Tộc độ của Thạch Hạo cực nhanh cứ như tia chớp cắt phá trời cao, hắn không ngừng trốn chạy, đã đuổi kịp mười mấy người đã rời đi trước kia.
"Ồ, Ma vương huynh, ngươi cũng trốn ra rồi à, vừa nãy nguy hiểm thật đó." Có người mừng rỡ nói.
"Đạo huynh quả nhiên lợi hại, trong tình huống nguy hiểm vậy mà vẫn tự vệ được, bình yên trở lại." Có người than thở, thật sự phục sát đất.
Tới cuối cùng, chỉ còn mười mấy người còn sống sót chạy ra, những người khác đều chết cả.
"May mắn mà thôi, cửu tử nhất sinh, gian nan trốn thoát." Thạch Hạo khiêm tốn, hắn cũng không muốn giải thích gì nhiều, tờ giấy màu vàng kia tuyệt đối bất phàm nên không không muốn người khác biết tới.
Theo việc hoàng kim sơn sụp đổ, lôi kích mộc phục sinh, trận pháp trăm dặm xung quanh đều phá huỷ và tan rã, mọi người một đường chạy trốn, thuận lợi thoát khỏi hiểm địa.
"Rốt cuộc cũng thoát rồi!" Tất cả mọi người đều thở dài một cái, có thể sống chính là thắng lợi to lớn nhất rồi.
Mọi người cảm thán không thôi, lần này bọn họ quá xui xẻo, bị truyền tống vào một khu vực bị phong ấn, muốn rời đi cũng chẳng được sau đó lại bị đám cung Hoả Ma ép làm việc.
Cũng may, hiện tại lại thấy ánh mặt trời, thoát khỏi tai ách.
"Ta nghĩ, nhóm của chúng ta chắc chắn là chết nhiều nhất, những tu sĩ ở khu vực khác cũng chẳng thế bất hạnh như chúng ta." Một tu sĩ thở dài nói.
Hắn vừa dứt lời từ phương xa truyền tới một tiếng hét kinh thiê động địa, chấn cho quần sơn run rẩy, vạn mộc múa lượn, vô số lá rơi.
"Đó là..."
Sâu trong dãy núi ở phương xa có một bóng hình khổng lồ, cả người là lông dày đen thui không ngừng dùng tay nện vào lồng ngực mình, mà bên người lại có hoả diễm đang nhảy múa.
Đó là một con vượn lớn cao hơn cả núi, lúc nó đánh vào lồng ngực thì phát ra tiếng sấm rền vang, lúc nó hét lớn thì những ngọn núi xung quanh đều rạn nứt.
Nó đột nhiên nhảy lên rồi đánh thẳng về một 'dãy núi', hai bên chém giết.
Mà 'dãy núi' kia chính là một con rắn to lớn tới mức khiến người khác sợ hãi, lúc này bên thân nó cũng dập dờn hoả diễm màu xanh.
Hai vị thần linh đang chiến đâu!
Mọi người kinh ngạc, sợ hãi không thôi.
"Xem như ta... ta nói gì!" Tên tu sĩ vừa nói kia chợt run giọng.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu được, bên trong bí cánh Nguyên Thiên đâu đâu cũng là tuyệt địa, tràn đầy tính nguy hiểm, chỉ lơ là chút xíu chết ngay tức khắc.
Quả nhiên, cái gọi là cơ duyên lớn và vận may lớn cũng không phải ai vào cũng dễ dàng kiếm được, đều phải vượt qua kiếp nạn 'thân tử đạo tiêu' thì mới có cơ hội.
"Ta quyết định tìm một chỗ để trốn, chờ tới lúc kết thúc thì sẽ rời khỏi bí cảnh, thật sự quá đáng ơợ." Có người tái mặt nói.
Những người khác cũng đồng cảm, đều cảm thấy vận may lớn kia quá xa với, muốn tìm kiếm, tranh cướp thì hơn nửa khó toàn thây.
"Chư vị, chúng ta từ biệt từ đây vậy." Thạch Hạo nói, xoay người rời đi.
"Đa tạ Ma vương huynh!" Những người này đều dồn dập tỏ vẻ cảm ơn, bọn họ biết, Thạch Hạo vô cùng mạnh mẽ, một người diệt toàn bộ đám người cung Hoả Ma, tuyệt đối có lai lịch kinh người.
Trong lòng bọn họ nhận định, đây quá nửa là một vị 'sơ đại" !
"Các ngươi nói, hắn có thể là Hoang không." Một ông lão lên tiếng tiếng nói, bởi vì hắn từng thấy Thạch Hạo lấy ra lò luyện đan, bên trong có "thiên hà" nên nghĩ tới dòng sông lôi đình của đảo Ác Ma.
"Hoang, sao nghe quen tai vậy ta?" Một người bỗng nói.
"Lẽn nào là... Hoang đã lưu danh trên thần bia do Ma tôn lập?!" Có người lộ vẻ sợ hãi, khó mà tin được.
Những người khác cũng y như gặp ma, chỉ miếng há hốc miệng chứ chẳng biết làm gì nữa.
Bọn họ linh cảm được, vị thiếu niên Ma vương đã cứu bọn họ kia chắc chắn sẽ tranh đầu cùng với các lộ sơ đại trong bí cảnh này, sẽ khiến các giáo ngoại giới giật nảy mình.
"Nếu như là hắn, bí cảnh sẽ càng thêm náo nhiệt, sóng lớn gần nổi rồi..."
Bọn họ cũng không dám nán lại lâu, ai nấu đều nhanh chóng biến mất.
"Cái gì, hoàng kim sơn rạn nứt, ánh chớp thu hồi, vận may lớn đã xuất hiện, mà chúng ta... giúp đỡ không công cho kẻ khác?" Ở nơi lối ra, đám người cung Hoả Ma đều cắn chặt răng.
Vốn là, Xích Lăng Không muốn giết trở vào, thế nhưng những người của cung Hoả Ma không đồng ý, bởi vì khu vực phong ấn đó quá nguy hiểm, không có mệnh phù răng thú thì nói không chừng sẽ chết ở nơi đó.
Nhưng sau khi nghe được hắn nói cặn kẻ, vận may lớn xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên.
"Nhanh chóng mở tế đàn, ta phải tiến vào bắt cho bằng được tên nghiệt súc kia, phải cho hắn sống không bằng chết!" Xích Lăng Không ủ một bụng tức giận, mặt mày thì bị người khác đạp lên, tức muốn chết đi.
Cuối cùng, bốn đại cường giả của cung Hoả Ma lên đường, những người khác ở lại.
Thạch Hạo cùng những người kia vừa biến mất thì đám Xích Lăng Không vừa tới, thời gian như kẻ trước người sau, sau khi nhìn thấy khung xương màu vàng khổng lồ nơi đó cả bốn người đều thèm thuồng.
"Cự cung là do khung xương Long ngao biến thành, không nói thứ khác, chỉ riêng thần cốt này cũng là bảo liệu của luyện khí rồi, giá trị khó mà đánh giá được."
"Lôi kích mộc đâu?" Bọn họ nghi hoặc, bởi vì cây cổ thụ kia mới thật sự là thiên tài địa bảo, ẩn chứa lôi điện đủ giết chết bọn họ, giá trị càng lớn hơn.
"Còn tên nghiệt súc kia đi nơi nào?" XÍch Lăng Không nghiếng răng nghiếng lợi, oán hận vô cùng.
"Chúng ta tìm kiếm thử." Bọn họ không vội vàng thu lấy khung xương khổng lồ kia vì sợ xảy ra nguy hiểm, bốn người hết sức cẩn thận nhằm về bốn phía, ra sức tìm kiếm manh mối của mấy người Thạch Hạo.
Sau đó không lâu, từ phương Tây truyền tới âm thanh lớn, tia điện ngập tròi.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Cả ba phương hướng còn lại kều kinh ngạc, đám Xích Lăng Không nhanh chóng bay vút lên trời cao nhìn về nơi đó.
"Cứu mạng!" Trong ánh chớp truyền tới tiếng kêu la đầy sợ hãi.
Phương hướng đấy có một tên cường giả nhen nhóm Thần hoả phát hiện ra Lôi kích mộc, ánh mắt đỏ kè nhưng không cách nào tiếp cận được, sau đó thì gốc cây đó chuyển động tấn công hắn.
Việc này khiến hắn hoảng sợ, đây không phải là pháp khí mà là một sinh linh có ý chí.
Tia điện bổ tới khiến hắn cháy khét, lập tức hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, gốc cây này không ngừng nôn mửa, cái lỗ trên thân cứ như là miệng rộng ói ra một chút máu đen rơi lên thân hắn, khiến nửa người hắn bắt đầu thối rửa.
"A, chẳng lẽ đây là... Ma huyết quỷ thần hụ?!" Tiếng gào thét truyền ra biểu đại vẻ sợ hãi của hắn, mà âm thành kia cũng là lời nói cuối cùng của hắn.
Rất nhanh, hắn bỏ mạng, cả người thối rửa hoá thành một vũng máu đen.
Phương xa, ba người Xích Lăng Không nhìn thấy cảnh này thì tê dại da đầu, cơ bản không dám tới cứu viện, đặc biệt khi nghe được cái tên cây cổ thụ kia thì càng sợ hãi hơn.
"Ma huyết quỷ thần thụ... thật sự có sinh linh này à?" Bọn họ sợ hãi.
Truyền thuyết, loại cây này ẩn chứa ma huyết, đồng thời có thể hoá thành cây và cũng có thể hoá thành quỷ thần hình người, vô cùng đáng sợ.
Từ xưa tới nay, sinh linh này đều cực kỳ ít ỏi, nó tới từ khu vực không người đầy rộng lớn của thượng giới, tương tự như Bồ ma thụ, cực kỳ khó dây vào.
Trên thực tế, trong khu vực không người kia, bất luận sinh linh nào cũng đều rất kỳ lạ, vô cùng mạnh mẽ.
Tỷ như, từng có một vị bá chủ tiến vào khu vực không người tìm kiếm, sau khi bước qua một bãi bùn nhão màu vàng thì liền 'thân tử đạo tiêu'.
Còn có Giáo chủ đầy mạnh mẽ từng phát hiện ra một giọt nước toả ánh sáng lung linh, vừa mới chạm vào thì thần hồn tan rã.
Cũng có người phát hiên được trứng Chân long kèm theo khí hỗn độn, thế nhưng cũng không cách nào mang ra được.
"Chúng ta đi!" Ba người Xích Lăng Không rời đi, cơ bản không dám nán lại lâu và cũng chẳng dám đi trả thù.
"Hòng rồi, nó bị chọc điên, đang đuổi tới."
"Chết tiệt, nhất định là tên nghiệt súc chuyên gây phiền toái kia, những món nợ vừa rồi đều đổ hết lên đầu chúng ta." Bọn họ nhanh chóng bỏ chạy, rầm rộ trở lại để tìm kiếm tạo hoá, giờ thành kẻ bị Ma huyết quỷ thần thụ truy sát!
"Chúng ta phải truyền tin tức này ra, các Giáo chủ thượng giới đều muốn biết về khu vực không người kia, mà nơi đây lại có một Ma huyết quỷ thần thụ cổ xưa." Xích Lăng Không nói.
Lẽ nào bí cảnh này nối liền với một khu vực không người nào đó? Bọn họ cảm thấy, những bị bá chủ kia nhất định sẽ cảm thấy thích thú. Chỉ là, trước mắt thoát thân là quan trọng nhất, có thể sống thì mới tính được những chuyện sau.
Ngoài chín ngàn dặm, Thạch Hạo ngừng lại, hắn vô cùng cẩn thận, khu bí cảnh này quá đáng sợ, dọc theo đường đi hắn mấy lần gặp phải nguy hiểm, từng suýt chút nữa đã đối đầu với thần linh.
"Ầm!"
Đột nhiên, trong một hang động cổ trên vách núi có một con sâu vàng đang bò ra, nó dài như cánh tay, phun ra vô số ánh kím loại cứ như ánh tím, không ngừng cắt đứt các cự mộc vách đá.
"Hắc lân trùng?"
Thạch Hạo kinh ngạc, đây là một loại dị trùng, bên ngoài thân thể có vẽ kỳ lân, vô cùng hung mạnh đồng thời sống kiểu quần cư.
Khiến hắn nhớ kỹ cũng không phải sự đáng sợ của loại trùng này, mà giá trị dùng làm dược của nó cực cao, trong đan phương của Thạch tộc có nhắc qua con cổ trùng này.
Vốn hắn cũng đã được đủ linh dược, chỉ còn thiếu chút khoáng vật, rết, rắn... có thể dùng những thánh dược để bù đắp cũng được, nhưng giờ lại thấy một bảo trùng quý giá như vậy thì đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Vù!"
Cỏ động truyền ra tiếng nổ vang, sau đó là mấy vạn con Hắc lân trùng lao ra ngoài, đồng thời phu ra khí kim loại hoá thành ánh kiếm, không gì không xuyên thủng được.
Hung tàn như Thạch Hạo cũng phải tránh lui, sợ hãi không thôi.
Bỗng nhiên, bên trong hang động loé lên ánh bạc, một con Trùng vương xuất hiện, nó cũng chỉ dài bằng cánh tay thế nhưng cả người phát ra ánh bạc, bên ngoài cơ thể có một bóng mờ của kỳ lân.
Thứ đó được hình thành từ phù văn, bên ngoài cơ thể hoá thành một con kỳ lân bạc lơ lững giữa hư không, thần dị và mạnh mẽ.
"Một con Ngân trùng vương hiếm thấy!" Thạch Hạo vừa mừng vừa sợ, thứ này quá hi hữu rất khó phát hiện, dù là các dơợc liệu trong bảo khố của đại giáo bất hủ cũng rất hiếm có.
Trùng vương bạc này, có thể xưng là thần trùng!
Danh xưng như thế này thì có thể thấy được sự quý giá của nó. Rất nhiều thần đan muốn luyện thành thì cần phải dùng tới nó, có thể rèn luyện ra thần dược hi thế.
"Bắt được nó, ta có thể bế quan ngay, tiến hành trùng tu rồi." Thạch Hạo lộ ra ý cười.
Căn cứ vào đan phương của Thạch tộc, phối luyện những linh dược và thần trùng vào một lò, khi trùng tu cảnh giới thì sẽ có tác dụng cực lớn, tiến thêm viên mãn hơn.
Trên thực tế, đám Hắc lân trùng này đã xem hắn là con mồi, tiếng ông ông không ngừng phát ra đồng thời nhào về trước, đặc biệt là con trùng vương màu bạc kia, toàn thân lấp lánh ánh sáng không ngừng xây dựng ra một con kỳ lân trong hư không, phát ra kiếm khí sắc bén chém về phía hắn.
Thạch Hạo né qua đại quân thần trùng, nhìn chằm chằm vào ánh bạc kia, cũng không chống lại với hàng vạn con dị trùng màu đen, khí kim loại dâng lên, hình thành nên hàng ngàn hàng vạn ánh kiếm, khiến cho vô số đất cả và cổ mộc nổ tung.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo hoá thành một tia điện, lợi dụng bay thẳng lên trời cao, dùng hết khả năng tung ra một bàn tay lớn bằng sấm sét chụp lấy con trùng vương kia.
Đột nhiên, một luồng ánh tím xẹt qua, đó là một luồng ma âm kèm theo một mũi tên rực rỡ đầy phù văn phá không tiến tới, xuyên thẳng bàn tay bằng ánh chớp kia của Thạch Hạo.
Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo, thu lại thủ chường nhìn về cách đó không xa.
"Ngươi có thể đi rồi, con trùng vương này ta sớm đã để ý, đợi chờ từ lâu." Một chàng trai xuất hiện, nơi lưng mang một đại cung màu tím, vóc người cao ráo, mắt như sao sáng.
Thần sắc của hắn bình tĩnh, tự tin và ung dung, đứng nơi đó nhìn về phía Thạch Hạo.
Thạch Hạo nhìn hắn, rốt cuộc cũng nhận ra, đây là một trong hai người mà đại nhân của Tiên điện đã mang vào trong bí cảnh, là người hầu của hắn.
Thế nhưng, ngoại giới đều đồn rằng, hai tên người hầu này đều lợi hại hơn đám thánh nữ thần tử nhiều, thiên phú tuyệt luân, vô cùng kinh khủng.
"Một tên đầy tớ mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy?" Thạch Hạo cười cười, hắn nhìn ra được tên này quả thật lợi hại, thế nhưng hắn chẳng hề có chút thiện cảm gì với đám Tiên điện, cộng thêm dáng vẻ của đối phương như vậy tự nhiên hắn cũng chẳng nể nang làm gì.
Xoẹt!
Thánh quang loé lên, một cô gái áo trắng mang theo khí tức Tiên đạo từ trên trời giáng xuống, phong thái tuyệt thế, mờ ảo linh động và xuất trần, đó chính là chủ thân Nguyệt Thiền.
"Xoẹt!"
Thần hà năm màu toả ra, một thiếu niên anh tư xuất hêện, trên người mặc chiến y Trường sinh, long hành hổ bộ, thần tư khiếp người, ánh mắt đầy tự tin, chính là Tần Hạo, hắn cũng xuất hiện ở nơi này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK