Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả như Bạch Hoài An dự đoán, ngày hôm sau đi làm, cô và Cách Lệ Tâm công việc bận lu bù. 

Bên Cách Lệ Tâm có rất ít nhân viên phụ giúp công việc nên hầu hết mọi việc đều do hai người thực hiện, Tuần lễ thời trang đang ngày một đến gần, cả hai đều cần phải đẩy nhanh tiến độ hết công suất mà đồng thời vẫn phải đảm bảo chất lượng. 

Cách Lệ Tâm không hổ danh là một bậc thầy thiết kế nổi tiếng quốc tế, tác phong làm việc vô cùng chuyên nghiệp. Bạch Hoài An làm việc với cô ấy, không những cùng nhau hoàn thành công việc mà cô còn học hỏi được rất nhiều từ Cách Lệ Tâm, những gì Cách Lệ Tâm thể hiện đúng là khiển Bạch Hoài An được dịp mở rộng tầm mắt. 

Bên này Trần Thanh Minh muốn chuyển đi đều phải tự mình dọn dẹp tất cả đồ đạc, Bạch Hoài An bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, ngay cả hôm Trần Thanh Minh chuyển sang nhà mới, Bạch Hoài An cũng không thể về nhà một chuyến. 

Tuy nhiên, Trần Thanh Minh cũng rất hiểu cho cô, dù sao cô cũng bận như vậy, mà bình thường vẫn đối tốt với anh, cũng không có gì đang chê trách. Lúc Bạch Hoài An mệt mỏi lu bù, Trần Thanh Minh còn giúp gọi ít đồ ngọt tới tận nơi cho cô. 

Trên tẩm thiếp ký gửi còn viết: "Những lúc như này ăn một cái gì đó ngọt một chút có thể giúp thư giãn tâm trạng.” 

Day 

Bạch Hoài An vừa buồn cười vừa cảm động, trong lòng thầm nghĩ mình thật sự không giúp Trần Thanh Minh vô ích. Cái tên này mặc dù da mặt dày, cao cao tại thượng nhưng dù sao cũng đẹp trai, có mắt thẩm mỹ, trí tuệ cảm xúc cao, sự nghiệp thành đạt lại còn tâm lý, sống tình cảm. 

Nếu không phải vì đã có Hoắc Tùng Quân, có lẽ ngay cả cô cũng sẽ bị làm cho đổ ngã. 

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra mấy hôm trước cùng Sở Minh Nguyệt nói chuyện, cô ấy nói tìm người theo dõi Châu Hữu Thiên, không biết hiện tại tình hình thế nào rồi. 

Sở Minh Nguyệt không chủ động gửi tin nhắn cho cô, cô bận như vậy cũng quên mất chuyện 

đó. 

Trong lúc nghỉ ngơi, Bạch Hoài An liền vào trong phòng tắm lấy điện thoại ra gọi cho Sở Minh Nguyệt 

Phải mất một lúc mới kết nối được máy. 

Sở Minh Nguyệt bên kia âm thanh có chút ồn ào, giống như đang ở bên ngoài. 

“Minh Nguyệt, cậu đang ở đâu? 

Sở Minh Nguyệt giọng nói gấp gáp: “Trường học tổ chức cho giáo viên ra ngoài dã ngoại, tới bên ngoài, tín hiệu có thể không tốt lắm”. 

Bạch Hoài An nghe giọng nói của cô không có gì dị thường, trong lòng thoáng yên tâm một 

chút, sau đó thận trọng hỏi: “Còn chuyện kia, hôm trước cậu nói tìm người theo dõi Châu Hữu Thiên, có phát hiện gì bất thường không?” 

Vừa nghe vậy, Sở Minh Nguyệt liền cau mày, vẻ mặt hơi trầm xuống khi nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó. 

“Anh ấy đã đến gặp người phụ nữ đó. Tớ phát hiện ra người phụ nữ đó tên Ngô Tiêu Thị.” Cô dừng lại một chút, cắn cắn môi dưới: "Cô ấy lúc trước làm việc ở bệnh viện, sau này lưu lại thành phố Sơn Lâm, tình cờ tới làm việc ở phòng khám chuẩn đoán điều trị tâm lý của Châu Hữu Thiên” 

Bạch Hoài An hít sâu một hơi: “Tớ...mẹ nhà nó..” 

Bạch Hoài An gần như nhịn không được muốn chửi tục luôn rồi, chỉ cần là phụ nữ, đều có thể phát hiện ra suy nghĩ không trong sáng của người phụ nữ này. Cô ta và Châu Hữu Thiên là mối tình đầu của nhau, người ta bây giờ là người đã có bạn gái, thành phố Sơn Lâm lớn như vậy, có biết bao phòng khám tâm lý, tình cờ thế nào mà vào làm đúng phòng khám của Châu Hữu Thiên? Cô ta rõ ràng là cố tình tìm tới. 

Bạch Hoài An không tin rằng cô ta không có mưu tính tình tứ gì, nhất định là có vấn đề. 

“Bọn họ, ngày hôm đó bọn họ đã làm gì?” Bạch Hoài An kìm nén tức giận, trước tiên nghĩ cần làm rõ mọi chuyện. 

Sở Minh Nguyệt rũ mi xuống, vẻ mặt có chút lãnh đạm: “Châu Hữu Thiên giúp người phụ nữ đó tìm nhà. Trước đây cô ấy ở khách sạn, hôm đó là ngày nghỉ, muốn đi xem nhà” 

Cô không cần nghĩ cũng biết, cái cớ mà Ngô Tiêu Thị dùng chắc chắn là cô ta không quen với thành phố Sơn Lam nên muốn nhờ Châu Hữu Thiên, người thành phố Sơn Lam, dẫn cô ta đi tìm. Hoặc là cô ta là phụ nữ chân yếu tay mềm, nếu lỡ gặp phải chuyện xấu thì biết phải làm sao, dù sao xã hội này cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, người tốt người xấu đều là lẫn lộn trong nhau. 

Châu Hữu Thiên cũng nhẹ dạ cả tin, anh ta có lẽ nghĩ những gì cô ấy nói là có lý, vì vậy đã đến giúp đỡ. 

Nếu lúc trước anh ta quang minh chính đại, Sở Minh Nguyệt sẽ không có gì ý kiến, nhưng vì anh ta hết lần này tới lần khác, làm ra mấy loại hành động lén lén lút lút, thực sự không khỏi khiến người ta có chút không vừa lòng. 

“Minh Nguyệt, cậu có nghe thấy tớ nói không?” Giọng nói lo lắng của Bạch Hoài An vang lên. 

Sở Minh Nguyệt định thần lại: “Xin lỗi, tớ vừa rồi có chút không tập trung.” 

Bạch Hoài An không có lựa chọn nào khác, quyết định hỏi thẳng: “Bọn họ không có hành động gì mờ ám hay quá phận đúng không?” 

Sở Minh Nguyệt giọng đều đều: “Không có, người tớ nhờ chụp ảnh và quay phim lại đưa cho tớ xem, hai người bọn họ thực sự không có làm gì đặc biệt. Châu Hữu Thiên luôn rất biết chừng mực mà giữ khoảng cách” 

Ngô Tiêu Thi đó ngày hôm ấy vẻ mặt rất tươi sáng, còn cất công trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc xinh đẹp. Xem những đoạn video quay được, thấy cô ta đã cố gắng nói chuyện để gần gũi Châu Hữu Thiên, muốn tiếp xúc thân thể với anh, nhưng cô ta đã không thành công. 

Châu Hữu Thiên hoàn toàn né tránh. 

Bạch Hoài An thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe điều này: “Vậy mới phải chứ. Mặc Châu Hữu 

Thiên đó không đáng tin, nhưng anh ta dù sao vẫn trung thành với tình cảm của mình. Nếu anh ta không có gì lừa dối thì tốt rồi.” 

Sở Minh Nguyệt nhìn phong cảnh xa xa, hai mắt híp lại, có chút chạnh lòng, nhưng là không nói gì, chỉ gật đầu: “Ừm” 

Cách Lệ Tâm bên này thúc giục gọi, Bạch Hoài An vội vàng nói vài câu với Sở Minh Nguyệt, sau đó cúp điện thoại, lại tiếp tục tiến vào một vòng bận rộn luân hồi. 

Sở Minh Nguyệt nghịch điện thoại di động trong tay, khóe miệng nở nụ cười, nhưng không có một tia ấm áp. 

“Trung thành?” 

Cô thì thào nói nhỏ, bây giờ có thật sự không thể chắc được gì, nếu cô thường xuyên vắng nhà và Châu Hữu Thiên thường xuyên đi ra ngoài liên lạc với Ngô Tiêu Thi, lòng trung thành này liệu có thể duy trì được bao lâu? 

Sở Minh Nguyệt cười lạnh, cô muốn xem. 

Xem liệu người đàn ông cô chọn có xứng đáng để cô yêu, để cô cảm thấy thoải mái kề bên mà toàn tâm toàn ý trao trọn tất cả hay không. 

Lúc Bạch Hoài An bận rộn, Hoắc Tùng Quân cũng không nhàn rỗi, anh đã thăm dò được mấy ngày nay Ngô Thành Nam có việc cần phải đi ra khỏi biệt thự. 

Biệt thự được nhà họ Ngô được canh giữ vô cùng chặt chẽ nghiêm ngặt, Hoắc Tùng Quân thực sự không thể tìm được cơ hội ra tay. 

. Nhưng chỉ cần Ngô Thành Nam ra khỏi đó, Hoắc Tùng Quân sẽ có cách lấy được tóc của anh ta. 

Lần này Ngô Thành Nam đến để bàn một số chuyện với một người phụ trách của nhà họ Ngô. 

Mặc dù hiện tại anh ta không thể vào công ty, cũng đã hứa với nhà họ Hoắc sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của công ty, nhưng tình hình chung thì có thể được biết. 

Trần Bách Nhã đã làm việc trong công ty được một thời gian, Ngô Thành Nam dù sao cũng phải suy tính, với tình hình của Trần Bách Nhà bây giờ, liệu có thể làm lung lay vị trí của anh ta hay không. 

Còn có trong khoảng thời gian này cần làm những gì, mua chuộc người nào, anh ta đều phải nắm được rõ ràng. Trước tiên chuẩn bị tốt đối sách, đến lúc đó trở lại công ty rồi, có thể nhanh chóng bố trí sắp xếp, giải quyết Trần Bách Nhã cùng những cái định trước đó của anh ta. 

Ngô Thành Nam đã hẹn ai đó ở một nhà hàng. Anh ta không thường xuyên đến nhà hàng này mà thường đến nhà hàng của nhà họ Ngô. Tuy nhiên, đây là cuộc hẹn cấp cao của công ty, không thể để người ngoài chú ý nên chỉ có thể chọn nhà hàng ít được biết đến này. 

Nhưng Ngô Thành Nam không biết rằng từ lúc rời khỏi biệt thự, Hoắc Tùng Quân đã chăm chú theo dõi mọi động tĩnh của anh ta. 

Ngô Thành Nam đi lại không thuận tiện nên đặt một phòng riêng đặc biệt tránh bị chú ý, anh 

Đột nhiên lại nhận được số tiền bằng cả một tháng lương, đầu ra cơ hội hiếm có như thế chứ. 

Nói xong phục vụ liền vui vẻ rời đi. 

Triệu Khôi Vĩ nhìn bóng lưng người phục vụ với vẻ mặt phức tạp, sau đó lại nhìn vào mớ tóc trong chiếc túi trong suốt trên bàn, cao hứng nói: “Nếu kết quả giám định cho thấy, Ngô Thành Nam không phải là người nhà họ Ngô, chỉ sợ anh ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, chính mình lại chỉ vì mười bày triệu mà bị lật tẩy”. 

Hoắc Tùng Quân cầm lấy cái túi trong suốt, liếc mắt nhìn, ánh mắt đăm chiêu: “Kết quả còn chưa có, cái gì cũng không chắc chắn được. 

Nhưng anh đã có linh cảm. 

Hoắc Tùng Quân đưa hai chiếc túi trong suốt cho Triệu Khôi Vĩ, ra lệnh: “Tìm một cơ quan thẩm định đáng tin cậy, có kết quả, nói cho tôi biết càng sớm càng tốt” . 

Triệu Khôi Vĩ cầm túi cẩn thận, nói: “Bình thường đều là xét nghiệm bố con. Đối với xét nghiệm ông cháu, e là tỉ lệ chính xác không cao như vậy? 

Hoắc Tùng Quân thờ ơ nói: “Đáng tiếc, cậu chủ nhà họ Ngô cùng bà chủ đã qua đời, nhưng ít nhất cũng có thể xác định Ngô Thành Nam có phải người họ Ngô hay không? 

“Nhân tiện, sau khi xét nghiệm, anh giữ lại toàn bộ tóc của anh ta, có thể sau này sẽ còn công dụng khác 

Mặc dù Triệu Khôi Vì không biết Hoắc Tùng Quân còn có dự tính gì, nhưng anh vẫn gật đầu nghe theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK