Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ba thủ lĩnh của thú nhân tộc, Lang tộc Damines dẫn theo tộc nhân ngày ngày huấn luyện lang kỵ, còn hổ tộc Đồng Hổ thì trước đó vài ngày đến hậu phương điều quân tư và lương thực không ngừng chuyển tới.

Phụ trách đại doanh của tội dân bây giờ là thủ lĩnh còn lại, Tê Ngưu Vương Rock.

Vốn Rock hôm nay đang muốn tìm Ải Nhân tộc (người lùn) thương lượng chuyện phát thêm vũ khí và áo giáp, việc khai thác quặng kim loại ở Thần Sơn cũng khiến cho các chiến sĩ đầu trâu trong tộc rất mệt mỏi, khai thác bất kể ngày đêm, thậm chí đã có không ít người quá mệt mà qua đời. Ngoài ra đám gia hỏa Lang tộc được thiên vị đã đoạt mất nhóm chiến đao tốt nhất vừa ra lò, còn nảy sinh một hồi xung đột với tộc nhân của hắn.

Mặc dù tên Tinh Linh vương kia đã có lệnh, tất cả vũ khí và trang bị tốt nhất đều phải ưu tiên cung cấp cho kỵ binh Lang tộc nhưng Rock sau khi tận mắt thấy một lượng lớn trường đao chất lượng tốt trong lòng cũng có phần dao động, đang muốn nghĩ cách làm sao nuốt được một phần, hôm nay đang định phái người tới tìm Damines đàm phán - dù sao thì Tinh Linh Vương Lạc Tuyết từ sau khi trở về từ thế giới loài người liền một mực né tránh không gặp người khác.

Còn Damines mặc dù tính tình kiêu ngạo nhưng dù sao cũng là thú nhân tộc, thương lượng một chút có lẽ vẫn có biện pháp.

Rock đang mặc áo giáp dẫn người ra khỏi đại doanh, từ rất xa đã nghe thấy một hồi tù và dồn dập truyền tới từ phía nam thần sơn!

- Ai thổi tù và thế?
Rock rống lên một tiếng.

Tù và là tín hiệu triệu tập khẩn cấp của tộc, chỉ có các chiến sĩ tuần tra ở biên giới gặp phải chuyện khẩn cấp mới có thể thổi lên tiếng kèn cầu viện như vậy.

Rock đang tức giận hỏi bỗng thấy vài chiến sĩ đầu trâu vừa chạy điên cuồng tới trước mặt hắn vừa thở ra từng cụm hơi trắng:
- Đại vương! Có loài người! Loài người đã tới!

- Loài người sao?
Rock trợn tròn đôi mắt - Sao có thể như vậy được? Quân đội loài người đã biết chúng ta ở đây sao? Cho dù bọn họ biết cũng làm sao qua được băng nguyên ma pháp trận?

- Có bao nhiêu người?
Rock lập tức lấy vũ khí mới của mình từ tay người hầu, một thanh cự đao cao cỡ một người vừa được rèn xong.

- Một. Chỉ có một!

Rock:
- …

***

Bạch Hà Sầu đứng trong vũng máu, bộ quần áo trắng như tuyết của hắn không nhiễm một hạt bụi, xung quanh thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.

Mấy trăm chiến sĩ tuần tra ngưu tộc đã sớm bị hắn giết sạch.

Xa xa có không ít chiến sĩ thú nhân tộc đang tiến lại, song những chiến sĩ thú nhân tộc này nhìn một nhân loại đứng giữa đống thi thể, mặc dù chỉ lạnh lùng đứng đó, không động thủ cũng không bước tới nhưng ai nhìn vào cũng cảm thấy một cỗ sát khí lạnh lẽo phả thẳng tới mặt, khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Ngẫu nhiên có vài kẻ nhìn về phía Bạch Hà Sầu lại bị ánh mắt của hắn quét lại, lập tức những kẻ đó ôm mắt đau đớn rống lên!

Quỷ quái! Một tên thật quỷ quái!

Có thể thấy những thú nhân tộc này cũng không phải một đám ô hợp, ít nhất sau khi để lại vài trăm thi thể bọn chúng cũng không tiếp tục lỗ mãng lao lên nữa mà càng ngày càng tụ tập nhiều chiến sĩ hơn, đứng cách xa hơn trăm mét, vây Bạch Hà Sầu vào giữa. Một số chiến sĩ thú nhân cấp bậc cao ước thúc thủ hạ, không cho vọng động.

Vì tội dân phụ trách khu vực này nên hiện giờ chiến sĩ xung quanh đều là của ngưu tộc, tay cầm đại đao, đứng xa xa rống lên nhưng không ai dám lên trước.

- Mau tránh ra! Đại Vương tới!

- Nhường đường cho Đại Vương!

Sau khi ồn ào một lúc, đội ngũ chiến sĩ tách ra từ phía sau, thân hình cao lớn của Rock từ phía sau tiến tới, bên cạnh hắn là hơn mười tê ngưu chiến sĩ mặc áo giáp sắt, khi đi trên mặt đất mỗi bước chân đều vang lên tiếng đinh đang của áo giáp và tiếng tiếng bang bang của bước chân chấn động cả mặt đất.

- Là hắn sao?
Rock nhìn nhân loại đứng giữa đống thi thể kia, không khỏi nổi giận:
- Chẳng qua là một nhân loại mà thôi! Hừ, có thể một mình vượt qua băng nguyên, hẳn là cường giả trong nhân loại!

Thiên tính của thú nhân tộc vô cùng hiếu chiến và nóng nảy, Rock lập tức quát lớn:
- Tới giết hắn!

Lệnh vừa ra, mười mấy tê ngưu chiến sĩ lập tức gầm lên lao tới.

- Đại vương… nhân loại kia có điểm kỳ quái!

- Hừ. Một nhân loại mà thôi!
Rock trừng đôi mắt trâu lạnh lùng nhìn Bạch Hà Sầu.

Hắn rất tin tưởng những tê ngưu chiến sĩ bên cạnh mình. Tê ngưu chiến sĩ so với chiến sĩ ngưu tộc bình thường mạnh mẽ hơn nhiều, những tê ngưu chiến sĩ xung quanh mình mỗi người đều có thực lực trên trung giai, cho dù so sánh với Hổ vệ - thân vệ đội của Hổ Vương Đồng Hổ, cũng không yếu hơn bao nhiêu.

Bạch Hà Sầu đứng đó, ánh mắt lạnh lùng đánh giá những thú nhân từ xa, cũng lộ ra vài phần tò mò và hứng thú. Rốt cuộc thấy mười mấy tê ngưu chiến sĩ lao tới, Bạch Hà Sầu hừ khẽ một tiếng, đột nhiên thân thể bay lên vài phân nhẹ nhàng ngồi… trong không khí!

Nhân loại này có thể ngồi trên không khí, Rock cũng không kinh ngạc:
- Hừ, chẳng lẽ là một ma pháp sư? Ma pháp sư sợ nhất cận chiến, chỉ cần tới gần hắn là không việc gì rồi!

Chỉ thấy Bạch Hà Sầu đột nhiên giơ tay phải lên, nhẹ nhàng quơ về phía thi thể khắp nơi xung quanh, lại như một trảo nhẹ nhàng…

Lập tức khắp nơi ánh lên hồng quang, xoẹt xoẹt vài tiếng, dưới từng tia sáng hồng, thi thể những chiến sĩ ngưu tộc vốn đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên lung lay đứng dậy, mặc dù không tên nào còn đầu song vẫn nắm những thanh trường đao rơi trên mặt đất lên…

Cảnh tượng càng quỷ dị xuất hiện sau đó: những thi thể không đầu này rung rung thân thể chính mình, áo giáp của bọn họ, còn có từng khối máu thịt nhanh chóng tách ra, biến thành một bộ xương lạnh lẽo!

Chỉ thấy vài trăm bộ xương khô lung lay ở đó, sống lại giữa ánh sáng đỏ, quơ thanh trường đao, lập tức tiến về phía mười mấy chiến sĩ tê ngưu.

Động tác cứng nhắc nhưng tốc độ hoàn toàn không chậm!

Tê ngưu thiết vệ bên người Rock cũng rất mạnh, mặc dù thấy mấy trăm đồng tộc biến thành khô lâu binh cũng có phần kinh ngạc song lại không hề lui bước, ngược lại lại gào lên, lao tới. Hơn mười thanh trường đao lớn chém xuống lập tức khiến đám khô lâu trước mặt nát bấy!

Tiếp đó mười mấy tê ngưu chiến sĩ đụng độ với hơn trăm khô lâu binh. Đám tê ngưu chiến sĩ thực lực và vũ kỹ đều cao hơn vài bậc so với ngưu tộc chiến sĩ bình thường! Binh binh bang bang, chỉ trong chốc lát hơn trăm khô lâu binh không đầu đã bị chém ngã. Song những khô lâu binh này không biết do Bạch Hà Sầu dùng vu thuật gì làm ra, ngay cả khi gục ngã, chỉ cần còn dài một tấc, cho dù là một bàn tay cụt cũng có thể cầm trường đao trên mặt đất lên, lao tới chém đám tê ngưu chiến sĩ.

Lần này, mặc dù tê ngưu chiến sĩ mạnh mẽ nhưng cũng mệt mỏi không ít. Mắt thấy vài trăm khô lâu binh biến thành một đống xương hỏng nhưng cũng có vài tê ngưu chiến sĩ ngã xuống, lập tức bị một đống xương gãy áp chế ở dưới.

Đám thú nhân tộc phía xa thấy vậy trong lòng tê dại, vậy mà nhân loại nhàn nhã ngồi kia sắc mặt vẫn có vẻ bát mãn.

- Hừ, độ cứng của xương cốt mấy tên ngưu tộc này quá kém.
Bạch Hà Sầu nhỏ giọng nói một câu, sau đó ngón tay y nhẹ nhàng điểm một cái…

Trong không khí, từng đạo hồng tuyến mở rộng ra, đám tê ngưu chiến sĩ đang lao tới trước mặt hắn thấy hồng tuyết đã tới trước mắt vội giơ trường đao lên chắn. Song ngay cả trường đao cũng bị cắt đứt không một tiếng động, hồng tuyến xẹt qua thân thể của bọn họ, có người bị chặt đầu, có kẻ đứt tay.

Chỉ một lát sau, những tê ngưu chiến sĩ đang sống sờ sờ đã chỉ còn lại đống thịt vụn!

Bạch Hà Sầu khẽ gật đầu, ngón tay móc hai cái, thi thể tê ngưu chiến sĩ lại như vừa rồi, trong ánh sáng đỏ, rung rung trên mặt đất, máu thịt rơi xuống, lại trở thành một tên khô lâu binh không hoàn chỉnh.

Bạch Hà Sầu chăm chú nhìn xương cốt của đám tê ngưu chiến sĩ này, trong ánh sáng trắng lạnh lẽo mơ hồ lộ ra chút màu sắc của sắt thép, lúc này mới vừa lòng gật đầu:
- Không tồi không tồi, vậy còn tạm được. Đáng tiếc là không kiếm được xương của hổ tộc.

Mắt thấy mười mấy tê ngưu chiến sĩ tinh nhệ bị đối phương dễ dàng giết sạch, Rock cũng chỉ hừ một tiếng, nghiêng đầu nói với một đầu mục bên cạnh vài câu.

Sau đó, hắn giơ cao tay lên:
- Chuẩn bị!

Xôn xao!

Đội ngũ chiến sĩ ngưu tộc đứng trước lập tức tách sang hai bên, trong đông đảo đội ngũ, một đội chiến sĩ ngưu tộc tay cầm cung lớn tiến tới.

Cung tiễn thủ?

Vẻ tò mò trong mắt Bạch Hà Sầu càng đậm. Ngưu tộc cũng có cung tiễn thủ sao? Theo truyền thuyết, thú nhân tộc đại bộ phận đều là chiến sĩ cận chiến, cung tiễn thủ hẳn phải do tinh linh tộc đảm nhiệm chứ.

Xem ra thời gian vạn năm cũng khiến những tội dân này tiến hóa.

Đội ngũ cung tiễn thủ này hiển nhiên nhỏ yếu hơn một chút so với chiến sĩ ngưu tộc bình thường song dường như là bị dị dạng, đôi tay của họ so với chiến sĩ ngưu tộc bình thường lại thô to hơn vài phần.

Một tiếng tù và vang lên, rất nhanh chóng, hơn một ngàn cung tiễn thủ tiến tới xếp thành hàng, lấy ra trường cung, giương cung lắp tên. Mũi tên màu đen như tỏa sáng màu kim loại, không ngờ đều là tên bằng sắt.

Mũi tên sắt như vậy so với tên bình thường nặng hơn vài phần, yêu cầu về lực lượng đối với cung tiễn thủ cũng cao hơn vài bậc, cũng chỉ có chiến sĩ ngưu tộc mới có thể bắn loại tên nặng như vậy!

- Ông!
Hơn một ngàn tiếng chấn động từ dây cung vang lên, theo đó, ngàn mũi tên sắt dày đặc phóng tới, như một màn mây đen che trời!

Đôi mắt Bạch Hà Sầu như sáng lên, hắn nở nụ cười.

Ồ, là vậy sao. Ngưu tộc quả nhiên không có thiên phú làm cung tiễn thủ, vô luận là độ chính xác hay nhãn lực đều quá kém. Bất quá ngưu tộc có khí lực, lại dùng loại tên sắt nặng để bắn chùm, vậy không cần băn khoăn về độ chính xác, dù sao cứ bắn một lượng lớn ra, tầm bắn rất xa, cũng có lực sát thương rất lớn.

Thấy phiến mây đen dang trùm xuống, Bạch Hà Sầu vẫn ngồi yên tại chỗ, mặc cho ngàn mũi tên nhọn bắn tới, chỉ trong vài lần hô hấp…

Đột nhiên, dường như cả thời không đều ngưng đọng lại, cả cơn mưa tên ngừng lại trên không trung trước mặt Bạch Hà Sầu, sau đó toàn bộ rơi ào ào xuống đất. Trên mặt đất đầy những mũi tên, Bạch Hà Sầu lắc đầu:
- Ngươi hẳn cũng biết, những binh lính bình thường như vậy nào có tác dụng gì?

Thanh âm này lạnh lùng bình tĩnh nhưng lại trực tiếp vang lên trong đầu Rock!

Rock lập tức kinh hãi, nó cầm cự đao chỉ vào Bạch Hà Sầu đứng phía xa:
- Nhân loại! Nói ra tên của ngươi! Ngươi tới đây làm gì?

Bạch Hà Sầu nhìn đám tê ngưu chiến sĩ vóc người cao nhất ở phía trước, không trả lời đối phương mà lại đột nhiên cười lớn:
- Ồ, Thánh giai… Rất tốt, ngươi tới đây đi, ta rất hiếu kỳ, lực lượng thánh giai của thú nhân tộc có chỗ nào đặc biệt đây.

Câu nói này không khác gì khiêu chiến.

Rock rít lên một tiếng, hắn là vua của ngưu tộc, là một trong ba thủ lĩnh nổi danh của thú nhân tộc, danh tiếng vũ dũng của hắn thú nhân tộc ai ai cũng biết, sao có thể lùi bước đây!

Hắn hét lớn một tiếng, lập tức lao về phía trước!

Thân hình khổng lồ vừa tiến tới, trường đao đã quơ lên, chém thẳng về phía Bạch Hà Sầu!

Khoảng cách giữa hai người vẫn còn cách xa trăm mét, nhưng một đao kia mang theo khí thế cuồng bạo chỉ trong nháy mắt đã ập tới trước mặt Bạch Hà Sầu! Một ngọn lửa vàng kim cháy lên trên lưỡi đao, chém thẳng vào mặt đất trước mặt Bạch Hà Sầu!

Bạch Hà Sầu gật đầu, dường như rất hài lòng, vươn hai ngón tay ra, nhẹ nhàng búng về phía ngọn lửa vàng kim vừa chém xuống.

Phịch một tiếng, ngọn lửa biến mất!

Rock đứng ở phía xa lại như bị một đòn nghiêm trọng, thân thể khổng lồ của hắn bay về phía sau vài bước rồi mới đứng vững được.

Ma pháp? Ma pháp loài người mạnh như vậy sao?

Máu nóng của thú nhân tộc bốc lên, hắn đột nhiên gạt bỏ áo giáp trên người, rống to ba tiếng, thân thể vốn cứng như đá đột nhiên bành trướng lên.

Toàn thân hồng quang lấp lánh, ngay cả đôi mắt cũng biến thành màu đỏ! Vóc người khôi ngô lại tiếp tục bành trướng, cuối cùng biến thành một người khổng lồ cỡ nhỏ!

Thân hình tê ngưu tộc to lớn như người khổng lồ, tay cầm thanh đại đao to lớn cắm mạnh xuống mặt đất, sau đó theo đại đao mà tung lên, ầm một tiếng, một khối nham thạnh lớn như ngọn núi nhỏ trực tiếp bị xới lên, ném về phía Bạch Hà Sầu.

- Ồ, cuồng hóa của thú nhân tộc sao? Không tồi, lực lượng quả thực tăng gần gấp đôi.
Bạch Hà Sầu không lạnh không nhạt gật đầu.

Hắn mỉm cười, ngón tay lại nhẹ nhàng điểm về phía trước một cái.

Xoẹt một tiếng, tảng nham thạch lớn đang lao tới lập tức chia làm hai nửa, lướt sát qua thân thể Bạch Hà Sầu song ngay cả một chéo áo của Vu Vương cũng không chạm vào.

Mà Tê Ngưu Vương cũng đã chạy từng bước dài tới, thân hình hắn giờ cao tới gần bốn thước, chỉ vài chục bước đã tới trước mặt Bạch Hà Sầu, đại đao trong tay vung lên, chém mạnh xuống, trên lưỡi đao ánh lên ngọn lửa vàng kim tượng trưng cho lực lượng thánh giai hùng mạnh.

So sánh với thân hình khổng lồ của Rock, Bạch Hà Sầu ngồi trong không khí lại vô cùng nhỏ bé. Thanh trường đao lớn đang chém xuống, đột nhiên một tiếng “ông” lớn vang lên!

Khi lưỡi đao bổ tới đỉnh đầu Bạch Hà Sầu, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, hai ngón tay không biết từ lúc nào đã kẹp chặt lấy lưỡi đao!

Rock cảm thấy mình như chém vào vách sắt, lực lượng phản chấn mạnh mẽ khiến hai bàn tay lớn của y cũng thấy đau. Hắn rít lên một tiếng khiến cả mặt đất rung động, âm thanh vang vọng thấu trời, song lần ra sức này vẫn bị hai ngón tay của đối phương kẹp chặt lại!
Sau đó, động tác của Bạch Hà Sầu lại như ma quỷ…

Rock nhìn rõ từng động tác của tên loài người này: hắn buông tay, cong ngón tay, sau đó nhẹ nhàng búng lên lưỡi đao.

Mỗi động tác nhìn như vô cùng thong thả song bản thân dường như còn chậm hơn hắn nhiều!

- Ông!
Trường đao to lớn lại đột nhiên vặn vẹo, cả thanh đao như nổi lên gợn sóng, sau đó cơn sóng truyền tiếp xuống cán đao, lại theo cán đao truyền tới tay Rock, khiến cho cả cánh tay lẫn cơ thể hắn nếu vặn vẹo như gợn sóng!

- Ba ba ba ba...
Những tiếng nổ không ngừng vang lên, bắt đầu từ cánh tay rồi tới thân thể Rock, vô số nơi máu thịt đột nhiên nổ mạnh, tạo thành từng đóa huyết hoa.

Rock rốt cuộc đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể ầm ầm lui lại, thất tha thất thểu đi được vài bước, ngay cả mặt đất lạnh lẽo rắn chắc dưới bước chân hắn cũng nát bấy ra.

Thân hình khổng lồ sau khi chảy ra rất nhiều máu lại như một quả bóng khí chợt rút nhỏ lại, biến thành hình dạng trước khi cuồng hóa.

- Ồ, hóa ra cuồng hóa của thú nhân tộc là một loại tương tư với vu huyết chú sao, là dựa vào máu tươi à?
Bạch Hà SẦu lại gật đầu lần nữa.

Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng đứng dậy, bước chân đạp lên không khí. Nhìn vị Tê Ngưu Vương lúc này đã thật yếu nhược, vị Vu vương lạnh lùng này đột nhiên gật đầu với hắn:
- Cám ơn ngươi, hôm nay ngươi đã giải đáp giúp ta rất nhiều vấn đề mà trước giờ chưa nghĩ ra. Xem ra muốn nghiên cứu thứ gì đó thì phải thấy thực tế mới có thể có đáp án!

Hắn nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất, sau đó chậm rãi nói:
- Hôm nay đã thu hoạch được không ít rồi, ta phải về ngẫm nghĩ lại đã… Ồ, ngươi rất khá, rất không tồi, ngài mai ta sẽ trở lại.

Nói xong, không ngờ hắn không nhìn Tê Ngưu Vương trên mặt đất nữa, thong dong xoay người đi về phía băng nguyên…

- Mau! Mau cứu đại vương!
Chiến sĩ ngưu tộc phía xa nhanh chóng ra lệnh, trước phái một nhóm lớn ngưu tộc chiến sĩ lao tới, song Bạch Hà Sầu xoay người liếc mắt nhìn bọn chúng rồi giơ tay lên nhẹ nhàng quơ một cái.

- Ầm!!!
Trong phạm vi vài trăm chiến sĩ ngưu tộc vừa bị hắn giết, mặt đất đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ! Lần này ánh sáng đỏ không bình thản và quỷ mị như trước mà trở nên vô cùng điên cuồng!

Trong tiếng gầm, những chiến sĩ ngưu tộc chạy khỏi phạm vi ánh sáng đỏ đó lập tức nổ mạnh biến thành một đống máu thịt.

Mà nhìn lại, Bạch Hà Sầu lại thản nhiên xoay người đi vào trong băng nguyên, thân thể vặn vẹo giữa không khí một cái rồi lập tức biến mất!

- Ta hiểu được rồi… sẽ quay lại tìm ngươi.

Rock nằm trên mặt đất, thân thể đầy vết máu nghe rõ ràng những lời cuối cùng này!

Hắn…. Hắn rốt cuộc là ai!

Nghĩ tới đây, Rock đột nhiên nhớ ra tên Tinh Linh vương Ngạo Tuyết kiêu ngạo đáng ghét kia, sau khi trở về từ thế giới loài người đã từng nói một câu: “Trong thế giới loài người có cường giả, thậm chí thực lực vượt qua chúng ta!”

Lại nhớ tới người có yêu cầu gần như hà khắc đối với dung mạo bản thân như Lạc Tuyết lại cố ý để lại một vết thương trên dung nhan mỹ lệ của mình…

- Mau! Mau phái người tìm Tinh Linh vương!
Rock gắng gượng đứng lên… bên người hắn khắp nơi đều là thi thể, còn có những chiến sĩ vừa nổ mạnh mà chết đi trong ánh sáng đỏ chỉ để lại một mảng xương cháy!

Tiếng động lan tới tận Thần Sơn, ngay cả tinh linh tộc vốn đóng quân rất xa cũng nghe rõ.

Ngoài cung điện màu bích lục, rất nhiều trưởng lão và thủ lĩnh tinh linh tộc yên lặng chờ đợi.

Đã nhiều ngày trôi qua rồi song Tinh Linh vương vĩ đại vẫn đóng cửa trong thần điện, không gặp bất cứ ai. Mặc dù không ai biết vị vua của họ rốt cuộc đang làm gì song tinh linh tộc sùng bái vô điều kiện đối với trí tuệ và thực lực của Lạc Tuyết.

Cho nên, vua của họ đã làm vậy tất nhiên có lý do.

Ngày ngày, tinh linh tộc sẽ đứng ngoài cung điện chờ đợi…

Khi tiếng nổ từ phía Thần Sơn truyền tới, đông đảo tinh linh bị chấn động đó thu hút sự chú ý, khi bọn họ còn đang quay đầu lại nhìn, cánh cửa cung điện xanh biếc vốn đang đóng nhiều ngày lại không một tiếng động mở ra!

Lạc Tuyết sắc mặt tái nhợt như tuyết, yên lặng xuất hiện ở cửa cung điện. Hắn nhìn qua còn trắng bệch hơn so với lúc trước, trắng tới mức khiến người ta cảm thấy như đang bệnh tật. Song trong đôi mắt sáng rực rỡ như ánh mặt trời lại phảng phất mang theo một thứ gì khác.

Lạc Tuyết đứng ở cửa, cũng lẳng lặng nhìn về phía xa, sau đó đột nhiên thở dài:
- Ồ… là hắn tới.

Nghe thấy thanh âm của Tinh Linh vương, những trưởng lão phía dưới mới đột nhiên phản ứng lại. Mắt thấy Tinh Linh vương ra khỏi cung điện, cả đám nhao nhao tiến tới, cúi lạy trên mặt đất.

Lạc Tuyết cười nhẹ một tiếng nhìn thần dân phía dưới, tiếng thở dài của hắn phảng phất như mang theo hơi ấm trấn an khiến người nghe được buông lỏng tâm thần vài phần.

- Được rồi, ta chỉ gặp chút chuyện thôi. Giờ đã hiểu rõ rồi.
Lạc Tuyết chậm rãi đi xuống bậc thang, nhẹ nhàng đi qua những thần dân của mình, phàm là người được hắn đi qua đều cảm thấy bàn tay Tinh Linh vương vuốt nhẹ qua bả vai hay trán, phảng phất như chìm trong ánh mặt trời ấm áp!

Lúc này, một trưởng lão đột nhiên nhìn thấy trong cung điện, trên thần đài, sợi chỉ bạc vốn chưa bao giờ rời khỏi vị vua của họ lúc này lại nằm yên trên thần đài. Trưởng lão trung tâm này lập tức ngẩng đầu lên chỉ về phía cung điện, cung kính nhắc nhở:
- Vương! Thần khí của ngài…”

Lạc Tuyết xoay người nhìn thoáng qua cung điện phía sau, khóe miệng hắn đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, giơ tay lên khẽ phất tay áo một cái, cánh cửa cung điện phía xa không một tiếng động khép lại.

- Ta đã không cần nó nữa rồi.
Lạc Tuyết nhìn Thần Sơn ở phía xa, nhẹ nhàng nói.

***

Đế đô!

Buổi tối!

Trong màn đêm, phủ công tước hoa Tulip cũng nằm trong bóng tối… Song những hộ vệ giữ cửa mặc trang phụ gia tộc hoa Tulip vẫn đứng thẳng tắp.

Công tước đại nhân ngay trên lôi đài đánh chết đại kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn khiến cho gia tộc hoa Tulip trở thành tiêu điểm trong mắt dân chúng đế đô! Những hộ vệ trong gia tộc mặc dù ngoài miệng không nói song trong lòng vô cùng tự hào!

Nhìn xem! Đó là công tước đại nhân của chúng ta! Đại nhân của chúng ta, anh hùng vô địch, trên đại lục ai có thể so sánh đây! Hừ, Thần Thánh kỵ sĩ đoàn sao, đại kỵ sĩ trưởng sao, trước mặt đại nhân của chúng ta cũng chỉ là một chuyện vặt thôi! Chỉ nhấc tay một cái là lấy được tính mạng của hắn!

Còn cừu hận của thần điện… Kệ xác chúng! Những hộ vệ này đều là những kẻ trung thành, không hề hai lòng đối với gia tộc hoa Tulip. Trong mắt bọn họ, công tước đại nhân chính là trời! Cần quái gì quan tâm tới thần điện hay không thần điện!

Vì chuyện lớn này, mấy ngày nay phủ công tước gần như toàn bộ đều giới nghiêm. Mệnh lệnh do Đỗ Duy truyền xuống, không gặp bất cứ khách khứa gì.

Để tránh một số phiền toái không cần thiết xuất hiện, hộ vệ của gia tộc hoa Tulip đều nghiêm khắc thực hiện chức trách bản thân.

Đỗ Duy đang làm gì?

Trong bóng đêm, Đỗ Duy ngồi trên nóc nhà.

Tòa nhà nhỏ bên dưới là nơi hắn sống từ nhỏ. Hắn lớn lên từ đây, đọc sách ở đây, ở nơi này đọc qua vô số điển tịch văn hiến của đế quốc, cũng ở chỗ này hắn trải qua cuộc sống “ngu ngốc” mười mấy năm.

Chiều nay, Đỗ Duy ngồi trong phòng, đột nhiên có một dự cảm mơ hồ kỳ quái, tựa hồ như có chuyện gì đó sắp xảy ra, trong lòng hắn không kìm được bèn nhảy lên nóc nhà, ngồi trên mái hiên hưởng làn gió đêm nhìn ánh trăng sao.

Đột nhiên!

Trong lòng Đỗ Duy máy động, mơ hồ cảm ứng được cái gì đó. Hắn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời phương bắc.

Lúc này, giữa bầu trời đêm u tối, đột nhiên một đạo kim quang xuất hiện, sau đó, một con hạc giấy màu trắng từ chỗ ánh kim kia hạ xuống.

Đỗ Duy bắt lấy con hạc giấy, nhìn thoáng qua, lòng không khỏi tò mò.

Con hạc giấy trong tay hắn được gấp bằng giấy viết thư, bên trên còn có chữ viết mờ mờ ảo ảo.

Mở con hạc ra, Đỗ Duy trợn tròn hai mắt, khuôn mặt vốn bình tĩnh đột nhiên biến sắc!

“Trong tội dân, thú nhân tịnh không phải chỉ có binh chủng cận chiến, đã có cung thủ mạnh mẽ xuất hiện, dùng trọng tiễn bằng sắt, mặc dù chính xác không đủ nhưng nếu bắn diện rộng uy lực không nhỏ. Suy từ một ra ba có thể thấy vạn năm qua, binh chủng của tội dân đã khác hẳn năm đó. Chỉ sợ ngoại trừ cung thủ ra còn có những thứ khác. Cẩn thận, nếu khinh địch tất sẽ gặp họa.”

“Trong chiến sĩ thú nhân có thuật cuồng hóa có thể tăng gấp đôi chiến lực, pháp thuật này dựa vào máu để phát ra, nếu phá cơ thể khiến máu chảy ra lập tức sẽ giải trừ. Khi lâm trận phải cẩn thận một chút.”

“Vũ khí được trang bị khá tinh xảo, đã khai thác phân nửa mỏ sắt ở Thần Sơn, đủ để trang bị cho trăm vạn quân đội. Tài nghệ chế tạo của ải nhân tộc quả nhiên bất phàm.”

Những chữ trên bức thư toàn bộ đều là tình báo về thú nhân tộc, sao không khiến Đỗ Duy kinh hãi được!

Mà dòng cuối cùng trên phong thư khiến sắc mặt Đỗ Duy càng thêm cổ quái!

Dòng chữ cuối cùng là:

“… Bằng hữu của ta không nhiều lắm, ngươi cũng tính là một, nếu ngươi chết ta cũng không vui.

Bạch Hà Sầu viết!”

Đỗ Duy đọc xong, há hốc miệng trợn mắt nhìn về phương bắc…

Lão Bạch… đi tới Thần Sơn ở phía bắc?

Hắn, không ngờ lại thực sự phá được lời nguyền, xuống Tuyết Sơn rồi!

Hắn muốn làm gì? Dùng lực lượng của bản thân ngăn cản trăm vạn quân đội của tội dân sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK