Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hoài An gọi điện như vậy không thể nhìn thấy khuôn mặt của Sở Minh Nguyệt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, Minh Nguyệt hiện tại nhất định sắc mặt đã nhợt nhạt hoảng sợ, không giữ được bình tĩnh nữa. 

Cô cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, sau khi cố kìm cảm xúc xuống đáy lòng, chỉ còn biết nói: “Sợ cái gì, mọi chuyện đều có tớ ở đây, không phải từ trước tới giờ tớ luôn ở sau lưng cậu sao?” 

“Minh Nguyệt, hãy nhớ rằng, cậu không bao giờ cô đơn, còn tớ, người bạn thân nhất, tốt nhất này sẽ luôn đứng về phía cậu, ở bên giúp đỡ cậu. Vì vậy, cậu không có gì phải lo lắng hết, hãy làm bất cứ điều gì cậu muốn , miễn là nó không vi phạm pháp luật” 

Giọng điệu của Bạch Hoài An vô cùng chắc chắn. 

Châu Hữu Thiên không làm việc gì quá giới hạn, đó là chuyện tốt. Nếu anh ta thực sự cùng người phụ nữ kia có mối quan hệ không minh bạch, Sở Minh Nguyệt hoàn toàn có thể dứt khoát chia tay anh ta. 

Nói xong lời cuối cùng, để giảm bớt bầu không khí, giọng nói của Bạch Hoài An có chút nghịch ngợm, khẽ mỉm cười: “Minh Nguyệt, cậu là một người phụ nữ giàu có, trong tay tiền, xe đều không thiếu. Nếu thực sự có chuyện xảy ra, bất quá thiệt hại nhất chính là người đàn ông kia, cậu tự do rồi, sợ cái gì! " 

Nói đến đây, Bạch Hoài An cũng buông thả chính mình, giọng nói không còn còn giữ ý tứ nữa: “Tới lúc đó nhớ mang theo tớ, hai chị em chúng ta cùng đi tìm mấy anh đẹp trai, đi khắp nơi chơi đùa thoả thích. Thế giới rộng lớn lắm, con cóc ba chân khó tìm kiếm, đàn ông hai cẳng ở khắp nơi, thiếu gì người tốt!” 

Sở Minh Nguyệt nghe lời đùa giỡn của Bạch Hoài An xong tâm tình cũng khá lên rất nhiều, như thể nhìn thấy mặt trời sau khi mây tạn, bật cười thành tiếng. 

“Đối với Châu Hữu Thiên tới không dám cam đoan, nhưng còn cậu, Hoắc Tùng Quân anh ta đối xử tốt với cậu, nâng niu cậu như vậy, với tính khí ấy, cậu còn dám theo tớ đi tìm trai đẹp, chỉ sợ chưa đi đã bị Hoắc Tùng Quân đánh cho gãy chân rồi”. 

“Anh ta dám!” Bạch Hoài An nhướng mày làm ra vẻ đắc ý, kết quả ngay lúc này Hoắc Tùng Quân lại từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. 

Khuôn mặt tuấn tú kia, ánh mắt lạnh lùng cùng chiếc cắm hơi nghếch lên, tất cả đều lộ ra thần thái kiêu ngạo ngắm nhìn chúng sinh, thập phần quyến rũ. 

Bạch Hoài An trong chốc lát chợt im bặt, nói nhỏ với Sở Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, tớ cúp máy trước, có một số việc cần giải quyết”. 

Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại. 

Sở Minh Nguyệt nhìn vào giao diện cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình, cười khúc khích. 

Vừa rồi nghe âm thanh chột dạ ở đầu dây bên kia, chắc chắn là bị Hoắc Tùng Quân phát hiện rồi, trong lòng cô chỉ có thể cầu nguyện Bạch Hoài An có thể tránh được một kiếp này. 

Sở Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt, mọi lạnh lẽo trên người hoàn toàn bay về phía sau, trong lòng chỉ còn lại tràn đầy ấm áp. 

Tất cả những điều này đều là do Hoài An giúp cô. Hoài An đã nói rồi, Minh Nguyệt chính là sức mạnh của cô ấy. 

Thật tốt! 

Bạch Hoài An lúc này mới cười nhìn Hoắc Tùng Quân trong phòng: “Ừm, chuyện đó... Tùng Quân, anh vào lúc nào vậy?” 

Hoắc Tùng Quân cởi áo khoác, ngón tay nới lỏng cổ áo, anh khẽ liếc cô một cái, giọng nói gợi lên cảm giác cầm dục lạnh lẽo. 

“Từ khi em nói muốn cùng Sở Minh Nguyệt tìm một anh trai đẹp trai rồi đi khắp nơi chơi đùa” 

Giọng anh trầm mà lạnh. 

Bạch Hoài An cảm thấy có lỗi đến mức không dám nhìn vào ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em chỉ là tùy tiện nói thôi, là tại đang an ủi Minh Nguyệt Em thật sự không hề có suy nghĩ đó, em...” 

“Em thực sự chưa từng nghĩ qua sao?” Hoắc Tùng Quân tiến lại gần Bạch Hoài An, cánh tay đặt ngay hai bên người cô. 

Hoắc Tùng Quân rất cao, Bạch Hoài An dáng người lại nhỏ bé, toàn bộ cơ thể như thu nhỏ lại giữa hai cánh tay anh ta, thoạt nhìn thực khiến người ta cảm thấy yếu ớt đáng thương. 

Hoắc Tùng Quân nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch Hoài An, đường viền cổ áo hơi mở rộng để lộ ra xương quai xanh tinh xảo quyến rũ. 

Bạch Hoài An lúc này mới cử động, cô dơ hai ngón tay nhéo nhéo má Hoắc Tùng Quân: “Em chỉ nghĩ đến bé mèo con này thôi.” 

“Còn dám không thành thực?” Hoắc Tùng Quân nghiến răng nghiến lợi: “Trừ em ra, anh chưa từng nghĩ tới người phụ nữ nào khác”. 

Đương nhiên, trong lòng Hoắc Tùng Quân, ngoại trừ Bạch Hoài An, anh ta thật sự chưa từng đối đãi nhiệt tình với người phụ nữ khác. 

Bạch Hoài An khúc khích “O” một tiếng, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, cô cố tình cúi người về phía trước, cái đầu cọ cọ vào người anh, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo cất lên: “Đừng tức giận mà Tùng Quân. Em chỉ là nhất thời nói chơi vài câu, chứ tìm đâu ra một người con trai nào đẹp trai, khí chất, tài giỏi hơn Hoắc Tùng Quân nhà chúng ta chứ?” 

Hình ảnh lúc trước thời thiếu niên của Hoắc Tùng Quân vốn đã khiến Bạch Hoài An kinh diễm rồi, bây giờ người đã trưởng thành, so với trước kia càng lạnh lùng trầm ổn hơn, khuôn mặt tuấn tú càng thêm nghiêm nghị, cuốn hút, thực sự trong mắt cô, chỉ ngập tràn toàn hình bóng của anh. 

Sự tức giận và bất mãn với Bạch Hoài An mà Hoắc Tùng Quân tích lũy cuối cùng vẫn phải 

hoàn toàn tiêu tan. 

Anh bất lực liếc nhìn Bạch Hoài An, giơ tay nhéo mạnh hai bên má mềm mại của cô, không chịu buông ra cho đến khi nó đỏ bừng. 

“Em nên nhớ rõ điều này, nếu em dám có suy nghĩ tơ tưởng với bất kỳ người đàn ông nào khác, anh tuyệt đối sẽ không tha cho em” Hoắc Tùng Quân nói xong dựa sát vào người Bạch Hoài An, trầm giọng nói: “Một tuần này không cho phép em được xuống giường” 

Vẻ mặt Bạch Hoài An giây lát chợt thất thần, hai má đỏ bừng, nhìn lỗ tại đang kề sát miệng, không khỏi cắn một miếng. 

Hoắc Tùng Quân hít sâu một hơi, khẽ đưm” một tiếng, nhưng không đẩy cô ra, để mặc cho cô cắn lỗ tại mình. 

Bạch Hoài An buông ra, nhìn thấy vết răng trên tai, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, liếc mắt nhìn Hoắc Tùng Quân, đặc biệt liếc xuống vị trí giữa hai chân anh: “Nếu như anh đảm thích người phụ nữ khác, em nhất định chờ anh ngủ say rồi triệt đường sinh sản của Hoắc Tùng Quân anh!”. 

Những lời này khiến cơ thể của Hoắc Tùng Quân theo bản năng chợt căng cứng rùng mình. 

Bạch Hoài An buông anh ra, cười khúc khích rời khỏi phòng. 

Ai ngờ vừa mở cửa ra đập vào mắt là khuôn mặt điển trai của Trần Thanh Minh hai mắt còn lộ rõ quầng thâm như gấu trúc, vẻ mặt mệt mỏi đang ở trong tư thế giơ tay chuẩn bị gõ cửa. 

“Hoa quả rửa sạch rồi, mấy người ra ăn đi” Anh nói xong, nhìn về phía má Bạch Hoài An, uất ức nói: “Mấy người thật độc ác, để một người hơn một ngày không ngủ đi làm việc, còn tự mình thì ngược lại đi trốn trong phòng tán tỉnh nhau.” 

Hoắc Tùng Quân đứng sau lưng Bạch Hoài An liếc mắt nhìn Trần Thanh Minh một cái: “Cậu chính là từ đầu nói, tới nhà chúng tôi ở rồi, giặt giũ nấu nướng tất cả sẽ tự mình đảm nhiệm, giờ mới chỉ cho cậu rửa hoa quả, đã phàn nàn cái gì” 

Trần Thanh Minh nghe vậy thì “hư” một tiếng: “Tôi sẽ chỉ ở thêm hai ngày nữa, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi lập tức dọn đi” 

Sở Minh Nguyệt không sống ở đây nữa, Trần Thanh Minh cũng không còn lý do gì ở lại, Hoắc Tùng Quân thì tối ngày chọc đông kích tây, tuy rằng da mặt Trần Thanh Minh dày, nhưng dù sao vẫn còn có lòng tự tôn. 

Trần Thanh Minh khịt khịt mũi, ấm ức thật rồi. 

Bạch Hoài An nhìn vào gương trong phòng, phát hiện mà mình bị Hoắc Tùng Quân nhéo nhéo, lúc đầu còn có chút đỏ, nhưng bây giờ đã chuyển sang màu tím xanh, không trách Trần Thanh Minh lại nhìn cô với ánh mắt như vậy. 

“Tại anh hết, làm mặt em thành ra như vậy.” Bạch Hoài An trước nay vô cùng nâng niu khuôn mặt xinh đẹp này, ít nhất tự ngồi ngắm mình cũng cảm thấy cảnh đẹp tâm vui, hiện tại giữa má lại xuất hiện mấy dấu ngón tay màu tím, trông thật mâu thuẫn. 

Hoắc Tùng Quân sờ sờ mũi, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng an năn hối lỗi. 

Anh thật sự không cố ý, khi nhéo má cô chỉ cảm thấy rất thích làn da mịn màng mềm mại này, ai ngờ vừa mạnh tay một chút lại vô tình để lại vết hằn đậm như vậy. 

“Để anh bôi thuốc giúp em, ngày mai còn phải đi làm nữa.” 

Lúc Hoắc Tùng Quân đi lấy thuốc, Bạch Hoài An nhìn thấy anh đặt một cái túi trong suốt trên bàn, bên trong có vài sợi tóc, là của ông cụ Ngô. 

Hoắc Tùng Quân vừa mang theo hộp thuốc đi vào cổ liền hỏi: “Tóc của ông cụ Ngô đã lấy được rồi, tiếp theo anh làm sao để lấy được tóc của Ngô Thành Nam?” 

Ngô Thành Nam bây giờ không màng quan tâm đến chuyện của công ty, vì tay chân có vấn đề, cơ bản là cũng chẳng bao giờ đi ra khỏi cửa. Hoắc Tùng Quân muốn lấy được tóc của Ngô Thành Nam, chuyện này quả thực có chút bất khả thi. 

Hoắc Tùng Quân tập trung bôi thuốc cho Bạch Hoài An, thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, không cần tới hai ngày”. 

Bạch Hoài An nhìn anh bộ dạng chắc chắn như vậy, không gặng hỏi thêm về vấn đề này nữa, dù sao trong lòng anh cũng tự có sắp xếp, 

“Đúng rồi, tuần lễ thời trang năm trước tổ chức vào tầm tháng 9, tháng 10. Năm nay có thể sớm hơn một chút, dự kiến vào tháng 7, tháng 8. E là em và Cách Lệ Tâm sẽ phải bận rộn chuẩn bị, thời gian tới ít có cơ hội về nhà được, cũng ít gặp anh hơn” 

Bạch Hoài An đếm đếm đầu ngón tay: “Còn một tháng nữa, em và cô ấy sẽ đến một nơi khác để hoàn thiện thiết kế” 

Tất bật nhiều chuyện như vậy, e rằng khó có thể ở bên cạnh chăm sóc Hoắc Tùng Quân. 

Hoắc Tùng Quân lau sạch thuốc mỡ còn sót lại trên ngón tay, mỉm cười với cô: “Em cứ yên tâm làm việc mình muốn làm, còn lại mọi chuyện giao cho anh.” 

Hoài An vì vấn đề ở mắt đã phải trì hoãn hơn bốn năm, nếu không, với tài năng và năng lực của mình, cô ấy chắc chắn sẽ có nhiều hơn số thành tích hiện tại này. Năm nay chính là năm quyết định. 

Thời điểm này cũng là cơ hội để danh tiếng của cô có thể lan rộng mạnh mẽ, anh sẽ không kéo cô về phía sau mình, cũng không để cho cô phải có bất kỳ tiếc nuối nào nữa. 

Bạch Hoài An ôm chặt anh, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh” 

Có rất nhiều tiếc nuối trong cuộc đời, sự ra đi thương tâm của bố mẹ nuôi đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô, chuyện tình cảm gặp nhiều trắc trở, cũng khiến cô gần như muốn tan vỡ, nhưng giờ đây, sau tất cả mọi chuyện đã qua đi, cầu vồng lại xuất hiện sau những cơn mưa ấy. 

Cô trả được thù cho cha mẹ, cùng với Hoắc Tùng Quân gương vỡ lại lành, có hai người bạn tốt là Sở Minh Nguyệt và Trần Thanh Minh, còn có bố mẹ của Hoắc Tùng Quân luôn thương yêu cô nữa. 

Dường như không còn bất kỳ khó khăn, cản trở nào, giờ đây là lúc sự nghiệp của cô khởi sắc, cô đã hạnh phúc hơn rất nhiều người trên thế giới này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK