Allu là đệ tử của Đại Tuyết Sơn vu vương, còn Kakalot là võ giả đã từng trải qua khảo nghiệm đặc biệt tại đầm lầy phương nam. Nhất là sau khi lão sư hắn mất, hắn cũng mất tích hai năm thời gian. Một mực ở trong đầm lầy tôi luyện chính mình, khiến cho hắn có được một thân vũ kỹ tuyệt vời.
Nhưng quá trình của trận đấu thì…
Ừ,.. nói thế nào đây? Dưới mắt người bình thường thì hình như cực kỳ nào nhiệt.
Trên lôi đài, Allu thi triển ra thể thuật mê người của Đại Tuyết Sơn. Dáng người giống như đang ngảy múa, nhẹ nhàng uốn éo, Allu còn thi triển ra một ít Đại Tuyết Sơn băng sương đấu khí.
Đấu khí màu bạc trắng noãn mang theo sương lạnh và băng tuyết, giống như từng mảnh từng mảnh thủy tinh hiện lên, xét về mặt hiệu quả thị giác thì hoa lệ vô cùng.
Mà Kakalot thì khác biệt, vũ kỹ của hắn tràn ngập tính thực dụng cùng hiệu suất! Từng cái tránh né, từng đòn đâm, từng đòn chém đều rất mạnh như một con báo đang vồ mồi.
Cây đoản mâu của hắn có thể huyễn hóa ra rất nhiều biến hóa, khi đâm thì có thể phát ra một đấu khí xoáy vòng như gió bão.
Trên lôi đài, cả hai võ giả đều biển hiện cực kỳ…
Những đại chiêu cực kỳ hoa lệ.
Tất nhiên, dùng đến toàn là đại chiêu! Nào là Lăng Không Phách Trảm với kiếm khí hoa lệ, kiếm khí thét gào, quang hoa do đấu khí va chạm…
Cả hai người như đã có hẹn trước, cố gắng không dùng những kỹ xảo đơn giản như chém, trảm, đón đỡ, nhất định không dùng.
Cả hai tựa hồ đem trận quyết đấu này thành một hồi biễu diễn chiêu thức. Toàn là những chiêu số hoa lệ, những chiêu số khiến người khác phải hoan hô.
Ngay cả chỉ một nhát đâm đơn giản cũng nhất định phát ra đấu khí sáng lạn! Ngay cả một bước né tránh cũng phải dùng tới thân pháp như huyễn ảnh.
Mặc kệ có cần thiết hay không!
Vô số người xem đều như si như mê, la hét một thỏa thuê, trên đài thì binh binh, bang bang, âm thanh cùng ánh sáng khiến cho nhiệt huyết mọi người sôi trào.
Nhưng mà…trong mắt dân nhà nghề, liền lộ ra kinh ngạc.
Tại hiện trường, dĩ nhiên không thiếu những người có vũ kỹ cao cường, ví dụ như bốn mươi tám người xuất sắc nhưng không vào được chung kết. Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ hộ vệ bên mình của rất nhiều nhà giàu có và quý tộc, cùng với vị vệ sĩ cung đình bên cạnh Thần hoàng tử kia, Cheek.
- Bọn họ thật ra là không phải đang quyết đấu mà là đang nhảy múa!
Cheek bất mãn than thở:
- Bọn họ rốt cuộc là đang so ai mạnh hơn ai hay là ai có chiêu số hoa lệ hơn? Ta xem không bằng bọn họ cứ trực tiếp cầm một cây pháo hoa rồi châm ngòi lên cho xong.
Cheek hôm nay đi theo bên cạnh của tiểu hoàng tử Charles, đồng thời là một trong số những trọng tài. Hắn đối với những hành động của hai tuyển thủ trên lôi đài ngày hôm nay rất bất mãn.
Kakalot đặc biệt còn khá hơn một chút. Chứ cái võ sĩ kêu là “Tuyết” kia quả thực là đang chơi thêu hoa trên võ đài.
Những thứ như đấu khi va chạm, màu sắc đấu khí sáng lạn, sương lạnh như thủy tinh… cơ hồ toàn bộ đều là do nữ nhân này làm ra. Nàng làm gì vậy? Biểu diễn sao?
Khoảng cách từ vị trí của Đỗ Duy đến chỗ hoàng tử Charles không xa, hắn đương nhiên nghe thấy được Cheek đang than oán. Nhưng, hắn chỉ khẽ cười.
Không sai. Allu đánh rất đẹp. Xem ra lão đầu tử Lam Hải kia đã chuyển đạt thỉnh cầu của mình rất rõ ràng.
Đến khi đấu khí của hai vũ giả va chạm lần cuối cùng, hai người lăng không chém một cái, ngân quang lóe ra. Cơ hồ ngay cả ánh mặt trời cũng biến thành màu bạc, theo sau đó là một tiếng “Oanh” thật lớn. Một vòng khí hình tròn tản ra xung quanh mà Allu rốt cục cũng …“Bại”.
Thân thể nàng giữa không trung giống như một con chim én mệt mỏi phiêu phiêu bay đi, rốt cục rơi ra ngoài lôi đài, nhưng nàng bại cũng không chật vật. Thân mình trong lúc lăng không vẫn còn làm mấy động tác xoay mình hoa lệ, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, thâm thúy nhìn Kakalot trên lôi đài bằng ánh mặt đặc biệt.
Sắc mặt Kakalot rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút… âm trầm.
Allu gật đầu với Kakalot, coi như để chào, sau đó, nàng có chút khom lưng thành bộ dáng nhận thua. Đám người phía sau phát ra loạt lớn tiếng hò hét và ồn ào, Allu lại nhìn thoáng qua hướng hoàng thành phía xa xa, sau đó cũng không ngoảnh đầu lại mà im lặng đi vào khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ.
Còn trên lôi đài, Kakalot là người hưởng thủ sự hoan hô của hàng vạn thị dân của đế đô.
Đỗ Duy thở dài, hắn cảm giác được ánh mắt tối hậu của Allu nhìn về này, ý tứ rất rõ ràng: thỉnh cầu của ngươi, ta làm được.
Với tiếng hoan hô như sấm dậy, Kakalot tựa như không biết phải làm gì.
Hắn có thể cảm giác được, vừa rồi trong trận đấu, nữ đối thủ của hắn không có đem hết toàn lực ra.
Những chiêu số nhìn vừa hoa lệ vừa uy mãnh vô song này, kỳ thực tất cả đều là sấm to mà mưa nhỏ, lực sát thương chân chính không lớn. Mà tựa như toàn bộ lực lượng chân chính của đối phương đều dùng cho phòng thủ! Hơn nữa, trên mặt đất, tốc độ cùng với thân pháp quỷ dị của nàng đã ngăn cản tuyệt đại bộ phận công kích của Kakalot.
Cho đến chiêu thức “bị đánh bại” cuối cùng, Kakalot chính mình rất rõ ràng! Đấu khí va chạm tối hậu của hai người, tịnh không đủ để nàng “bay” xa như vậy mà rơi xuống lôi đài!
Trong lúc Kakalot có chút mông lung nhìn đám người dưới võ đài đông nghìn nghịt đang hoan hô, Deron từ thông đạo đặc thù đi lên lôi đài.
Deron kỵ sĩ các hạ, một thân trang phục đẹp đẽ quý giá, nhiệt liệt ôm Kakalot một cái, phát ra cử chỉ ăn mừng.
- Hãy thư giãn! Tiểu tử! Đừng biểu hiện như một thằng đầu gỗ như vậy! Ngươi đã thắng trận, nào, giờ xốc lại tinh thần cho ta, cười! Cho ta một nụ cười!
Thừa lúc đang ôm, Deron kị sỹ nhắc nhở bên tai Kakalot một câu.
Mặc dù Kakalot vẫn còn có chút hồ nghi, may là, biểu hiện của hắn đã bình thường hơn một chút.
- Chính nàng hình như là chủ động…
- Câm lại! Mấy vấn đề này chúng ta sẽ thảo luận sau.
Deron thấp giọng nói:
- Bây giờ ngươi phải cười, biểu hiện như một nhà vô địch! Trên thực tế, ngươi chính là vô địch. Chính là ngươi!
Sau đó, nghi thức buổi lễ tiến vào cao trào.
Tại khu vực xung quanh của sân đã chuẩn bị tốt pháo hoa để đồng thời châm. Tiếng lễ pháo nổ vang, thêm nữa… bầu trời nở đầy pháo hoa, khiến cho người xem trên toàn trường càng thêm sôi trào.
Mặc dù lúc này rõ ràng không phải là thời gian tốt để đốt pháo hoa, nhưng giờ phút này trong một mảng sôi trào, còn có mấy người quan tâm đến chuyện này nữa?
Đại môn của hoàng thành mở rộng. Mội đội Ngự Lâm quân toàn thân mặc áo bạc, áo choàng đỏ, xếp thành hàng đi ra. Quân dung cực kỳ hoa lệ khiến mọi người xem xung quanh hoan hô.
Trên mỗi gương mặt đều tràn ngập niềm vui mừng và thỏa mãn, trên trời, pháo vẫn kéo dài không dứt. Hai đội Ngự Lâm quân đồng thời rút ra trường kiếm, chỉ xéo bầu trời, một rừng kiếm mọc lên. Khách quý đăng tràng!
Năm mươi tuyển thủ đứng đầu trong luận võ đại hội lần này cùng xếp hàng đi lên lôi đài, đón nhận hoan hô của dân chúng… Trong đó, đương nhiên cũng không thiếu công tước đại nhân Tulip của chúng ta.
Hắn không ra vẻ ta đây là công tước. Có điều bởi vì thân phận của hắn, nên hắn là người đi đầu trong đội ngũ.
Theo sau, chính là nghi lễ trao huân chương kích động lòng người.
Mấy vị quan lễ nghi cung đình đi đến, trong tay cầm cái mâm tròn màu vàng, trên bề mặt bày ra mười miếng vi chương.
Mà Deron kỵ sĩ thì lớn tiếng tuyên đọc một lần đại lục kỵ sĩ tuyên ngôn cùng với tiêu chuẩn tinh thần kỵ sĩ dưới trợ giúp của ma pháp trận. Thanh âm của hắn đủ lớn để truyền đến khắp sân đến mọi góc ngách. Tiếp đó, năm mươi tuyển thủ, toàn bộ đúng trang nghiêm và tuyên đọc lời thề của mình, tỏ vẻ nguyện ý tuân thủ quy tắc kỵ sĩ đồng thời tuyên thệ gia nhập “kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland”
Mọi người dùng lời thể để tỏ vẻ thuần phục kỵ sĩ đoàn, và thủ hộ vinh quang của Hiệp Hội kỵ sĩ, dùng sinh mệnh bảo vệ kỵ sĩ tín ngưỡng vân vân….
Đương nhiên, trong đám tuyên thệ kỵ sĩ đoàn này không bao gồm Đỗ Duy và Allu bởi vì hai người bọn họ có thân phận đặc thù nên sẽ không gia nhập kỵ sĩ đoàn này.
Sau đó, khi mọi người đang hoan hô, dưới tiếng lễ nhạc của đoàn lễ nhạc… Deron hội trưởng các hạ, tự mình cho mỗi vị một huy chương kỵ sĩ đội, hơn nữa giữa mọi người tuyên bố:
- Ta dùng quyền của thân phận hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ tuyên bố các ngươi trở thành kỵ sĩ!.
Sau đó hắn gắn huy chương cho mỗi người. Đem một thanh đoản kiếm tượng trưng cho thân phận “Kỵ sĩ đoàn thanh kiếm Roland” trao tay cho mỗi người.
Kế tiếp, Deron đứng sang một bên. Chủ tịch Ma Pháp công hội Jacobin Dougan tiên sinh lên đài.
Chủ tịch tiên sinh thân mặc trường bào pháp sư hoa lệ, áo choàng huyền sắc (đen thui) thể hiện vẻ đẹp đẽ quý giá. Phía sau hắn, năm mươi cung đình thị vệ thân hình cao lớn, mỗi người hai tay đang cầm một thanh kỵ sĩ trường kiếm.
- Ta lấy thân phận chủ tịch Ma Pháp công hội chúc phúc các vị kỵ sĩ.
Jacobin Dougan cũng nói những lời lịch sự.
Như tin tức đã được bật mí từ trước, Ma Pháp công hội tặng cho từng kỵ sĩ những lễ vật trân quý, tất cả đều được một thanh kỵ sĩ trường kiếm được gia trì ma pháp.
Kỵ sĩ trường kiếm này tính chất rất hoàn mỹ, chỉ dùng thép thượng đẳng để tạo ra, nhưng nếu dùng tiêu chuẩn ma pháp chuyên nghiệp mà xem xét thì những ma pháp gia trì thật ra chỉ là một ít lực lượng cùng tốc độ ma pháp gia trì đơn giản, thêm vào đó phối hợp với một thủy tinh ma lực, không tính là thượng phẩm.
Nhưng đối với những kỵ sĩ này mà nói, cũng đã là lễ vật trân quý! Dù sao, trên đại lục, bất cứ kiện vũ khí nào mà có gia trì thêm ma pháp đều rất quý.
Là nhà vô địch, Kakalot chiếm được một bộ hoàng kim kỵ sĩ giáp. Còn những người khác thì được mộ bộ bạch ngân (bạc trắng) kị sĩ giáp.. Áo giáp như vậy đều không có tác dụng thực chiến, vì dù sao vàng và bạc đều là kim loại tương đối mềm, có điều đều là những thứ trân quý. Đây cũng đủ để làm bảo bối gia truyền rồi.
Áo giáp sang quý mà hoa lệ, trước mọi người được trao tặng thân phận kỵ sĩ, Ma Pháp công hội chủ tịch thân thủ đưa tặng vũ khí gia trì ma pháp, còn nữa…mấy vạn người xem hoan hô, lấy được nhận thức cùng cổ võ của hoàng thất…
Đại đa số kỵ sĩ đều lộ ra vẻ kích động và kiêu ngạo.
Tối hậu… là màn quan trọng nhất.
Cây thương Ronkinus đăng tràng!
Đỗ Duy đã sớm bí mật tu bổ thanh tàn phá trường mâu này một chút.
Dù sao, cây trường mâu thập tự bằng vàng này cũng bị hư hỏng nặng, lúc nào cũng có thể bị gãy lìa. Đỗ Duy dùng một ít vàng hòa tan dung hợp với một số bộ phận của thanh trường mâu. Hơn nữa, trên mặt thương còn dùng thêm một tầng thật dày bí ngân cùng thủy tinh, khiến cho cây thánh thương này nhìn qua càng thêm chói mắt! Khi mấy người thị vệ cung đình mang cái giá kim loại lên, Deron thân thủ đặt cây thương Ronkirus lên một tấm vải tơ tằm đen…
Dưới ánh sáng mặt trời, màu vàng lóng lánh phát ra, hàng vạn quan chúng bên dưới lâm vào yên tĩnh, sau đó lần nữa lại bộc phát tiếng hoan hô.
Deron vẻ mặt trang nghiêm, cung kính hai ty nâng trường thương, giơ lên cao quá đỉnh đầu.
Bộ dáng trang nghiêm của hắn khiến Đỗ Duy có chút nhớ nhung xúc động - thằng cha Deron này, diễn khá thật! Ban đầu là hắn đem thanh trường mâu này tùy tiện ném cho mình. Bây giờ lại bày ra bộ dáng trang nghiêm, diễn y như thật.
Kế tiếp, truyển thống là...
Bọn kỵ sĩ tham gia đại hội lần này phải cùng nhau quỳ gối trước Ronkinus, đưa ra lời thề.
Nhưng lúc tối hậu, cây thánh thương trở lại vào tay của Deron, hắn hít sâu một hơi, và phút chót.
Hắn cung kính hai tay cầm trường mâu, giao cho…
Hoàng tử Charles, người đứng chờ kế bên!
Hoàng tử Charles mười tuổi, hôm nay không mặt rang phục cung đình mà mặt bộ trang phục võ sĩ rất bắt mắt, mặc dù chỉ là một hài tử mười tuổi, nhưng một thân phát ra hào quang màu vàng nhạt của khinh giáp, hơn nữa toàn thân áo giáp chạm toàn hoa văn. Nhưng hoa văn cổ xưa hoa lệ. Toàn bộ đều xuất phát từ thủ bút trong sản nghiệp của Đỗ Duy.
Hoa lệ, vô cùng hoa lệ.
Đến khi cây Ronkinus đã qua tu bổ được giao vào tay của hoàng tử Charles, trong mắt người xem xung quanh, mơ hồ liền không nhịn được sinh ra cảm giác: Dường như, áo giáp hoa lệ trên người hoàng tử Charles nó cùng với cây thánh thương này lại rất…
Rất hợp?
Vâng, đúng là rất hợp.
Đây là hiệu quả mà trước đây Đỗ Duy tận lực theo đuổi. Hắn cẩn thận nghiên cứu cây thánh thương này, sau đó theo phong cách đó mà chế cho hoàng tử Charles một bộ áo giáp phong cách xa xỉ. Nhất là cùng có màu hoàng kim sáng bóng, càng khiến cho phong cách của cả hai lại dung hợp thêm một bước.
Ảo giác này cũng là một trong những hiệu quả mà Đỗ Duy truy cầu.
Nguyên bản thì hôm nay hẳn phải là do Nhiếp Chính vương tham dự. Là vị chúa tể tối hậu của đế quốc, trường mâu hẳn phải từ tay Nhiếp Chính vương trịnh trọng giao vào tay của “Roland kỵ sĩ đoàn” vừa mới sinh ra này. Thành một nghi thức tượng trưng! Từ đó về sau, kỵ sĩ đoàn này sẽ phụ trách thủ hộ thánh thương.
Nhưng giờ đây, Thần hoàng tử tự nhiên cho tiểu hoàng tử Charles đến thay thế phụ thân của hắn.
Dù sao mọi người cũng không kêu ca gì… bởi vì, về lâu dài, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vị tiểu hoàng tử Charles này, tương lai khẳng định cũng sẽ trở thành hoàng đế.
- Ta chúc phúc cho các ngươi.
Giọng nói của hoàng tử mặc dù có chút non nớt, nhưng dù sao cũng là do lễ nghi nghiêm khắc của hoàng thất hun đúc luyện ra. Ngữ khí của hắn tràn ngập phong phạm hoàng thất, nhờ ma pháp trận truyền tống, hơn nữa Đỗ Duy lại động “tay chân” thêm một chút, khiến cho thanh âm của Hoàng tử Charles, so với tuổi của hắn, nghe ra thành thục hơn vài phần.
- Các ngươi đều là những võ giả dũng cảm của đế quốc, cũng sẽ trở thành những kỵ sĩ kiêu hãnh. Ta hy vọng các ngươi dùng sinh mệnh và nhiệt huyết, bảo vệ tôn nghiêm của các ngươi, bảo vệ vinh quang kỵ sĩ!
Hoàng tử Charles nói đến đây, hắn cầm cây trường mâu giơ cao khỏi đầu, sao đó hít vào một hơi thật sâu, dùng hơi lớn cùng kết hợp với cổ họng, lớn tiếng hét lên một câu tuyên ngôn cuối cùng!
- Thiên hữu Roland! Thiên hữu đế quốc. (ngày nào còn Roland, ngày đó còn đế quốc)
- Oanh!!!
Sau khi câu khẩu hiệu này truyền ra khắp toàn trường, tất cả Ngự Lâm quân đột nhiên cất tiếng chỉnh tề hưởng ứng.
- Thiên hữu Roland!!! Thiên hữu đế quốc!!! Thiên hữu Roland!!! Thiên hữu đế quốc!!!
Sau đó, đám đông bị lây nhiễm âm thanh đó, cũng có vài người bắt đầu hò hét. Cuối cùng, càng ngày càng nhiều người. Mấy vạn âm thanh từ tán loạn trở nên chỉnh tề mà giống nhau, cùng hô một khẩu hiệu. Thanh âm mấy vạn người hóa thành một câu khẩu hiệu đồng nhất:
- Thiên hữu Roland!!! Thiên hữu đế quốc!!!
Không ai nhận thấy được câu khẩu hiệu này có gì đó không đúng, càng không ai nhận thấy được một chút sửa chửa rất nhỏ của Đỗ Duy với lời kịch này.
Bởi vì từ trước đến nay trong trường hợp này, nội dung câu khẩu hiểu hẳn phải là “Thần hữu Roland”.
Trong lúc hào khí nhiệt liệu của toàn trường đạt tới đỉnh điểm, dưới ánh mắt của mấy vạn người đang kích động, ở trên đài cao, trên người của Charles hoàng tử, lúc này...
- Phanh!!!!
Một tiếng vang lớn, phát ra từ cây thương Ronkinus đang giơ lên trong tay Hoàng tử Charles.
Cùng với tiếng nổ vang, ngay lập tức, liền nhìn thấy từ trên trường mâu, trong phút chốc, hàng vạn đạo kim quang đột nhiên bắn nhanh ra như vô số lợi kiếm kim sắc phóng thẳng lên không trung.
Quang mang huy hoàng kim sắc, giống như là toàn bộ không khí biến thành màu vàng kim, đem bản thân hoàng tử Charles và toàn bộ xung quanh hắn bao lại. Trong hỏa diễm huy hoàng kim sắc nọ, hoàng tử Charles trong đó giống như một vị thần linh.
Mà lúc này trên Thánh thương, quang huy kỳ tích một lần nữa lại xuất hiện.
Vô số luồng sáng kim sắc nọ, đột nhiên liền đang vào nhau, trên bầu trời, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên ảm đảm rất nhiều.
Luồng sắc kim sắc đó hội tụ lại thành một cái màn sáng…
Mấy vạn người sợ ngây người, trợn mắt há hốc mồm với cảnh tượng kỳ tích trước mắt.
Mà cái màn ánh sáng đó đột nhiên lại bắt đầu giống như mặt nước đang nổi sóng. Liền đó, chợt trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô:
- Nhìn xem! Trên bề mặt hình như có cái gì!
Đúng vậy, đích xác là có gì đó!
Trên màn sáng kim sắc, đột nhiên hiện ra ảo ảnh của hàng vạn con ngựa đang phi.
Mà trên hình ảnh của hàng vạn ngựa phi đó, vô số kỵ sĩ uy vũ, giơ cao trường mâu, hợp thành như một mảng nước lũ, mang theo khí thế, tựa hồ như xung phong, như oanh ích, giống như cơn sóng lớn ập tới!!!
Theo sau những hình ảnh nọ, phảng phất như xuất hiện những kỵ sĩ uy vũ, một người rồi lại một người. Diện mạo của bọn họ mơ hồ, chính là mỗi người bọn họ đều phảng phất giống như anh hùng trong truyền kỳ từ thời viễn cổ. Tay giơ cao vũ khí. Áo giáp mặc trên người mặc dù có chút tàn phá, nhưng lại mang đến khí thế uy nghiêm khiến người ta phải thán phục! Hơn nữa, cái màu sắc nọ, là màu kim sắc!
Kim sắc!
Một, hai, ba…
Hình ảnh chớp động một cái, bên dưới bắt đầu có người thầm đếm. Rốt cục, đến khi ảo ảnh cuối cùng xuất hiện, đột nhiên có người cao giọng hô lên.
- Trời ạ! Là mười hai người! Mười hai kỵ sĩ! Là Thánh Roland! Thánh Roland kỵ sĩ!
- Oanh!!
Đám người phía dưới cũng không dằn lòng nổi nữa! Trên tấm màn sáng kim sắc trên trời, cuối cùng xuất hiện một hình ảnh khiến cho người ta thoải mái.
Tại một hoàng thành thật nguy nga tráng lệ, một thân ảnh vương giả đúng phía xa xa, giơ cao cây thương Ronkinus, nhận lấy sự hoan hô và lễ bái của vô số kỵ sĩ, mà thân ảnh đó cũng dần dần biến thành một thân ảnh toàn thân toàn kim sắc hỏa diễm.
Liền đó, màn ánh sáng đột nhiên biến mất, thân ảnh như hỏa diễm kim sắc kia, huyễn hóa thành phảng phất như biểu tượng hoa kinh cức bị thiêu đốt trong ngọn lửa!!!
- Chẳng lẽ là...
- Chẳng lẽ là...
- Chẳng lẽ là...
Vô số người kinh ngạc la lên.
Rốt cục, có người nói ra cái tên vô cùng vĩ đại trong lòng kia:
- Aragon đại đế!???
- Ầm!!!
Cự đại quang ảnh đột nhiên vặn vẹo, hóa thành vô số điểm sáng màu hoàng kim hướng ra bốn phương tám hướng mà bay tản ra. Vô số điểm sáng đó nhắm hướng bầu trời bay đi, sau đó lại như một màn ánh sáng chảy xuôi xuống, lướt qua đỉnh đầu của đám người ở đương tràng.
Mà lúc này, giữa trung tâm ngọn lửa màu hoàng kim đột nhiên mở ra đôi cánh màu hoàng kim.
Chiều dài đôi cánh này cũng chừng vài thước.
Sau đó cái quang ảnh đó nhẹ nhàn rơi vào cây thương Ronkinus trên đỉnh đầu hoàng tử Charles.
Tại vô số ánh mắt thán phục, mờ mịt hoặc rung động bật ra tiếng thở dài, cặp cánh dài hoa lệ nọ dùng tư thái nhẹ nhàng và ôn nhu đem hoàng tử Charles bao bọc dưới đôi cánh…!
Dần dần cái quang ảnh của đôi cánh hoàng kim vừa xuất hiện kia càng ngày càng hạ xuống, cuối cùng, cùng với thân ảnh của hoàng tử Charles, hoàn toàn dung hợp. Là hoàn toàn. Dung hợp lại với nhau.
Đến khi đôi cánh dài lại mở ra lần nữa, mọi người nhìn thấy không phải là thân ảnh như kim sắc hỏa diễm, mà phảng phát như là phía sau của Hoàng tử Charles sinh ra một cặp cánh dài hoàng kim.
Ánh sáng kì dị dần dần nhạt đi, cặp cánh kia mới rung động, trong nháy mắt, hóa thành vô số điểm sáng, dần dần tán đi…
Yên tĩnh!
Một loại yên tĩnh như tử vong!
Ước chừng mất đến mấy phút, toàn trường mấy vạn người, lặng ngắt như tờ… Mà ngày cả những Ngự Lâm quân, những binh lính duy trì trị an, toàn bộ cũng đều mở to hai mắt nhìn, nhìn đến ngây người.
Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy, dường như Hoàng tử Charles đã “đánh thức” thần khí thánh thương truyền kỳ.
Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy, phảng phất như những đại anh hùng khai quốc, anh linh mười hai vị thánh Roland kỵ sĩ, từ tay hoàng tử Charles hiển linh.
Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy trong màn sáng kia, vị vương giả giống như khai quốc hoàng đế Aragon, hóa thân thành một luồng sáng hoàng kim vào thân thể Hoàng tử Charles…
Trong lòng mọi người đều sinh ra một ý niệm trong đầu: chẳng lẽ vị hoàng tử nho nhỏ này của chúng ta, thực sự là Thiên Mệnh Hoàng Giả? Là thần nhân?
Sau vài phút đồng hồ yên tĩnh, tiếng hoan hô điên cuồng cùng với tiếng hò hét bộc phát như biển gầm!
Mặc dù đại bộ phận đều không biết mình đang la hét cái gì, nhưng chính giờ phút này. Trong lòng mỗi người đều ngập tràn rung động, theo bản năng, phải hò hét để phát tiết nổi kích động trong lòng.
Hoàng tử Charles tay vẫn giơ cao cây trường thương. Gương mặt non nớt của hắn, vậy mà, lại không có nửa điểm kinh hoàng!
Là cái gì!
Mới vừa rồi là cái gì?
Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Trong lòng mỗi người đều gào thét câu hỏi này!
Mà lúc này, một thanh âm uy nghiêm mà hùng hậu từ trên đài truyền đến, trong giọng nói già nua mang theo một loại lực lượng không rõ, thông qua ma pháp trận truyền đến từng ngóc ngách của sân.
Cho dù là bình dân, binh lính hay quý tộc đều có thể nghe rõ âm thanh của lão nhân này!
Trên lôi đài, đại lục Ma Pháp công hội chủ tịch, người đứng đầu tối cao của đại lục ma pháp sư nhiều năm qua, Jacobin Dougan chủ tịch tiên sinh. Dùng âm thanh hùng hậu của hắn để đè bẹp những tiếng hò hét dữ dội bên dưới.
- Yên lặng!! Yên lặng!!!!
Thanh âm hùng hậu khiến cho tâm linh mỗi người đều nhảy lên. Sau đó, vị chủ tịch của đại lục Ma Pháp công hội lại đột nhiên bước tới trước mặt hoàng tử Charles, trước ánh mắt của hàng vạn người, vị lão nhân uy nghiêm có địa vị vô cùng được tôn sùng này lại yên lặng cúi cái lưng cao quý của hắn!
Đây là tư thái cung kính cúi đầu theo tiêu chuẩn.
Thân là chủ tịch Ma Pháp công hội, cho dù thấy bản thân hoàng đế hay giáo hoàng, cũng đều có thể ngồi ngang hàng! Mà giờ phút này, hắn lại đối với Charles, một người chỉ có thân phận hoàng tử, cúi đầu! Cúi tấm lưng cao quý của hắn!
Một loạt tiếng ồ lên!
Jacobin Dougan với khí thế tràn ngập uy nghiêm. Sau khi hắn cúi đầu thì xoay người lại. Mắt nhìn về phía mấy vạn ánh mắt, sau đó dùng âm thanh nghiêm túc nhất, cao giọng tuyên bố…
- Đây! Không phải là ma pháp! Tất cả những gì chúng ta mới chứng kiến, không phải là ma pháp! Mà là thần tích! Là trời cao! Là anh linh khai quốc! Là anh linh của vĩ đại đại đế bệ hạ, hiển lộ thần tích!! Ta dùng thân phân chủ tịch Ma Pháp công hội chứng minh: Hết thảy vừa rồi không phải là hiệu quả của ma pháp, mà là chân chính thần tích!
Thanh âm của Jacobin Dougan đã áp chế toàn bộ tiếng ồn ào trên toàn trường. Mỗi một từ, mỗi một âm tiết đều rõ ràng truyền đến tai mọi người.
- Đây là trời cao ban cho chúng ta, ban cho Roland đại lục, một vị hoàng giả tương lai!
Vừa nói, Jacobin Dougan tiên sinh, hai tay vừa làm tư thế dẫn đường chỉ sang người bên cạnh, hường chỉ, dĩ nhiên là Hoàng tử Charles tay đang cầm thánh thương.
- Thiên hữu đế quốc! Thiên hữu hoàng đế!
Rất nhanh, đã có người bắt đầu mở miệng hô lên khẩu hiệu này!
Đỗ Duy mắt thấy phía dưới đã có người bắt đầu phát động, hắn lập tức đi tới trước một bước, cũng khom lưng cúi đầu trước Hoàng tử Charles, sau đó, hắn giơ hai tay la lên:
- Thiên hữu hoàng đế!
Có Tulip công tước làm dẫn đầu, theo sau có rất nhiều người bắt đầu hưởng ứng. Bắt đầu từ những người trên lôi đài, sau đó lây đến dưới đài, Đám người dưới sân ngày càng sôi trào, cuối cùng, cả sân rộng gồm mấy nghìn người đều hô to:
- Hoàng đế!
- Bệ hạ vạn tuế!
- Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!! Bệ hạ vạn tuế!
Sự cuồng nhiệt giống như một căn bệnh độc, nhanh chóng lan tràn.
Lúc này, con người dường như bị mất lý trí, tựa hồ có rất ít người sẽ lo lắng suy nghĩ một vấn đề như:
- Hoàng tử Charles trên đài không phải là hoàng đế, hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử!
Nhưng mà, có đông người hơn cho rằng: ngay cả chủ tịch Ma Pháp công hội cũng nhận định đây không phải là ma pháp, mà là thần tích của trời cao, là khai quốc đại đế cùng với mười hai Roland kỵ sĩ hiển linh, ban cho chúng ta vị hoàng giả tương lai… Có ai có thể cho là sai chứ!
Huống chi, Charles hiện giờ không phải là hoàng đế, như dù sao, qua vài năm nữa, hắn cũng sẽ trở thành hoàng đế.
Cho nên, đối với hắn hô vài tiếng: “hoàng đế bệ hạ vạn tuế” tựa hồ cũng không có vấn đề gì!
Mấy vạn người. Hoặc là điên cuồng. Hoặc là cuồng nhiệt. Hoặc là mờ mịt, hoặc là bán thanh tĩnh. Dù sao… vô số thanh âm đều đồng loạt trỗi lên!
Tất cả vinh diệu “Bệ hạ vạn tuế” đều là hướng đến bản thân Hoàng tử Charles.
Mà Đỗ Duy, sau khi hô to vài khẩu hiệu, nụ cười trên khóe miệng lóe ra một tia đắc ý. Âm thầm lui một bước, đứng lẫn trong đám người khác trên đài.
Âm thanh hò hét bùng nổ. Cơ hồ màng nhĩ mọi người tựa như bị phá thủng!
Đám đông người điên cuồng không tự chủ được đi về phía trước, xô đẩy nhau.
Vừa lúc đó, đang khi cảm xúc của mọi người trên sân dâng đến đỉnh điểm….
- Đông!! Đông!! Đông!!!
Một tiếng trống hùng hậu, trầm mặc, từ sâu trong hoàng cung, truyền đến.
Liền đó, nghe thấy một hồi kèn đau thương! Đây là tiếng kèn tiêu chuẩn của quân đội Roland.
Nhưng là khi nghe thấy âm thanh này, âm thanh sôi nổi trên toàn trường, hốt nhiên, lại dần dần yên tĩnh trở lại.
Mỗi người đều ngậm miệng lại, dùng ánh mắt cổ quái, nhìn hoàng cung ở phía xa.
Bởi vì tiếng trống và tiếng kèn quân đội đó, biểu thị một điều!
Đây là nghi thức truyền thống. Mỗi khi có một vị hoàng đế qua đời, thì sau đó, có tiếng “chuông tang” đặc biệt của hoàng thất Roland đế quốc.
Đến khi tiếng chuông tang truyền đến, người trên toàn trường, giờ phút này, tâm tình đều trở nên cổ quái!
Bởi vì, mọi người đều đồng thời nhận thức được thanh âm này báo rằng: Augustine hoàng đế bệ hạ, trong lúc mới vừa rồi, đột nhiên qua đời!
Quá đột ngột!
Chính là, lúc này, trong lòng mỗi người đều lây lan một tầng sắc thái thần bí!
Đây…Đây chẳng phải là thiên ý sao?
Trong lúc mới vừa rồi, thần tích hiển linh ban cho đế quốc một vị hoàng giả. Sau đó, lão hoàng đế bệ hạ liền ốm chết?
Đây…Chẳng lẽ là …thiên ý…trong cõi minh minh?
Đám người lâm vào tuyệt đối yên lặng, bắt đầu tự giác lùi ra phía sau.
Mà vừa lúc đó, cửa thành hoàng cung đột nhiên mở rộng, một đội Ngự Lâm quân xếp thành hàng đi ra. Mở ra một thông đạo!
Liền đó, dưới cửa hoàng thành, xuất hiện một bóng người!
Đế quốc Nhiếp Chính vương, Thần hoàng tử điện hạ, một thân mặc trang phục ai điếu màu đen, sắc mặt ngưng trọng. Trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt đau thương. Chậm rãi đi ra.
Không ai thốt lời nào. Tất cả đều trơ mắt nhìn Thần hoảng tử đến!
Vị đế quốc chúa tể này, không nói một lời, dưới cái nhìn của vô số ánh mắt… chậm rãi đi lên đài cao. Nhìn thoáng qua con của mình, hoàng tử Charles tay đang cầm trường mâu.
Nhiếp Chính vương dùng ánh mắt đảo qua xung quanh, phàm là người nào tiếp xúc ánh mắt của hắn, đều vội vàng cúi đầu xuống.
Những người này đột nhiên vừa nhớ ra, chính mình vừa mới hô to “hoàng đế bệ hạ vạn tuế”, như vậy có phải là đối với vị Nhiếp Chính vương này có chút vô lễ? Dù sao, Nhiếp Chính vương mới là người kế thừa ngôi vị hoàng đế a!
- Ta biết, hôm nay lẽ ra phải là một ngày vui mừng.
Thần hoàng tử đứng trên đài, dùng âm thanh trầm thấp mở miệng nói chuyện.
Ma pháp trận đêm thanh âm của hắng truyền đi bốn phương tám hướng.
- Ta cũng biết. Hôm nay là lúc chấn hưng Hiệp Hội kỵ sĩ, là lúc phát huy mạnh làn gió thượng võ của đế quốc. Vào hôm nay, có một nhóm kỵ sĩ trung tâm, dũng cảm, tại chỗ này, đeo huy chương vinh quang của bọn họ… Ta hẳn cảm thấy cao hứng vì các ngươi, nhưng mà…
Thần hoàng tử đột nhiên vẻ mặt đau buồn:
- Thật xin lỗi, các thần dân đế quốc, ta đột nhiên mang đến đây một tin xấu đau lòng.
Đám đông người bắt đầu xôn xao.
Thần hoàng tử ho khan một tiếng, thân ảnh lộ ra bộ dáng đau lòng.
Hắn hít vào thật sâu một hơi:
- Mới vừa rồi…Tất cả mọi người đều nghe được tiếng chuông tang bi thống kia. Cha ta, đế quốc hoàng đế, Augustine đệ lục bệ hạ, bất hạnh… ốm… mất!
- Oanh…
Đám người bắt đầu phát ra tiếng ồn ào.
- Dựa theo đế quốc pháp điển, ta đến đây, trước tiên, tuyên bố di mệnh của Augustine đệ lục hoàng đế!
Thần hoàng tử uy nghiêm tuyên bố:
- Dựa theo di mệnh của hoàng đế bệ hạ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho…
Nói đến đây, đám người đột nhiên yên tĩnh trở lại. Cùng nhau nhìn lên đài.
- Charles Augustine!
Thần hoàng tử thốt ra danh tự khiến cho mọi người rung động:
- Cũng chính là, con ta, là người bây giờ đang đứng cạnh ta!
Charles?
Sao lại là Hoàng tử Charles?
Lão hoàng đế sao không truyền ngôi cho Nhiếp Chính vương trẻ trung khỏe mạnh? Mà là truyền ngôi cho tiểu hoàng tử Charles?
Cách đại (đời) truyền ngôi!
Mặc dù chuyện này là chuyện tình rất hoang đường, chính là, tựa hồ mọi người vẫn còn đắm chìm trong cái “Thần tích” kia, mà vị Hoàng tử Charles kia, trong tay vẫn cầm thánh thương!
Hắn…Hắn chính là một mệnh trung hoàng giả…
- Ngôi vị hoàng đế truyền cho Charles Augustine.
Nhiếp Chính vương chậm rãi nói:
- Quốc vụ của đế quốc, do Nhiếp Chính vương thống lĩnh… Đây chính là di mệnh của tiên hoàng! Đồng thời, đế quốc cử quốc tang trong mười ngày!
Thần hoàng tử vừa chậm rãi nói xong, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, là người đầu tiên đi đến bên người của Hoàng tử Charles. Hắn khom lưng, sau đó kéo tay hoàng tử Charles, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay của Charles.
- Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!
Đỗ Duy ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng, nói một câu như vậy.
Theo sau, là đại biểu của quân đội đế quốc, Carmi Ciro, cũng bước lên đài cao, quỳ vào chỗ Đỗ Duy, hôn chiếc nhẫn của Charles.
- Bệ hạ vạn tuế!
Càng ngày càng nhiều quý tộc, đại thần, nhao nhao chạy lên đài cao, từng người một hôn nhẫn của Charles.
Cuối cùng, Thần hoàng tử đi đến bên người nhi tử, đưa tay vuốt ve đầu Charles, sau đó bồng hắn lên…
- Kính lễ!!!
Một tên quan trong hoàng thất Ngự Lâm quân cao giọng hét lên, ngàn tên Ngự Lâm quân ở đây, toàn bộ đều quỳ một gối, thực hện lễ tiết thuần phục của kỵ sĩ.
Rốt cuộc, đám người đông nghìn nghịt bên dưới cũng nhao nhao quỳ xuống…
- Bệ hạ vạn tuế!
Đang khi mấy vạn người dùng âm thanh hò hét chấn động, Đỗ Duy nhìn thoáng qua Thần hoàng tử, cùng hắn trao đổi ánh mắt.
Thần hoàng tử vẻ mặt vẫn bi thống. Mà Đỗ Duy ánh mắt lại hàm chứa vui vẻ…
Diễn thật không sai. Điện hạ của ta.
Lời tác giả: Đây là một chương dài… Ta không tách ra vì nội dung dính liền. Tách ra sẽ phá hư tiết tấu.
Hôm nay cũng xong. Tổng cộng hơn 14,000 từ!
Lời dịch giả: hik, dài quá…
Lời biên tập: Khốn nạn - Chương dài nhất từ đầu đến giờ, bằng 5 chương chuẩn.
Lời độc giả: Hay
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK