Chương 451: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường
Lúc hai người Hoắc Tùng Quân đi tới cửa, ông cụ Ngô cũng thôi không suy nghĩ miên man nữa, hốc mắt hơi đỏ, ông cụ nhìn hai người Hoắc Tùng Quân trìu mến hơn một chút.
“Các cháu đã trở về, vết thương không sao chứ? Cơ thể hồi phục thế nào rồi?”
Ông cụ Ngô có một khuôn mặt rất phúc hậu, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An cũng không giận chó đánh mèo với ông cụ, bọn họ lễ phép gật đầu nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ông đã quan tâm”
Nhìn thấy dáng vẻ cao ráo, đẹp trai và rất hiểu chuyện của Hoắc Tùng Quân, trong đầu ông cụ Ngô hiện lên dáng vẻ vặn vẹo điên cuồng của Ngô Thành Nam.
Anh ta là cháu trai bị nuôi thành vô dụng của ông cụ.
Hai người nói chuyện một lúc, ông Hoắc đi đến đẩy lưng của Hoắc Tùng Quân: “Nhanh mang Hoài An đi tắm rửa một chút đi, trời nóng cả ngày hôm nay, trên đường đi về cũng đổ không ít mồ hôi. Hơn nữa mới từ bệnh viện về nên đi rửa mặt thay quần áo xua đuổi vận đen”
Hoắc Tùng Quân quay đầu lại nhìn thấy ông nội đang nháy mắt với mình, anh gật đầu chào hỏi rồi mới kéo Bạch Hoài An lên lầu.
Hai người tắm rửa sơ qua, Bạch Hoài An đi ra từ phòng tắm thì nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang cầm tờ giấy giám định quan hệ huyết thống chuẩn bị đi xuống lầu.
“Tùng Quân!”
Bạch Hoài An hô lên một tiếng, Hoắc Tùng Quân quay lại nhìn cô rồi mỉm cười: “Sấy khô tóc đi, ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, đợi anh lên với em”
Nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Bạch Hoài An lau tóc, cúi đầu cười.
Tính xấu đánh chết cũng không đổi của Ngô Thành Nam, anh ta đã rất nhiều lần gần chuyện với hai người bọn họ, đầu không lại thì lén dùng thủ đoạn nhỏ sau lưng, đúng lúc nên cho anh ta nếm chút mùi đau khổ.
Không biết sau khi bị mất thân phận cậu Ngô, làm sao anh ta còn có thể kiêu ngạo.
Ông Hoắc và công cụ Ngô lại lần nữa ngồi đối diện nhau trong khi bọn họ đang ở trên lầu.
Người trong nhà họ Hoắc đã về, ông cụ Ngô cũng không thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm, dốc bầu tâm sự phiền não trong lòng với ông Hoắc. Chuyện xấu trong nhà không thể đem ra ngoài để cho ông ấy biết, không thể để người nhà họ Hoắc chê cười.
Vì vậy ông cụ Ngô đứng dậy tạm biệt: “Tôi thấy thời gian cũng muộn rồi, tôi nên...”
Lời còn chưa nói xong thì đã thấy ông Hoắc ra hiệu với ông cụ: “Đừng vội, tôi có quà cho ông đây”
“Quà gì?” Vẻ mặt ông cụ Ngô khó hiểu.
Ông Hoắc nhấp một ngụm trà, dùng ánh mắt sắc sảo nhìn ông cụ Ngô, ông cụ không biết vì sao trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm xấu.
“Lúc trước trong tiệc đính hôn của Ngô Thành Nam, tôi vẫn chưa nói rõ, tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của gia đình ông, nhắc nhở ông để mình từ từ tìm hiểu, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, vừa nãy nghe ông tâm sự, tôi cảm thấy đã đến lúc phải nói cho ông nghe rồi.”
Ông cụ Ngô chau mày: “Chuyện gì mà thần bí vậy, rốt cuộc thì ông đang muốn nói cái gì, ông Hoắc, đừng thừa nước đục thả câu, ông nói nhanh đi!”
Ông cụ thật sự đang rất nóng nảy, ông Hoắc rất biết cách đánh vào hứng thú của con người, nhưng lúc này ông cụ không nhớ nổi ông Hoắc đã nói với mình cái gì trong bữa tiệc ngày đó, mấy ngày nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra, Ngô Thành Nam không nghe lời ông cụ, bây giờ trong đầu ông cụ thành một mớ hỗn độn. .
“Lúc đó tôi đã nói Ngô Thành Nam không giống con trai của ông chút nào, một chút phẩm chất tốt đẹp của nhà họ Ngô nó cũng không có... ông Ngô, ông là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”
Ông cụ Ngô sửng sốt một chút: “Ông, ông nói vậy là có ý gì, nói rõ ràng một chút”
Ông Hoắc nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Tùng Quân từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một tập tài liệu. .
Sau đó ông mới ngẩng mặt đối mặt với ông cụ Ngô: “Tôi mang quà biếu đến cho ông đây”
Ông cụ Ngô nhìn theo hướng ông Hoắc đang chỉ, thì bắt gặp khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân.
“Ông cháu các người rốt cuộc là đang muốn làm cái gì vậy?”
Hoắc Tùng Quân đi đến trước mặt ông cụ, đưa tài liệu trong tay cho ông cụ: “Ông nên đọc tài liệu này trước, đọc xong sẽ hiểu”
Ông cụ Ngô chau mày cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, vừa nhìn thấy trang đầu tiên thì lập tức ngây ngẩn cả người.
“Đây là... giám định quan hệ huyết thống?” Ông cụ có chút nghẹn ngào, nhìn thấy tên của mình và Ngô Thành Nam ở trên đó, trong lòng ông cụ đã lờ mờ đoán ra được.
Bỏ qua phần phân tích dữ liệu trực tiếp, tay ông cụ run rẩy lật nhanh đến trang cuối cùng.
Khi nhìn thấy kết quả, ông cụ dùng một chút, sau đó ngã quỵ xuống sô pha, sắc mặt trắng bệch, ngón tay bấu chặt vào ngực, hô hấp vô cùng nặng nề.
Ông Hoắc và Hoắc Tùng Quân vẫn luôn chú ý đến tình huống của ông cụ, thấy vậy vội vàng nói: “Mau đến xem ông ấy có chuyện gì không?”
Bác sĩ gia đình đã được sắp xếp từ trước nhanh chóng mang theo hòm thuốc đi vào, vừa định cúi người giúp ông cụ xem xét tình hình thì nhìn thấy ông cụ Ngô giơ tay lên.
“Không cần, tôi, tôi bình thường lại rồi, bây giờ, tốt hơn nhiều rồi”.
Sắc mặt ông cụ Ngô vẫn tái mét, nhưng tình trạng hô hấp của ông cụ đã tốt hơn rất nhiều,
ông cụ khó khăn ngồi dậy khỏi ghế sô pha với biểu cảm vô cùng khó coi.
Ông Hoắc phất tay bảo bác sĩ gia đình rời đi, trong phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại ba người bọn họ.
Ngón tay của ông cụ Ngô siết chặt lấy phần giấy giám định quan hệ huyết thống, hai mắt đỏ hoe: “Cái này, sao các người lại có cái này?”.
Quả nhiên điều gì nên tới cũng phải tới, Hoắc Tùng Quân ngậm miệng, ánh mắt nhìn về phía ông Hoắc.
Ông Hoắc họ nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Không phải lúc trước Ngô Thành Nam muốn làm hại đến tính mạng của Tùng Quân nhà chúng tôi sao, tôi cảm thấy đứa nhỏ này thật độc ác, nhà họ Ngô các người sao lại có con cháu độc ác như thế chứ, trong cơn tức giận không thể nhịn xuống, đột nhiên nghĩ đến chuyện điều tra các người...ai biết được tra một cái thì tra ra sự thật”
Khóe miệng ông Hoắc giật giật, ông thật biết cách làm lành, tuy rằng có hơi gượng ép, nhưng không phải là không thể.
Ông cụ Ngô cúi đầu không biết có nên tin hay không, một lúc sau mới cất lên giọng nói khàn khàn già nua: “Đã lâu như vậy, sao bây giờ mới nói cho tôi biết?”
Ông Hoắc nghe vậy thì lắc đầu: “Tôi nghĩ là điều tra xong sẽ nói với ông, nhưng ông cũng không nhìn xem bộ dạng của mình lúc đó thế nào. Ông vì đứa cháu trai kia đồng ý biết bao nhiêu điều kiện nhục nhã, làm sao tôi dám nói ra nữa. Nếu lúc ấy tôi còn nói ra thì ông còn như thế nào nữa chứ, có khi lại hoảng sợ đến chết ngây ra đó, để cho nhà họ Ngô nhiều năm tích lũy rơi vào tay súc sinh ấy à”
Ông nói xong thì sờ sờ mũi mình: “Bây giờ ông cũng nhận ra bộ mặt thật của tên nhóc đó rồi, cũng thất vọng về nó, nên tôi nói cho ông cũng sẽ không quá đau lòng, ông xem, không phải bây giờ ông đã bình thường lại rồi sao?”
Ông cụ Ngô trầm mặc một hồi lâu không lên tiếng, nhưng thật sự phải thừa nhận những gì ông Hoắc nói có phần có lý.
Khi đó ông cụ thật sự rất thiên vị Ngô Thành Nam, dốc hết lòng yêu thương và đặt rất nhiều kỳ vọng lên anh ta, lúc đó nếu cho ông biết cháu trai yêu quý của mình không phải là cháu ruột thì quả thật khó có thể chấp nhận được.
Nói không chừng Ngô Thành Nam làm ra vẻ đáng thương một chút, lợi dụng ông cụ còn đang lơ mơ không rõ rồi lấy hết tài sản của nhà họ Ngô.
Lúc này Hoắc Tùng Quân cũng lên tiếng: “Ông Ngô, giấy giám định quan hệ huyết thống này đặt ở chỗ chúng cháu cũng như củ khoai nóng, cháu không biết nên xử lý thế nào. Đây là chuyện của nhà ông, bây giờ giao lại cho ông, ông yên tâm, ông chưa giải quyết xong, chúng cháu cũng không nói với bên ngoài”.
Ông Hoắc gật đầu: “Tôi và Tùng Quân không phải loại người lắm mồm, ông đừng lo lắng. Nếu không tin tưởng giấy giám định này, ông có thể tự mình kiểm chứng, về mặt này chúng tôi không bao giờ giở trò”
Một lúc sau ông cụ Ngô mới ngẩng đầu nở nụ cười gượng gạo: “Tôi đã quá hiểu ông rồi, ông không phải loại người như vậy, sao tôi lại không tin ông được chứ, chỉ có điều tôi có hơi khó chấp nhận”