Lúc ba người đến thì bên hồ cũng không còn bao nhiêu người.
Ông nội Hoắc ngồi ở trong bóng râm phe phẩy quạt gió, thản nhiên nói: “Chúng ta đến sớm rồi, ông Ngô này cũng quá lười biếng rồi, đánh cờ thôi cũng không tích cực”
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đứng đó sờ sờ mũi cùng một lúc,
Hai người họ cũng bị vẻ tự tin vừa rồi của ông cụ lừa gạt nên mới qua đây để xem ông cụ làm thế nào mà có thể lấy được tóc của ông cụ Ngô. Nhưng một kết quả là không ngờ đến là họ đã đến quá sớm nên bên hồ chỉ có lác đác vài người, đến ngay cả bóng dáng của ông cụ Ngô cũng không thấy đâu hết.
Vì để giết thời gian nên ông nội Hoắc và Hoắc Tùng Quân đành đánh cờ ở bên hồ còn Bạch Hoài An thì ở một bên xem. Mặc dù xem không hiểu nhưng nhìn vào biểu cảm càng lúc càng phức tạp và bộ dạng lật lọng của ông cụ thì thấy cũng rất thú vị.
Mãi cho đến ván thứ năm, Bạch Hoài An duỗi lưng một chút cho đỡ mỏi rồi tuỳ ý nhìn một cái thì thấy ông cụ Ngô đang bước đi một cách chậm rãi và bình tĩnh.
Cô liên tục giật mạnh ống tay áo Hoắc Tùng Quân, nhỏ giọng nói: “Đển rồi, đến rồi”
Ông nội Hoắc cũng nghe được cũng làm bộ như đánh cờ đến chán rồi nói với Hoắc Tùng Quân: “Đánh cờ với cháu chẳng có gì thú vị cả, không đánh nữa.”
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi ghế đá, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An cũng đi theo, giả bộ bất đắc dĩ nhìn ông nội nhà mình.
Ông Ngô nhìn thấy mấy này người đang ở đó, sắc mặt cũng không tốt, lúc đang nghĩ xem có nên rời đi hay không.
Thì ông nội Hoắc vẫy tay với ông ta: “Ông Ngô, qua đây đánh với ông cháu tôi ván tiếp theo)
Ông Ngô không muốn nhìn thấy thái độ tùy ý này của ông đối với mình nên hừ lạnh một tiếng: “Ông bảo tôi đánh cờ thì tôi sẽ đánh cờ à, ông là cái thá gì mà vênh mặt hất hàm lên sai khiển, tôi không thèm đánh”
Ông nội Hoắc bình tĩnh phe phẩy quạt gió, nói với Bạch Hoài An đang ở một bên: “Hoài An, nhất định là ông ta không tự tin, sợ thua mất mặt trước mặt bậc con cháu đây mà.”
Câu nói này nghe không lọt một chút nào, người bên cạnh phát ra tiếng cười đắc ý.
Ông Ngô nghe được những lời này thẹn quá hóa giận, cho dù biết là chiêu khích tướng nhưng vẫn tức giận xông tới: “Ông cũng muốn xem xem một thằng nhóc đầu bù tóc rối đảnh cờ có thể lật ngược ván cờ như thế nào?
Nói sau thì trực tiếp ngồi xuống đối diện với Hoắc Tùng Quân, bày quân cờ ra rồi trừng mắt nhìn về phía Hoắc Tùng Quân nói: “Đánh đi! Để ông xem hôm nay thằng nhóc cháu có thể thắng được ông hay không?
Lúc Hoắc Tùng Quân lái xe rời đi, Bạch Hoài An vươn ra ngoài cửa sổ chào tạm biệt ba người, nhìn bố Hoắc mẹ Hoắc đỡ ông cụ cười vẫy tay với hai người họ, trong lòng có một cảm giác gì đó rất chua xót.
Mãi cho đến khi chiếc xe đã rời bánh đi rất xa, không còn nhìn thấy bóng dáng của ba người nữa.
Bạch Hoài An mới chịu ngồi xuống, tình thần có chút lắng xuống.
“Không nỡ à?” Hoắc Tùng Quân một tay lái xe, một tay nắm lấy tay cô.
Bạch Hoài An chơi với ngón tay của anh, chán nản gật đầu nói: “Vâng, với lại em nhớ bố mẹ em rồi”.
Ngón tay của Hoắc Tùng Quần siết chặt hơn: “Đợi lát nữa anh sẽ đi cùng em đến nghĩa trang để gặp họ”
Bạch Hoài An lắc đầu: “Để tuần sau đi, mấy ngày nay công việc của anh vẫn còn tồn đọng, buổi chiều về đến nhà để dọn dẹp một chút là đến tối rồi”
Hoắc Tùng Quân thầy cô ngẩn người như vậy nên véo ngón tay cô rồi thay đổi chủ đề: “Buổi tối anh sẽ làm nguyên liệu trong cốp xe, chúng ta sẽ ăn một bữa cơm hải sản tươi ngon”
Bạch Hoài An cũng rất dễ dàng chuyển đề tài, cô nói: “May mà trong nhà còn có Trần Thanh Minh và Minh Nguyệt, nếu không chỉ có hai chúng ta thì chắc không thể ăn hết mất.”
Hứng thú của cô đến rồi, nắm chặt lấy ngón tay xong nói những đồ ăn kia sẽ làm như thế nào, cô muốn ăn chúng như thế nào.
Hoắc Tùng Quân thấy cô khôi phục tinh thần, khóe miệng mỉm cười, lái xe về ngôi nhà nhỏ của hai người.
Lộ trình hơn một tiếng đồng hồ đã qua đi, hai người rất nhanh đã về đến nhà. Vốn tưởng rằng Trần Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt đều đang ở nhà chờ hai người họ nhưng sau khi trở về nhà thì kết quả lại khiến hai người đều có chút sửng sốt.