Tin tức Đỗ Duy đi “tặng quà mừng” quân Tây Bắc được cố ý tung ra quả nhiên lan truyền gây xôn xao, không biết là thật giả điên cuồng ra sao nhưng đúng là lần này quân Tây Bắc đã lập được công lao rất lớn.
Mặc dù trong lòng các tướng sĩ gia tộc Hoa Tulip phản đối nhưng dù sao Đỗ Duy ngày càng quyền cao uy lớn, hơn nữa lại được mọi người vô cùng sùng kính trong lòng nên họ đều cố nhẫn nhịn.
Đỗ Duy dành thời gian hai ngày chuẩn bị một phần đại lễ rất hậu. Hắn sai Alfa cho thợ thủ công chuẩn bị lá cờ thưởng lớn kia vô cùng khí thế. Đỗ Duy còn cho người làm một cây cột cờ rất dài, cao tới hơn bảy tám thước, cột trên một cỗ xe bốn ngựa kéo.
Số người tuỳ tùng không cần nhiều lắm, chỉ dẫn theo đội cận vệ khoảng hai trăm người đi về hướng quân Tây Bắc.
Trong đám thủ hạ có người lo lắng rằng đội cận vệ hai trăm người như vậy có phải là ít quá không. Nhưng Đỗ Duy cười nói:
-Dù gì thì cũng là chui vào hang ổ của người ta, trong sào huyệt của họ bố trí tới mười mấy vạn người ngựa, nếu ta tính dẫn theo hai nghìn người thì có thật sự đủ sao? Nếu đối phương thật sự muốn giết ta thì dù cho ta mang theo hai vạn người đến cũng vậy thôi.
Cứ thế rùm beng một đường mà tiến về phía đông tỉnh Norin, trên đường mặc kệ ngày sáng đêm tối, Đỗ Duy đều sai người treo lá cờ thưởng kia lên cột cờ, đi nghênh ngang qua thôn, qua trấn, qua thành.
Nhất là khi tiến vào tỉnh Norin. Tổng đốc Bohan mặc dù không ra mặt, tuy vậy cũng đã ra lệnh cho quân thủ bị phái kỵ binh đi theo bảo vệ Đỗ Duy.
Sau khi đại chiến thành Gilear chấm dứt, phụ tá Phillip của Đỗ Duy đã tới thành Gilear, hơn nữa còn mang theo một phong thư của tổng đốc Bohan. Chỉ có điều lúc ấy Đỗ Duy vắng mặt tại thủ phủ nên không nhận được nhận được lá thư này. Tổng đốc Bohan trước đó đã hạ lệnh cho quân đội tiến vào phối hợp trong lãnh địa của Đỗ Duy.
Phong thư này không có nội dung gì khác. Bohan là một người thông minh, hắn biết Đỗ Duy cũng là người thông minh. Người thông minh nói chuyện với người thông minh thì không cần quanh co dài dòng. Nội dung thư vẻn vẹn một câu:
-Việc nước làm trọng!
Bohan tin rằng mình không cần giải thích gì nhiều, Đỗ Duy khi đọc câu này đương nhiên sẽ hiểu rõ dụng tâm của mình khi phái binh sang.
Ngày đó khi Đỗ Duy nhận được phong thư này, trong lòng không khỏi khâm phục.
-Thưa ngài, đi qua thị trấn nhỏ phía trước kia là tới phạm vi thế lực của quân Tây Bắc rồi.
Phillip ngồi cạnh Đỗ Duy, nhìn ra ngoài cửa xe, mỉm cười nói:
-Nói gì thì nói, ta cũng đã hoàn toàn cảm thấy được sự bất đắc dĩ của tổng đốc Bohan, mặc dù hắn đường đường là tổng đốc nhưng lại phải cố công khống chế một nửa địa bàn của tỉnh mà hắn cai trị. Lại còn lúc nào cũng sống dưới uy thế áp xuống của đại quân Tây Bắc, cuộc sống như vậy thật là khó khăn.
-Ồ?
Đỗ Duy cười cười.
Phillip chỉ ra ngoài cửa sổ, thở dài nói:
-Thưa công tước, ngài xem bên ngoài đi …… Nói thật, tôi càng nghiên cứu địa hình, thế cục Tây Bắc thì càng vỡ ra là đối với vị tổng đốc Bohan này tôi có chút hâm mộ! Theo vị trí địa lý mà nói, tỉnh Norin tuyệt đối tốt hơn nhiều so với tỉnh Desa của chúng ta. Ít nhất hắn cũng không cần trực tiếp đối diện với sự uy hiếp của người thảo nguyên. Có chúng ta ngăn giùm cho phía trước cuộc sống bọn họ khá hơn hẳn. Về đất đai, tỉnh Norin cũng vượt xa tỉnh Desa cằn cỗi. Dân cư dường như cũng gấp đôi tỉnh Desa. Đương nhiên đất đai chỉ là đất đai, thuế nông nghiệp là cái gì, với tài lực của một công tước như ngài tất nhiên sẽ không có gì để lo âu, thu nhập tại lãnh thổ có ít thì ngài cũng không lo về thuế nông nghiệp. Chỉ có điều …… hạn chế lớn nhất của chúng ta trước mắt là vấn đề binh lực đó!
Phillip vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Đỗ Duy, thấy Đỗ Duy không bực tức gì về những gì mình vừa nói thì lúc này mới yên tâm nói tiếp:
-Thưa ngài. Binh lực trong tay chúng ta lúc này tính tới tính lui bất quá chỉ khoảng hai vạn người mà thôi. Tôi biết ngài có lẽ hơi bất mãn với chính sách luyện binh của tướng quân Ron Barton …… nhưng ngài cũng nên nhớ rằng toàn bộ lãnh địa của chúng ta có khá ít dân cư. Nếu muốn mở rộng kêu gọi nhập ngũ thì có thể trưng dụng được nhiều ít? Nếu tính chuyện kêu gọi mọi nhà mọi hộ đều phải đem con em trai tráng ra cống hiến…… việc như vậy nhất quyết là không có khả năng, cho dù thật sự có thể làm được…… thì thật ra tính toán xong cũng không thêm được bao nhiêu người! Dựa theo tính toán của ta và các anh em, chiếu theo số lượng dân cư của tỉnh Desa mà tính thì chúng ta nhiều nhất có thể huy động khoảng trên dưới năm vạn quân là đã đạt mức tối đa rồi! Tổng số dân cư của chúng ta cũng chỉ khoảng tám mươi vạn người mà thôi. Trừ đi phụ nữ, người già và trẻ em thì thanh niên trai tráng chẳng qua cũng chỉ khoảng ba mươi vạn thôi. Ba mươi vạn nam thanh niên đó chúng ta sáu người lấy một người thì tỉ lệ này cũng đã rất nặng nề rồi! Nếu lấy nhiều hơn nữa sẽ làm cho lòng người hoang mang lo sợ. Nếu thật sự muốn chuyển toàn dân thành binh lính, trừ phi tới lúc mấu chốt cửa nát nhà tan ra thì việc này tuyệt đối không thể làm được.
Chỉ có điều, tổng đốc Bohan lại khác với Đỗ Duy, hắn dù sao cũng chỉ là một quan lại địa phương, không giống Đỗ Duy là lĩnh chủ quý tộc. Cho nên hắn càng gặp khó khăn hơn!
Điểm khó khăn nhất là: Đối với quân thủ bị bộ hạ của tổng đốc Bohan, tiền lương và quân phí không thể do hắn tự phát được. Dựa theo điều lệ thời chiến của đế quốc, lương và chi phí của thủ bị quân địa phương tại Tây Bắc đều phải do quân Tây Bắc thống nhất phân phối!
Nói cách khác, tổng đốc Bohan nếu muốn dùng tiền nuôi quân thì phải đem tiền lương chuyển đến cho quân Tây Bắc, sau đó quân Tây Bắc sẽ phân phát lại! Làm như thế chẳng khác nào đưa cổ cho người ta treo!
Không nói đâu xa, chỉ riêng quân thủ thành tại thành tội ác Tai To cũng đều nghèo khổ không lối thoát, thì có thể hiểu được việc “thống nhất phân phối” của quân Tây Bắc này được thực hiện ra sao! Vấn đề của Bohan là trong kho của mình rõ ràng là có tiền nhưng lại không thể trực tiếp phát cho quân đội của chính mình. Phải đợi chuyển vào đại doanh của quân Tây Bắc, rồi lại chi ra lần nữa …… như vậy khi tiền lương chính thức chuyển đến cho quân đội của mình mà mười phần còn được hai ba phần thì coi như quân Tây Bắc đã ưu đãi rồi!
Về điểm trên, do Đỗ Duy là lĩnh chủ quý tộc nên quân đội thủ hạ được xem là tư quân của gia tộc thì ngược lại không thuộc phạm vi của pháp lệnh này, so với tổng đốc Bohan thì tự do hơn hẳn!
-Hai bên có thể hợp tác.
Phillip cười nói:
-Ngài có quyền thành lập quân đội tùy ý, không bị quân Tây Bắc hạn chế tiền lương trong khi tổng đốc Bohan lại có nhiều dân chúng! Nếu hai vị mà đồng ý hợp tác thì thật là một việc rất tốt."
Đỗ Duy bắt đầu hứng thú:
-Nói thử xem.
-Năm nay trong đợt nhập ngũ mùa thu, chúng ta có thể phái người đến thu xếp một hiệp định với tổng đốc Bohan. Chúng ta sẽ phái người trực tiếp vào trong tỉnh Norin tuyển quân! Dù sao thì luật pháp đế quốc cũng cho phép quá cảnh để tuyển quân, chỉ cần chính quyền địa phương đồng ý, tiếp đó lập hồ sơ báo cáo với ban chỉ huy quân phương đế đô là được. Về điểm này, với quan hệ của ngài tại đế đô, quân phương nhất định sẽ không làm khó chúng ta!
-Bohan có thể đồng ý cho chúng ta đến tuyển quân trên địa bàn của hắn hay sao?
-Đây mới là điểm mấu chốt.
Phillip cười rất giảo hoạt …… không thể không nói đến cả Đỗ Duy cũng không ngăn được cảm giác rằng người thanh niên tính tình tưởng vốn đơn giản này, thế mà đại khái là ở bên mình một thời gian thì ngay cả cái kiểu cười cũng đã có vài phần giống phong cách của mình …… giảo hoạt, âm hiểm!
-Chúng ta có thể trao đổi với hắn.
Phillip giải thích:
-Bohan cũng muốn tuyển quân nhiều hơn mà! Đáng tiếc là hắn không có biện pháp dùng tiền để nuôi quân nhưng chúng ta thì lại có thể! Ngài có thể đàm phán với hắn …… ví dụ chúng ta tuyển quân tại địa bàn của hắn, quân đội tuyển được thì nếu là hai tiểu đoàn thì mỗi bên được một. Nếu là hai sư đoàn thì vẫn vậy, mỗi bên được một! Chỉ có điều ……
Đỗ Duy vốn dĩ thông minh nên lập tức hiểu ngay ý tứ của Phillip, không đợi hắn nói hết liền cười cười tiếp lời:
-Chỉ có điều, trên danh nghĩa thì đăng ký tên gia tộc Hoa Tulip của ta! Phiên hiệu lấy theo số của tư quân gia tộc Hoa Tulip nhưng trên thực tế thì quân đội tuyển được một nửa là của tên Bohan, đúng không?
-Đúng.
Phillip lãnh đạm nói:
-Nếu Bohan không yên tâm vì dù sao đây cũng thuộc quân đội của hắn, thì để hắn tự mình bổ nhiệm sĩ quan và thủ lĩnh, chúng ta mặc kệ hắn. Ngoài ra còn có thể xây dựng một doanh trại lớn tại vùng ranh giới của chúng ta và tỉnh Norin rồi cho quân trú đóng tại đây. Ngoại trừ trên danh nghĩa đăng ký là tư quân của gia tộc Hoa Tulip…… mọi thứ khác hết thảy đều theo lệnh Bohan, hắn còn có gì để lo lắng chứ? Hiện tại hắn không biện pháp gì để tăng cường quân bị, vì hắn là chính quyền địa phương, muốn tăng cường quân bị thì lại bị hạn chế của quân Tây Bắc, chúng ta thì lại khác!
-Ý kiến hay!
Đỗ Duy không hề keo kiệt trong việc nói lời khen ngợi:
-Phillip, hiện tại ngươi càng ngày càng ra dáng quan viên trợ tá.
Phillip cười cười: "Thưa ngài, mặc dù chủ ý này không tệ nhưng còn phải được Bohan gật đầu mới xong. Theo ta nhìn nhận về tên tổng đốc Bohan này, thì hắn có lẽ còn có thể đưa ra một vài điều kiện nữa, tính tình hắn vốn dĩ có lợi là không thể bỏ qua mà, ha ha.
-Thì cứ cho hắn đi.
Đỗ Duy cười cười:
=-Nếu hắn muốn được lợi, đòi tiền chẳng hạn thì ta cho hắn một ít. Dù sao thì trong việc lần này, vì ta mà Bohan mất một đội cả nghìn kỵ binh, ta đã nợ hắn một phần nhân tình. Hơn nữa …… tiền thì sao, bây giờ ta cũng không thiếu tiền.
Phillip:
-Việc này không nên chậm trễ, thưa ngài, nhân dịp chúng ta lúc này đang ở Norin, ngài viết một phong thư, tôi liền tự mình đến thủ phủ Norin một chuyến xem sao.
Đỗ Duy ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
-Không tốt! Việc loại này cần nhất là không được lưu lại thư từ giấy tờ gì hết, vạn nhất trong tương lai có chuyện thì đó luôn là chổ sơ hở cho người ta nắm thóp. Chờ ta gặp quân Tây Bắc về, khi đến nhà ta sẽ tự mình đi gặp mặt Bohan.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK