Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiễn bước đám tướng quân Andre, Đỗ Duy còn có tâm trạng tiếp tục nghỉ ngơi ở đây sao?

Thấy phương bắc xảy ra đại sự, chỉ sợ tướng quân Andre này vừa đến đế đô, lập tức sẽ gây ra sóng to gió lớn. Thời điểm như vậy, hắn vẫn có thể chậm rãi đi trên đường sao?

Đỗ Duy lập tức tuyên bố hủy bỏ kế hoạch ngủ lại, lập tức xuất phát. Chuyện này nhưng thật làm cho quân kỵ binh bảo vệ kêu khổ thấu trời. Bởi vì không ít người trong bọn họ đã sớm uống say, như vậy mà phải đi suốt đêm, chẳng phải lấy mạng của bọn họ hay sao?

Đỗ Duy nhìn đám kỵ binh giống như rác rưởi này, trong lòng không khỏi tức giận, nhìn Rodriguez nói:
-Mặc kệ bọn họ, dù sao ta cũng không cần hộ tống gì! Để bọn họ tự trở về là được rồi. Chỉ cần ông, ta cùng Joanna ba người chúng ta tự mình đi là được!

Đỗ Duy hạ lệnh này làm đám lão binh kia tuy sợ hãi trong lòng, bất quá có thể không phải chạy suốt đêm, đỡ bị khổ cực, không ít người cảm thấy trong lòng vui vẻ và thoải mái.

Ba người Đỗ Duy cùng Rodriguez lên thẳng xe ngựa. Rodriguez tự mình đánh xe cho Đỗ Duy. Joanna cùng Đỗ Duy ngồi ở trong xe ngựa.

Nhưng khi xe ngựa vừa mới ra khỏi thành, Đỗ Duy bỗng nhiên kêu lên:
-Dừng lại!

Rodriguez nghi hoặc dừng xe nhảy xuống, mở cửa xe ra.

Đỗ Duy đi ra, thở dài nói:
-Tiên sinh Rodriguez, ta nghĩ tới nghĩ lui, có chuyện phải muốn phiền toái ngươi một chút ... Ai, chính là thật sự có chút ngượng ngùng, làm ông phải bôn ba chạy đi chạy lại."

Rodriguez bình thản cười:
-Thưa ngài công tước, nếu ta đã là thủ hạ của ngài, chuyện đó có tính là gì, xin cứ phân phó đi.

Đỗ Duy gật gật đầu:
-Thị vệ trưởng Raoen của ta, hẳn là đã đi Tây Bắc mời Hussein cùng thầy của ta đến. Vốn là định mời bọn họ cùng nhau đến để đối phó với bạch hà sầu. Nhưng hiện tại ta đã thoát hiểm vậy không cần bọn họ đến đây nữa. Ta muốn mời ông lập tức đi Tây Bắc... Tốt nhất là có thể gặp được bọn họ trên đường, mời thầy ta trở về tọa trấn ở phủ công tước ở Tây Bắc đi. Tây Bắc là đại bản doanh gốc rễ của chúng ta, ở đó nhất định cần phải lưu lại một cao thủ đủ khả năng trấn thủ. Nếu không vạn nhất quân Tây Bắc nhân cơ hội làm gì đó, ta sẽ không có cách nào an tâm. Về phần ngài cùng Hussein...

Rodriguez cười:
-Thưa ngài Công tước, ngài hẳn là muốn để ta cùng với Hussein lập tức đi lên rừng rậm Đóng Băng phương bắc quan sát một chút phải không?

Đỗ Duy bị Rodriguez nói trúng tâm tư, cũng không ngượng ngùng gì mà nói thẳng ra:
-Lòng ta thật sự bất an! Ma thú động tĩnh quái dị như thế, chỉ sợ không phải dấu hiệu tốt gì! Rừng rậm Đóng Băng phương bắc rõ ràng đã xảy ra đại sự gì đó! Hơn nữa, tuy rằng quân đoàn trưởng Rostock của bạo phong quân đoàn đã phái người vào trong rừng rậm thăm dò tin tức, nhưng đám binh lính bình thường này sợ rằng khó thăm dò xa được. Ngươi cùng Hussein hai người, dù sao đều là cường giả thánh giai, cho dù gặp phải thật nhiều ma thú cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa. Ta cần chính là...

Nói tới đây, ánh mắt Đỗ Duy lóe lên:
-... Ta cần chính là... Các ngươi dọc theo phương bắc, vượt qua Đại Viên Hồ, cứ thẳng đi lên phương bắc, thậm chí... Có thể đi đến tận cuối cùng của rừng rậm! Ông có lẽ không biết đường, nhưng Hussein nhất định biết... Bởi vì chúng ta đã từng đi qua nơi đó! Ta thỉnh cầu người, có thể đi đến tận cuối rừng rậm xem xét... Bởi vì trước đây ta từ lão Giáo hoàng kia lấy được một tin tức có thể không tốt lắm. Nếu tin tức đó là sự thật ...

Thấy Đỗ Duy trịnh trọng như thế, Rodriguez cũng không khỏi trở nên nghiêm túc:
-Tin tức gì?

-Nếu quả thật là đúng...
Đỗ Duy cười khổ nói:
-Chỉ sợ tai họa sau này, so với lần ma thú tàn sát bừa bãi này, càng nghiêm trọng hơn hàng trăm lần! Thậm chí có thể là nguy cơ lớn nhất với sinh tồn của toàn bộ nhân loại trên đại lục Roland!

Rodriguez không khỏi biến sắc, hắn đang muốn hỏi, Đỗ Duy lại lắc đầu:
-Chuyện này nói ra rất dài, hiện tại không phải lúc. Hơn nữa... ông có thể hỏi Hussein để biết cụ thể hơn. Ta biết, hắn hẳn là phải biết. Cái duy nhất ta có thể nói cho ngươi là ở phía cuối của rừng rậm Đóng Băng, địa phương ở cực bắc có một tấm lá chắn cho sinh tồn của nhân loại chúng ta! Đó là do thần linh xếp đặt... Nhưng mà... Quên đi, chờ ông gặp được Hussein, dọc đường hắn tự nhiên có nhiều thời gian giải thích với ông.

Đỗ Duy cư nhiên coi chuyện này nghiêm trọng như thế, làm Rodriguez không dám chậm trễ, lập tức lĩnh mệnh rời đi. Thật may sau xe ngựa cũng dắt theo hai con ngựa. Rodriguez lấy đi một con rồi liền đơn thân độc mã đi Tây Bắc.

Joanna nghe Đỗ Duy nói chuyện đáng sợ như vậy, ngồi ở trong xe không khỏi có chút không tin:
-Chuyện ngươi nói chẳng lẽ là long tộc? Long tộc xảy ra chuyện gì sao?

Đỗ Duy cười khổ:
-Joanna, cô chắc còn nhớ thời điểm lúc cô cùng thầy đi Thần sơn của long tộc, lúc quay về, may mắn long tộc gặp chuyện nên vị tộc trưởng long tộc kia mới không tiếp tục đuổi giết các người nữa, các người mới có thể trốn trở về đúng không? Ta nói cho cô biết, lãnh địa của Long tộc ở đó là do thần linh xếp đặt, long tộc tuy rằng là kẻ địch của chúng ta... Nhưng đối với lòai người mà nói, bọn chúng là một tấm chắn phòng ngự! Bởi vì lên xa hơn về phương bắc... còn có một số chủng tộc sinh vật khác!

Joanna trợn mắt, Đỗ Duy liền tùy ý giải thích vài câu, Joanna nhìn lại không chút gì kinh sợ:
-Ồ, ngươi nói chủng tộc bị trục xuất sẽ trở về tàn sát sao? Ta thấy không có khả năng đâu. Tộc trưởng long tộc kia thật sự là vô cùng lợi hại mà!

Đỗ Duy nhìn bầu trời đêm phía bắc, thấp giọng nói:
-Chỉ hy vọng là như thế... Lại nói thật đúng là buồn cười, hiện tại lúc này ta bỗng nhiên lại hy vọng thực lực của lão rồng ra kia tốt nhất là càng mạnh càng tốt...

Đỗ Duy im lặng về tới đế đô, cũng không tạo ra phản ứng gì lớn.

Dù sao chuyện Đỗ Duy lúc trước bị Bạch Hà Sầu bắt đi chẳng có ai biết, liền ngay cả thị vệ thủ hạ ở phủ công tước của Đỗ Duy cũng không biết, chỉ biết là Đỗ Duy cùng bạn ra ngoài có việc.

Mà trên đường tuy rằng gặp Rodriguez, Rodriguez cũng không đem tin tức truyền về đế đô -- truyền về đế đô cũng vô dụng, còn không bằng đi Tây Bắc cầu viện.

Cho nên, Đỗ Duy lặng lẽ trở về phủ công tước, thị vệ thủ hạ cũng chỉ là nghĩ đức ngài công tước đã làm xong việc riêng nên trở về.

Người hầu báo lại rằng sáng sớm hôm nay, trong hoàng cung có người đến truyền lệnh, nói phải mời đức ngài công tước lập tức tiến vào hoàng cung.

Đỗ Duy gật gật đầu.

Xem ra là tin tức tướng quân Andre mang đến đã muốn báo vào trong hoàng cung. Đỗ Duy trên theo đường cũng không có chậm trễ, chẳng qua so với tướng quân Andre đến đế đô chậm mất một ngày mà thôi.

Hắn bất chấp nghỉ ngơi, thu xếp cho Joanna... Cô gái bạo lực này, Đỗ Duy trực tiếp an bài ở cùng với tiểu thư Nicole là xong.

Đỗ Duy nhanh chóng thay đổi quần áo, rồi lập tức đi vào trong hoàng cung gặp nhiếp chính vương.

Lần gặp hoàng tử Thần này, không có nhàn nhã như ở hoa viên lý lần trước. Đỗ Duy được người hầu dẫn thẳng vào một đại sảnh được bố trí cực kỳ trang trọng.

Thời điểm hắn đi vào đã thấy hai khuôn mặt quen thuộc, một là đế quốc tài chính đại thần - nhớ ngày xưa, Đỗ Duy xém chút đã định hôn sự với cháu gái vị tài chính đại thần này. Thế nhưng sau lại đổi thành cậu em Gabri của mình.

Mà người kia là từ lúc chính biến ở đế đô vẫn ru rú ở trong nhà "Cáo ốm" đã suốt nửa năm, hầu tước Rabosil, tể tướng đương nhiệm của đế quốc.

Ngoài ra còn có vài vị thống soái đại lão của quân đội, kể cả vị quân vụ đại thần trên danh nghĩa hiện là nhân vật Thống soái số một của quân đội, một vị tướng quân già cả- Đỗ Duy nhớ tên lão hình như là Hughes. Trước kia khi người cha bá tước Raymond của mình là nhân vật số hai trong quân đội đế quốc, nghe nói không hợp với lão già này lắm, nên hai bên cũng hiếm khi qua lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK