Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 335

 

Nói xong liền không quan tâm đến anh nữa, vội vàng bước nhanh hai bước.

 

Hoắc Tùng Quân vội vàng giữ chặt tay cô, lúc hai người vẫn còn đang dây dưa trong vườn, chợt trên cửa sổ lầu một truyền đến tiếng cười.

 

Bạch Hoài An theo tiếng cười nhìn lại thì thấy khuôn mặt hớn hở của mẹ Hoắc.

 

Trong mắt bà ấy mang theo dáng vẻ bát quái, nhìn thấy hai người liền vô cùng hưng phấn, sáng ngời như nhìn thấy CP vậy.

 

“Người trẻ bây giờ thật nồng nghiệt quá đỉ, thật khiến bậc trưởng bối chúng ta tự tỉ mà”

 

Chẳng biết từ lúc nào bố Hoắc cũng đi tới bên cạnh mẹ Hoắc, nắm vai bà ấy, hai người lớn nhỏ thò đầu ra ngoài cửa sổ, hứng thú nhìn Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân trong vườn.

 

Ầm một cái, khuôn mặt Bạch Hoài An ngay lập tức đỏ lên, xấu hổ trốn ra phía sau Hoắc Tùng Quân, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

 

Ở trước mặt ba mẹ chồng tương lai mà liếc mắt đưa tình với bạn trai như vậy, lại còn bị bắt gặp, thật chẳng biết hai người bọn họ đã nhìn được bao lâu rồi.

 

Thật sự quá mất mặt.

 

Hoắc Tùng Quân thấy dáng vẻ xấu hổ không biết làm sao.

 

của cô, bất đắc dĩ đem cô giấu ra phía sau mình, nói với bố Hoắc: “Hoài An có làm quần áo cho bố, bố định không xem qua sao?”

 

Bố Hoắc vừa nghe thấy vậy liền nghiêm mặt, lập tức lôi mẹ Hoắc ra khỏi cửa sổ.

 

“Mọi người đi cả rồi, em mau ra đây đi”

 

Chờ hai người rời khỏi cửa sổ, Hoắc Tùng Quân mang Bạch Hoài An đang trốn sau lưng lôi ra trước mặt.

 

Bạch Hoài An cúi đầu, khuôn mặt xấu hổ đến mức chảy máu, e dè liếc mắt về phía cửa sổ, thấy bóng dáng hai người ở cửa sổ đã mất hút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Hoắc Tùng Quân cười cười bên tai cô: “Chúng ta đã ở với nhau lâu vậy rồi, sao em vẫn còn thích xấu hổ như vậy thế hả?”

 

Bạch Hoài An hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng trong đôi mắt lại có chút ướt, cái liếc mắt này, chẳng những không thể uy hiếp, ngược lại còn lộ tình cảm ra bên ngoài.

 

“Đều tại anh, nếu không phải do anh, em làm sao có thể thất lễ trước mặt chú dì như vậy chứ”

 

Hoắc Tùng Quân cười cười kéo cô lại, sau đó nắm tay cô đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Không sao, bọn họ sẽ không để tâm đâu, bọn họ hiện tại thích em còn hơn cả đứa con trai này cơ mà”

 

Hai người vừa vào phòng, liền thấy ông nội từ trên lầu đi xuống, oán giận nói với bố Hoắc đang đi theo sau: “Nếu không biết lại còn tưởng rằng người làm cha như ta còn đi tranh giành quần áo với con, nhìn bộ dạng vội vàng của con đi, chẳng ra thể thống gì cả”

 

Bố Hoắc cãi lại nói: “Bố có tham lam hay không con không biết, con chỉ biết nếu Tùng Quân không nói, bố sẽ chẳng mang quần áo ra cho con nữa”

 

Ông nội quay đầu nhìn ông ấy một cái, nhưng không nói gì.

 

Đây là bị bố Hoắc nói trúng tim đen rồi.

 

Nhìn thấy hai người Bạch Hoài An đi vào, trên mặt ông nội liền lộ ra nét tươi cười, đi qua đi lại hai vòng: “Mau lại đây, nhìn xem quần áo trên người ông nội có đẹp không?”

 

Quần áo rất vừa người, Bạch Hoài An đã dựa vào số liệu nhà họ Hoắc cung cấp để làm nên.

 

Là một bộ đồ liền người mỏng và nhẹ, mang màu xám bạc.

 

chững chạc, cùng mấy hoa văn cùng màu đồng, thiết kế đơn giản trang nhã.

 

Ông nội cảm thấy bản thân vô cùng có khí thế, lại giả vờ tỏa ra vài phần uy nghiêm, so với những gì cô mong muốn thì hiệu quả còn tốt hơn thế.

 

“Thật đẹp đó!”

 

Bạch Hoài An cười khen ngợi.

 

Ông nội nghe xong lời này, nét tươi cười trên mặt càng đậm, lúc này liền lôi kéo chú Lưu: “Đi ra ngoài đi dạo một vòng, cho ông Trương thấy, đây là do cháu dâu tương lai của ta đích thân làm, bọn họ sao mà có được.”

 

Thật sự rất giống đứa trẻ được cho cái gì mới mẻ vừa ý. đi tìm người khoe khoang.

 

Bạch Hoài An cười đến mức không biết làm sao, chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên ông nội lại kéo cô: “Hoài An cũng đi đi, gặp mấy lão già kia một chút, sau này đều là bậc cha chú của cháu và Tùng Quân”

 

Ông nội nói xong cười thần bí nhìn Hoài An: “Ông nội của Ngô Thành Nam vừa chuyển đến đây, ra ngoài bây giờ không chừng có thể gặp ông ấy”

 

Lời này vừa dứt, ngay cả Hoắc Tùng Quân cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên: “Ông ấy không ở nhà họ Ngô nữa sao?”

 

Ngày trước có Ngô Thành Nam ở công ty, ông ấy còn có thể trong trạng thái nửa lui, bây giờ đã hai năm Ngô Thành Nam không đủ sức tiếp nhận nữa, lão già kia mỗi ngày đều phải đến công ty, ở nơi này cũng thuận tiện hơn”

 

Ông nội giải thích xong, lôi kéo Bạch Hoài An muốn ra ngoài, Hoắc Tùng Quân nghĩ một chút rồi cũng đi theo sau.

 

Anh sợ ông cụ nhà họ Ngô lại vì chuyện ngày trước của Ngô Thành Nam mà giận cá chém thớt lên Bạch Hoài An.

 

Ông nội Hoắc mang theo cháu trai và cháu dâu tương lai, hăm hở đi dọc đường, thấy người liền chào hỏi, vô cùng niềm nở giới thiệu Bạch Hoài An.

 

Khoe khoang cô lên tận mây, lại còn khoe cả quần áo trên người mình.

 

Ban đầu Bạch Hoài An vẫn còn ngượng ngùng, nhưng cả đường đi cứ như vậy mãi, cô cũng chết lặng.

 

Sự nhiệt tình này của ông nội Hoắc, người bình thường không có phúc để hưởng, thật sự là một thử thách về thể diện.

 

Rất nhanh đã tới chỗ hồ nhân tạo bên cạnh.

 

Hiện tại ban ngày nên thời tiết rất nóng, gió mát bên hồ lại thổi hiu hiu, còn có cây xanh, không ít người ngồi dưới cây xanh nói chuyện phiếm.

 

Vị trí của nhà họ Hoắc, dĩ nhiên những người ở xung quanh cũng rất giàu có, mấy lão gia lão bà này cơ bản sống vô cùng xa xỉ.

 

Ông nội Hoắc nhìn thấy ông cụ Ngô đang chơi cờ với người khác ở đó, liền kéo tay Bạch Hoài An đi tới.

 

Hoắc Tùng Quân đi theo phía sau hai người, khóe miệng mang theo ý cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK