Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừ, rất nhiều người đều gọi nàng là Lam Nguyệt tiên tử." Người đàn ông áo trắng gật đầu.

Cô gái kia có phong thái tuyệt thế, thanh diễm động lòng người, phía sau đầu lại còn có một vầng trăng màu lam chiếu rọi bát hoang, nagf tựa như là thần linh từ thời khai thiên tích địa, bễ nghễ thiên hạ.

Một cái nhíu mày một cái nụ cười đều rất xinh đẹp.

Thanh Nguyệt tiên tử rất nhã nhặn, thánh khiết hoàn mỹ, đây chính là thần thái cùng khí chất khi còn sống của nàng, dù cho có đối mặt với chủ Cấm khu thì cũng thong thả như vậy.

"Nhìn an lành nhẹ nhàng thế nhưng nàng lại rất kiêu ngạo." Người đàn ông cười cười, sau đó ánh mắt mờ đi, nnói: "Cũng đã chết, nàng chết vào những năm cuối của Tiên cổ."

Trong lòng Thạch Hạo nổi sóng chập trùng khó mà yên tĩnh được, hắn kinh sợ, về những người trước kia hắn không hề biết và cũng chưa hề nghe tới.

Thế nhưng, đối với người cuối cùng này thì hắn làm sao không biết chứ, còn từng thấy Hỏa chủng mà nàng lưu lại, đó là một vầng trăng màu lam!

Lam Nguyệt tiên tử, Hỏa chủng được truyền thừa lại này đã bị Thanh Y đạt được!

Ngọn lửa đó, đoàn phù văn kia sớm đã ngưng tụ với Thanh Y rồi.

Thậm chí còn có người suy diễn và hoài nghi, Lam Nguyệt tiên tử có một mối quan hệ gì đó với Thanh Y, thậm chí có thể xem là chuyển thế, khó có thể nói rõ được.

Thạch Hạo rất minh ngạc, Lam Nguyệt tiên tử đã từng vang danh thiên hạ ở thời kỳ Tiên cổ, không ngờ có quan hệ với người này?

"Nàng là đệ tử của ngài à?" Thạch Hạo hỏi.

"Coi là như thế đi, đại pháp là do ta truyền cho." Người đàn ông áo trắng gật đầu.

Thạch Hạo im lặng, rốt cuộc người này mạnh tới mức nào chứ, dạy dỗ nên tám sinh linh, mỗi người đều là hạng người thông thiên động địa, thông qua Lam Nguyệt tiên tử thì liền biết được, những người kia chắc chắn cũng siêu phàm nhập thánh.

Vị chủ Cấm khu này quá thần bí, tuyệt đối là một nhân vật cái thế, theo như lời của hắn thì ngay từ thời gian đầu của kỷ nguyên Tiên cổ hắn đã truyền thụ đệ tử rồi.

Áo Cổ tới từ Hỗn Độn tộc, là cường giả đầu tiên tới nơi đây, sinh ra ở thời gian đầu của kỷ nguyên Tiên cổ.

Có thể tưởng tượng ra được, vị chủ Cấm khu này đã sống biết bao lâu rồi!

"Đều chết cả." Người đàn ông này thở dài, gió nhẹ cuốn qua thổi bay bộ quần áo trắng khiến hắn càng trở nên tiêu điều hơn.

"Ta uống xong ly trà này, như thế..." Thạch Hạo cẩn thận lên tiếng.

Bởi vì, hắn cũng không muốn tự nhiên bỏ mạng, mọi người uống xong ly trà này đều chết cả, thật sự là không hiểu.

"Ngươi là người thứ mười, ta đã chờ cả một kỷ nguyên rồi, rốt cuộc hôm may cũng gặp được." Chủ Cấm khu nói.

Thạch Hạo đau cả đầu, nói: "Ta không muốn đi theo gót chân của bọn họ."

Người đàn ông nghe vậy lắc đầu, nói: "Ta sẽ không ép buộc ngươi đi lên con đường kia, thậm chí, năm xưa ta còn từng phản đối về việc bước lên quá sớm của bọn họ, kết quả vẫn có người rời đi quá sớm, và đã bỏ mạng."

Một con đường ra sao mà lại khiến nhiều người bức thiết như thế, khát vọng như vậy, đặt mình vào nguy hiểm để tìm hiểu nghiên cứu.

"Bọn họ tự biết tu vi của bản thân đã tới đỉnh điểm, không cách nào đột phá được, cho nên dù cho biết sẽ thất bại thì vẫn muốn tới đó, haizz!" Người đàn ông áo trắng than thở.

"Ta biết, bọn họ tôn ta làm sư tôn, cho nên mới vì ta mới chiến một trận như vậy." Người đàn ông nói tiếp.

Thạch Hạo không hiểu gì cả, có ý gì đây, chủ Cấm khu có cừu nhân à, vì sao hắn không đi?

Người đàn ông dùng tay phất nhẹ một cái, trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, vũ trụ bị xé rách rồi cảnh tượng u tĩnh hiện ra.

"Nơi đó là..."

Thạch Hạo chấn kinh, nội tâm khó lòng yên tĩnh được.

Bởi vì, hắn từng đi qua chỗ đó và từng thấy được một phần chân tướng.

Hiện giờ, người đàn ông áo trắng này phất mở hư không và tái hiện lịa cảnh tượng nơi đó.

Đây cũng chỉ là hình ảnh chứ không phải thật sự tới nơi đó.

Một bờ đê vắt ngang nơi ấy, trường tồn từ xa xưa, thi thoảng có tiếng vang của sóng vỗ lên đê từ mặt sau truyền tới.

Sắc trời tăm tối, sương mù dày đặc.

Nơi đó rất thần bí, hết thảy đều nhìn không rõ.

Nhưng, Thạch Hạo vẫn có thể thấy được, bên trên bờ đề có một bóng người mang theo máu, tỏa ra khí tức Tiên đạo, đó là một vị Chân Tiên đã chết bên trên.

Theo ánh mắt di chuyển, nơi xa xa của bờ đê cũng có thi hài của sinh linh cấp Bất hủ.

Thạch Hạo từng đi qua nơi đó!

Lúc trước, hắn cùng Tam Tạng và Thần Minh sau khi rời Tiên vực rồi tìm kiếm đường về thì từng thấy qua một vực sâu lôi điện, sau khi xông qua nơi đó thì thấy được một bờ đê.

Ở nơi đó, hắn còn phát hiện ra tung tích của Liễu Thần, Liễu Thần cũng tới và tiến vào thế giới phía sau bờ đê kia!

Ngoài ra, còn có vết chân mờ nhạt của một nhóm người nữa, không biết thuộc về thời đại nào, tựa hồ đều là những người đang dọc theo bờ đê để truy tìm quá khứ.

Con đường mà người đàn ông này nói tới chính là chỗ đó, phía sau bờ đê ư?!

Thạch Hạo làm sao không kinh hãi chứ, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không ngờ tới lại là nơi này!

Đột nhiên, tâm thần của hắn trở nên căng thẳng, bởi vì bên trong hình ảnh đó hắn nhìn thấy được một sinh linh.

Hắn áo trắng như tuyết không dính một chút bụi trần, siêu trần thoát tục đứng trên bờ đê, cuối cùng cất bước và đi tới.

Là chủ Cấm khu, năm đó hắn cũng từng thâm nhập qua!

Thạch Hạo khiếp sợ, không phải những người tới đó đều không thể sống sót trở về ư? Hàng loạt dấu hiệu cho thấy, đó là một tuyệt lộ thần bí, không một ai có thể đưa ra tin tức có giá trị về nơi này.

Hắn từng tìm thấy một vài di hài Tiên đạo ở nơi đó!

Ầm!

Rất nhanh sau đó hắn nghe được âm thanh điên cuồng sau bờ đê, tựa như là sóng biển dâng trào lại giống như đang đại chiến, sau đó là từ từ lan xa.

Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm.

Mảnh vỡ thời gian nơi đó bay lượn, nhìn hình ảnh kia thì không biết đã trôi qua bao lâu, mấy tháng hay là vô số năm?

Mãi đến tận có một ngày, một bàn tay đỏ lòm bấu chặt trên bờ đê, nó dính máu, bị phá hủy tới tả tơi, đánh vỡ sự yên tĩnh của hình ảnh nơi đó.

Tiếp đó, bàn tay kia dùng sức gian nan leo lên và vượt qua bờ đê, tiếp đó không lâu có một đầu lâu rốt cuộc cũng xuất hiện.

Người đó tóc tai bù bù, trên mặt đều là máu tơi, hai mắt lu mờ thiếu hụt thần thái, hắn đang gian nan giãy giụa và rốt cuộc cũng lên được bờ đề.

Cả người là màu đỏ, đầy người là vết thương, mi tâm rạn nứt, trên người cũng chẳng biết có bao nhiêu lỗ máu, thương thế đáng sợ vô cùng.

Chiến y tả tơi dính đầy vết máu.

Thân thể chao đảo loạng choạng té ngã mấy lần, mấy lần như vậy thì rốt cuộc cũng rời khỏi bờ đê kia.

Thạch Hạo chấn kinh, hắn nhận ra được, đó chính là chủ Cấm khu.

Bộ y phục của hắn vốn là màu trắng nhưng giờ nhìn lại, chiến ý cả người rách nát va bị máu tươi nhuộm đỏ, mất đi phong độ tuyệt thế của năm xưa.

Hình ảnh như là những gợn sóng khuếch tán về nơi xa, cuối cùng toàn bộ biến mất!

Thạch Hạo thất kinh và phục hồi lại tinh thần nhìn về chủ Cấm khu phía trước nhà tranh, mạnh mẽ như hắn mà sau khi đi tới bờ đê kia lại cửu tử nhất sinh, gian nan bỏ chạy trở về ư?

Sau lần đó, những đệ tử mà hắn chỉ dạy đều đi qua nơi đó, phần lớn đều mai táng ở đó ư?

"Người uống qua trà này, phần lớn đều chết ở nơi bờ đê đó." Người đàn ông áo trắng nói.

"Nơi đó có thứ gì vậy ạ?" Thạch Hạo hỏi, hắn vô cùng chấn động, mạnh mẽ như chủ Cấm khu mà thiếu chút nữa bỏ mạng, trở về trong ngàn cân treo sợi tóc.

"Haizz, năm đó bọn họ cũng muốn biết, tre già măng mọc, sau khi tới bờ đê thì đều chết cả." Người đàn ông thở dài.

Tiếp đó hắn nhìn về phía Thạch Hạo, nnói: "Ngươi còn muốn biết nữa không, dám đi tới nữa không?"

Nếu như là những nơi khác thì Thạch Hạo còn có chút do dự, sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng, thế nhưng, nơi này thì hắn không cần chần chờ làm gì nữa, lúc này gật đầu đầy sảng khoái, nhất định phải đi!

Bởi vì, không nói những chuyện khác, riêng về việc Liễu Thần đã từng tiến vào thế giới sau bờ đê kia thì đã khiến hán không thể không làm ra lựa chọn này, sớm muốn gì hắn cũng phải đi qua.

Tiền đề là, hắn phải mạnh mẽ cái đã, phải tích lũy đạo hanh của bản thân, như vậy ngày sau mới có thể quét ngang bờ đê được!

"Ta muốn đi nơi đó, ta dám đi, thế nhưng, tiền bối cũng nên dạy ta chút bảo thuật thiên công, đều dạy toàn bộ mà những người trước kia đã học cho ta đi!"

Hai mắt của Thạch Hạo phát sáng, nói như vậy, hắn mê tít mắt những thiên công cổ kia, gì mà tiên thuật, gì mà Bác Long thiên công, chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ biết là rất mạnh mẽ rồi.

"Tiên cổ kết thúc, ta chờ cả một kỷ nguyên thì mới gặp được ngươi, là người bên trong chúng ta, thế nhưng, lần này ta sẽ không truyền bất cứ đại pháp nào cả." Người đàn ông nói.

"Vì sao ạ?"

Thạch Hạo tức giận, từ đời thứ nhất vị Áo Cổ kia bắt đầu và tới đời cuối cùng vị Lam Nguyên tiên tử kia, ai mà chẳng từng kế thừa một môn đại pháp thiên công nào đó của người đàn ông này chứ, tất cả đều chiếm được lợi ích to lớn.

Sở học của từng người đều khác nhau, có thể thấy được chủ Cấm khu nghịch thiên tới mức nào, nắm giữa vô số bí pháp, học cứu thiên nhân!

"Những đại pháp tuyệt thế mà ta từng dạy cho bọn họ đều giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ, thế nhưng sau cùng, tất cả đều không thể bước lên con đường của chính mình, chỉ là cái bóng sau lưng của ta mà thôi."

"Con đường như thế thì làm sao đuổi kịp ta, làm sao kề vai sát cánh với ta, cũng chỉ là thêm một cái ta nữa mà thôi, ta muốn chính là phải vượt qua ta." Người đàn ông nói.

"Vậy ngài muốn như thế nào ạ?" Thạch Hạo hỏi, nội tâm nhộn nhịp kịch liệt.

"Đợi một kỷ nguyên, rốt cuộc cũng nhìn thấy được một người thích hợp, ta sẽ chỉ dẫn cho ngươi, giúp ngươi tự mình đi ra, chế tạo nên một tồn tại vô địch thật sự!" Người đàn ông nói.

"Ngài sẽ dạy ra sao?" Trong lòng Thạch Hạo khó mà bình tĩnh được, hắn biết, rất có thể đây sẽ là một cơ duyên to lớn đang đặt trước mắt mình.

Đương nhiên, khả năng cũng sẽ thành không.

Thực ra, hắn rất muốn học những đại pháp kia, sau khi thông hiểu đạo lý thì hắn lại đi sáng tạo pháp môn, đi ra con đường của chính mình, như vậy cũng không muộn!

"Cần lấy khối ngọc bích này rồi đi đi, chờ sau khi ngươi giải quyết xong chuyện thế tục thì hẳn tới đây tìm ta." Lời nói của người đàn ông áo trắng lần nữa trở nên ôn hòa giàu sức lôi cuốn.

Hào quang léo lên, trong tay Thạch Hạo xuất hiện một khối ngọc thạch cổ xưa.

"Đi đi." Người đàn ông này phất tay.

Thạch Hạo thi lễ, khom người cáo biệt với hắn.

Nhưng, chờ lúc hắn ngẩng đầu thì ngây người, khó có thể tin được.

Xung quanh chẳng còn nhà tranh cây cỏ, khắp nơi trở nên hoang lương, cái được gọi là Vũ Trụ hồ cũng chẳng còn thấy đâu, vườn thuốc xa xa cũng đã khô cằn.

Xung quanh còn có chút núi cao tàn tạ, tử khí âm u đầy khắp.

Lúc này Thạch Hạo ngẩng đầu suy ngẫm, hắn nhìn thấy được một xương sọ trắng như tuyết như ngọc thạch, thứ này mới khiến hắn chấn kinh.

Thạch Hạo ngây dại!

Đây là nơi nào, mới vừa nãy hắn đã ngồi nói chuyện với ai?

Rất nhanh sau đó thì hắn lại thấy được xương sọ thứ hai, nó rất tối tăm, đã tổn hại, nằm ở phía sau sương sọ trắng như tuyết ban đầu.

"Chủ Cấm khu, còn có một cặp đạo đồng của hắn nữa..." Thạch Hạo cảm thấy lời nói của mình như đang phát run!

Hình ảnh vô cùng thê lương!

Tồn tại cấm kỵ đã từng, đường đường là nhân vật tuyệt thế, hắn làm sao chết chứ, sẽ có một ngày lại chôn vùi bản thân ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười một, 2019 12:10
các đạo huynh cho ta hỏi sau kỉ nguyên thần đạo này thì đông béo còn tạo nên kỉ nguyên nào nữa ko? nếu có thì cho tại hạ xin tên với
ronkute
01 Tháng mười một, 2019 20:24
Mai nhé bạn :dead:
Khuất Hoàng Trung
01 Tháng mười một, 2019 18:23
Bao giờ ra chương mới vậy ad ơi
ronkute
11 Tháng mười, 2019 07:35
Bọn mình không có thời gian ra chương cố định, lúc nào rảnh thì sẽ lên thôi bác. Bác bấm theo dõi, khi nào có chương mới thì App TTV sẽ thông báo :D
xeko78
09 Tháng mười, 2019 18:24
cho hỏi lịch ra chương mới ad ơi??
ronkute
24 Tháng chín, 2019 07:57
Có 2 người dịch, cố gắng lắm ngày 1 chương là đuối lắm rồi đó bác :(((((
ronkute
24 Tháng chín, 2019 07:56
https://www.facebook.com/bachcongtu1092 Có gì nt fb mình, hoặc là đăng lên Group TTV mình sẽ vô hỗ trợ. Nhắn tin trên này, mình ít khi chú ý lắm.
ronkute
24 Tháng chín, 2019 07:55
Chào bác, bác muốn dịch tiếp bộ nào vậy, cứ liên hệ với mình, mình Add vào cho :D
laogiao
23 Tháng chín, 2019 22:51
Ron ơi! Cho tôi hỏi muốn dịch tiếp truyện người khác đang dịch dở thì liên hệ với ai? Tôi là nb mà tìm thông tin trên web ko thấy! Mong được giúp ^^
jerry_jerry
18 Tháng chín, 2019 20:01
dịch chậm quá đọc không sướng!
Hieu Le
08 Tháng chín, 2019 00:00
hợp lý
Hieu Le
07 Tháng chín, 2019 23:58
thế nào mà ta lại khoái bộ già thiên với bộ này mới chết chứ.
anhtuanngoc
03 Tháng chín, 2019 20:00
xin lỗi! Em ấn thích tưởng là đã ấn đề cử rồi
ronkute
02 Tháng chín, 2019 07:06
Đâu thấy nhảy Phiếu Đề Cử bên trên đâu bác :(((
anhtuanngoc
01 Tháng chín, 2019 19:11
đã đề cử cho bác rồi nhé
ronkute
01 Tháng chín, 2019 15:54
Tung đề cử đi nào bà con ơi :v
anhtuanngoc
25 Tháng tám, 2019 17:44
chờ tin vui nơi bác
ronkute
24 Tháng tám, 2019 16:38
Cố gắng làm ít nhất chục chương để cho các bác chơi lễ :((((
Triệu Vô Lại
24 Tháng tám, 2019 16:00
Không hải thịnh hành hay không mà mấy bác này không nhai nổi tiên hiệp cổ điển ấy mà. Giờ mấy bộ cầm đế, băng hoả ma trù... mấy bác cũng có nhai nổi :))) đã vậy thời ấy còn dùng từ khó hiểu nhiều :))
Triệu Vô Lại
24 Tháng tám, 2019 15:57
Truyện hay lắm tks nhóm dịch mha đang hòn từng ngày :))
Nguyễn Hữu Lâm
21 Tháng tám, 2019 14:06
đúng r ron ơi. dịch luôn đấu la đại lục 3 đi. t cũng hậu cần cho
anhtuanngoc
19 Tháng tám, 2019 19:00
Trước có bộ Già Thiên TTV dịch được hơn 200 chương rồi ngưng tiếc quá. Qua bên khác dịch không thống nhất
ronkute
11 Tháng tám, 2019 06:58
Già thiên rồi mới tới Tghm này. Bác nhớ nhầm rồi đó
anhtuanngoc
10 Tháng tám, 2019 19:50
Em tưởng Già Thiên còn trước bộ này chứ! Đọc Già Thiên đâu đến nỗi
ronkute
10 Tháng tám, 2019 17:40
Truyện này ra được 6 7 năm rồi, lúc đó đang thịnh hành thể loại YY, mình ta vô đối, duy ngã độc tôn. Nếu so với hiện tại, thì đã quá k phù hợp. K có đầu óc, k có đấu trí, main là người thông minh và toàn bộ nv phản diện đều xấu xa và não cất tủ lạnh ở nhà cả. Mình cũng k thích bộ này, ngay từ đầu đã k thẩm nổi, từ bộ Già Thiên là bỏ luôn con tác này. Nhưng, bộ này là bộ đầu tay của mình, là bộ đưa mình tới con đường dịch dọt và niềm đam mê học hỏi tiếng Trung. Thành ra, đã tiễn Phật thì phải tiễn tới Tây Thiên. Còn hơn 600c nữa là kết thúc rồi. Rất lâu rồi TTV chưa full bộ truyện dịch hơn ngàn chương nào. Cũng vì thế nên cố gắng làm trọn. Mang con bỏ chợ lại bị con nghiện kêu réo bêu rếu nữa :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK