Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Hạo rất muốn chửi thẳng một câu, ngươi mà còn cần giữ thể diện chắc?

Đây rõ ràng là một vị có danh tiếng lâu năm, thậm chí còn là một cao thủ siêu cấp sâu không lường được, khả năng đã thành chí tôn, ấy vậy mà lại đi làm khó dễ với vài tên tiểu bối như bọn hắn.

"Ồ, không lên tiếng luôn, tính khí rất cứng, thế nhưng ta lại thích công việc chế tạo, cơ thể của ngươi sau này sẽ trở thành một chí cường giả đó." Phong Chiêu cười nhạt nói.

Hiện giờ hắn đã hoàn toàn xem Thạch Hạo như một món hàng, chẳng hề sợ sẽ xảy ra bất cứ biến cố gì, có cao thủ như hắn ở đây thì ai có thể tới phá quấy?

"Ông rất bỉ ổi!" Thạch Hạo nói.

"Đúng vậy không, trước giờ chưa ai nói với ta như vậy cả, ai cũng gọi ta một tiếng là Phong hầu." Trên gương mặt của Phong Chiêu mang theo nụ cười khẩy ung dung đáp, chẳng hề vội vã ra tay với hắn.

"Đúng là ngụy quân tử, quá nhục nhã!" Thạch Hạo mắng chửi.

"Phong lục thúc, làm như thế có tốt không?" Yêu Nguyệt lên tiếng khuyên can, thật sự cũng không phải ra mặt giúp Thạch Hạo mà nàng biết, Thạch Hạo là người thứ nhất thì nàng với Huyền Côn cũng sẽ là người thứ hai, thứ ba.

Thậm chí, kết cục của nàng sẽ càng đáng thương hơn, nàng biết rõ dung mạo của mình thuộc hạng hiếm có trên thế gian này, vẻ kỳ dị và thèm khát đầy đáng ghét lóe lên trong con mắt của vị cường giả Phong tộc khi nãy khiến nàng cảm thấy bất an.

"Có gì mà không tốt chứ, ta rất yêu nhân tài." Phong Chiêu cười nói.

"Chúng ta cũng đã tu ra ba luồng tiên khí cả, tìm khắp cả cửu Thiên thập Địa cũng chẳng có mấy người, nếu như biến mất cùng lúc thì chắc chắn sẽ dẫn tới hỗn loạn." Huyền Côn nói.

"Há, chuyện đó có quan hệ với ta chắc, có người biết ta đã tới đây à?" Phong Chiêu không để ý lắm rồi liếc nhìn về phía Phong Hành Thiên, nói: "Hay là, xóa hết những ký ức mà cháu ta đã thấy nhỉ, như vậy sẽ an toàn hơn đôi chút."

Phong Hành Thiên ngạc nhiên, vị tộc thúc này cẩn thận thật.

"Thiên hạ sẽ đại loạn, ông làm như thế không sợ khiến người khác phẫn nộ hay sao? Nên biết, tương lai của chúng ta chính là liều mạng ở Biên hoang, là giao chiến thật sự với địch thủ, nếu như bỏ mạng một cách oan uổng trong tay ông, vậy ông còn có lương tâm nữa không?" Yêu Nguyệt trách mắng.

"Thiên địa này chắc chắn sẽ loạn, ai cũng không thể ngăn cản được, cửu Thiên thập Địa sẽ bị lật đổ, các gia tộc lớn sẽ hóa thành tro bụi, sẽ không cách nào thoát khỏi số mệnh của kỷ nguyên Tiên cổ đâu." Phong Chiêu lạnh lẽo nói, tiếp đó ánh mắt thâm thúy đảo qua: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ dùng các ngươi để tạo nên mấy cao thủ tuyệt thế, không cần phải đi Biên hoang, chỉ cần bảo vệ thật tốt ta với tộc nhân của ta là ổn rồi."

"Quá hèn hạ, chỉ vì lợi ích cá nhân mà không màng tới đại cục, không sợ trời phạt ư?!" Yêu Nguyệt hét lớn.

Trong lúc mấy người cãi vã với nhau thì tâm thần của Thạch Hạo tiến vào chiếc đỉnh bên trong cơ thể mình, hắn đang giao lưu với Hoàng điệp, và được nó nói cho một tin tức kinh người!

"Thôi, tất cả dừng ở đây đi, ta cũng không muốn nhiều lời với các ngươi nữa. Là tận thế, vạn linh sẽ tận diệt, không còn sót lại bao nhiêu đâu, gì mà đòi chống lại sinh linh của thế giới khác, vô ích thôi, cuối cùng rồi cũng sẽ bị đánh bại, máu nhuộm đất hoang." Phong Chiêu xoay người đi về phía Thạch Hạo, nói: "Ở thế giới tàn khốc như vầy thì phải suy nghĩ tới đại nghĩa làm gì, như vậy không phải có chút buồn cười ư, con người đều ích kỷ cả, chỉ bản thân mình sống tiếp thì mới là quan trọng nhất."

"Ông sẽ bị trời phạt." Thạch Hạo nhìn chằm chằm hắn.

"Trời phạt, chỉ là chuyện cười thôi, nó có thể tạo nên tác dụng gì chứ?" Phong Chiêu cười to với vẻ mặt đầy khinh bỉ.

"Trời phạt mà ta nói không phải là cái gọi là trời xanh xử phạt, mà là một thủ đoạn nào đó tiêu diệt ông, khiến cho ông phải hoảng sợ." Thạch Hạo nói.

Trước biến cố này hắn cũng chẳng hề nóng nảy gì cả, trái lại dùng ánh mắt lạnh như băng quan sát, rất là bình tĩnh.

"Ồ, vậy ngươi tới tiêu diệt ta đi, ngươi hãy gọi ra cái gọi là trời phạt đi. Hiện giờ, thuận ta thì sống mà chống ta thì chết, một tên tiểu bối như ngươi nói cái gì cũng chỉ là vô dụng!" Phong Chiêu bá đạo nói.

"Vù!"

Cách đó không xa chợt xuất hiện một luồng gió lạnh, trong linh trì kia xuất hiện từng làn khí lành, sương mù khuếch tán.

"Ồ, tiên điệp thối rửa kia có gì đó kỳ lạ?" Phong Chiêu lẩm bẩm nhìn chằm chằm về nơi đó, tiếp hắn lại quay sang Thạch Hạo, nói; "Ngươi thử tới quan sát thử coi."

Thạch Hạo nghe thế thì liếc mắt nhìn hắn rồi đi về trước.

"Mang con cổ điệp kia lên đây." Phong Chiêu ra lệnh.

Đó là một vị cường giả vô thượng, trong cơ thể khả năng sẽ có Đạo thư, tiên khí nên Phong Chiêu ước ao sẽ có thu hoạch.

Thạch Hạo không đáp mà chỉ đứng bên cạnh tiên trì quan sát.

"Tuy rằng tu ra ba luồng tiên khí, thiên tư siêu phàm thế nhưng ngươi cũng chỉ là chú chim non, mong manh dễ vỡ mà cũng dám làm trái ý ta à, đúng là thứ ngu xuẩn không biết sống chết!" Phong Chiêu tức tới tái mặt.

Hắn giơ tay chụp về phía Thạch Hạo, nếu như bị hắn tóm lấy thì chắc chắn không thể thoát được cảnh làm nhục, chịu lấy cực hình.

Nhưng vào lúc này, sương mù bên trong ao chợt bay lên cao mang theo khí tức thối rửa, một con cổ điệp được hỗn độn bao phủ lao vút lên rồi nhằm về phía bàn tay ấy.

Quá nhanh, không cách nào phản ứng kịp!

Ầm!

Tiếng vang rền bùng nổ, tiên vụ dâng trào, khi bàn tay đó va trúng cổ điệp thì nổ tung và hóa thành mưa máu.

Sự biến hóa này quá kinh người khiến những người nơi đây đều trợn tròn mắt.

Ngay cả Phong Chiêu thì sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, lòng bàn tay chảy máu ròng ròng đồng thời hắn hanh chóng lùi về sau, vẻ mặt hiện lên vẻ không thể nào tin được.

Nhiều năm trôi qua khiến cho tu vi của hắn ngày một tinh tiến, được gọi là Phong hầu, địa vị được tôn sùng, có bao nhiêu người có thể gây thương tổn như vậy cho hắn?

Một con bướm thối rửa lại khiến bàn tay phải của hắn nát bấy.

"Răng rắc!"

Nơi đoạn tay bị nát ấy nhanh chóng sinh trưởng ra xương cốt, huyết nhục tái sinh, tu vi đã tới cảnh giới như hắn thì có thể nhanh chóng chữa trị thân thể.

Đồng thời, Phong Chiêu không ngừng lùi về sau và tìm lấy địa thế có lợi, kéo dài khoảng cách với con cổ điệp kia, biến cố đột ngột này khiến hắn sợ chết khiếp.

Dù là Yêu Nguyệt, Huyền Côn cũng giật nảy mình, chuyện này quá đột ngột.

"Chỉ là một con cổ điệp thối rửa mà thôi, ta còn tưởng là pháp khí gì chứ, ngươi cho rằng như vậy là có thể đối phó ta được à, đúng là không biết trời cao đất rộng!" Phong Chiêu với vẻ mặt lạnh lẽo nói, thiệt thòi vừa nãy hoàn toàn là nằm ngoài ý muốn.

"Vậy thì ông cứ việc tiến lại đi!" Thạch Hạo nói.

"Ngu xuẩn, ngươi sẽ không bao giờ biết được sự chênh lực giữa đôi bên tới mức nào, một con vật đã chết mà thôi, không làm được chuyện gì cả!" Phong Chiêu nói rồi lần nữa xuất thủ.

Nhưng kinh biến lại xuất hiện lần hai, con bướm thối rửa ấy lại cực kỳ linh hoạt, chỉ trong chớp mắt xẹt qua hư không rồi va thẳng về phía hắn.

Phong Chiêu hoảng sợ, mạnh như hắn cũng chọn lựa rút lui, cảm giác bất an dâng trào.

Nhưng, con cổ điệp vốn đã chết từ lâu vào lúc này tựa như có sự sống, nó nhẹ nhàng đập cánh lập tức càn khôn nứt toác!

"Không xong!" Phogn Chiêu hét lớn.

Chuyện này thật đáng sợ, quá kỳ quái.

Con cổ điệp kia lại đập cánh và tỏa ra từng luồng tiên quang, sức mạnh không gì sánh được này khiến hắn cảm thấy chút sợ hãi, trong lòng run rẩy.

Chỉ là hắn không thể hiểu, một thi thể thối rửa như kia làm sao có thể tỏa ra linh quang và ý thức tựa như đang còn sống chứ, lẽ nào nó còn sống thật?

Ầm!

Lúc cổ điệp thối rửa này đập cánh thì trời long đất lỡ chấn cho Phong Chiêu ho ra đầy máu, sắc mặt trắng bệch.

Đương nhiên, việc đáng sợ nhất chính là tốc độ của con bướm này quá nhanh, nó giết thẳng tới và bao trùm lấy Phong Chiêu.

"A..."

Hai bên vừa va chạm vào nhau thì Phong Chiêu liền hét thảm, vốn là một cao thủ siêu cấp, sự mạnh mẽ khiến người khác phải kính nể và sợ hãi thế nhưng giờ lại thê thảm và tràn đầy bất lực như vậy.

Phụt!

Sau khi bị cổ điệp va trúng thì thân thể của hắn bắt đầu giải thể vì không cách nào chịu nổi uy thế như vậy.

Cổ điệp trông rất te tua, tả tơi thế nhưng nó lại có khí tức Tiên đạo, đã từng là một sinh linh bất hủ, dù cho chết đi thế nhưng thân thể vẫn tràn ra sức mạnh Tiên đạo, vì thế sinh linh trong nhân gian không cách nào chịu đựng nổi uy thế của nó!

"Tại sao lại như vậy?!" Đây chính là tiếng rống đầy giận dữ cuối cùng của Phong Chiêu.

Sau đó, thân thể của hắn bắt đầu rạn nứt và tan rã, sau khi bị con bướm đã thối rửa tấn công thì cả người Phong Chiêu cũng từ từ thối rửa theo, cuối cùng là nổ tung.

Cho dù là nguyên thần của hắn cũng không cách nào chạy trốn được, đã bị một chùm sáng được hình thành khi cổ điệp vỗ cánh giết chết.

Mấy người còn lại thì như tượng đá, ai cũng không nghĩ sẽ xuất hiện kết quả như vậy, vừa rồi Phong Chiêu rất bá đạo nhưng trong nháy mắt lại chết thảm, quá kỳ dị.

Đồng thời, mọi người đều ứa mồ hôi hột khắp người, một người mạnh mẽ là thế mà chớp mắt héo úa, đối mặt với sức mạnh bất hủ thì không cách nào đón đỡ dù chỉ một đòn.

Sau khi giết chết Phong Chiêu thì cổ điệp rất tự nhiên bay về trong ao, lần nữa chìm xuống và trầm miên bên dưới.

Chuyện gì thế? Yêu Nguyệt, Huyền Côn đều ngây người.

Rất nhanh bọn họ hiểu được, đây là một cơn phong ba đầy to lớn, Phong hầu đã chết, nếu như chuyện này truyền đi thì chắc chắn sẽ vô cùng vang dội, cả Vô Lượng Thiên sẽ chấn động.

Bởi vì, người này có địa vị rất cao ở Phong tộc, có tư cách để kế thừa đạo thống này!

"Lục thúc!" Phong Hành Thiên gào lớn.

Đối với hắn, đây tựa như là một cơn ác mộng, một con bướm thối rửa nhanh chóng đâm chết một nhân vật siêu cấp, tựa như mơ vậy.

"Ầm!"

Lát sau, Thạch Hạo toàn lực xuất thủ đánh mạnh về Phong Hành Thiên.

Trong lúc này, ngoại trừ Thạch Hạo ra thì ai cũng không hề chú ý tới, một con bướm vàng rất nhỏ từ từ tiến vào trong ao và tiếp cận cổ điệp bên dưới.

Trận chiến này, Yêu Nguyệt và Huyền Côn không có xuất thủ mà đứng bên ngoài quan chiến, bởi vì trong lòng bọn họ không thể bình tĩnh được, cái chết của Phong hầu quá kỳ lạ, cứ thế nổ tung và chết tươi.

Phong Hành Thiên rất mạnh thế nhưng lại bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa lại vừa thấy tộc thúc của mình chết đi nên đầu óc đã rối loạn và nhận lấy áp chế không hề ít, hoàn toàn mất đi tiên cơ.

"Phụt!"

Rốt cuộc, sau khi thi triển Lục Đạo Luân Hồi thiên công thì Phong Hành Thiên liền bị thương nặng, một quyền xuyên thủng thân thể, nơi bộ ngực xuất hiện một cái lỗ lớn đẫm máu thông từ trước ra sau.

Tiếp đó, thân thể hắn bắt đầu giải thể và bỏ mạng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng mười một, 2020 20:45
dịch thêm đi ad. truyện hay mà buồn qá
Hieu Le
31 Tháng mười, 2020 22:16
Hoang chương bao nhiêu bắt đầu sáng tạo công pháp thế các pro
Hieu Le
31 Tháng mười, 2020 17:18
Cố gắng nha bạn ron, ko biết ủng hộ ntn bạn ơi
ronkute
30 Tháng mười, 2020 22:30
Có bạn, nhưng dạo này mình bận quá nên k lên chương đc
Hieu Le
30 Tháng mười, 2020 21:56
Truyện có dịch tiếp ko ạ
Hieu Le
28 Tháng mười, 2020 16:51
Hóng chap mới quá đi
Hieu Le
27 Tháng mười, 2020 22:13
cảm ơn bạn
ronkute
24 Tháng mười, 2020 17:46
Sắp rồi bạn :v
Hieu Le
23 Tháng mười, 2020 15:07
sắp ra chương mới chưa ạ
Hieu Le
02 Tháng mười, 2020 20:55
ad ra tiếp chương đi
Hieu Le
30 Tháng chín, 2020 09:26
ôi, thế là ko ra chương mới nữa à ad ơi
Hieu Le
24 Tháng chín, 2020 17:57
dịch nhanh ad ơi sốt ruột quá à
Hieu Le
23 Tháng chín, 2020 17:46
tiếp đi pro ơi.
Hieu Le
20 Tháng chín, 2020 21:36
dịch hết đi ad ơi ra lâu quá rồi
Minh châu20012018
09 Tháng chín, 2020 13:21
Đọc lâu quá
Hoài Niệm
18 Tháng tám, 2020 18:00
Hay
ronkute
30 Tháng bảy, 2020 18:43
Hết bộ này sẽ làm bộ Hắc Ám Vương giả của Cổ Hi :)
Hieu Le
30 Tháng bảy, 2020 00:31
theo tôi thì là 6 trượng
Hieu Le
30 Tháng bảy, 2020 00:30
cảm ơn bác nhiều lắm ạ, sau bộ này bác còn ý định dịch bộ nào nữa ko
ronkute
25 Tháng bảy, 2020 21:12
Vẫn giữ quan điểm như bắt đầu, phải cho xong cho full bộ này
Trịnh Thanh Hùng
25 Tháng bảy, 2020 10:38
Thế chúc ron hạnh phúc nhé. Trăm năm hạnh phúc. Đầu bạc răng long nhé. Mà co vk r Bác lại túi bụi vk có cho dịch dọt nữa k
ronkute
21 Tháng bảy, 2020 21:31
Dạo này mình bận quá, chuẩn bị cưới hỏi nên lu bu không có thời gian dịch gì hết
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng bảy, 2020 11:50
Lâu quá ron ơi :(
anhtuanngoc
20 Tháng bảy, 2020 21:23
xin được hỏi dịch giả: Trượng lục kim thân có phải nghĩa là kim thân cao trượng sáu đúng không ạ?
David Hoang
16 Tháng bảy, 2020 12:22
Má chưa hết truyện à , fuck
BÌNH LUẬN FACEBOOK