Một dòng đen kịt như mực, một dòng óng ánh ánh vàng; một bên âm khí trùng lớp, một bên lại thần thánh hừng hực; một nơi tựa như tới từ địa ngục, một nơi còn như khởi nguồn thần quốc.
Đây là hai dòng sông hoàn toàn khác biệt, đều được phù văn đại đạo bao phủ, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp phát ra âm thanh như biểm gầm, đinh tai nhức óc.
Đây cũng không phải là dòng sông Thái Dương cùng dòng sông Thái Âm từng chứng kiến trước kia, bởi vì trước kia đều là dòng sông không tinh khiết, chỉ là dòng sông phàm trần, nhưng trước mắt lại là căn nguyên, là tổ sông.
Trên mặt đất kia cũng có hai dòng nằm bên dưới đống tro tàn, làm sao có thể hình thành được?
Nếu như suy nghĩ kỹ thì đó chỉ là hình chiếu mà thôi.
Trong thiên địa này, Thái Âm cùng Thái Dương chân chính đang vắt ngang trong vũ trụ, hình chiếu của chúng chiếu về giới nào thì nơi đó sẽ có khí Thái Âm cùng tinh khí Thái Dương ngưng tụ, sau cùng trộn lẫn với dòng sông phàm trần và hình thành nên đầm nước.
Hai dòng sông bên dưới tro tàn kia trông thì rất tinh khiết, thế nhưng nếu so với hai dòng bên trên vòm trời thì lại chẳng thể nào bằng.
Ầm ầm!
Thạch Hạo phá tan những hoa văn đại đạo tựa như gợn sóng rồi cực khổ tiến lại gần trong hư không.
Lông thú cả người Hoàng Kim sư tử dựng đứng, bởi vì nơi đây quá khủng khiếp, những khí tức hình thành nên gợn sóng kia khiến nó run rẩy.
Nơi đây không hề tầm thường, khiến người khác phải kính nể, rung động từ tận linh hồn.
Thái Âm cùng Thái Dương, đây chính là hai loại quy tắc bản nguyên nhất trong thiên địa, hoặc cũng có thể gọi là hai loại nguyên tố.
Đại đạo diễn biến nên âm dương, đối đầu và bù đắp, dù là các loại nguyên tố ngũ hành cũng bắt nguồn từ hai luồng khí âm dương này, nơi đây chính là gốc rễ.
Ở phía trước sông dài Thái Âm Thái Dương này thì tất nhiên sinh linh sẽ tự động run rẩy, dâng trào vô tận cảm xúc, phàm là những người tu luyện tới nơi này đều sẽ run rẩy cả linh hồn.
Thạch Hạo từ từ bình tĩnh lại, dần dần thích ứng với gợn sóng nơi đây.
Hoàng Kim sư tử cũng chẳng phải là sinh linh tầm thường, nó gầm nhẹ một tiếng rồi kìm hãm lại bản thân, thần hồn không còn run rẫy và từ từ cùng Thạch Hạo bước lại gần.
Hai người nhìn về hai dòng sông đang giao chéo lại với nhau kia thì chợt cảm thấy yên tĩnh hoàn mỹ, ôn hòa bình yên.
Những âm thanh như sấm trước kia đều biến mất, đó là một hình ảnh đầy tĩnh lặng xinh đẹp, là khu vực yên ắng nhất trên thế gian.
Sao lại như vậy chứ?
Đây chính là đại đạo!
Nó biến hóa vô tận, không thể dự đoán được.
Có thể nói, dòng sông Thái Âm cùng dòng sông Thái Dương này là sự thể hiện hữu hình của đại đạo trong thiên địa này, là vật dẫn để có thể nói rõ về quy tắc và trật tự.
Hai khí Thái Âm và Thái Dương, đại biểu cho âm dương, có thể được gọi là mẫu thể* của quy tắc, là sức mạnh siêu phàm.
(*) Cơ thể mẹ.
Hiện tại, một người một thú may mắn tới được nơi đây và sau khi cẩn thận từng li từng tí một thì toàn bộ thế giới cũng tựa như yên tĩnh theo, và cũng đã đạt được không ít chỗ tốt.
Ít nhất, lý giải về âm dương của bọn họ đã sâu thêm không ít.
Việc này sẽ ảnh hưởng tới con đường của bản thân hai người, Thạch Hạo thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc. Thể nội rung lên ầm ầm, những cánh cửa được mở ra bên trong thân thể chợt phát sáng rực rỡ chói mắt.
Răng rắc!
Mãi cho tới khi một tiếng vang nhỏ khẽ truyền ra thì hai cường giả này mới thức tỉnh, từ trong thể ngộ kia phục hồi lại tinh thần.
Ở gần dòng sông Thập tự này còn có một vài kiến trúc đổ nát hoang phế, vữa này có một tấm bia đá chợt rạn nứt và đã đánh thức hai người dậy.
Là đang ở trong hư không, không hề có đất đai, không hề có đại lục mà chỉ có hai dòng sông, chúng là một phần của đại đạo và cũng xem như là hóa thân hữu hình của một loại nào đó.
Nhưng mà, năm xưa từng có sinh linh sinh sống ở đây và biến nơi đây thành khu vực của chính mình.
Chuyện này đáng sợ tới cỡ nào chứ!
NƠi đây từng là một Cấm khu sinh mệnh, quan sát cửu Thiên thập Địa.
Ngay cả phế tích bên dưới đống tro tàn trên mặt đất kia cũng là do tộc này lưu lại, thế nhưng có thể lường trước được, nơi đây mới là nơi quan trọng nhất.
Chỉ là, bọn họ đã bị tiêu diệt sạch rồi.
Mà chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc có một bộ tộc đã từng sinh sống nơi đây.
Tới cùng, nguồn sức mạnh như thế nào mới có thể lật đổ được Cấm khu sinh mệnh, trông dáng vẻ nơi đây thì trận chiến năm đó vô cùng thê thảm, nếu không vì sao trên mặt đất lại toàn là tro tàn.
Nên biết, những tro tàn kia đều là của các thần bị đốt cháy mà thành.
"Cửa ở nơi nào?" Thạch Hạo tìm kiếm.
Hắn cẩn thận đi khắp khu phế tích này.
Bởi vì, đây là khu vực trung tâm của Cấm khu sinh mệnh, không biết vì lý do gì mà lại bị tiêu diệt.
Rất nhanh sau đó Thạch Hạo chợt rùng mình một cái, tiếp đó là Hoàng Kim sư tử rung rẩy, bởi vì kiến trúc nơi đây tuy đổ nát và không có nhiều thế nhưng lại khiến người khác cảm thấy ngột ngạt bứt rứt.
Một tấm bia đá rạn nứt mà lại có thể tràn ngập ra khí bất hủ, thật khiến người khác phải sợ hãi.
Hiển nhiên, nơi này không hề có sinh linh, những người cùng chuyện năm xưa đều bị mai táng cả, các loại sinh cơ đều không còn tồn tại nữa.
Nhưng mà, những vết tích từng tồn tại sinh linh trong cấm địa này vẫn chấn động tâm hồn, đặc biệt lại là nơi này, đây là khu vực tọa quan của nhân vật trọng yếu.
Kiến trúc đổ vỡ, dõi mắt một vòng thì cũng chẳng còn sót lại thứ gì cả, có cũng chỉ là đá tảng, trụ đồng... thế nhưng vẫn khiến người khác dựng tóc gáy.
Nơi sinh sống của Bất Hủ giả, có khí tràng do bọn họ tỏa ra, nhiều năm trôi qua vẫn không hề tan sạch.
Có thể nói, nếu không phải Thạch Hạo cùng Hoàng Kim sư tử đủ mạnh, đổi lại là người bình thường khác sẽ không tài nào tới đây được, sẽ bị đè ép tê liệt trên mặt đất.
Có thể tưởng tượng ra được, nếu như nơi này không bị phá diệt, mặc cho không ai phòng thủ thì thế gian cũng chẳng mấy ai có thể tới đây, quá khủng khiếp mà.
"Cửa ở đâu?" Hoàng Kim sư tử cũng đang tìm kiếm, nó bóc tách phế tích, đạp bên trên hư không, suy tư ở trước hai dòng sông lớn.
Cứ như thế, dù cho bọn họ có tìm kiếm được rất lâu nhưng cũng chẳng có chút đầu mối gì, từ đầu tới cuối cũng cahửng nhìn thấy được hiện tượng lạ gì.
"Thái Âm Thái Dương, phía cuối của chúng sẽ có một con cổ lộ dẫn xuống hạ giới, thế nhưng, nó lại ở nơi nào?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Đây là manh mối hắn đã tìm hiểu được, nhưng tới hiện giờ vẫn không tìm được phương pháp.
Ầm ầm!
Đột nhiên, hắn bắt đầu diễn biến pháp môn Côn Bằng, sau lưng hiện lên cặp cánh rồi vỗ nhẹ, sức mạnh thái âm thái dương ngập tràn va chạm tạo thành khí hỗn độn.
"Đúng rồi, hẳn là ở nơi đó." Hắn tỉnh ngộ.
Diễn biến đại đạo âm dương ở nơi này đã khiến Thạch Hạo tỉnh ngộ, chắc chắn cánh cửa này sẽ nằm ở nơi tụ hợp của hai dòng sông Thái Âm và Thái Dương.
Nơi giao nhau của Thập địa có khí hỗn độn dựng lên và khuếch tan ra ngoài, mờ ảo vô cùng.
Hắn tới phụ cận và cảm nhân jđuọc áp bức trước nay chưa từng có, cẩn thận từng li từng tí tiến vào.
Thạch Hạo quăng một món pháp khí vào nơi giao nhau của hai dòng sông này, nơi đó chỉ bốc lên một ít bọt nước rồi tiếp khí hỗn độn trở nên mãnh liệt, kết quả món pháp khí kia bị nung chảy và tiêu diệt hoàn toàn.
Việc này làm cho Hoàng Kim sư tử hít vào ngụm khí lạnh, không kìm hãm chợt lùi về sau.
Đây mà là cổ lộ ư? Nếu như tiến vào thì chắc chắn phải chết.
"Không đúng!" Thạch Hạo nhíu mày, hắn lần nữa diễn biến đại đạo âm dương.
Lần này, không chỉ có pháp môn Côn Bằng mà còn có cả thần thông Lôi đế.
Nhắc tới lôi điện thì người bình thường sẽ cho rằng nó đại biểu cho hủy diệt, là trừng phạt của trời xanh, thế nhưng bên trong cũng hàm chứa Lôi Kiếp dịch với sức sống tràn trề như thế.
Âm dương, sinh tử, là đối đầu là ôn mà và cũng là chân thực.
Thạch Hạo diễn biến, toàn thân phát sáng cùng với vô số vệt lốm đốm, lúc thì là Côn lúc thì lại là Bằng, lúc sau lại hóa thân thành lôi điện, ánh điện nằm dày đặc.
Bùm!
Tiếng rung mạnh truyền khắp, thiên địa tựa như nổ tung.
"Gào!"
Bộ lông của Hoàng Kim sư tử dựng thẳng, trên thực tế toàn bộ lông của nó đều xù lên tựa như con nhím vậy, từng chiếc đâm thẳng.
Nó gầm lớn một tiếng rồi nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.
Bởi vì, đúng lúc này dòng sông Thái Âm và dòng sông Thái Dương chuyển động thay đổi quỹ tích, một dòng buông xuống từ giữa trời cao còn một dòng lại lướt ngang bên trên.
Chúng nó vẫn giao chéo với nhau thế nhưng lại đổi hướng.
Điểm giao chép của hai thứ này lại chính là nơi Thạch Hạo đang đứng.
Hoàng Kim sư tử không tài nào tin tưởng nổi, đây là ảo giác hay là sự thật đây?
Hoang đang muốn tắm rửa bên trong dòng sông Thái Âm Thái Dương ư, muốn trở về trong đại đạo ư?
Vô Úy sư tử đã nhìn ra được, hai dòng sông kia có rất nhiều điểm bắt mắt, là phù văn hóa thành và cũng là hai loại sức mạnh bản nguyên ngưng tụ thành.
Ầm ầm!
Nhưng mà, kết cục tả tơi vẫn chưa hề xuất hiện, vị trí hai dòng sông đan chéo lại xuất hiện một cánh cửa rất thần bí và cũng rất kỳ lạ, khí hỗn độn bốc lên và Thạch Hạo lại đang đứng bên ngoài cánh cửa đó.
Lúc này, cánh cửa đã mở rộng, mơ hồ có thể thấy được một con đường cổ do đá xám lát thành cầu thang dẫn về phương xa không hay biết.
Đã tìm thấy, chính là nơi này.
Thạch Hạo kích động trong lòng, đây nhất định là con đường có thể đưa hắn trở về cố hương.
Hắn thật sự không ngờ tới phải cần dùng tới phương thức này mới có thể mở ra được, nhất định phải tinh thông đại đạo âm dương và cộng hưởng với hai dòng sông này thì mới có thể mở ra được con cổ lộ thần bí này.
Đồng thời hắn cũng chợt đặt ra nghi vấn, vì sao nơi đan chéo của hai dòng sông Thái Âm Thái Dương này lại hình thành nên một con đường như thế?
Là được lưu lại từ niên đại nào, là người phương nào đã bố trí?
Vả lại, hạ giới thật sự đáng giá để xây dựng nên một con cổ lộ nối liền như vậy ư?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK