Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thúc!"

Một nhóm người hành lễ với Thạch Tử Lăng, nhóm Đại Tráng, Nhị Mãnh này đều từng gặp qua hắn.

"Chào thím!"

Đồng dạng, bọn họ cũng thi lễ chào hỏi Tần Di Ninh.

Phu thê hai người từng tới Thạch thôn, năm xưa khi tính mạng của Thạch Hạo đang hấp hối thì đã dưỡng thương ở đây và bọn họ đã ở đây một quãng thời gian rất dài.

"Ha ha, các ngươi tới rồi."

Những người trong Thạch thôn rất nhiệt tình, Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao tiến lên chào nón, còn một nhóc không ngừng biến thành những đứa bé ngoan gọi ông chào bà.

Phu thê hai người vô cùng cao hứng nên nhiệt tình chào hỏi mọi người, đồng thời Tần Di Ninh cũng lộ vẻ phức tạp, nàng lại được gọi là bà? Mới bao nhiêu tuổi chứ, vẫn cảm thấy mình đang xuân thì mà.

Hoặc là, những người phụ nữ nơi này đều như thế, dù cho xinh đẹp hay là bình thường thì cũng đều căm tức năm tháng, chán ghét thời gian trôi qua, thời gian chính là đại địch của mấy người.

"Ồ, không phải người kia...." Chợt có người nhìn về phía Vân Hi nói.

Một nhóm người tới gần và nhận ra được ánh tím mờ ảo của thiếu nữ xinh đẹp này, vẻ đẹp của nàng tuyệt đối không thể nghi ngờ, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Nhân tộc, da trắng như mỡ đông, cặp mắt như nước mùa thu, dáng vẻ cao ráo dịu dàng, phong thái tuyệt thế.

"Là cô gái mũm mĩm năm đó à!" Bì Hầu không giữ mồm giữ miệng chợt lớn tiếng nói, nhưng rất nhanh liền bịt miệng lại.

Năm xưa Thạch Hạo từng mang Vân Hi tới đây và cũng mang Hỏa Linh Nhi về tộc, cả tộc nhân đều ấn tượng sâu sắc, hai cô gái xinh đẹp hoàn toàn khác biệt với những đứa nhỏ lớn lên trong đại hoang.

Hổ Nữu trong thôn cũng tới và đứng bên cạnh, khí chất hoàn toàn khác biệt với Vân Hi, Hổ Nữu dũng mãnh tựa như báo gấm xinh đẹp, mà Vân Hi thì lại là quốc sắc thiên hương.

Tuy rằng quan điểm thẩm mĩ của người trong thôn gặp vấn đề vô cùng nghiêm trọng, sức mạnh làm đầu, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nhu mì của Vân Hi.

"Em dâu!"

Đám người Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu chỉnh tề như một chào hỏi Vân Hi, một lòng nhất trí gọi lớn khiến Vân Hi đỏ bừng mặt mày.

Nhìn thấy cảnh này thì trong lòng Thạch Hạo chợt nghĩ tới những chuyện xưa kia, năm đó khi lần đầu quen biết Vân Hi thì chính là chiến đấu, là chém giết đầy kịch liệt.

Cuối cùng, hắn chơi xấu giả bộ ngã và hai bên lăn độn đánh nhau túi bụi, tiếp đó là hắn dùng miệng cắn bay khuyên tai óng ánh của đối phương, năm đó ngông cuồng vô cùng, và là một trong những chuyện xưa khiến hắn một khi nghĩ lại đều bật cười thành tiếng.

"Ha ha, còn chưa phải là em dâu à?" Đại Tráng hất nhẹ vào người hắn rồi hỏi nhỏ.

"Nhóc tỳ, trước kia Hổ Nữu chờ ngươi tới mấy năm lận đó, hiện giờ mà ngươi vẫn chưa kết hôn thì khả năng Hổ Nữu sẽ hối hận gì cưới chồng quá sớm đấy nha." Nhị Mạnh nói.

Quả nhiên, Hổ Nữu dùng ánh mắt hình viên đạn quét tới!

"Ha ha, đây là vợ của ta, sau này cứ gọi nàng là Vân Hi, hoặc gọi là em vợ cũng chẳng sao." Thạch Hạo trông thấy Hổ Nữu trông lại thì vội vàng kéo Vân Hi lại gần mình.

Vân Hi mặt mày đỏ bừng, nhẹ giọng trách mắng: "Huynh nói linh tinh gì thế hả!"

Thế nhưng nàng cũng không có phản kháng gì, mặc kệ xuất phát từ bản tâm xuống hạ giới để chăm sóc Thạch Hạo hay là quan tâm tới mặt mũi hiện tại của hắn, tất cả cũng chẳng là gì cả.

"Là vợ à?" Rốt cuộc thì Hổ Nữu cũng lên tiếng, ánh mắt vẫn đầy thuốc súng như trước.

Nha đầu này đã trưởng thành, thân thể cao lớn cường tráng, trai tráng trưởng thành bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng, là một trong những đại cao thủ trong Thạch thôn này.

"Đương nhiên, thật trăm phần trăm luôn!" Thạch Hạo vươn tay ôm chặt lấy bờ vai của Vân Hi.

Hắn đang ôm thầm lau mồ hôi.

"Nàng cũng chẳng cường tráng gì, đẹp cũng không quá mức, chân tuy rất dài thế nhưng lại quá nhỏ, cánh tay thì bé xíu mảnh khảnh chẳng hề có sức bùng nổ gì, mặt thì trắng bạch chứ không phải làn da khỏe khoắn gì." Hổ Nữu đánh giá.

Vân Hi nghe vậy thì nơi trán thiếu chút nữa hiện điểm đen, tiêu chuẩn đánh giá gì thế này?

"Đúng rồi, nàng cũng không có tuyệt mỹ như ngươi đâu, đây là tiêu chuẩn cao nhất với ta rồi, xuề xòa mà thôi, ăn ngủ qua ngày á mà." Thạch Hạo chợt muốn chạy trốn.

Mà Vân Hi thì cũng chẳng biết nói gì nữa!

"Ha ha, đi thôi, vào thôn, hiếm khi đông đủ như vầy, phải vui vẻ thật nhiệt tình, tất cả đều là những đứa bé ngoan cả." Thạch Lâm Hổ giải vây nói.

Đám lão tộc trưởng đang đứng chờ ở đầu thôn nên nhóm người Thạch Tử Lăng vội vàng tiến tới hành đại lễ từ sâu tận đáy lòng của hắn, nếu như không có Thạch Vân Phong thì sẽ khong có Thạch Hạo như bây giờ.

"Thúc, con sư tử này của người nhìn rất là lợi hại, bộ lông vàng óng cả người tựa như tơ lụa vậy á, con hung thú này để làm thịt hay là làm thú cưỡi như rùa đen kia thế ạ?" Có thiếu niên trong thôn hỏi.

"Trông cũng ngọt thịt lắm đó chứ." Một đứa nhóc tầm bốn năm tuổi, là con của Nhị Mãnh lên tiếng nói.

Hoàng Kim sư tử đứng bên cạnh chợt nổi gân xanh đầy trán, nếu không phải Thạch Hạo đang nhìn chằm chằm thì nó sớm đã mở to cái miệng như chậu máu, để cho tên nhóc này mở mang kiến thức ai ăn ai!

Hiển nhiên, Thạch thôn là cha truyền con nối, đều là kẻ tham ăn cả, nếu không Thạch Hạo cũng chẳng phải như thế từ nhỏ rồi, là di truyền!

Thạch Hạo cười to: "Ha ha, con sư tử này cứ nuôi cái đã, khi nào nó không nghe lời thì ta sẽ quay vàng lên ăn."

"Ha ha, quá tốt." Một đám nhóc hoan hô, tiếp đó là chờ để ăn thịt sư tử.

Hoàng Kim sư tử nhức nhối cả chân răng, đường đường là Vô Úy sư tử, là vương là bá ở dị vực, thế mà khi tới một thôn nhỏ xíu ở hạ giới lại bị người ta hù dọa làm thịt!

"Thúc, chúng con muốn cưỡi nó đi ra ngoài một vòng, xem thử nó có nhanh hơn Độc Giác thú tiểu Bạch hay không." Có đứa nhỏ ước ao hỏi.

"Có thể!" Thạch Hạo gật đầu, tiếp đó là cảnh cáo Hoàng Kim sư tử cấm không được làm dữ.

Một đám nhóc xông tới, kể từ khi biết đây là thú cưỡi của Thạch Hạo thì đều tò mò vô cùng, muốn xem thử con hung thú mà tiểu thúc thúc được mệnh danh vô địch này sẽ lợi hai ra làm sao.

hiển nhiên, Hoàng Kim sư tử đang nén chặt cơn giận, kết quả chợt bùng phát, cả người dâng trào hào quang rồi cuốn hết đám nhóc lên.

Chỉ có một số ít mới được ngồi trên lưng, còn lại những người khác đều được ánh sáng quấn quanh bên cạnh nó, cả đám tựa như tia chớp lướt ngang bầu trời.

"Nhanh như vậy à, không có sao chứ?" Nhóm người lớn ngây dại.

"Không sao đâu!" Thạch Hạo lắc.

Ráng chiều chiếu rọi, hàng loạt món ăn dân dã trong thôn đã được chuẩn bị kỹ càng và mọi người đều ngồi quây quần bên nhau, vừa tán dóc vừa tận dưởng mỹ vị.

Thạch Hạo mang rất nhiều thứ tốt trở về, thế nhưng rất nhiều người trong thôn này không thể nào hưởng dụng được.

Ví dụ như thịt của hung thú mà hắn mang về, dù gì cũng là chân thân cường giả cảnh giới Độn Nhất, ẩn chứa tinh hoa thần lực vô cùng khủng khiếp nên những cũng chẳng có mấy người ở hạ giới dám ăn.

Nhưng, những thứ này không thể lãng phí được, lão tộc trưởng đã chuẩn bị vài cái đỉnh lớn để Thạch Hạo khống chế đạo hỏa trợ giúp rèn luyện, biến chúng thành nước loãng tẩm bổ thân thể, tráng cốt cường gân cho đám nhỏ.

"Tộc trưởng gia gia, không cần phải tiết kiệm làm gì đâu, những mãnh thú chim thần này con dự trữ không hề ít, không chỉ đám nhỏ mà tất cả mọi người đều ăn cũng không hề." Thạch Hạo nói.

Hắn động thủ giúp mấy người hộ pháp, miễn cho tinh hoa thần lực bên trong thịt quá đậm khiến bọn họ không cách nào chịu đựng nổi.

Cũng có rất nhiều người phải pha loãng nước dùng để uống.

Những con mồi mà người trong thôn săn được trong đại hoang sẽ không bá đạo như thế, cũng chỉ để bọn họ đủ vui vẻ nâng ly cụng chén mà thôi.

"Hí hí hí!"

Tiếng ngựa hí vang mang theo tiếng rồng gầm, một con thiên mã trắng như tuyết cạ cạ bên người Thạch Hạo, đó chính là đầu lĩnh tiểu Bạch trong đám Độc Giácc thú.

Lúc lên bảy thì Thạch Hạo từng cưỡi nó rời Thạch thôn xông đại hoang để tới Thạch quốc.

Sau khi con Độc Giác thú này được Liễu Thần gột rửa thì đã phát sinh biến hóa to lớn, trên người trắng bóng như tuyết, chiếc bờm ngựa dài màu bạc như thác nước, ngoài ra toàn bộ lớp vảy đều bị lột sạch và sau khi mọc ra thì tựa như vảy rồng!

Một đôi cánh mạnh mẽ vỗ gió vù vù.

Dù nhìn kểu gì thì Thạch Hạo cũng thấy nó như là thiên mã chứ chẳng phải là Độc Giác thú, hoàn toàn giống với thiên mã kéo xe cho tàn tiên của Tiên điện kia!

Thực ra, những con thiên mã của tàn tiên kia cũng chẳng phải là chân thân, sau này thì hắn mới hiểu được, trước kia tàn tiên tìm thấy được một ít xương của thiên mã và dùng đại pháp lực để chúng thức tỉnh lại.

Nhiện giờ trong trần thế này, thiên mã chân chính khả năng gần như tuyệt chủng, trừ phi tới Tiên vực thì mới có thể tìm thấy được!

Nơi xa nổi lên giống bão, ánh vàng như biển ầm ầm, sục sôi mãnh liệt, một con sư tử đang lao nhanh đạp trên bầu trời quay về.

Mọi người trong Thạch thôn đều khiếp sợ, tới lúc này thì mới hiểu rõ sự đáng sợ của con sư tử này, vượt xa Thần cấp!

Hoàng Kim sư tử hạ xuống và một đám nhóc rơi xuống trước tiên, rầm rầm, mềm nhũn như cọng bún, tiếp đó là nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ đầu thôn và không ngừng ho khan.

"Quá... nhanh mà!"

"Chút nữa chúng ta lại đi một vòng tới Thạch quốc, các ngõ ngách đều phải đi, còn phải nhìn thấy hoàng cung của Thanh Phong thúc thúc nữa." Một đứa bé với sắc mặt trắng bệch nói, thiếu chút nữa đã ói ra mật xanh mật vàng.

Bởi vì, tốc độ của Hoàng Kim sư tử quá nhanh khiến bọn nhỏ không cách nào thích ứng được, hiện giờ chân tay đều xụi lơ, sắc mặt trắng bệch.

"Cháu trai, con sư tử này..."

"Đây là một chủng tộc có thể xưng vương xưng bá, là một mối họa lớn ở Biên hoang." Thạch Hạo bắt đầu nói lên một vài chuyện.

Tán gẫu về chuyện của Hoàng Kim sư tử rồi lại nhảy qua những chuyện trải qua trong mấy năm vừa rồi của hắn.

Lần nói chuyện này đã hấp dẫn tất cả mọi người, khiến ai nấy đều căng thẳng cùng hồi hộp, bởi vì những gì mà Thạch Hạo đã trải qua quá phong phú, đều tao ngộ những tình cảnh nguy hiểm, nhận lấy không ít đau khổ.

Một vài tiểu nha đầu tầm mười mấy tuổi khi nghe hắn nói tới cảnh khốn khó cùng gian nan của hắn thì đều rơi lệ.

Nhưng, Thạch Hạo cũng không hề nói rõ quá về những khổ nạn của mình, đơn giản lượt bỏ và nói tới một vài chuyện lý thú mà thôi.

"Ồ, ở thượng giới không chỉ có thánh dược mà còn có cả thần dược nữa à, thậm chí còn có cả Trường Sinh dược luôn, những thứ này chẳng thể thấy ở hạ giới này." Tộc nhân thở dài, đều rất ao ước.

"À, con cũng mang về không ít thứ tốt đâu, ha ha, đây là thần dược nè!" Thạch Hạo tựa như là làm ảo thuật lấy ra một cây thần dược, lập tức hương thơm nức mũi ngập tràn thôn xóm.

"Ồ, đây chỉ là một cây dây leo chỉ còn dư lại cọng rễ thôi à."

"Nó là thần dược luôn?"

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ đồng thời cũng khiếp sợ.

"Đương nhiên, ta là Hư Thiên thần đường." Lão dược lên tiếng, thần dược đều có linh trí nên có thể khai thông, nó được Thạch Hạo mang ra từ trong di tích Tiên cổ của cuộc tranh bá thiên tài Ba ngàn châu.

"Còn nữa nè." Thạch Hạo cười ha hả rồi liên tiếp lấy vài cây thần dược, trước khi chuẩn bị đi thì hắn đã bỏ ra rất nhiều sức lực để thu lấy.

Tiên viện đưa tới một cây, Thánh viện đưa ra một cây, đương nhiên, còn có những cây được hắn thu lấy ở chiến trường Tiên cổ.

Người trong thôn đều trợn tròn mắt, đây là thần dược đó nha, không cần phải đi ăn mà chỉ cần nằm hít hương thơm mỗi ngày cũng đủ kéo dài tuổi thọ rồi.

Thứ này vô cùng tốt cho tu luyện, không thể tưởng tượng ra được.

Ít nhất, đối với đám nhóc cùng với những tu sĩ cảnh giới như bọn họ, đây tuyệt đói là thần trân tuyệt thế, chỉ cần vài cây này cũng đã có thể cải tạo Thạch thôn thành vùng đất may mắn rồi!

Huống chi, Thạch Hạo còn đang không ngừng lấy ra thần dược, trên người hắn vẫn còn.

"Còn nữa, nơi này có Thiên Thần thụ, đây là thứ tốt, có thể tạo ra Thiên Thần ngay tức khắc, con đào được tận hai cây lận."

Thạch Hạo cười híp mắt nói.

Người trong thôn khiếp sợ, cũng có thứ nghịch thiên như thế này à?

"Nhưng mà, linh khí nơi chúng ta quá mỏng, một cây thần dược cũng đủ hút khô tinh hoa trong đại hoang rồi, thế thì sống ra làm sao?" Lão tộc trưởng nói.

"Con có mang về một loại đất được gọi là Vạn Vật thổ, ngay cả Táng vương cũng cần dùng tới nó, để bồi dưỡng nuôi trồng loại thần dược này thì không thành vấn đề gì cả, đủ khả năng đặt trong thôn mình." Thạch Hạo nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK