Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446: Ông cháu cãi nhau ầm ĩ

Diệp Văn Bình đang nghĩ xem làm cách nào để khuyên nhủ con gái của mình nhưng ông ta lại không ngờ rằng Diệp Lan lại chủ động nói muốn rời khỏi Thành phố An Lạc, trong lòng ông ta vô cùng vui vẻ, ông ta gật đầu với cô ta: “Con lên phòng thu dọn đồ đạc của mình đi, tối nay chúng ta sẽ đi luôn”.

Giọng điệu của ông ta rất nghiêm túc, tuy Diệp Lan không biết được lý do tại sao lại phải đi vội như thế nhưng cô ta vẫn rất ngoan ngoãn đi lên tầng. Trước khi đi cô ta còn đưa mắt nhìn sang Triệu Khôi Vĩ đang ở bên cạnh xe, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy khiến cô ta sợ hãi rụt người lại, cũng không ngoảnh đầu mà đi thẳng lên trên tầng luôn.

Bây giờ Diệp Lan thật sự rất sợ nhà họ Hoắc và cả những người ở bên cạnh Hoắc Tùng Quân nữa.

Đợi sau khi Diệp Lan rời đi, Diệp Văn Bình nhìn Triệu Khôi Vĩ bằng ánh mắt sâu xa, ông ta nói: “Cảm ơn trợ lý Triệu đã tha cho hai bố con chúng tôi, tối nay chúng tôi sẽ rời khỏi Thành phố An Lạc ngay, sau này sẽ không bao giờ về đây nữa”.

Ánh mắt của Triệu Khối Vĩ bình tĩnh, ngoại trừ lúc đối diện với ông chủ của mình ra thì lúc nào anh ấy cũng hờ hững với người khác như thế, trông có vẻ anh ấy là một người không dễ gần lắm.

"Ông không cần cảm ơn tôi đâu, nếu ông muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi ấy”

Nếu như dựa theo tính cách trước đây của tổng giám đốc Hoắc thì e là hai bố con Diệp Văn Bình phải bị lột da mới phải nhưng mà mợ chủ mang thai rồi. Tổng giám đốc Hoắc cũng vì muốn tích phúc cho đứa trẻ ở trong bụng cô nên đã nương tay với hai bố con nhà này rất nhiều. Dù sao thì bọn họ cũng không thật sự làm ra chuyện gì quá quá quắt cả.

Diệp Văn Bình nghe thấy thế thì ngớ người ra luôn, tâm trạng của ông ta rất phức tạp. Lần đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Hoắc Tùng Quân thì ông ta đã bị khí thế trên người anh dọa sợ rồi, ông ta còn tưởng rằng anh là một người không có tình người nữa chứ.

Ông ta suy nghĩ một lúc rồi vẫn lên tiếng nói với Triệu Khôi Vĩ rằng: “Vậy thì làm phiền trợ lý Triệu gửi lời cảm ơn của tôi đến tổng giám đốc Hoắc nhé. Tuy chuyện này là do Ngô Thành Nam xúi giục nhưng dù sao thì tôi cũng có lỗi. Nếu như Hoắc Kỳ cần tới tôi thì có thể gọi tôi tới bất cứ lúc nào, mọi người bảo tôi làm chuyện gì cũng được”.

Triệu Khôi Vĩ nhíu chặt mày lại, anh ấy thật không ngờ rằng một người đàn ông có tố chất tâm lý yếu, nhu nhược như Diệp Văn Bình lại nói ra những lời như thế này đấy.

Triệu Khôi Vĩ gật đầu nói: “Được thôi, ông mau lên tầng đi, lát nữa tôi sẽ đưa mấy người tới sân bay”

Tiễn phật phải tiến đến tây kinh, vì tránh để cho Ngô Thành Nam lấy được tài liệu rồi sẽ đột nhiên sai người đi giết người diệt khẩu. Triệu Khôi Vĩ nghĩ tự mình đưa hai bố con Diệp Văn Bình đi sẽ tốt hơn.

Một buổi tối hỗn loạn, sau khi đưa bố con Diệp Văn Bình và Diệp Lan rời đi thì nhà họ Hoắc đã cho người âm thầm đi theo dõi tình hình của Ngô Thành Nam nhưng cũng không có bất kỳ tin tức nào cả.

Xem ra Ngô Thành Nam đã tự có dự tính của mình hết cả rồi, anh ta đã nắm chắc chuyện ngày mai trong tay thế nên anh ta mới không quan tâm đến một kẻ nhãi nhép như Diệp Văn Bình, tự mình nghĩ rằng đã nắm được hai bố con họ trong tay.

Lúc Triệu Khôi Vĩ báo cáo chuyện này cho Hoắc Tùng Quân biết, Hoắc Tùng Quân chỉ trả lời anh ấy bằng một nụ cười mỉa mai: “Phải nhờ cậu chuyện ngày mai rồi, cậu không cần giữ lại một chút mặt mũi nào cho Ngô Thành Nam đâu”

“Vâng thưa tổng giám đốc Hoắc” Ánh mắt Triệu Khôi Vĩ hừng hực, kiểu nóng lòng muốn thử.

Trong bữa tiệc đính hôn của Ngô Thành Nam xảy ra chuyện khiến dư luận xôn xao. Anh ta vì muốn em chuyện này xuống, sau khi biết được chuyện Bạch Hoài An bị người ta bắt cóc thì nói dối bịa đặt khắp nơi nhằm hủy hoại đến danh tiếng của bà chủ và tổng giám đốc Hoắc. Tất nhiên Triệu Khôi Vĩ sẽ không thể nào đứng nhìn được rồi.

Sáng ngày mai Triệu Khôi Vĩ muốn thay mặt tổng giám đốc Hoắc gặp gỡ tên khốn Ngô Thành Nam này.

Buổi tối mùa hè rất ngắn, năm giờ sáng ngày hôm sau trời đã sáng trưng rồi. Ngô Thành Nam đã sửa soạn bản thân mình từ rất sớm, tâm trạng của anh ta cũng rất tốt, tinh thần phơi phới, sự u ám trên gương mặt anh ta cũng biến mất không thấy tăm hơi đầu cá.

Lúc Ngô Thành Nam xuống tầng thì vừa khéo nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha uống trà. Người lớn tuổi thường dậy rất sớm, ông cụ nghe thấy trên tầng có tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn.

Khi thấy ông cụ nhìn mình, Ngô Thành Nam mỉm cười: "Ông ơi, ông dậy sớm thật đấy, sao ông không ngủ thêm một chút nữa ạ”

Ánh mắt của ông cụ nặng nề vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cháu muốn đi tham dự cuộc đấu thầu à, vì mảnh đất trống ở ngoại ô thành phố kia sao?”

Lúc nói chuyện Ngô Thành Nam đã đi tới trước mặt ông cụ Ngô rồi, anh ta khẽ dừng bước rồi thành thật nói: “Vâng thưa ông nội.”

Ông cụ Ngô nhíu chặt mày lại rồi nói: “Hoắc Tùng Quân muốn có được mảnh đất kia là vì bọn họ đã có được hết hết gia sản của nhà họ An rồi. Có được mảnh đất kia có thể sẽ mang tới rất nhiều lợi ích cho nhà họ Hoắc. Cháu cần mảnh đất kia làm gì cơ chứ, chỉ vì nhà họ An đã nhường có chúng ta một chút sản nghiệp nhỏ nhoi mà cháu lại muốn tốn nhiều tiền như thế này sao? Ngô Thành Nam cháu đang mua bán lỗ vốn đấy.”

Giọng điệu của ông cụ uy phong còn mang theo một chút bất đắc dĩ nữa.

Ông ta không để ý tới chuyện cháu trai mình háo thắng nhưng ông ta không muốn anh ta vì háo thắng mà làm ra những chuyện không có lý trí. Hiện giờ rõ ràng Ngô Thành Nam đã bị thù hận với Hoắc Tùng Quân che mắt nên đã mất hết đi lý trí rồi.

Ông ta nói như thể là vì muốn khuyên nhủ Ngô Thành Nam, nhưng anh ta lại nghe ra ông nội đang dạy dỗ anh ta. Dường như những lời nói này của ông cụ đang với với anh ta rằng anh ta không có điểm nào sánh bằng Hoắc Tùng Quân vậy, khiến anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cảm xúc bộc phát, lúc nói chuyện giọng điệu của Ngô Thành Nam không khỏi lạnh lùng cứng rắn hơn một chút: “Ông nội, ông không cần lo lắng chuyện này đâu ạ. Lúc trước ông nói cháu chính là người thừa kế của Ngô Thị. Cháu sẽ tự xem xét chuyện này. Nếu như ông cứ khăng khăng phủ nhận cháu thì chỉ khiến cháu càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn thôi.”

Anh ta nhất định phải chứng minh rằng anh ta không hề thua kém gì Hoắc Tùng Quân cả. Anh ta muốn một người vênh vênh váo vào như Hoắc Tùng Quân phải rơi xuống vũng bùn, anh chỉ có thể nằm trên mặt đất ngước nhìn anh ta thôi.

Ông cụ bị những lời nói này của Ngô Thành Nam làm cho tức giận đến đau thắt tim, ông ta che ngực mình rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu như hôm nay ông bắt cháu ở nhà không đến chỗ đấu thầu nữa thì có phải cháu cũng không cần một người ông nội như ông nữa đúng không?”

Ngô Thành Nam dừng lại một chút, anh ta cố gắng đè nén sự giận dữ trong lòng mình lại, vẻ mặt u ám nói: “Ông nội, ông đang nói gì vậy ạ, chuyện này rất quan trọng với cháu, ông đừng tùy ý như thế nữa. Cháu nhất định phải có được mảnh đất này trong tay, cháu không thể nhường nó cho Hoắc Tùng Quân được.”

“Ngô Thành Nam” ông cụ Ngô tức giận thét lên một tiếng, ông ta vừa định lên tiếng thì lại bị Ngô Thành Nam ngắt lời luôn.

“Ông ơi! Hoắc Tùng Quân hại cháu khiến chân cháu không thể đi lại bình thường được, anh ta biến cháu thành trò cười trong mắt người khác, cháu không định bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế đâu. Hơn nữa chuyện Trương Kim Liên hủy hôn với cháu khó tránh khỏi có liên quan đến Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An”

Ngô Thành Nam nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt dữ tợn tràn đầy thù hận. Mấy ngày hôm nay anh ta luôn tìm cách để cứu vãn cuộc hôn nhân này nhưng cho dù anh ta có uy hiếp dụ dỗ đến cỡ nào thì nhà họ Trương cũng không chịu đồng ý, thái độ của Trương Kim Liên cũng rất kiên định. Rõ ràng lúc trước Ngô Thành Nam có thể cảm nhận được Trương Kim Liên có thiện cảm với mình mà.

Lúc trước anh ta luôn nghi ngờ có phải Bạch Hoài An đã nói gì đó với Trương Kim Liên nên anh ta đã cố tình đi điều tra camera theo dõi trong ngày đính hôn đó. Hình ảnh ở trong camera theo dõi cũng rất rõ ràng.

Đúng là Trương Kim Liên đã nói chuyện với Bạch Hoài An sau đó cô ta đã chạy đến bàn bạc với mẹ Trương và bố Trương sau đó thì từ hôn,

Bằng chứng rõ ràng cộng thêm thù mới hận cũ nữa, Ngô Thành Nam thật sự rất muốn giết chết vợ chồng Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, hai người này đúng là khắc tinh của anh ta mà.

Nay có được cơ hội đi Hoắc Tùng Quân sao anh ta có thể trơ mắt bỏ qua nó được cơ chứ.

Ông cụ Ngô thở phì phò, Ngô Thành Nam cũng cảm thấy thái độ của mình hơi cứng nhắc. Hiện giờ Ngô Thị vẫn do ông cụ Ngô quyết định, quyền người thừa kế của anh ta cũng có liên quan chặt chẽ tới ông ta, anh ta chậm rãi bổ sung thêm.

"Ông ơi, ông không cần phải lo lắng đâu ạ, cháu biết ý định của Hoắc Thị, cháu cũng tự có tính toán của riêng mình mà”

Ông cụ Ngô nhìn chằm chằm Ngô Thành Nam, một lúc lâu sau ông ta mới chống gậy đứng dậy quay lưng về phía Ngô Thành Nam, giọng nói mang theo một chút già nua và mệt mỏi: “Tùy cháu vậy, cháu nghĩ kỹ là được.”

Ông ta nuôi dưỡng Ngô Thành Nam bao nhiêu năm như thế, đúng bị dạy hư rồi. Không, nói đúng hơn thì là bắt đầu từ khi Ngô Thành Nam bước chân vào nhà họ Ngô thì tính tình của anh ta đã thể rồi, ông ta nuôi dưỡng anh ta bao nhiêu năm như thế cũng không làm anh ta thay đổi được.

Lần này ông cụ Ngô thật sự rất thất vọng về Ngô Thành Nam, lòng dạ của đứa cháu này của ông ta quá hẹp hòi, làm việc gì cũng không có nguyên tắc bất chấp mọi thủ đoạn, làm việc theo cảm tính, không có điểm nào giống bố của anh ta hay là giống ông ta cả.

Ông cụ Ngô nói thế xong thì cũng không nói thêm gì nữa, sau đó ông ta rời khỏi phòng khách.

Vẻ mặt Ngô Thành Nam u ám, anh ta nhìn theo bóng lưng rời đi của ông cụ Ngô trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.

Lúc trước tuy anh ta không quan tâm tới tài sản của nhà họ Ngô nhưng anh ta rất tôn trọng ông nội. Điều đó xuất phát từ tận trái tim của anh ta nhưng giờ đây anh ta lại bị ông cụ liên tục phủ nhận, Sự tôn trọng lúc trước đã biến thành oán giận hết rồi.

Xe đã được chuẩn bị xong rồi, tài xế đứng bên cạnh xe nhìn thấy Ngô Thành Nam nổi giận đùng đùng đi tới, khắp người tản ra một loại u ám tàn bạo, khiến người ta nhìn thôi đã nơm nớp lo sợ rồi.

Tài xế không dám ho he câu nào, anh ta vội vội vàng vàng lái xe đi về phía nơi đấu thầu.

Buổi đấu thầu sẽ bắt đầu lúc bày rưỡi sáng. Lúc bảy giờ đại diện của các công ty đều đã lục tục đến rồi.

Lú Ngô Thành Nam xuống xe vừa hay nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ cũng đang xuống xe.

Quả nhiên giống như trong dự đoán của anh ta Hoắc Tùng Quân không tự mình tới đây mà bảo trợ lý riêng của mình thay mặt cho Hoắc Thị tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK