Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc Rohand tỉnh lại chính hắn cũng rất kinh ngạc.

Nơi đây tựa hồ là trong một trướng bồng lớn màu xanh lục, trướng bống này đương nhiên không phải làm bằng vải vóc, xem kỹ lại như là từ những phiến lá lớn màu xanh lục đan xen tạo thành, kín kẽ không một khe hở.

Thân hình hắn đang nằm trên một chiếc lá rất lớn, khi hắn tỉnh lại, thân thể khẽ động, thiếu chút nữa ngã từ trên đó xuống. May là lá cây đó dường như mang theo một loại ma lực nào đó, Rohand vừa mới động đậy thân thể, mép lá lập tức vòng lên, bọc lấy hắn vào bên trong.

- Ta…
Rohand giãy dụa một cái, hắn khẽ mở miệng.

- Ngươi vẫn còn sống, nhân loại trẻ tuổi.
Một thanh âm hờ hững song cực kỳ ưu nhã truyền tới.

Lạc Tuyết đi tới bên cạnh Rohand, tinh linh vương tuỳ ý ngoắc ngón tay, chiếc giường màu xanh lục bên dưới Rohand lập tức dựng đứng dậy, Rohand cứ thế bị lá xanh bọc lại, không cách nào động đậy song cuối cùng cũng nhìn rõ được đối phương.

- Ồ?
Rohand sau khi nhìn thấy Lạc Tuyết, ánh mắt lập tức lộ ra một tia kinh ngạc.

Lạc Tuyết cười nhẹ:
- Ngươi dường như cũng không tức giận? Lại có vẻ như đang kinh ngạc?

- Ta nhận ra ngươi!
Rohand gắt gao coi chừng Lạc Tuyết:
- Ta đã từng gặp ngươi! Trong phủ công tước thành Roland! Lần yến hội đó!

- A… Ngươi là người của công tước Hoa Tulip sao?
Lạc Tuyết cười nói.

- Lần yến hội đó, ta phụ trách tuần tra trong phủ công tước, ta đã gặp qua ngươi! Ngươi…
Rohand suy nghĩ một lát rồi nhìn vào tên gia hoả có khuôn mặt gần như hoàn mỹ khiến người người đố kỵ kia - Trên gương mặt đó đã có thêm một vết sẹo nhàn nhạt.

- Ngươi để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc.
Rohand cũng không kiêng dè:
- Tướng mạo của ngươi cũng khiến chúng ta rất chú ý.

- Rất tiếc, ta lại tịnh không nhớ ra được ngươi.
Lạc Tuyết gật gật đầu, ánh mắt có vài phần xin lỗi.

- Hừ, ta chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.
Rohand lạnh nhạt nói:
- Lúc đó, ngươi là khách quý đương nhiên sẽ không để ý tới mấy tên lính gác chúng ta. Chỉ là ta không nghĩ tới, ngươi không ngờ lại là một tên gián điệp.

- Gián điệp… Ừm, cách gọi này tuy không được lễ phép nhưng cũng không tính là sai. Khi ta tiến vào đại lục của nhân loại các ngươi, quả thực là làm một chút công việc của gián điệp.
Lạc Tuyết cười cười, khẽ vung tay lên, lá cây cuốn lấy người Rohand lập tức nới lỏng ra, thân thể vừa được tự do hắn lập tức nhảy xuống, lùi lại phía sau hai bước, chăm chú coi chừng đối pưhơng.

Hắn hạ ý thức xoay người lại mò con dao trong ủng.

- Vũ khí của ngươi không còn đâu.
Lạc Tuyết nở nụ cười.

- Ta vẫn còn đôi tay!
Rohand cắn chặt răng, vặn người lao về phía Lạc Tuyết! Hai quyền của hắn nắm chặt, ào ào sinh gió, trong huấn luyện doanh hắn vẫn khắc khổ tu luyện không chỉ kỹ xảo phi hành. Thân là kỵ sĩ không trung Bá Thiên Hổ, thân thủ của hắn cũng vô cùng nhạy bén. Tuy nhiên từ hành động ngoắc tay thả mình ra của đối phương hiển nhiên là dạng người biết ma pháp. Nhưng... ma pháp sư đại đa số đều không sở trường cận thân chiến đấu!

Đáng tiếc… Rohand tính lầm, hắn chưa từng thấy qua tinh linh, càng chưa từng thấy Lạc Tuyết. Thân hình hắn vừa làm ra động tác tấn công đã như đụng phải một bức tường khí, va chạm tới mức hai mắt hoa lên. Ầm một tiếng, ngã về phía sau.

Thân thể ngã nhoài trên đất, Rohand dùng sức lắc lắc đầu.

- Ta nghĩ, không cần thử nữa chứ. Toàn bộ nhân loại chỉ có một người có thực lực thắng ta. Đáng tiếc, ngươi không phải người đó.

Rohand phi một tiếng:
- Ngươi đang nói tới công tước đại nhân của chúng ta! Hừ. Hoá ra ngươi sợ công tước đại nhân của chúng ta!

- Đỗ Duy?
Lạc Tuyết cười:
- Không, hắn còn không phải đối thủ của ta. Khi xưa hắn còn bị ta đuổi chạy khắp bốn phía nữa là. Ta đang nói tới một người khác…

Ánh mắt Lạc Tuyết có chút quái dị, hắn lắc lắc đầu:
- Được rồi, nó là chuyện cũ rồi, chẳng liên quan gì tới ngươi. Chẳng qua ngươi cũng khiến ta rất kinh ngạc, không ngờ ngươi lại là thủ hạ của công tước Hoa Tulip… A, có lẽ ta nên sớm đoán được. Cái chổi bay ngươi dùng kia có lẽ cũng chỉ có tên gia hoả Đỗ Duy kia mới có thể nghĩ ra được.

Nói xong, Lạc Tuyết rất tuỳ ý ngồi xuống một chiếc ghế trong trướng bồng này, nhìn vào Rohand vẫn đang nằm sấp trên mặt đất:
- Ta nếu đã không giết chết ngươi, lại còn cứu sống ngươi, ngươi hẳn cũng biết ta muốn gì.

- Ngươi muốn…
Rohand nhíu mày suy nghĩ một chút rồi lập tức biến sắc, ánh mắt kiên quyết:
- Ngươi định thẩm vấn quân tình từ trong miệng ta? Hừ, đừng nghĩ nữa!”

- Phản ứng của ngươi hoàn toàn không sai dự liệu của ta.
Lạc Tuyết cũng không tức giận:
- Ngươi là một chiến sĩ dũng cảm. Ta nghe nói ngươi đã từng bị bắt làm tù binh.

- Bộp!
Lạc Tuyết ném một cái túi da xuống trước mặt Rohand. Rohand thân là kỵ sĩ không trung, bên người thường mang theo một cái ba lô bằng da. Bên trong nó có hai khoả ma lực thuỷ tinh, còn có một cái bản đồ cùng một công cụ tác chiến khác, thậm chí còn có một đặc trưng của gia tộc hoa Tulip “chứng nhận sĩ quan” - chứng nhận sĩ quan này cũng là đồ độc trong gia tộc Hoa Tulip do Đỗ Duy nghĩ ra, trên đại lục bất cứ quân đội nào khác cho dù là quân chính quy trong đế quốc đều không có thứ này.

- Ta đã xem qua chứng nhận sĩ quan của ngươi. Tên của ngươi là Rohand, thượng sĩ cấp một của không trung kỵ sĩ đoàn, đến từ hành tỉnh Prescott phương nam Roland đại lục, ngươi là người của hành tỉnh Prescott phải không? Đáng tiếc ta chưa từng đi tới hành tỉnh Prescott ở phương nam, ta nghe nói một nửa lãnh thổ ở hành tỉnh Prescott đều là đất của gia tộc Rolling phải không?

Rohand giãy dụa đứng dậy, khuôn mặt hắn lộ vẻ kiêu ngạo:
- Ai nói ta là người tỉnh Prescott? Ngươi nên nhớ kỹ, ta là người Rolling!

Nói xong hắn lại vung tay nhào tới.

Đáng tiếc, sau một tia chớp sáng, Rohand lại “banh” một tiếng, bị ném trở lại.

- Ta đã nói rồi, ngươi không thắng được đâu… Đối với ta mà nói, ngươi so với con kiến hôi còn yếu ớt hơn.
Lạc Tuyết cười nói:
- Ta không thích làm chuyện thiếu lễ nghi như vậy. Chúng ta nói chuyện một lát, được chứ?

- Thẩm vấn ta sao?
Rohand ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Đến đây! Roi da? Đánh côn? Khổ hình? Ngươi cứ thử xem! Xem xem ta có thể trụ được hay không! Người Rolling đã dám tòng quân tuyệt đối không có loại nhu nhược!

Lạc Tuyết thở dài.

- Ta là tinh linh.
Hắn bình tĩnh nhìn vào nhân loại phía trước:
- Ngươi nói cái gì mà khổ hình, roi da các thứ… Nó đều không hợp với thói quen của chủng tộc ta. Tinh linh tộc chúng ta là chủng tộc ưu nhã, chúng ta trước giờ đều không xử dụng những cực hình thô lỗ tàn bạo tanh mùi máu kia.

Giọng nói của hắn thật nhu hoà, phảng phất như hoàn toàn vô hại, sau đó hắn lại nhẹ nhàng nói:
- Chẳng qua ta nói thật cho ngươi, ngoài trướng bồng cách chỗ ta không xa có thú nhân. Chúng là chủng tộc tàn nhẫn tanh máu… Hẳn ngươi cũng biết chúng chứ? Chúng chẳng những sẽ đánh ngươi, còn ăn thịt ngươi. Đem ngươi ném vào trong nồi nấu chín rồi ăn. Tuy ta không thích làm vậy song chúng là chiến sĩ, cần có thức ăn.

Lạc Tuyết đứng dậy, đến gần hơn vài phần:
- Rohand, ngươi là một chiến sĩ dũng cảm. Song ngươi đã bị bắt làm tù binh, nghĩa vụ là chiến sĩ của ngươi tới đây đã hết. Hiện giờ, ngươi trả lời vấn đề của ta cũng hoàn toàn không thể coi là ngươi yếu hèn. Ta không muốn dùng phương pháp tàn nhẫn để đối phó với ngươi. Cho nên… Ngươi chỉ cần trả lời ta vài vấn đê rồi sẽ được đỗi đãi theo cách của tinh linh tộc đố với tù binh… Nếu không, ta chỉ còn cách ném ngươi ra ngoài kia cho đám thú nhân.

Rohand mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:
- Ngươi có thể thử, xem xem ta có khuất phục không! Đến đây, cứ thử xem!

Nói xong, khuôn mặt hắn nở một nụ cười quỷ dị sau đó há miệng, tự cắn mạnh xuống lưỡi của mình!

- Nhân loại cố chấp.
Lạc Tuyết thở dài một tiếng, khẽ vung tay, Rohand còn chưa cắn được vào lưỡi mình đã trực tiếp ngất đi.

- Nhân loại… đều kiên cường không chịu khuất phục như vậy ư?
Lạc Tuyết nhìn xuống người trẻ tuổi đã ngất đi trên mặt đất, biểu tình của hắn tịnh không thoải mái.

Bên ngoài trướng bồng, vài trưởng lão tinh linh tộc tiến tới, trong đó một người nhìn nhân loại trên mặt đất, không kiềm nổi nhẹ nhàng đề nghị:
- Vương… Chúng ta có thể sử dụng thuật đọc tâm, cũng không cần vì nhân loại này mà lãng phí thời gian quý báu của ngài.

Lạc Tyết lắc đầu:
- Nếu dùng ma pháp ta đã có thể dễ dàng đọc được mọi thông tin từ trong đầu hắn. Nhưng… ý chí của nhân loại này dường như vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Bọn họ cũng không phải một chủng tộc mềm yếu.

Nói tới đây, hắn hít sâu một hơi:
- Ta cần nhân loại này, tư liệu trong đầu hắn cũng không phải thứ ta muốn…. Đối với ta hắn còn có tác dụng quan trọng khác!

Đôi mắt Lạc Tuyết loé lên một tia sáng:
- Nhân lúc hắn đang hôn mê ta đã dùng thuật đọc tâm với hắn. Thân phận nhân loại này không đơn giản, hắn là thân tín của công tước Hoa Tulip kia. Dường như còn là một ngôi sao hy vọng trong số không trung kỵ sĩ đoàn tinh nhuệ nhất dưới tay công tước Hoa Tulip. Hắn đã từng được công tước Hoa Tulip tự tay phong thưởng… Có thể nói nếu tên này bình an vô sự, không bao lâu sau hắn có thể leo lên một vị trí rất quan trọng bên người công tước Hoa Tulip! Hắn là một người trẻ tuổi rất đáng thưởng thức.

- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ ngài muốn…
- Ta muốn hắn khuất phục.
Lạc Tuyết cười khổ:
- Ta muốn một con rối hoàn toàn nghe lời! Ta có một kế hoạch hoàn toàn mới!

Dừng một lát, Lạc Tuyết đột nhiên nói:
- Tìm mấy tên thú nhân tới tra tấn hắn… Ta thống hận những cử chỉ ti tiện không phù hợp với tinh linh tộc kiêu ngạo đó, nhưng hết thảy vì thánh chiến.

Hắn bị trói trên một giá gỗ cao, hai dây thừng trói chặt cổ tay, giống như một con cá bị treo trên giá cao.

Mà dưới chân hắn là một cái chảo dầu khổng lồ!

Chảo dầu kia được gác trên một đống củi lớn đang cháy, ngọn lửa hung mãnh liếm lấy đáy nồi, trong nồi dầu đã sôi lên ùng ục, không ngừng có điểm lửa toé ra, từng tiếng nổ bôm bốp vang lên.

Bàn chân của Rohand chỉ cách nồi dầu kia không tới nửa thước, một ít dầu nóng bắn lên thậm chí đã chạm vào chân hắn!

Rất đau!

- Cơ hội cuối cùng, nếu ngươi chịu khuất phục.
Một tinh linh bên cạnh nhìn vào Rohand đang trên giá.

Bên cạnh chảo dầu là mấy tên thú nhân người đầy lông, đang nhìn chăm chăm vào mặt Rohand, thậm chí có hai tên đang không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt tham lam đó khiến Rohand đột nhiên nhớ tới vẻ mặt chính mình lúc còn bé ăn cánh gà chiên dầu.

Hít một hơi thật sâu, trong lòng người trẻ tuổi cũng âm thầm run lên.

Rohand hiểu rõ, hắn cảm thấy sợ hãi, đây cũng không phải hèn nhát mà là một loại bản năng.

Nhưng! Một lực lượng càng mạnh vẫn chống đỡ cho hắn!

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cả bầu trời chỉ một màu xám, ngay một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy.

- Đáng tiếc, ta cũng không muốn chết như vậy.
Rohand lầu bầu trong lòng.

Công cụ thợ mộc của phụ thân đã đổi, tháng trước ta mới gửi về nhà nửa năm quân lương của mình. Phụ thân đã già, người thật không nên tiếp tục làm thợ mộc, còn bệnh phong thấp của mẫu thân… Quân lương của ta hẳn đủ mua cho mẹ một con trâu, trong nhà có thể thuê một cái ruộng nhỏ, lại mướn mấy người… Còn có phụ thân viết thư cho mình nói trấn trưởng trong thôn dường như có ý gả con gái cho mình…

Thật đáng tiếc, ta vẫn còn là một xử nam.

Hít một hơi thật sâu, Rohand lặng lẽ cầu khẩn trong lòng.

- Nhân loại! Biên chế quân đội các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu!

Rohand đột nhiên trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn tên tinh linh vừa hỏi, quát lớn:
- Lão tử là Rohand! Lão tử là người Rolling!

- Binh lực phòng tuyến của các ngươi được bố trí ra sao?

- Lão tử là Rohand! Lão tử là người Rolling!

- Đội tuần tra trên không trung của ngươi rốt cuộc là thứ gì, lộ tuyến ra sao?

- Lão tử là Rohand! Lão tử là người Rolling!

- Các ngươi...

Câu này còn chưa hỏi xong, người trẻ tuổi trên giá đã cười lớn!

- Lão tử là Rohand! Lão tử là người Rolling!

Xa xa, Lạc Tuyết đứng trong trướng bồng cũng nghe được tiếng rống lớn của tên nhân loại không sợ chết kia…

- Vương… Giết hay không đây?
Một tinh linh khom người hỏi.

Lạc Tuyết ánh mắt phức tạp.

Nhân loại… Nhân loại… Dũng khí của hắn đến từ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK