Chương 432: Cùng anh đi mua sắm
Bạch Hoài An trước giờ chưa từng nhìn thấy nhiều hoa cát tường đến như vậy, khu vườn rộng lớn của biệt thự dường như đã trở thành một biển hoa cát tường trắng, khẽ khàng lay động theo làn gió nhẹ, dường như trong mơ vậy, đẹp đến không nói thành lời.
Cô ngẩn ngơ bước vào trong biển hoa, cảm giác dường như không khí xung quanh mình đều nhuốm mùi thơm ngọt ngào của hoa vậy.
Bạch Hoài An hai má trắng hồng, trơn bóng, khóe môi bất chợt nở nụ cười, cô cúi người xuống dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa đang hé nở trước mặt.
Những cánh hoa mỏng manh, còn vương lại những giọt sương mai này làm cho cả khu vườn trông giống như một tiên cảnh giữa nhân gian vậy.
“Hoài An!” Một giọng nói khàn khàn từ phía sau lưng cô vang lên.
Bạch Hoài An vô thức quay đầu, liền nghe thấy một tiếng "Tách”, khung cảnh cô đứng trong biển hoa quay đầu nhìn lại đã được ghi lại trong máy ảnh.
Lâm Bách Châu nhìn tấm hình trong máy ảnh, giữa biển hoa trắng ngần, một cô gái váy trắng quay đầu nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, nhìn thế nào cũng giống như một nàng tiên hoa vô cùng mỹ lệ.
Anh không kìm lòng được, ngón tay khẽ chạm vào má cô gái trên màn hình, trong lòng thở dài.
Ngắm bức ảnh này, anh thật lòng muốn giữ cô tại nơi này, muốn thấy cô mỗi ngày mỗi khi vừa thức giấc, muốn tránh xa cuộc sống tấp nập ngoài kia để cùng cô sống một cuộc sống yên bình ở nơi này. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi cũng thấy rất đẹp
Có điều cũng là suy nghĩ nhất thời, Lâm Bách Châu ngưng suy nghĩ, cầm máy ảnh đi về phía Bạch Hoài An để cho cô xem ảnh. Bạch Hoài An nghiêng đầu nhìn, kỹ thuật chụp ảnh của Lâm Bách Châu rất tốt, chụp cho cô rất đẹp.
Thấy cô thích, Lâm Bách Châu cười nói: “Đợi chừng nào in ảnh ra, anh sẽ đưa cho em" Bạch Hoài An gật gật đầu, đưa mắt nhìn về phía biển hoa cát tường trước mặt, hỏi: “Sao ở đây nhiều hoa cát tường trắng đến vậy?”
“Em quên rồi sao? Hôm qua lúc ăn tối, anh đã nói với em rồi, biển hoa này là do anh cho người trồng vào đây đấy?” Lâm Bách Chầu nhìn cô không chớp mắt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nét dịu dàng, dùng giọng điệu vô cùng kiên nhẫn giải thích cho cổ.
Bạch Hoài An sững sở một lúc, tối qua lúc anh nói điều này, cô chỉ nghĩ đó đơn giản là vài chậu hoa cát tường được đem tới, chứ cô không nghĩ rằng Lâm Bách Châu sẽ vì cô mà trồng cả một biển hoa lớn đến như vậy.
Lòng cô chợt xao động, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Tấm lòng của anh quá lớn rồi, khiến cho Bạch Hoài An có chút không biết phải làm thế nào, cũng không biết phải đáp lại như nào mới tốt.
Lâm Bách Châu cũng đã nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của cô, cười nói: "Anh làm chuyện này không phải vì muốn em mang ơn. Anh chỉ muốn làm em vui mà thôi. Chỉ cần em thích là anh đã hài lòng rồi”
Lời anh nói không những không làm cho Bạch Hoài An bớt áp lực mà ngược lại càng làm cho cô áy náy hơn.
Cô thực sự không biết mình có tài cán gì mà khiến Lâm Bách Châu thích mình đến như vậy, anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn.
May mắn thay, sự xuất hiện bất ngờ của đầu bếp đã phá tan sự ngại ngùng giữa hai người. Người đầu bếp mặt không biểu cảm, nhẹ nhàng mà cung kính nói với hai người: “Cậu chủ, cô Bạch, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi”.
Lâm Bách Châu gật đầu với bà biệt thị rằng anh đã biết, sau đó nắm lấy cổ tay Bạch Hoài An quay lại phòng khách.
Bạch Hoài An lúc này cũng mơ hồ rồi, cứ để mặc anh nắm tay dẫn mình đi. Cô nghĩ Lâm Bách Châu làm như thế này có lẽ là vì Sợ cô bỏ chạy đi.
Thật ra anh cũng không cần đề phòng đến như vậy, biệt thự có nhiều vệ sĩ đến như thế, cô còn là nữ, dù Lâm Bách Châu có ốm thật, thì cô cũng không chạy nhanh bằng anh.
Quanh đây trừ cái biệt thự này, hình như cũng chẳng có ai, dù có ra được thì cô cũng chẳng biết chạy đi đâu.
Bữa sáng là do Lâm Bách Châu cổ ý dặn làm, nấu rất thanh đạm, ngoài cháo và đồ ăn kèm, trên bàn còn nhiều thêm một đĩa mơ tươi.
Đây là món tối qua Bạch Hoài An nói muốn ăn, Lâm Bách Châu đã để người đem tới trong đêm, tốn rất nhiều công sức mới
tránh được tại mắt nhà họ Hoắc và họ Lâm.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Bạch Hoài An ăn mơ, bởi vì bị chua mà vui tới rùng mình, anh lại cảm thấy vất vả cũng không vô ich.
Ăn xong bữa sáng, Bạch Hoài An cúi đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ cách thuyết phục Lâm Bách Châu để cô đi.
Lâm Bách Châu đột nhiên nói với cô: “Hoài An, hôm nay em đi mua sắm cùng anh được không?"
Bạch Hoài An ngạc nhiên với những gì anh nói, thế mà Lâm Bách Châu lại rủ cô đi mua sắm, người đồng như vậy, kể cả có nhiều vệ sĩ đến mấy, chỉ cần không chú ý một chút, là cô có thể chạy trốn rồi.
Theo như tính cảnh giác và tỉ mỉ của anh, làm sao mà anh dám làm điều này.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của cô, Lâm Bách Châu mỉm cười nói: “Anh đến đây cũng không mang theo quần áo. Bộ giờ đang mặc cũng là bộ ngày hôm qua. Em dẫu gì cũng là nhà thiết kế thời trang, gu thẩm mỹ tốt thế, giúp anh chọn vài bộ được không?”
Bạch Hoài An ngơ người, không biết nói gì mới đúng.
Tủ quần áo ở phòng cô vô cùng ngăn nắp gọn gàng, đều là quần áo mới tinh, làm sao mà Lâm Bách Châu có thể không nghĩ tới, tự mang quần áo cho mình.
Hơn nữa....
Bạch Hoài An quay đầu nhìn một hàng vệ sĩ đang đứng ở cửa, cho dù không có quần áo thay, hoàn toàn có thể để vệ sĩ ra ngoài đi mua, nhưng anh lại cố tình đưa cô ra ngoài.
Trong phút chốc, dường như Bạch Hoài An đã hiểu được tâm tư của Lâm Bách Châu.
Cô thở dài, nhẹ nhàng đứng dậy ôm lấy anh, không nói một lời, dựa trán mình vào vai anh. Cả người Lâm Bách Châu trở nên cứng đờ, trái tim nóng rực, cổ họng khô khốc không nói được lời nào.
Ngón tay cựa quậy hồi lâu, cuối cùng anh không kìm lòng được, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Hoài An vào lòng, nhẹ nhàng như đang ôm bảo bối mà anh yêu quý nhất.
Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mình, mùi Lâm Bách Châu có hơi chua xót, sợ bị cô thấy nước mắt của mình sẽ mất mặt, vùi mặt mình vào vai cô.
Không lâu sau, Bạch Hoài An cảm thấy lòng nóng hổi thấm qua lớp vải mỏng trên vai, như thấm vào tim, khiến mắt cô cảm thấy đau xót.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Bách Châu liền chủ động buông cô ra, chỉ có mắt là hơi đỏ lên, nhìn không ra dáng vẻ của một người vừa vùi đầu vào vai cô lén khóc.
“Chuẩn bị xong xuôi, chúng ta liền đi thôi.”
Bạch Hoài An mím môi cười gật đầu.
Ngồi trong xe, Bạch Hoài An dựa sát vào cửa xe nhìn ra bên ngoài, mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất. Không biết Lâm Bách Châu tìm thấy nơi này ở đâu, xe đi được nửa tiếng rồi cũng không nhìn thấy một bóng người.
“Đây là nơi nào vậy?” Bạch Hoài An không nhịn được, nhìn về phía Lâm Bách Châu hỏi.
“Đây là thành phố Sơn Lam, em cũng không nghĩ tới đúng không, ở thành phố Sơn Lam phồn hoa náo nhiệt cũng sẽ có một nơi như này đây” Lâm Bách Châu giải thích.
Bạch Hoài An gật đầu, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, Lâm Bách Châu không hổ là Lâm Bách Châu, sợ rằng những người đang tìm bọn họ đều cho rằng họ đã rời khỏi thành phố Sơn Lam rồi.
Bạch Hoài An không để ý đến ánh mắt của anh, lúc này cô đã nhìn thấy những tòa nhà cao thấp, khả năng sắp tiến vào khu dân cư rồi.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một trung tâm thương mại
Lâm Bách Châu đỡ Bạch Hoài An xuống xe, mấy người vệ sĩ muốn đi theo, nhưng bị ánh mắt của anh ấy ngăn lại: “Mấy người các anh đợi ở cửa, sau khi mua sắm xong chúng tôi sẽ quay ra”
Mấy người vệ sĩ quay mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng dừng lại.
Bạch Hoài An nắm lấy cánh tay của Lâm Bách Châu, mấy đầu ngón tay nắm rất chặt
Lâm Bách Châu cảm nhận được sự căng thẳng của cô, cúi đầu Vỗ nhẹ vào lưng cô rồi kéo tay cô bước vào trung tâm thương mại.
Bạch Hoài An im lặng bước theo anh, vẻ mặt tâm tình phức tạp. Ngược lại Lâm Bách Châu có vẻ thực sự thích mua sắm, kéo cô đến quầy sản phẩm dưỡng da, cửa hàng trang sức và đến cửa hàng quần áo nữ, vẻ mặt tràn đầy thích thú.
Thật sự giống như cùng bạn gái đi mua sắm vậy.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của anh, cuối cùng Bạch Hoài An hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rồi kéo anh đi đến mấy cửa tiệm mà mình muốn đi.
Lâm Bách Châu nhìn thấy dáng cô mặc váy trắng, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ, không biết từ lúc nào khóe môi đã cong lên, khuôn mặt tuấn tú ánh lên vẻ dịu dàng, không còn một chút u ám.
Một lúc sau, Lâm Bách Châu tay xách túi lớn túi nhỏ. Bạch Hoài An nắm lấy cánh tay anh, ngượng ngùng hỏi: “Có phải hơi nặng không?”
Lâm Bách Châu lắc đầu, nhìn mấy ngón tay trắng mềm đang nắm lấy cánh tay mình, trong mắt mang theo ý cười: “Có gì đâu, không nặng một chút nào cả”
Cuối cùng cũng đi dạo đến cửa hàng quần áo nam, Bạch Hoài An bước vào trước, Lâm Bách Châu một lúc sau mới bước vào.
Hai người vừa bước vào, nhân viên liền bước tới chào hỏi. Hai người bọn họ nam thì đẹp trai, nữ thì xinh gái, ăn mặc cũng rất có gu.