Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 453: Quá khứ của Ngô Thành Nam

Thư ký ngẩn người, dưới cái nhìn thúc giục của ông cụ mà vội vàng đi lên phía trước đỡ cánh tay của ông cụ.

Bởi vì hành động định đỡ lấy ông cụ của Ngô Thành Nam bị thư ký giành lấy, nên anh ta ngẩn ra, nhìn bóng dáng của ông cụ và thư ký, lại nhìn lòng bàn tay mình đang vươn ra, ánh mắt đột nhiên trở nên âm u.

Ông cụ tránh khỏi tay anh ta? Ông cụ thà để thư ký dịu mình còn hơn là để cho anh ta dìu!

Trong lòng Ngô Thành Nam mạnh mẽ co rút, có hơi bối rối, ông cụ còn đang giận anh ta sao?

Không đúng, lúc anh ta rời khỏi nhà, mặc dù ông cụ thất vọng về anh ta, nói không quan tâm anh ta nữa, nhưng trên mặt ông cụ vẫn còn hiện lên vẻ tức giận, không biết làm sao để dạy dỗ anh ta mà.

Nhưng mới vừa nãy, ông cụ thờ ơ liếc anh ta một cái, trong ánh mắt ấy không hề có một chút cảm xúc nào cả, giống như là đang nhìn người lạ vậy, từ nhỏ đến lớn, cho dù anh ta có gây ra họa lớn đến thế nào đi chăng nữa ,ông cụ chưa bao giờ nhìn anh ta với ánh mắt như vậy cả.

Trong lòng Ngô Thành Nam cảm thấy vô cùng bối rối, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí quên mất chân mình đang bị thương, lúc đi thì khập khiễng, thiếu chút nữa là té xuống đất rồi.

Ông cụ Ngô không trở về phòng làm việc cũng không về phòng của mình, mà ngồi trong phòng khách, trong lòng Ngô Thành Nam khẽ thả lỏng một chút, từ từ bước lại.

"Ông nội..." Anh ta bước lại nhẹ giọng gọi, hơi luống cuống mà cúi thấp đầu, giống như lúc nhỏ khi anh ta vừa mới tới nhà họ Ngô vậy, căng thẳng hỏi: "Ông nội, cháu làm sai gì rồi ạ? Vì sao ông lại không để cháu dìu ông, ông vẫn còn đang giận cháu phải không ạ?".

Ông cụ Ngô ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn anh ta.

Trước mặt là đứa trẻ mà chính tay ông ấy đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm nay, từ lúc Ngô Thành Nam tám tuổi, hai người hầu như sớm tối bên nhau. Thậm chí ông ấy còn tự tay chỉ điểm cho anh ta, đã tốn bao nhiêu là tâm huyết.

Đứa trẻ này rõ ràng không phải là cháu ruột của nhà họ Ngô, nhưng trong lòng đứa trẻ này lại không hề có một chút bứt rứt nào mà chiếm lấy vị trí cháu ruột của ông ấy, nhiều năm như vậy lại có thể ngây ngốc đóng vai cháu ông ấy mà không hề lộ ra ngoài chút giả dối nào.

Ông cụ Ngô vừa nghĩ đến người đang đứng trước mặt mình từ năm tám tuổi đã bắt đầu giả vờ trước mặt mình, sự ngưỡng mộ và yêu mến đối với mình đều là giả bộ cả, máu đang chảy trong người ông ấy giống như bị đông cứng lại, cả người như toát ra khí lạnh.

Ngay lúc Ngô Thành Nam bị ánh mắt đánh giá của ông cụ Ngô khiến cho lòng dạ rối bời thì cuối cùng cũng nghe ông cụ Ngô lên tiếng.

"Ngô Thành Nam, cháu ngồi đi, ông có lời muốn nói với cháu"

Ngô Thành Nam vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện ông cụ Ngô, ông cụ cuối cùng cũng nói chuyện với anh ta rồi, trong lòng anh ta vui mừng, không chút nào phát hiện ra, lúc nãy khi ông cụ gọi tên của anh ta, trong giọng nói còn mang theo một chút cứng nhắc.

"Ông nội, có chuyện gì, ông cứ việc nói đi ạ".

Trong ánh mắt của anh ta đều là sự kính trọng, nhưng trong mắt ông cụ, điều này lại khiến ông cảm thấy có chút mỉa mai và chán ghét.

Ngô Thành Nam chính là dùng ánh mắt này để che mắt ông ấy, làm tu hú chiếm tổ chim khách hơn hai mươi năm nay.

Thư ký đã bưng trà lại đây, ông cụ Ngô mượn hành động uống trà để tránh đi ánh mắt của anh ta: "Thành Nam à, cháu nói cho ông nghe chuyện của bố cháu đi, đã rất lâu rồi ông nội không nghe người khác nhắc đến bố cháu rồi, cũng không biết gần đây có phải tuổi tác lớn rồi không, có chút nhớ"

Ngô Thành Nam hơi ngạc nhiên, ngón tay khẽ co rút, thân thể cũng trở nên căng cứng.

Từ nhỏ đến lớn, điều mà anh ta sợ nhất chính là ông cụ hỏi đến chuyện của người này.

Ngô Thành Nam được vợ chồng cậu cả Ngô Lập Thành nhận nuôi khi mới ba tuổi, từ lúc ba tuổi đã bắt đầu biết nhớ chuyện.

Trước ba tuổi, anh ta sống ở cô nhi viện, thông minh hơn những đứa trẻ bình thường một chút. Khi đôi vợ chồng bọn họ đến nhận nuôi anh ta, trong lòng anh ta vô cùng vui mừng.

Trong ấn tượng của anh ta, những đôi vợ chồng đến nhận nuôi những đứa trẻ thì thường sẽ không có con nên mới đến đó.

Mặt mũi của đôi vợ chồng Ngô Lập Thành trông vô cùng phúc hậu, tính tình cũng rất tốt, lời nói nhỏ nhẹ, vừa nhìn thì đã biết là một đôi vợ chồng có văn hóa, có giáo dưỡng.

Ngô Thành Nam thật sự rất thích hai người bọn họ, sau khi làm xong thủ tục, anh ta vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh tượng bản thân được hai vợ chồng bọn họ cẩn thận chăm sóc, nuông chiều mà theo bọn họ về nhà.

Nhưng mãi cho đến khi theo chân hai vợ chồng bọn họ về đến nhà, lúc một bé nam đột nhiên chạy ra đón bọn họ, Ngô Thành Nam mới biết thì ra bọn họ vẫn còn một đứa con nữa.

Đứa trẻ đó chỉ nhỏ hơn anh ta một tuổi, lớn lên cũng trắng trẻo, dễ thương, thân thể cũng không tàn tật, nói chuyện rõ ràng, rành mạch. Cậu bé ăn mặc sạch sẽ, vừa nhìn đã biết đứa trẻ này được nuôi dưỡng rất cẩn thận rồi.

Lúc nhìn thấy đứa trẻ đó, tất cả sự mong đợi và tâm tình tốt của Ngô Thành Nam đều biến mất.

Vậy mà đôi vợ chồng này còn có một đứa con nữa, sau này, anh ta sẽ không phải là đứa con duy nhất của bọn họ nữa.

Lúc tiến vào cửa, Ngô Thành Nam bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta không dám biểu hiện ra ngoài, anh ta không muốn trở về cô nhi viện đó, phải tranh giành đồ ăn, đồ chơi với nhiều đứa trẻ như vậy, hai vợ chồng Ngô Lập Thành đã là người tốt nhất trong tất cả những người đến nhận nuôi rồi.

Ngô Thành Nam cố nhịn nỗi khó chịu trong bụng xuống, bước vào nhà của Ngô Lập Thành, trở thành con nuôi của ông ta.

Tính cách của hai vợ chồng Ngô Lập Thành rất tốt, đối xử với Ngô Thành Nam đúng thật là không còn gì phải chế nữa, nhưng làm người thì làm sao có thể công bằng được, đến ngay cả trái tim cũng là nằm ở bên trái kia mà.

So với Ngô Thành Nam thì tất nhiên bọn họ đối xử với con trai ruột của mình sẽ tốt hơn một chút, nhiều năm trôi qua một ít chuyện vặt vãnh cứ như vậy mà tích lũy lại, dần dần lên men.

Mãi cho đến khi vợ chồng Ngô Lập Thành xảy ra chuyện, điều kiện trong nhà ngay lập tức kém hơn rất nhiều, Ngô Thành Nam cũng đã chịu đủ dáng vẻ bệnh tật, yếu ớt đó của hai người rồi, vốn muốn đợi hai người bệnh nặng hơn rồi lén bỏ đi, lại có thể tìm được một người nhận nuôi mới một lần nữa.

Nhưng Ngô Lập Thành đột nhiên nói với anh ta, ông ấy đến từ nhà họ Ngô ở thành phố An Lạc, là cậu cả nhà họ Ngô.

Lúc ấy, Ngô Thành Nam cũng không biết nhà họ Ngô trông như thế nào, dù sao thì nhà họ Ngô cách cuộc sống của bọn họ cũng quá xa rồi, trước đó bố mẹ nuôi cũng chưa từng tiết lộ thân phận của bọn họ.

Anh ta lén tìm hiểu gia thế của nhà họ Ngô, sau đó mới biết được đó là một sự tồn tại như thế nào, đồng thời cũng từ bỏ ý định vứt bỏ bọn họ mà rời đi.

Sau khi biết được thông tin này, Ngô Thành Nam càng cố gắng chăm sóc bọn họ hơn, vẫn luôn đóng vai một đứa con hiếu thảo, để cho Ngô Lập Thành càng thêm yêu thương anh ta.

Cuối cùng trước khi mất, Ngô Lập Thành giao cho anh ta một chuyện, để anh ta dẫn em trai đi tìm nhà họ Ngô.

Ông ấy cũng nói tính toán và suy nghĩ của mình cho Ngô Thành Nam biết, ông ấy biết mặc dù Ngô Thành Nam còn nhỏ nhưng rất thông minh, nhất định sẽ biết nên làm thế nào.

Sau khi Ngô Lập Thành dặn dò lại tất cả mọi chuyện cho thì anh ta thì kéo lấy tay anh ta luôn miệng nói xin lỗi, xin lỗi chuyện vì muốn anh ta trở thành một lá chắn mới nhận nuôi anh ta, hơn nữa còn hứa hẹn, chờ đến khi anh ta tới được nhà họ Ngô rồi, ông cụ Ngô nhất định sẽ cho anh ta một cuộc sống đầy đủ.

Ngô Thành Nam không có chút do dự nào mà tha thứ cho bố nuôi, bởi vì lúc đó, trong lòng anh ta đã tính toán sẽ thay mận đổi đào rồi.

Nếu như có thể trở thành người thừa hưởng của nhà họ Ngô, thì còn ai muốn làm một đứa con nuôi không được xem trọng nữa.

Đợi sau khi vợ chồng Ngô Lập Thành qua đời, việc đầu tiên anh ta làm chính là vứt đứa trẻ được xem là em trai của anh ta lên một chiếc xe bus đường dài, thời gian cũng đã trôi qua quá lâu rồi, đến bản thân Ngô Thành Nam cũng quên mất điểm đến của chiếc xe bus kia là ở đâu rồi.

Đợi sau khi đám người đi rồi, anh ta mới ôm lấy bức thư trăn trối của Ngô Lập Thành, còn có những bức ảnh ghi lại cuộc sống của bọn họ để làm chứng cứ nữa, anh ta còn cố tình tìm những bức ảnh không có bóng dáng của đứa em trai, đi thẳng đến Thành phố An Lạc.

Nhưng dù sao thì lúc đó anh ta cũng còn nhỏ, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, chần chừ không dám đến.

Mãi cho đến khi anh ta tiêu hết tất cả số tiền mà mình mang theo ở Thành phố An Lạc, thậm chí trở thành một tên ăn mày, đi khắp nơi nhặt nhạnh thức ăn, lúc anh ta đứng trước cửa hàng bánh ngọt nhìn thấy Hoắc Tùng Quân cả người sạch sẽ, giàu có, anh ta mới quyết định trở về tìm ông cụ Ngô. .

Điều may mắn đó chính là, anh ta thành công rồi, ở trước mặt ông cụ Ngô mà khóc lóc kể lể, còn lấy thư trăn trối và ảnh ra làm bằng chứng, ông cụ Ngô vậy là lại tin, đến ngay cả việc giám định cũng không làm đã tuyên bố thân phận của anh ta với người bên ngoài.

Ban đầu, khi anh ta mới tiến vào nhà họ Ngô, vì anh ta biết cách giành được sự đồng cảm của ông cụ, nhiều lần nhắc đến chuyện của bố, vậy nên giành được sự quan tâm và yêu thương, sau này, khi anh ta đã lớn hơn một chút, địa vị ổn định rồi, anh ta rất ít khi nhắc đến Ngô Lập Thành.

Bởi vì mỗi lần nhắc đến người này, đều khiến anh ta cảm thấy bất an, giống như đây là một cách trá hình nhắc anh ta nhớ lại chuyện tu hủ chiếm tổ chim khách vậy.

Hơn nữa điều khiến anh ta lo lắng nhất là, anh ta sợ bản thân sẽ không cẩn thận mà nói đến người không nên nói, dẫn đến sự nghi ngờ của ông cụ.

Lần trước nhắc đến chuyện của Ngô Lập Thành, có lẽ là vào khoảng nửa năm trước.

Lúc Ngô Thành Nam nghe thấy ông cụ đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng anh ta cũng có chút căng thẳng.

Chẳng qua anh ta đã có kinh nghiệm đối phó với loại chuyện này rồi, anh ta rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Lại thêm việc lúc này anh ta vừa làm ầm ĩ lên với ông cụ, nếu nhắc đến chuyện của Ngô Lập Thành, có lẽ có thể lấy được sự đau lòng của ông cụ, làm hòa hoãn bầu không khí giữa hai người.

Đối với anh ta mà nói, điều này là trăm lợi không hại.

Vậy nên Ngô Thành Nam lại lần nữa kể cho ông cụ nghe câu chuyện mà anh ta đã tự mình biên soạn lại, lúc nói đến chỗ khiến anh ta đau lòng nhất thì ra vẻ than thở, khóc lóc.

Một người đàn ông sắp ba mươi tuổi rồi ngồi trên ghế sofa, nước mũi nước mắt tèm lem, khóc đến mức khiến cho người khác cũng cảm nhận được anh ta đang âm thầm gặm nhấm nỗi đau, nhìn ông cụ, giọng khàn khàn nói: "Ông nội, cháu nhớ bố cháu rồi, nếu như ông ấy còn sống, vậy thì có thể luôn ở bên cạnh chăm sóc ông giống như cháu rồi, cháu nằm mơ cũng muốn ông ấy trở về..."

Trước kia, khi ông cụ nghe thấy anh ta nói những lời này thì cũng hốc mắt cũng đỏ lên, nhớ đứa con trai của mình, vậy nên lại càng đau lòng đứa nhỏ Ngô Thành Nam này hơn.

Nhưng hiện giờ, trái tim ông ấy lại cảm thấy vô cùng chán ghét, ánh mắt một mảnh tối đen, nhìn không rõ là cảm xúc gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK