Tương lai khi khai chiến, Đỗ Duy sẽ từng bước lợi dụng quyền lợi bản thân để khuếch lực ảnh hưởng trong nội bộ quân đội đế quốc, và cũng có kế hoạch để cho nhóm quân nhân đầu tiên quyết chiến với tội dân ghi chép lại các kinh nghiệm giao chiến làm tư liệu quý giá rồi đưa tới quân đội để tiến hành nghiên cứu. Đồng thời cũng sẽ đem những kinh nghiệm quý báu này truyền thụ cho quân đội trong lớp huấn luyện này!
Như vậy mới có thể bảo đảm trận chiến không biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm trong tương lai, nguồn sinh lực của quân đội sẽ được bổ xung thêm liên miên không ngừng - thậm chí càng đánh càng mạnh.
Còn đối với Gabri, Đỗ Duy vẫn sẽ để hắn học tập ở đây để sau khi khai chiến hắn có thể học được một số kinh nghiệm thực tế thu được từ những trận đánh với tội dân, sau đó mới có kế hoạch từ từ đưa hắn vào vũ đài chiến tranh!
- Đỗ Duy!
Carmi Ciro rất thân thiết với Đỗ Duy, với thân phận của hắn không cần cung kính gọi “công tước đại nhân” với Đỗ Duy. Trên thực tế quan hệ cá nhân của hai người lúc này rất tốt. Carmi Ciro cười cười, ôm lấy bả vai Đỗ Duy:
- Em trai ngươi không tồi, quả thực là một nam tử hán, bất quá ngươi thật sự quyết định không cho hắn đảm nhiệm chức vị thực tế gì mà tới đây làm một tên đệ tử sao? Với địa vị của gia tộc các ngươi có thể cấp cho hắn một chức vị cao cấp trong quân đội cơ mà! Nếu không sau này hắn kế thừa chức vị mà lại không có quan tước, thật không dễ nhìn.
Hắn nhỏ giọng nói:
- Nếu ngươi không yên lòng để hắn tới quân doanh chịu khổ ta có thể giúp ngươi đem hắn tới bộ thống soái, tạm thời làm sĩ quan phụ tá của ta. Sao? Ta sẽ chiếu cố thật tốt cho hắn.
- Cảm ơn hảo ý của ngươi.
Thanh âm của Đỗ Duy rất chân thành:
- Nhưng không cần đâu, tiểu tử này còn có phần bộp chộp, ta muốn tôi luyện hắn một thời gian. Mặc dù ngươi nói rất nhiều nhưng không có chức quan thì đã sao? Cho dù không có quan thức thì trong đế đô liệu ai dám coi thường hắn? Hừ!
- Đương nhiên không có ai rồi!
Carmi Ciro giang hai tay:
Với thực lực hai gia tộc của hai anh em các ngươi liệu ai dám đây? Cho dù không nể mặt gia tộc Rowling cũng phải nhìn mặt Đỗ Duy ngươi chứ.
- Giúp ta tôi luyện thật tốt tiểu tử này, cho hắn biết đánh trận không phải chuyện đơn giản.
Đỗ Duy thở dài.
Carmi Ciro cười ha hả, nhìn thoáng qua Gabri đang xem xét những sa bàn và mô hình quân sự của tòa thành, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Đỗ Duy, ta còn một chuyện muốn nói với ngươi một chút, ta đã xin ý kiến của Nhiếp Chính vương, người không có ý kiến gì nhưng chuyện này phải có ngươi đồng ý mới được.
Đỗ Duy trợn mắt hỏi:
- Sao vậy? Quân phí lại không đủ sao? Lại muốn tìm ta vay tiền à?
- Đương nhiên không phải rồi.
Carmi Ciro híp mắt cười, kéo kéo bả vai Đỗ Duy:
- Ta biết năm nay quân phí của đế quốc tăng thêm không ít, rất nhiều đều phải dựa vào tiền túi của ngươi… Nói hơi khoa trương một chút thì bây giờ trong bộ Thống Soái, tiền lương được phát đều là do gia tộc Hoa Tulip của ngươi hiến tặng! Tiền thì tạm thời không có nhu cầu gì, nếu có ta nhất định sẽ nói với ngươi nhưng hôm nay không nói về tiền… Là chuyện về ban huấn luyện quân này.
Đỗ Duy nhíu mày.
- Ngươi biết đó, Đỗ Duy, đế quốc đã hòa bình quá lâu rồi.
Carmi Ciro thở dài:
- Vốn để cho những quân này đi học phải là học kinh nghiệm thực chiến! Nhưng cục diện của đế quốc bây giờ ra sao? Làm gì có chỗ nào còn chiến tranh? Hơn hai mươi năm trước chiến tranh thảo nguyên, những người trải qua trận chiến đó ai ai cũng già cả rồi, thậm chí qua đời không ít. Còn bây giờ thì sao… kiếm đâu ra quân có kinh nghiệm thực chiến để dạy học đây, thật sự quá khó khăn. Mặc dù mấy năm trước vẫn có viễn chinh Nam Dương… Bất quá gia tộc Rowling các ngươi hẳn cũng biết những cuộc viễn chinh Nam Dương đó thật sự không còn gì để nói! Nó khiến đế quốc tổn hao lượng lớn quân phí để chế tạo những chiến thuyền lớn đi khi dễ những thuyền ghe bằng gỗ của dân bản xứ, vậy có kinh nghiệm gì đây? Có thể xử dụng được cũng chỉ có trận chiến tranh tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc vào hai năm trước mà thôi! Nhưng trong tay ta hiện không có lựa chọn thích hợp! Tên Alpay kia không cùng đường với ta, hơn nữa ta biết trận chiến đó hắn chỉ đoạt công mà thôi, quân đội của hắn cũng chẳng bỏ ra bao nhiêu khí lực. Cho nên ta sẽ không mượn người của hắn. Vì vậy ta chỉ có thể tới chỗ ngươi tìm người thôi.
Đỗ Duy thở dài, nhíu mày suy nghĩ một chút:
- Giờ ta cũng khó tìm được người thích hợp lắm. Ngươi biết đấy, tướng quân Ron Patton… Hắn oán hận quân đội rất sâu, khẳng định không muốn tới đây, còn những người khác sao, kinh nghiệm cũng không đủ. Ồ, Al Qaeda thì sao? Ngươi hẳn cũng biết hắn là một thống lĩnh kỵ binh thủ hạ của ta, là đồ đệ của Ron Patton. Có kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa cũng đã trải qua trận chiến tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc hai năm trước.
- Ta biết người đó, lần trước trong đơn báo công có tên hắn. Bất quá… hắn không được.
Carmi Ciro lắc đầu, thành thật nói:
- Tư lịch (lý lịch cá nhân) không đủ. Ngươi biết đấy, giờ những tên vào được ban huấn luyện đều có chút gia cảnh, rất nhiều kẻ vốn nắm giữ chức vị không tồi trong quân đội. Bọn họ đều là những tên lỗ mãng kiêu ngạo. Tên Al Qaeda kia mới chỉ là thống lĩnh, hơn nữa luôn ở Tây Bắc, thân phận cũng chỉ là tư quan của gia tộc ngươi… Để cho tư quân của một quý tộc tới dạy học cho quân chính quy, chỉ sợ rất nhiều người sẽ không phục.
Carmi Ciro híp mắt cười nhìn Đỗ Duy, cuối cùng mới nói toạc ra:
- Ý của ta là muốn mời ngươi tới!
- Ta?
Đỗ Duy tròn mắt nhìn Carmi Ciro.
- Chính là ngươi!
Giọng điệu của Carmi Ciro rất nghiêm túc, hoàn toàn không như đang nói đùa:
- Ngươi có quân hàm thượng tướng của đế quốc, lại là công tước Hoa Tulip, tổng quản đại thần của quân Tây Bắc! Đứng trước mặt ngươi ai dám lộn xộn đây? Hơn nữa hai năm trước quân đoàn Tây Bắc bị tiêu diệt cũng do ngươi một tay chủ trì… Mặt kinh nghiệm ngươi cũng có.
- Nhưng… Ta không phải quân nhân chân chính.
Đỗ Duy cười khổ:
- Ngươi cũng biết quân hàm thượng tướng của ta là sao mà, ta chỉ ở trong thanfht ính toán toàn cục mà thôi, nói tới đánh trận…
- Đừng khiêm tốn.
Carmi Ciro liếc mắt cái đã nhìn ra ý đồ từ chối của Đỗ Duy:
- Cho dù không nói tới trận tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc… Vậy mấy năm trước tại thành Gileat ngươi tự mình dẫn binh đánh tan hai vạn thiết kỵ thảo nguyên, chuyện này là ngươi tự mình trải qua đấy nhé.
Không đợi Đỗ Duy từ chối, Carmi Ciro đã vỗ mạnh lên bả vai Đỗ Duy nghiêm nghị nói:
- Đỗ Duy! Ngươi muốn ta hỗ trợ tôi luyện tốt cho đệ đệ của ngươi, ta nhất định sẽ giúp! Song giờ ta cũng có khó khăn, vậy ngươi cũng phải giúp ta chứ. Đã là bằng hữu đừng để ta phải khó khăn như vậy, ta cũng không yêu cầu nhiều. Tháng sau ngươi còn có thể ở lại đế đô mà, trước khi ngươi rời khỏi bớt chút thời giờ tới đây, nói cho những tên gia hỏa chưa từng trải qua chiến trận này những kinh nghiệm từng trải của ngươi là được rồi.
Thấy Đỗ Duy lại nhíu mày, Carmi Ciro đột nhiên hạ thấp giọng:
- Đề nghị của ngươi với Nhiếp Chính vương, đem ban huấn luyện này mở rộng thành một học viện, ban đầu đề nghị này không được chấp hành nhưng bây giờ nhìn phong cảnh của ma pháp học viện do ngươi tạo, rất nhiều lão già trong quân đội chúng ta đều rất động tâm rồi, lần này cũng quyết tâm thực sự mở rộng ban huấn luyện. Có lẽ sẽ trở thành một học viện quân sự đấy. Thế nào? Vị trí viện trưởng đầu tiên của học viện ta giữ lại cho ngươi đó! Bây giờ trong đế quốc, tướng quân từng thực sự ra chiến trường quá ít! Ngươi có thân phận, có quan chức, có địa vị… cho tới tuổi của ngươi, giờ còn ai dám nói nửa chữ không?
Viện trưởng của học viện quân sự…
Đỗ Duy thở dài, chẳng lẽ lại làm thành học viện quân sự Hoàng Phố? Ta làm viện trưởng đầu tiên của học viện sao?
Nhổ vào. Đầu ta còn chưa có hói!
***
Trong tối hôm đó còn xảy ra một việc.
Nhiếp Chính vương điện hạ triệu tập một nhóm các đại thần hạch tâm của đế quốc vào trong hoàng cung nghị sự. Vốn là hội nghị theo lệ thường, chỉ hỏi qua tình hình chỉnh đốn quân đội đế quốc gần đây, chuyện củng cố phòng tuyến Kapersky ở phương bắc.
Trong hội nghị, Nhiếp Chính vương điện hạ nghe Carmi Ciro hồi báo những thông tin của quân đội trong quý vừa qua - trước đây việc này đều do Rabosil đảm nhiệm nhưng hiện tại đã chuyển qua cho Carmi Ciro!
Rất nhiều đại thần hạch tâm quyền quý trong đại hội đều coi thay đổi vi diệu này là một tín hiệu: rất hiển nhiên vị quân vụ “phó” đại thần Carmi Ciro đại nhân này sẽ nhanh chóng bỏ bớt chữ “phó”!
Nhưng tối hôm đó chuyện khiến người ta giật mình không phải việc này.
Khiến người ta ngạc nhiên nhất là hội nghị vốn thuộc về những người nắm giữ quyền lực hạch tâm của đế quốc, nhưng Nhiếp Chính vương không ngờ lại phá lệ cho phép Đỗ Duy mang theo đệ đệ của hắn, Gabri. Tiểu tử của Rowling gia tộc này tháng sau mới tổ chức lễ trưởng thành lại được phép tiến vào hội nghị cao cấp, có tư cách ngồi ở ghế cuối cùng dự thính!
Mặc dù chỉ là tư cách dự thính nhưng cũng khiến mọi người rung động không thôi!
Gabri là ai? Các đại nhân vật nắm giữ quyền lực hạc tâm của đế quốc đều biết thiếu niên này tương lai tiền đồ vô lượng, hơn nữa hắn sắp thừa kế tước vị bá tước của gia tộc Rowling, tiến vào tầng lớp trung tâm của đế quốc cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Song mọi người đều dự đoán là đợi tới khi thiếu niên này trưởng thành, tích lũy danh phận và kinh nhiệm, cho dù hắn tiến vào hội nghị này cũng là chuyện của ít nhất mười tới hai mươi năm sau - Đây cũng đã cân nhắc theo tốc độ thăng quan của Đỗ Duy rồi! Nếu theo tốc độ bình thường, Gabri cho dù là tộc trưởng của gia tộc Rowling nhưng muốn tiến vào một ghế trong hội nghị ít nhất cũng phải sau ba mươi tuổi!
Đừng quên, ban đầu tộc trưởng tiền nhiệm của gia tộc Rowling Raymond cũng phải ba mươi chín tuổi mới có thể lọt vào tầng lớp trung tâm của đế quốc.
Tư lịch! Tư lịch cũng rất quan trọng!
Song bây giờ, một thiếu niên còn chưa tròn mười lăm tuổi ngay cả tước vị… cũng phải chờ tháng sau mới có thể thừa kế chính thức, thân không chức quan lại có thể đi vào phòng họp!
Mặc dù chỉ là dự thính… nhưng vậy cũng quá thái quá rồi!
Mọi người đều thầm thở dài, Nhiếp Chính vương của chúng ta đúng là quá… yêu cây yêu cả cành. Dù sao làm người cũng phải có giới hạn chứ.
Cho dù người luôn tin dùng Đỗ Duy, ai cũng biết rồi, nhưng người lại ưu ái cho Đỗ Duy tới mức này, ngay cả đệ đệ vị thành niên của hắn cũng có thể tùy tiện đi vào hội nghị dự thính…
Bất quá có người cũng thầm thở dài. Vị Nhiếp Chính vương mấy năm gần đây càng lúc càng thích đề bạt những người trẻ tuổi! Ngươi xem Đỗ Duy… Ách, Đỗ Duy thì không cần phải nói rồi!
Cho dù là Carmi Ciro cũng mới ba mươi tuổi đã làm tới quân vụ phó đại thần! Cho dù là người trước đó, lão Raymond khi ngồi vào vị trí này cũng đã ba mươi chín tuổi rồi!
Hơn nữa lão Raymond còn có nhiều chiến công hiển hách nữa!
Mỗi ánh mắt nhìn về phía Gabri đều chứa vẻ phức tạp, có hâm mộ, có nóng bỏng, có cả lo lắng…
- Việc cuối cùng cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là một điều chỉnh nhỏ trong quân đội thôi, cũng thuận tiện thông báo luôn ở đây.
Nhiếp Chính vương trước khi kết thúc hội nghị cố ý dùng ngữ khí bình thản lạnh nhạt nói:
- Tất cả mọi người đều biết, trước đây trong quân đội có một ban huấn luyện. Ừm, bây giờ để tăng cường quân bị, nhân thủ không đủ nên quân đội quyết định mở rộng quy mô huấn luyện, biến thành một học viện quân sự… Đương nhiên, tạm thời cũng chỉ làm lớn hơn một chút mà thôi để thỏa mãn những chức vị tầng lớp trung và thấp còn thiếu sau khi tăng cường quân bị.
Câu nói cuối cùng khiến các đại nhân vật ở đây an tâm.
Ồ, chỉ là bổ khuyết những chức vị trung và thấp thôi… Vậy không sao, chỉ cần không ảnh hưởng tới địa vị của mình là được. Trong mắt bọn họ, vị trí cấp bậc tướng quân hay thống soái một chi quân đội là để lưu lại cho quý tộc! bình dân tuyệt đối không được phép lên tới địa vị cao như vậy!
Song nếu chỉ là quân quân cấp trung và thấp… Vậy chỉ là chuyện nhỏ, ai lại quan tâm tới những tên trung đội trưởng và thống lĩnh nhỏ nhoi ấy.
- Xét thấy công tước Hoa Tulip có biểu hiện kiệt xuất trong những trận chiến tranh gần nhất của đế quốc, hơn nữa xuất thân võ huân thế gia của đế quốc. Nên chuyện huấn luyện này… giao cho hắn làm chủ trì đi. Đương nhiên công tước Hoa Tulip còn rất nhiều quốc vụ quan trọng cần xử lý, chuyện này hắn chỉ là một người đứng dầu thôi còn cụ thể vẫn phải do quân đội hoàn thành… Ồ, vị trí viện trưởng đầu tiên của học viện xin mời công tước Hoa Tulip đảm nhiệm, đợi một thời gian sau xem kết quả rồi sẽ nói tiếp.
Rất hiển nhiên những đại nhân vật đang ngồi đây đều không coi trọng việc mở rộng ban huấn luyện này, ai ai cũng lười biếng ủng hộ quyết định của Nhiếp Chính vương.
Chỉ có Đỗ Duy trong lòng đập loạn!
Hắn hiểu rõ một quyết định nhìn không lọt mắt như vậy sẽ mang tới cho mình bao nhiêu… quyền lực!
Viện trưởng đầu tiên của học viện quân sự đế quốc?
Thử tưởng tượng… nhiều năm trong tương lai, khi rất nhiều quân trung cấp trong quân đội đế quốc đều là môn hạ của ngươi, đều gọi ngươi là thầy, đều là đệ tử của ngươi…
Như vậy, uy vọng của ngươi trong quân đội sẽ lớn tới mức nào?
Buổi tối sau khi về nhà Đỗ Duy lại có một đêm không ngủ. Hắn thật không nghĩ ra hoàng tử Thần sao lại quyết định như vậy!
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra vị trí viện trưởng học viện quan trọng ra sao? Người khác thì không nói làm gì nhưng hoàng tử Thần vô cùng thông minh, chẳng lẽ cũng không nhìn ra?
Bất quá, khi hừng đông, Đỗ Duy hạ lệnh viết lại đôi câu đối mình từng dán ở cửa ma pháp học viện!
Vẫn là hai câu nói: “Thăng quan phát tài mời đi đường khác! Tham sống sợ chết chớ qua của này!”
Nhìn đôi câu đối trước mắt, Đỗ Duy âm thầm thở dài, nghĩ: Chẳng lẽ là vận mệnh trùng hợp, ban đầu mình dùng đôi câu đối của học viện quân sự Hoàng Phố, không ngờ rằng giờ mình lại thật sự lập nên một “học viện quân sự Hoàng Phố” ở Roland đế quốc này….
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK