nói với anh ta.
Bạch Hoài An ghét anh ta sao?
Lâm Bách Châu khẩn trương nhìn cô, môi giật giật, giống như là muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra. Anh ta quay người cầm mâm thức ăn mình mới bưng tới, bày thức ăn lên bàn ăn ở trong phòng.
Bạch Hoài An nhìn động tác của anh ta, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt. Ánh mắt vừa rồi của anh ta giống như một chú chó lớn bị chủ của mình vứt bỏ vậy, trông cực kỳ đáng thương.
Nhưng mà có đáng thương hơn nữa, cũng không khiến Bạch Hoài An quên đi được cái sự thật rằng cô là được anh ta đổi lấy từ buổi tiệc đính hôn treo đầu dê bán thịt chó đó!
Anh ta đang giam cầm cô, anh ta muốn giam cầm cô!
"Hoài An, ra đây ăn cơm, cả ngày hôm nay em không ăn gì cả, chắc chắn là đói rồi."
Lâm Bách Châu nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, không mang theo chút mờ ám nào.
Bạch Hoài An lắc đầu, ánh mắt cổ chấp: "Lâm Bách Châu, cho tôi ra ngoài, tôi không muốn đợi ở đây nữa, tôi muốn về nhà"
Cô vừa khóc xong, giọng nói khàn khàn không rõ.
Lâm Bách Châu vẫn cười : "Em có thể coi nơi này là nhà em"
"Không" Bạch Hoài An lắc đầu, ngữ khí kiên định: "Nơi này không phải nhà tôi, đây là chỗ mà anh giam cầm tối. Lâm Bách Châu, anh làm như vậy là không đúng, là phạm pháp. Chỉ cần anh thả tôi, tôi sẽ không truy cứu."
Lâm Bách Châu cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cười lên: "Ba năm trước em bị mù, Hoắc Tùng Quân nhốt em ở trong nhà, ngoại trừ bệnh viện, không để cho em đi bất cứ đâu, anh ta làm như thế chẳng lẽ không phải là giam cầm sao? Nhưng ngược lại em lại yêu anh ta."
Anh ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Bạch Hoài An, nhìn từ cặp mắt đào hoa đang ửng đỏ, nhìn đến môi hồng nhạt mềm mịn, ánh mắt si mê: "Tại sao đổi thành là anh, em bảo không thế, còn muốn truy cứu nữa?"
Bạch Hoài An lui về sau hai bước, người ngồi sát bên mép giường. Cô sợ ánh mắt này của Lâm Bách Châu, ánh mắt khăng khăng chiếm làm của riêng.
"Chuyện đó không giống nhau" Giọng cô nỉ non.
Khi ấy cô mình, một mình sinh hoạt bất tiện. Hoắc Tùng Quân sợ cô đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, anh đang bảo vệ cô. Hơn nữa tình hình giữa cô và Hoắc Tùng Quân rất phức tạp, giữa bọn họ có giao dịch, còn có quan hệ hôn nhân.
Mà Lâm Bách Châu, anh ta đây là khống chế và giam cầm!
“Sao lại không giống nhau, sao có thể không giống nhau?” Lâm Bách Châu từng bước từng bước đến sát gần cô, ép Bạch Hoài An không thể lùi được nữa.
Cô sợ hãi nhắm mắt lại, đầu tránh qua một bên. Hành động có ý phòng bị như thế này cho Lâm Bách Châu đột nhiên bừng tỉnh, anh ta hốt hoảng vội vã lui về sau hai bước, thở hổn hà hổn hển.
Thiếu chút nữa, vừa rồi thiểu chút nữa anh ta làm tổn thương Hoài An.
"Xin lỗi!"
Lâm Bách Châu nói xong liền chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Vừa vào đến nhà vệ sinh, anh ta liền luống cuống tay chân lấy ra một lọ thuốc nhỏ, tuỳ tiện đổ ra mấy viên thuốc, không thèm uống nước mà nuốt xuống luôn.
Vị đắng ngập tràn trong miệng, Lâm Bách Châu lại cảm thấy thật an tâm, uống thuốc rồi, tâm trạng của anh ta sẽ tốt hơn, sẽ không làm tổn thường Hoài An.
Lâm Bách Châu cúi đầu, mở vòi nước, rửa sạch mồ hôi lạnh trên mặt.
Rồi ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương.
Người trong gương thật quen thuộc, nhưng lại khiến Lâm Bách Châu cảm thấy có chút xa lạ, gương mặt đó vẫn là mình, nhưng sự chiếm hữu muốn chiếm làm của riêng sâu trong mắt khiến chính anh ta còn thấy kinh hãi.
"Không thể đẻ như thế này mà ra ngoài được, như thể sẽ hù Hoài An mất"
Anh ta tự lẩm bẩm, cố gắng tự giải quyết tâm trạng của mình ở nhà vệ sinh.
Mà bên ngoài phòng vệ sinh, từ lúc Bạch Hoài An thấy Lâm Bách Châu chạy vọt vào phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng đóng cửa, mới chậm rãi mở mắt ra.
Người mới nãy nói mấy câu đã khiến cô thấy thật áp lực không thấy đâu nữa
Cô thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Bách Châu vừa rồi, không phải Lâm Bách Châu mà cô biết.
Cô biết bác sĩ Lâm, tính tình dịu dàng, cực kỳ có kiên nhẫn, nói chuyện lịch sự, làm việc kỹ càng. Mà Lầm Bách Châu vừa rồi, giống như là tâm trạng đã bị đè nén nhiều năm, mãnh thú trong lòng cuối cùng không áp chế được, chạy ra ngoài, mặt trái đó vừa mãnh liệt lại nặng nề, làm người ta hít thở không thông.
Bạch Hoài An suy nghĩ, nhìn về phía cửa phòng đang có tiếng rửa tay, nghe bên tiếng nước chảy rào rào trong đó, ánh mắt có chút lo âu.
Bệnh của Lâm Bách Châu, có phải là chưa khỏi hay không?
Qua một lúc, Lâm Bách Châu mới ra khỏi phòng vệ sinh, anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ như bình thường lịch sự tuấn tú, trong tròng mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Nhưng Bạch Hoài An nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta, trong lòng hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là mặt ngoài, do anh diễn ra thôi.
Tất cả những tâm trạng xấu kia đều bị anh ta dùng sự ôn nhu che lấp, anh ta sợ mình sẽ lại dọa cô.
Bạch Hoài An cúi đầu thở dài, chầm chậm đứng dậy, đi về phía anh ta.
Lâm Bách Châu thấy cô đi đến gần mình từng chút một, không hiểu sao lại có chút bối rối, ánh mắt khẩn trương, chật vật lui về sau hai bước.
Nhưng là chỉ lùi hai bước, anh ta liền dừng lại.
Hoài An sẵn lòng thân thiết với anh ta là chuyện tốt, tại sao anh phải lùi về phía sau?
Anh cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại, đứng tại chỗ bất động, nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể không lừa được người ngoài, chờ đến lúc Bạch Hoài An đến gần, cơ thể anh ta căng cứng, cứng đờ không dám lộn xộn.
Bạch Hoài An sờ trán anh ta.
Bàn tay cô ấm áp, theo nguyên lý nhiệt độ cơ thể của phụ nữ thấp hơn đàn ông một chút, nhưng khi Bạch Hoài An sờ trán Lâm Bách Châu, cảm thấy thật là lạnh, lạnh đến mức không bình thường.
"Hoài An, em, em đang làm gì?" Lâm Bách Châu nói không lưu loát, giọng nói khàn khàn,
Bạch Hoài An không lên tiếng, kéo cánh tay anh ta, đi đến trước bàn ăn: "Anh cả ngày nay cũng chưa ăn gì, ăn chung đi."
Giọng cổ dịu dàng, thái độ đối với anh ta không giống trước, không có mâu thuẫn với đề phòng gì cả.
Lâm Bách Châu ngây ngẩn ngốc nghếch nhìn cô, thời gian dài mà vẫn chưa phản ứng kịp. Bạch Hoài An ăn, thấy anh ta vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, khẽ cười: "Sao cứ nhìn tôi, anh không đói bụng à?"
"Không, không phải!" Lâm Bách Châu đáp lại, hốt hoảng muốn cúi đầu ăn cơm che giấu biểu tình, nhưng lại phát hiện, lúc mình mang đồ ăn tới, chỉ cầm theo một đôi đũa.
Anh tưởng là Bạch Hoài An sẽ chán ghét anh ta, sẽ không muốn ngồi ăn cơm cùng với anh ta.
"Anh, anh xuống tầng lấy đôi đũa" Anh nói xong quay người vội vã xuống tầng, nhưng vẫn không quên, ra khỏi phòng liền cửa phòng khóa lại.
Bạch Hoài An nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ cụp mắt xuống.
Chấp niệm của Lâm Bách Châu đối với cô, cô biết, mặc dù cô không biết Lâm Bách Châu có chấp niệm đó từ lúc nào, tại sao lại thích mình, nhưng người buộc chuông mới cởi được chuông.
Cô phải nghĩ cách khiến anh ta đánh mất suy nghĩ này. Hơn nữa anh ta còn chưa hết bệnh, cứ mù quáng phòng bị anh ta, không khéo lại chọc tức anh ta phát điện.