Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư phụ, con về lại rồi nè." Phía chân trời, Xích Long hóa thành một luồng ánh đỏ hừng hực hét lớn tựa như đang cố ý chế nhạo hắn, đồng thời nhìn về phía Vân Hi ngay cửa thôn thì chợt cười lớn đầy xấu xa rồi hô lớn một tiếng sư nương.

"Ầm!"

Kết quả, nó lại bị đánh bay, lần này Thạch Hạo một cước nhanh chóng hóa lớn tựa như vách núi đá văng hắn không biết tới nơi nào.

Nước da của Vân Hi trắng như ngọc thạch, nàng rất là bình tĩnh, từ khi nói muốn xuống hạ giới để chăm sóc Thạch Hạo thì tâm tình đã buông lỏng, khí chất vượt khỏi trần gian, tựa như trích tiên lạc ở nhân gian vậy.

Thạch Hạo không thể từ chối ngay trước mặt Vân Hi được, tuy rằng nàng vừa mới hái thuốc từ trong đại hoang trở về và cũng chưa nghe được những lời kia, thế nhưng đây là một cô gái thông minh, hơi nhắc tới liền sẽ đoán ra được ngay.

Trên thực tế, lúc nhìn thấy ánh mắt nhu hóa của Tần Di Ninh cùng với hỏi han đầy ân cần những ngày gần đây thì Vân Hi sớm đã nhận ra được rồi.

"Con nói cho ta biết, sự lựa chọn của con là ai?!" Tần Di Ninh âm thần hỏi.

Thạch Hạo ngẩn ra, đây không phải là vấn đề lựa chọn mà là trong lòng của hắn có một vệt gờ không thể bước qua được.

Cuộc đại chiến ở Biên hoang vừa kết thúc không lâu, thời gian còn chưa tới nửa năm, đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính chết trận, Hỏa Linh Nhi liên đới với Tội châu đã bị An Lan chụp đi mất và thất lạc ở dị vực, sống chết không hay biết gì.

"Ta biết trong lòng con có chấp niệm, nhất thời không thể nào gạt bỏ được, thế nhưng người cũng đã chết rồi, không cách nào sống lại được đâu, hết thảy đều phải hướng về phía trước cả." Tần Di Ninh khuyên nhủ.

Trong mắt Tần Di Ninh, Hỏa Linh Nhi sẽ không thể trở về được, hoặc là nói đã bỏ mạng xứ người, An Lan là người lương thiên ư? Hắn tóm Tội châu đi thì sẽ lưu lại người sống à?

Còn nữa, dù cho có kỳ tích đi nữa, dù cho Hỏa Linh Nhi còn sống chưa hề chết đi thì sẽ có tác dụng gì?

Hiện giờ, hai giới chia tách, ở giữa lại có lạch trời không cách nào nối thông, đại chiến Biên hoang kết thúc và dị vực hoàn toàn mất đi liên hệ với một giới này.

Muốn gặp lại thì cần bao lâu chứ, một kỷ nguyên ư?

Sống cũng được, chết cũng thôi, một đời này đã xem như là người vô duyên rồi, Tần Di Ninh cũng thương xót, nàng sợ Thạch Hạo không thể bỏ đi những chuyện này nên mới muốn hắn nhanh chóng cưới vợ, lãng quên những phiền muộn trong đời này đi, chém bay những cay đắng này.

"Chờ thêm chút nữa đi mẹ." Thạch Hạo rời đi, hắn không hề quay đầu tiến thẳng vào trong hỗn độn để tu luyện.

"Hỏa Linh Nhi là một cô gái tốt, thế nhưng các con hữu duyên nhưng chẳng phận." Tần Di Ninh thở dài phía sau.

Nàng bị Thạch Tử Lăng lôi về, hiểu con không ai qua khỏi cha, Thạch Tử Lăng hiêu rõ, hiện nay dù nói gì đi nữa Thạch Hạo cũng sẽ không chọn cách lãng quên, hoặc là dùng loại tiếc nuối này để thúc giục chính bản thân mình.

Mấy năm sau đó Thạch Hạo vẫn luôn khổ tu, đạo hạnh của hắn không ngừng tăng tiến, không ngừng tăng trưởng, nhanh tới mức người khác phải run rẩy kinh ngạc.

Nên biết, với độ tuổi như hắn thì trước nay chưa từng thấy qua ai, đã sắp sửa tiến vào đỉnh cao của cảnh giới Độn Nhất, nếu như có thể bước ra một bước nữa thì sẽ chạm vào lĩnh vực Chí Tôn.

Sinh vật hắc ám không nói làm gì, loại tiến hóa kia, loại trở nên mạnh mẽ đó cơ bản không phải là bình thường, không phải do chính mình tu luyện nên.

Đạo hạnh của Thạch Hạo là do chính mình tu ra, sức chiến đấu kinh người, chỉ trong mấy năm hắn đã không ngừng phá quan, một đường đột phá tiến tới, thực lực càng ngày càng mạnh mẽ.

Ngày hôm đó, bên trong hỗn độn chợt vang lên tiếng nổ lớn, hắn đã tu luyện vững chắc ở cảnh giới Độn Nhất, đã hoàn toàn viên mãn, đăng lâm lên đỉnh cao nhất của cảnh giới này!

Loại thành tựu này nếu như truyền đi đủ khiến thượng giới run lên bần bật, bọn họ sẽ không nghĩ tới, bên trong sinh linh hạ giới lại có người ở độ tuổi như vầy sắp sửa thành tựu Chí Tôn!

Có thể nói, cửu Thiên thập Địa còn chưa từng thấy qua ai.

Huy hoàng tới cực điểm, vang dội cổ kim.

Trong một năm sau đó, hắn bắt đầu thử nghiệm đột phá, muốn tiến vào lĩnh vực đỉnh phong Nhân đạo kia.

"Chỉ thiếu chút nữa thôi, vì sao lại không thể đặt chân vào chứ?" Thạch Hạo nhíu mày, hắn muốn tiến vào cảnh giới Chí Tôn thế nhưng lại thất bại, vẫn luôn ở trong Độn Nhất đại viên mãn chứ không cách nào cất bước lên tiếp được.

Hắn trở về lại Thạch thôn để rèn luyện, quyết chiến với sinh vật bị phong ấn trong nhà giam của Hư Thần giới, thế nhưng hiệu quả không quá rõ rệt, vẫn không cách nào đột phá được.

Trong lúc này Tần Di Ninh lại nhắc chuyễnưa, hi vọng hắn có thể lưu lại dòng dõi, không cần tiếc nuối gì cả.

Mọi người của Thạch thôn đều muốn như thế, thiên phú của Thạch Hạo rõ như ban ngày nên ai cũng muốn hắn có thể kết hôn sinh con, lưu lại vài huyết thống cho Thạch thôn.

Thạch Hạo cười cười rồi uyển chuyển từ chối, con đường ở hạ giới của hắn tựa như đã tới phần cuối rồi, đã mấy năm trôi qua nên hắn lại muốn lên Ba ngàn châu, muốn nhìn xem thử mối họa hắc ám hiện tại ra sao rồi.

Đồng thời, hắn cũng muốn tìm thời cơ xem thử có thể đột phá ở thượng giới hay không.

Sau khi Thạch Hạo trở lại Ba ngàn châu thì hắn giật nảy mình, tình hình trận chiến rất tàn khốc, Tiên vực xuất binh thế nhưng đã bị tổn thất, hiện giờ cương vực hắc ám đã mở rộng lên rất nhiều lần!

Không chỉ có Ba ngàn châu bị vật chất hắc ám tàn phá bừa bãi, đã lên tới địa phận của một ngàn hai trăm châu rồi.

Ngoài ra, cửu Thiên thập Địa cũng lần lượt xuất hiện 'hắc họa'!

Hiện giờ không riêng Ba ngàn châu mà những đại lục cổ khác cũng như thế, đều bốc lên vật chất hắc ám, tai nạn khủng khiếp đã giáng lâm.

Tiên vực không thể phái thêm binh tướng được nữa!

Trong lúc này, sát phạt không ngừng nghỉ, tu sĩ các nơi tử vong thảm trọng, trải qua mấy năm vừa rồi máu tanh đầy rẫy, hài cốt vô số, tất cả đều do sát phạt mà thành.

Thạch Hạo càng đi càng lạnh toát người, hắn nghe nói, đã có Chân Tiên chết trận!

Loại chiến đấu giằng co như vầy rất đáng sợ, khốc liệt phi thường, song phương giết ra chân hỏa, có sinh linh hắc ám nguyên thủy đầy khủng khiếp xuất hiện, thiết huyết vô tình, sát khí ngập trời.

Thạch Hạo không có tham gia vào trong cuộc chiến này, chỉ là trên đường sẽ bất chợt ra tay để ước lượng những sinh vật hắc ám này, hắn không muốn đi chém giết lúc này.

Hiện giờ vẫn là thời kỳ ngủ đông của hắn, với cảnh giới của hắn thì nếu tham gai cũng chẳng thể thay đổi được gì cả, chỉ khi đủ mạnh, một chiêu kiếm có thể bổ ra cả chiến trường hắc ám thì mới có ý nghĩa.

Dọc theo con đường này Thạch Hạo vẫn đang thử nghiệm đột phá, tìm kiếm thời cơ, hắn muốn tiến vào cảnh giới Chí Tôn!

Đáng tiếc vẫn chẳng chút thuận lợi nào cả, hắn chưa thể thành công, vẫn nghỉ chân ở trong lĩnh vực đỉnh cao của cảnh giới Độn Nhất.

Thạch Hạo rất thất vọng, hắn không tài nào hiểu được vì sao lại không thể bước vào cửa ải kia được.

Nếu như để người khác biết được loại ý nghĩ này thì chắc chắn sẽ cứng đờ rồi chửi bới, đúng là tham lam mà, từ xưa tới nay đời nào có ai chưa tới trăm tuổi đã là Chí Tôn chứ.

Mà hiện tại hắn bao nhiêu?

Năm tháng tu đạo còn cách quá nhiều!

Dù cho là kinh tài tuyệt diễm của cổ đại, những sinh linh từng tu luyện nhanh nhất không ngừng đánh phá kỷ lục kia thì cũng cần phải tới mấy trăm năm, như thế cũng đã là kỳ tích rồi.

Mà Thạch Hạo hiện giờ, theo như ánh mắt của tiền nhân để đánh giá thì quá non nớt, trẻ tới mức gần như không phải hiện thực, có tu vi như vầy đủ để ngạo thế rồi.

"Không được, ta muốn đột phá!"

Cuối cùng, Thạch Hạo trở về hạ giới, lần nữa khổ tu và nháy mắt là mấy năm trôi qua.

Tổng cộng Thạch Hạo đã hạ giới tu hành được chục năm, cảnh giới Độn Nhất đại viên mãn, đã đi tới phần cuối của cực hạn, hắn từng nhiều lần dẫn lôi kiếp thử trợ giúp mình phá quan thế nhưng vẫn vô dụng.

Cảnh giới Chí Tôn không thể lay động!

Thậm chí, bởi vì cưỡng ép đột phá mà tới hai lần hắn thiếu chút nữa đã thân tử đạo tiêu, thân thể đã từng tan nát khi ở trong hỗn độn, còn một lần khác là ở trong tinh không, máu thụt hắn be bét khiến nhiều ngôi sao vĩnh viễn dập tắt.

Thạch Hạo đã tới thời kỳ bình cảnh, hắn biết, con đường của chính mình không hề dễ đi chút nào, muốn trong năm tháng tuổi trẻ để tiến vào cảnh giới Chí Tôn tựa như không thể rồi.

Thế nhưng hắn không cam lòng, không hy vọng sẽ mấy trăm năm sau mới đột phá!

Hắn muốn đánh phá mọi ghi chép, sáng tạo nên kỳ tích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK