Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 458: Không có ý tốt

Từ khi biết Hoài An mang thai, Sở Minh Nguyệt đã đoán chắc rằng hai người sẽ đi đăng ký trong khoảng thời gian này, nhưng bây giờ, nhìn vào nụ cười hạnh phúc trên mặt Bạch Hoài An, cô ấy cũng bất giác cong khóe miệng.

“Chúc mừng nhé!” Có giấy chứng nhận kết hôn này, giờ Hoài An đã là mợ chủ Hoắc danh chính ngôn thuận, được pháp luật bảo hộ rồi.

Bạch Hoài An ngồi xoa xoa nơi cổ của cô ấy, thì thầm hỏi: “Tớ đã kết hôn rồi, giờ còn cậu đấy, Minh Nguyệt”

Giọng có rất nhỏ, chỉ có một mình Sở Minh Nguyệt là nghe thấy.

Sở Minh Nguyệt nhìn cô đầy oán trách, thì thào bên tại cô: “Còn chưa chính thức làm mẹ mà đã bắt đầu lo lắng cho chuyện của tớ rồi sao?”

Nhìn Hoài An khẽ mím đôi môi nhỏ, Sở Minh Nguyệt bất lực véo mũi cô, trong giọng nói thấp thoáng tiếng thở dài: “Tớ thì thôi đi, đừng gây họa cho người khác”

Chuyện của cô ấy đã đủ rối rắm lắm rồi. Cô ấy không biết để xử lý cảm xúc của mình, sợ rằng sẽ giống với Châu Hữu Thiên lúc trước, chia tay xong, cả hai người đều không vui vẻ. Vẫn nên bỏ đi thì hơn.

Những câu cuối cùng lại vô ý lớn tiếng, bị Hoắc Tùng Quân và Trần Thanh Minh nghe thấy.

Hoắc Tùng Quân liếc Trần Thanh Minh một cái, thấy anh ta đang cắn môi, biểu cảm có chút chán nản.

“Đừng đứng ở cửa nữa, Trần Thanh Minh, chúng ta đến nhà anh ngồi, uống một ít nước. Hoài An ở bên ngoài cả ngày trời rồi, cần được nghỉ ngơi”

Hoắc Tùng Quân nói, cũng không xem mình như người ngoài, kéo tay Bạch Hoài An đến phòng Trần Thanh Minh.

“Có trái cây gì không, gọt một ít mang lên đi, tươi mát một chút nhé”

Tâm trạng buồn bực của Trần Thanh Minh bị anh làm gián đoạn, tan biến trong chốc lát. Anh ta dẫn Sở Minh Nguyệt vào cùng, miệng còn lẩm bẩm: “Đúng là tự nhiên như ruồi, mạnh mồm sai khiến cứ như tôi là người hầu nhà anh không bằng?” .

Mặc dù nói như vậy, nhưng anh ta nhanh chóng vẫn chọn một số trái cây mát mẻ, rửa ráy sạch sẽ, cắt gọt rồi mang lên.

Bạch Hoài An mang thai chưa đầy ba tháng, nhưng cũng có chút phản ứng mang thai nhẹ, đặc biệt là vào mùa hè, thời tiết nóng nực, khẩu vị không tốt, chỉ có thể ăn trái cây.

Lúc này bước vào phòng điều hòa, ăn được quả vải chua chua ngọt ngọt, cả người như được sống lại, cô thở mạnh một hơi, thoải mái nói: “Đây mới gọi là cuộc sống chứ”

Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn cô đầy oán trách: Đi nhận chứng chỉ với anh thì không phải là cuộc sống hả?”

Bạch Hoài An cười hì hì, ôm lấy cánh tay anh, gối đầu trên vai anh, ra vẻ nũng nịu.

Hoắc Tùng Quân cũng hết cách, yêu chiều nhìn cô một cái, chịu khó bóc vải cho cô, sau khi làm sạch sẽ rồi sẽ đút cho cô ăn.

Hai người, một người đút, một người ăn, tỏa ra một bầu không khí tình yêu ngọt ngào. Trần Thanh Minh chợt cảm thấy rằng toàn bộ phòng khách nhà mình đều biến thành bong bóng màu hồng.

“Anh chị bớt bớt chút đi, đây không phải là phòng ngủ của anh chị” Trần Thanh Minh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở họ chú ý hình tượng.

Kết quả là, hai người chỉ thờ ơ nhìn anh ta một cái rồi lại tiếp tục những hành động vừa rồi.

Bạch Hoài An cắn miếng vải chua ngọt, đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng liếc nhìn anh ta: “Trần Thanh Minh, anh ghen tị rồi chứ gì, ăn một ít trái cây ngọt đi, tôi thấy mùi chua của anh nồng nặc lắm rồi đấy.”

Giờ Trần Thanh Minh đã nghẹn họng, còn ăn trái cây gì nữa, ăn thức ăn cho chó đã no rồi, sao mà nuốt nổi chứ.

“Lần này hai người đặc biệt tới, không phải là để cho chúng tôi xem giấy chứng nhận kết hôn, tiện thể bày tỏ tình cảm trước mặt chúng tôi đấy chứ”

Hoắc Tùng Quân lấy khăn giấy lau nước trái cây trên ngón tay, nhìn anh ta rồi đáp: “Tất nhiên là không”

Nói rồi, anh lấy một chiếc túi trên người xuống, lấy ra một vài túi kẹo cưới: “Tôi đặc biệt đến để gửi cho hai người kẹo cưới, để hai người chung vui”

Dứt lời, liền đưa cho anh ta và Sở Minh Nguyệt mỗi người một vài gói, đổ tất cả kẹo bên trong ra.

Trần Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt đã lấy một vài túi kẹo cưới đỏ tươi, quay sang nhìn nhau.

Hoắc Tùng Quân lại nói tiếp: “Có thêm niềm vui của chúng tôi, Trần Thanh Minh, anh theo đuổi người ta cũng có thể thuận lợi hơn một chút...”

Còn chưa nói hết, Trần Thanh Minh đã nổi khùng lên, vội nói với Hoài An: “Hoài An, cô quản lý Hoắc Tùng Quân nhà cô đi, cố tình lấy giấy chứng nhận kết hôn khoe mẽ trước mặt tôi thì thôi đi, còn lấy kẹo cưới ra thúc dục một người cô đơn lẻ loi như tôi nữa chứ!”

Anh ta cố tình nhấn mạnh bốn từ “cô đơn lẻ loi”, Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì nhướng mày.

Anh còn tưởng rằng Trần Thanh Minh đã theo đuổi được Sở Minh Nguyệt, mà cứ cho là chưa theo đuổi thành công, chí ít cũng phải thổ lộ tình cảm rồi chứ, không ngờ rằng còn chưa làm được gì.

Lúc Hoắc Tùng Quân nói, Trần Thanh Minh đã chen ngang, Sở Minh Nguyệt cũng không nghe rõ những gì anh vừa nói, nghiêng đầu ngờ vực nhìn bọn họ.

Trần Thanh Minh thấy vậy thì thở phào một hơi, vội vã lắc đầu với Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quận “hừ” một tiếng, Trần Thanh Minh trông thì có vẻ hành động rất quyết liệt, nhưng đã qua bao nhiêu ngày rồi mà không có nửa điểm tiến bộ.

Trần Thanh Minh thấy hoảng hốt, nhanh chóng đứng dậy nói với Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc, hết trái cây rồi, tôi sẽ chuẩn bị thêm, anh giúp tôi xem xem Hoài An thích ăn quả gì.”

Hoắc Tùng Quân biết rằng anh ta đang kiếm một cái cớ để bảo mình đi ra ngoài, có điều gì đó muốn nói với mình, bèn gật đầu, đứng dậy, ra khỏi ghế sofa.

Hai người lần lượt bước vào bếp.

Vừa bước vào cửa, Trần Thanh Minh đã nhìn anh, vừa tức giận vừa lo lắng: “Tổng giám đốc Hoắc à, sao có gì anh cũng phun hết ra thế hả, kế hoạch của tôi còn chưa bắt đầu đã bị anh làm rối tung rối mù rồi”

Hoắc Tùng Quân liếc anh ta một cái, đôi mắt màu nhạt tỏa ra lạnh lùng: “Tôi còn tưởng anh đã thổ lộ rồi chứ, anh làm gì suốt nhiều ngày như vậy hả?”

Nghe đến chuyện này, Trần Thanh Minh lại có chút khổ não, ló đầu ra ngoài thăm dò, vừa nhìn hai người phụ nữ đang trò chuyện trong phòng khách, vừa thở dài: “Gần đây Minh Nguyệt thường hay ra ngoài, tôi đã dò la tin tức được rồi, mẹ cô ấy đột nhiên đến tìm...”

Ánh mắt Hoắc Tùng Quân chợt lóe lên kinh ngạc, anh nhớ Hoài An từng nói, bố mẹ của Sở Minh Nguyệt đã ly dị từ khi cô ấy còn nhỏ, cũng không quá quan tâm đến Sở Minh Nguyệt, từ nhỏ cô ấy đã sống cùng bà ngoại.

Lúc này, bà mẹ chẳng bao giờ quan tâm đến Sở Minh Nguyệt lại bất ngờ tìm tới cửa, cũng không thể trách bọn họ nghi ngờ được, chuyện này đúng là rất kỳ lạ.

“Mấy ngày nay, tâm trạng cô ấy không được tốt, tôi cũng không muốn khiến cô ấy phải rối rắm thêm, vì vậy mới chờ thêm một thời gian nữa”

Sở Minh Nguyệt gần như đã dùng toàn bộ số tiền tích lũy được để mua nhà ở đây, nên sẽ không dễ gì mà rời đi. Chỉ cần hai người còn sống cạnh nhau, sau này còn vô số cơ hội khác.

Trần Thanh Minh không có gì khác, nhưng kiên nhẫn thì vô hạn, vả lại, vì Minh Nguyệt, có đợi bao lâu cũng đáng.

Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng say mê của anh ta thì nhướng mày: “Không nhìn ra, anh lại là một kẻ si tình đấy.”

Trần Thanh Minh phất tay: “Không dám, không dám, làm sao so với anh được chứ?

Lúc trước, Hoắc Tùng Quân luôn tỏ ra lạnh lùng, không gần nữ sắc, nhưng ai có thể ngờ rằng phía sau bộ dạng đó lại là một kẻ yêu vợ điên cuồng.

Hoắc Tùng Quân chọn ra một số trái cây Bạch Hoài An thích ăn, vừa rửa sạch, vừa nhắc nhở Trần Thanh Minh: “Mẹ Sở Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là không có ý tốt, mặc dù cô ấy khá lý trí, nhưng từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của mẹ, sợ là sẽ bị lợi dụng, anh cần phải chú ý nhiều hơn.”

Trần Thanh Minh nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Có thể được tách khỏi gia đình để tự mình lập nghiệp, anh ta cũng không phải là một kẻ ngốc. Từ khi biết mẹ Sở Minh Nguyệt đã đến gặp cô ấy, anh ta đã biết mọi chuyện không đơn giản, nên lúc nào cũng chú ý đến động thái của cô. Tất cả đều là bí mật, không dám cho cô biết.

Cái tôi của Sở Minh Nguyệt khá lớn, sợ rằng không thích bị người khác chỉ tay năm ngón, giám sát cuộc sống của mình.

Hoắc Tùng Quân vừa ung dung cắt trái cây bày ra đĩa, vừa nói với Trần Thanh Minh: “Nói khó nghe một chút, mặc dù người mẹ này không có ý tốt, nhưng đây là một cơ hội dành cho anh, chỉ xem anh có thể nắm bắt hay không thôi.”

Trần Thanh Minh được anh nhắc nhở, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Khi Hoắc Tùng Quân bưng đĩa vào phòng khách, anh ta mới thoát ra khỏi mối suy tư của mình, phát hiện ra thành phẩm lúc đang nói chuyện của Hoắc Tùng Quân. Anh xếp trái cây một con mèo con, quả dưa hấu cũng bị cắt thành trái tim.

Đúng là vô cùng khéo léo.

Trần Thanh Minh phải thừa nhận rằng, về khoản này, Hoắc Tùng Quân vẫn hơn mình một bậc, anh ta bái phục chịu thua.

Hai người ăn uống ở Trần Thanh Minh một lúc, thấy thời gian cũng đã lâu, cũng đến lúc phải ra về.

Người trong nhà vẫn đang đợi họ về, còn phải nói với họ chuyện vui này nữa.

Sau khi lên xe, Bach Hoài An thò đầu ra ngoài cửa kính, vẫy tay chào tạm biệt hai người. Khi chiếc xe rời khỏi khu nhà, cô chợt cau mày lại: “Hôm nay em và Minh Nguyệt nói chuyện, cảm thấy rằng tâm trạng cô ấy không được tốt, cứ thấy có chút quái quái, lúc trò chuyện cũng thường xuyên ngẩn người, cứ mơ mơ màng màng, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa” .

Hoắc Tùng Quân cũng không giấu diếm, kể lại với cô những gì Trần Thanh Minh nói.

Vừa nói xong, Bạch Hoài An lập tức bùng nổ, đôi mắt hoa đào trong veo dường như bị đốt cháy, lộ ra vẻ tức giận: “Sao bà ta còn mặt mũi đến tìm Minh Nguyệt, bà ta không xứng để làm một người mẹ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK