Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 392: Được thiên vị 

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ tinh ranh của Bạch Hoài An, cười khẽ một tiếng, cầm lấy một chiếc bánh trứng trên bàn rồi nhét vào miệng cô. 

"Được rồi, ngừng nói vấn đề này đi, cậu đừng quan tâm đến chuyện của tớ nữa, hai chúng ta người tám lạng người nửa cân. Cậu chỉ mới trải qua một đoạn tình cảm với Hoắc Tùng Quân mà thôi, có thể gặt được kinh nghiệm nào chứ." 

Bạch Hoài An lặng lẽ cắn chiếc bánh trứng ngọt ngào, không dám nói cho cô ấy biết bên cạnh cô ấy đang có một con sói đuôi to rình rập, nói không chừng lúc nào Sở Minh Nguyệt không cẩn thận lơ là một chút là sẽ bị con sói đó tha đi. 

Trước khi tới chỗ Bạch Hoài An, tâm trạng của Sở Minh Nguyệt khá nặng nề, nhưng khi cô ấy rời đi, tâm trạng đã trở nên tốt hơn rất nhiều. 

Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi sáng Hoắc Tùng Quân đã nói rằng sẽ đưa cô trở về nhà họ Hoắc sau khi tan tầm, cho nên cô lập tức gọi xe đến công ty. 

Bạch Hoài An đứng ở cửa khu chung cư chờ anh, nhìn thấy chiếc xe từ xa chạy tới, cô vui vẻ chạy tiến lên. 

Ngay giây đầu tiên ngồi vào trong xe, cô nhét đồ vật trong tay vào bên trong miệng Hoắc Tùng Quân. 

Hoắc Tùng Quân bỗng dưng bị nhét vào miệng một cái bánh dừa viên, một chiếc bánh nho nhỏ vừa được bỏ vào trong miệng đã tan ra, vị ngọt lịm lan tỏa khắp miệng. 

Bạch Hoài An nở một nụ cười còn ngọt ngào hơn hơn cả chiếc bánh dừa viên, nhìn anh hỏi: "Ăn ngon không? Có ngọt không?" 

Hoắc Tùng Quân không có hứng thú đối với đồ ngọt, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh chỉ cảm thấy chiếc bánh dừa viên nho nhỏ này có thể đưa vị ngọt đến tận trong lòng của anh. 

"Ăn ngon, rất ngọt." 

Bạch Hoài An đắc ý mỉm cười: "Đây là Minh Nguyệt làm tăng đó, em giữ một chiếc cuối cùng cho anh." 

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân có hơi thay đổi. Sở Minh Nguyệt mang đồ ngọt đến tặng cho Bạch Hoài An chắc chắn không có khả năng chỉ có một phần nhỏ thế này, chẳng lẽ cô đã ăn hết số còn lại rồi sao? 

"Hoài An, ăn nhiều đồ ngọt như vậy, em có nhớ đánh răng ký không đấy?". 

Bạch Hoài An bị giọng nói như thể đang hỏi han một đứa trẻ con của anh làm cho thẹn quá hóa giận: "Đương nhiên là em nhớ đánh răng kỹ càng" 

"Vậy là tốt rồi." Hoắc Tùng Quân xoa xoa mái tóc dài của cô, khen ngợi một tiếng. 

Bạch Hoài An được bàn tay to ấm áp của anh khẽ vỗ về, lửa giận trong lòng lập tức biến mất, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. 

Cô luôn dễ dỗ dành như vậy đấy. Hoắc Tùng Quân nắm giữ biện pháp xoa dịu cảm xúc của cô một cách thuần thục, lúc nào sử dụng với cô cũng thành công. 

Không lâu sau đã tới nhà họ Hoắc. 

Bạch Hoài An vừa xuống xe với Hoắc Tùng Quân, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Bộp" tương tự như tiếng pháo nổ, tiếng vang qua đi, một dải lụa màu từ trên đỉnh đầu hai người từ từ rơi xuống. 

Ngay từ âm thanh đầu tiên vang lên, Hoắc Tùng Quân đã nhanh chóng lấy tay bịt hai tại Bạch Hoài An. 

Quả thật Bạch Hoài An đã bị giật mình bởi vì âm thanh bất ngờ vang lên đó nhưng cũng không đến mức bị hù dọa. Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy ông nội Hoắc, bố Hoắc và mẹ Hoắc đứng ở trước mặt hai người bọn họ. 

Bố mẹ Hoắc đều cầm trên tay dải lụa cùng màu với ống pháo hoa giấy, trên mặt nở nụ cười vui vẻ. 

Ông nội Hoắc bụm mặt, làm ra dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào hành động ấu trĩ của hai người họ, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lẩm bẩm trong miệng: "Hai người này đều đã lớn tuổi rồi mà vẫn học các thanh niên chơi trò bất ngờ này, đúng là không biết ngượng mà" 

Mẹ Hoắc là người đưa ra ý tưởng này, mặc dù tuổi tác của bà ấy không còn nhỏ nhưng lại được bố Hoắc nuông chiều nên tính cách cực kỳ ngây thơ, nghĩ đến cái gì thì làm luôn cái đó, bố Hoắc cũng luôn nguyện ý chơi những trò này cùng với bà ấy cho dù chúng ấu trĩ đến mức nào. 

Bà ấy còn thuyết phục ông nội Hoắc cùng chơi với mình, nhưng ông nội Hoắc ngại mặt mũi nên ngay lập tức từ chối bà ấy. 

Mẹ Hoắc thả xong ống pháo hoa giấy, hưng phấn tiến lên, ôm lấy bả vai của Bạch Hoài An, nở nụ cười, kích động nói: "Hoài An, chúc mừng con, mẹ đã đọc rất nhiều tin tức về con đó. Thật sự không ngờ rằng con lại xuất sắc đến vậy, không chỉ báo chí trong nước mà ngay cả truyền thông nước ngoài cũng đều đánh giá rất cao về con." 

"Cảm ơn bác gái ạ, mặc dù hiệu quả của tuần lễ thời trang lần này đã thành công tốt đẹp, nhưng hầu hết đều nhờ sự giúp đỡ của Cách Lệ Tâm" 

Đây là lời nói từ tận đáy lòng Bạch Hoài An, nếu không phải bởi vì nhận được sự giúp đỡ của Cách Lệ Tâm, khả năng cao là cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể tiếp xúc được với những người kia, cũng sẽ không nhận được sự coi trọng. 

Mẹ Hoắc nhìn cô với ánh mắt không đồng ý, vỗ nhẹ lên cánh tay của cô, nâng cằm cô lên, trên mặt mũi bà ấy tràn đầy kiêu ngạo: "Hoài An, con đánh giá thấp bản thân mình rồi, nếu như con không có tài năng và khí chất, Cách Lệ Tâm sẽ không chọn trúng con giữa nhiều người như vậy. Mặc dù bác gái không hiểu nhiều chuyện trong giới thiết kế nhưng vẫn có thể nhìn ra một nửa sự thành công của buổi trình diễn này đều thuộc về công lao của con!" 

Bạch Hoài An nghe lời khen ngợi gần như thiên vị này của bà ấy, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười tươi rói, trên má cũng xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ, trong lòng ấm áp dễ chịu. 

Từ ngày đầu tiên cô được gả cho Hoắc Tùng Quân và cả suốt quãng thời gian sau đó, cô không dám nghĩ đến việc sẽ có một ngày mẹ Hoắc đối xử tốt với cô như thế này. Mọi người thường nói người nhà họ Hoắc rất hay bao che khuyết điểm, sau khi cô nhận được sự chấp nhận của người nhà họ Hoắc, cô mới thật sự cảm nhận được rõ ràng điều này. 

Mẹ Hoắc thấy cô ấy nở nụ cười, mặt mũi bà ấy tràn đầy từ ái. Vậy nhưng sau khi nhìn sang khuôn mặt lạnh như tiền chẳng có chút cảm xúc nào của Hoắc Tùng Quân ở bên cạnh, bà ấy lại tặc lưỡi chậc chậc hai tiếng. 

Quả nhiên, cảm giác có một cô gái nhỏ nhắn dễ thương khác hẳn với việc có một thằng nhóc vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, nhìn nụ cười ngọt ngào này xem, đủ để khiến trái tim người ta tan chảy. 

Bởi vì người nhà họ Hoắc khả thưa thớt, mẹ Hoắc luôn hy vọng Hoắc Tùng Quân có thể kết hôn càng sớm càng tốt, mau chóng sinh ra cho nhà họ Hoắc một cậu nhóc mập mạp. 

. Hiện giờ So sánh giữa bé gái và bé trai, quả nhiên vẫn nên sinh một bé gái thì tốt hơn. Một đứa cháu gái mềm mại dễ thương, dùng giọng nói ngây ngô bập bẹ gọi bà ấy là "Bà nội ơi", chỉ cần nghĩ như vậy, trên gương mặt trắng nõn mẹ Hoắc của lập tức trở nên đỏ ửng vì kích động. 

Bà ấy nắm chặt cánh tay của Bạch Hoài An, nói: "Hoài An, bây giờ công việc của con đã qua được một đoạn thời gian rồi, trước đó ông cụ nhà chúng ta luôn chăm chỉ chuẩn bị cho lễ đính hôn của con cùng với Tùng Quân, đã đến lúc phải tuyên bố rồi." 

Bạch Hoài An nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, ngượng ngùng cúi thấp đầu: "Bọn con lúc nào cũng sẵn sàng, mọi chuyện tùy thuộc vào bậc cha chú ạ" 

Vốn dĩ hai người phải đính hôn từ lâu rồi mới đúng, Hoắc Tùng Quân sợ sự nghiệp của cô ấy bị trì hoãn, cho nên mới trì hoãn đến bây giờ. 

Cô cũng sẽ không già mồm mà từ chối, đúng lúc tận dụng cơ hội này để giải quyết cuộc hôn nhân giữa hai người. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK