Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngữ khí của Đỗ Duy cũng không quá cung kính. Tinh Linh thần tựa hồ cũng không để ý, mà lúc Đỗ Duy nói xong, lại hướng về phía Xích Thủy Đoạn.
Đi tới trước Xích Thủy Đoạn, nét mặt Đỗ Duy bỗng lộ ra ý cười thật lòng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Xích Thủy Đoạn, thở dài một cái, lúc này mới lo lắng nói:” Lão Đoạn, ta cảm giác được, ngươi đại khái là liều mạng xông vào phạm vi của tinh linh, tựa hồ mỗi lần gặp phải tinh linh, ngươi đều rất thê thảm”.
Dừng một chút, hắn nhìn Xích Thủy Đoạn, ánh mắt có chút tức giận. Tiến lên một bước, nói: “Kỳ thật, thực lực của ngươi hiện tại đã có thể coi là Thiên hạ đệ nhất rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi toàn gặp phải tinh linh. Trong thiên hạ, lợi hại nhất chính là tinh linh”.
Hắn chậm rãi đỡ Xích Thủy Đọan đứng lên, cười nói: “Ngươi cũng đừng tức giận. Bại dưới tay nó, ngươi cũng không nên căm tức, thật ra ta cảm giác được, ngươi có thể cùng nó so chiêu mà không chết, đã rất đáng để kiêu ngạo rồi. Ngươi biết nó là ai không? Nó không phải là người bình thường giống ta với ngươi. Nó chính là thần của tinh linh tộc! Là thần a! Là Tinh Linh thần đã sống qua cả ngàn năm. Xét theo cấp bậc, Nó cùng Quang Minh nữ thần của chúng ta là cùng một cấp. Ngươi đánh không lại nó cũng là lẽ thường tình.”
Xích Thủy Đoạn lần nữa thổ huyết. Quật cường đẩy Đỗ Duy ra, hung hăn lau vết máu nơi khóe miệng. Phì một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Artermis. Trầm giọng nói: “Nguyên lai là thần cấp… hừ”.
Lúc này, Đỗ Duy đột nhiên ghé vào tai Xích Thủy Đọan, hỏi nhỏ: “ Ngươi làm sao mà ra khỏi đó? Ta nhớ kỹ bên trong đã không còn thần khí nào”.
Xích Thủy Đoạn hừ hừ hai tiếng không thèm trả lời.
Lúc này, hai nữ nhân bên cạnh, Elune và Mose đột nhiên cùng thấp giọng kinh hô một tiếng. Có khác chăng là Elune hô: “Đỗ Duy…”, còn Mose lại “Uy…” một tiếng.
Đỗ Duy xoay người lại nhìn thoáng qua hai nữ hài tử. Mắt vừa thấy Mose đã thản nhiên nói: “Ngươi con tiểu nha đầu bị điên này, lần này gây họa, trở về sẽ tính sổ với ngươi”. Lại thấy Elune, hắn đi đến bên cạnh nàng, lôi nàng đứng lên, nhìn lên nhìn xuống một chút, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ngươi bị thương không nhẹ”.
Ánh mắt Elune tựa hồ có chút phức tạp, nhất thời si ngốc nhìn Đỗ Duy, cả nói chuyện cũng quên mất.
“Lại ngẩn người rồi”. Đỗ Duy phảng phất cười cười: “Bất quá xem ra trên Tuyết Sơn mặc dù sống kham khổ một chút, nhưng ngươi cũng không có xấu đi, vẫn bảo trì vóc người đó”. Hắn cố ý nhìn quét qua quét lại bộ ngực của Elune làm cho mặt nàng nhất thời đỏ bừng lên. Nhớ lại khoảng thời gian bị Đỗ Duy nhốt trong địa lao, thân thể không khỏi mềm nhũn ra.
“Cái này… đối thủ rất lợi hại… Làm sao bây giờ?” Elune thấp giọng hỏi một câu.
Đỗ Duy thản nhiên cười: “Không biết, tới đâu thì hay tới đó vậy.”
Artermis nãy giờ nghe Đỗ Duy nói chuyện cũng không xen vào, giờ phút này mới chậm rãi cười: “Tốt lắm, thì ra là các ngươi đã quen biết từ trước”
“Đương nhiên”. Đỗ Duy xoay người nhìn Tinh linh thần, cười hì hì nói: “Tinh linh thần vĩ đại, rốt cuộc là vì cái gì mà một thần linh như ngài lại đích thân tới đây hiển lộ thần tích vậy?”
“Công tước hoa Tulip, ngươi quả nhiên danh bất hư truyền, là một nhân loại rất thú vị a”. Artermis che miệng cười nhẹ, tướng mạo nó cũng không phải là xinh đẹp tuyệt trần gì, nhưng khi cười nhẹ một tiếng, phảng phát tỏa ra một loại mị lực kỳ lạ hòa với khí chất của nó. Nụ cười… giống như gió xuân làm băng tuyết phải tan chảy, ôn nhu phong tình, nhất thời đem sát khi xung quanh biến thành hòa khí.
Đỗ Duy hơi ngây người một chút, chợt ho khan một tiếng: “khách khí rồi. Đó đều là người khác truyền miệng, kỳ thật con người của ta không quá thú vị, ngược lại còn có chút phiền toái nữa.”.
Mắt nhìn lướt qua Artermis, Đỗ Duy tiếp tục nói: “Tinh linh thần vĩ đại a, lấy thân phận của ngài, tựa hồ không cần phải tự thân chạy tới Đại Tuyết Sơn băng thiên tuyết địa của loài người này. Ngài tới nơi này, rốt cuộc là có mục đích gì? Nếu là định tới đây giết người, ta tuyệt đối sẽ không làm ngơ.”
Artermis lắc lắc đầu: “Giết người à? Ta đã sớm giết đủ rồi. Ta tới nơi này mục đích là… Công tước hoa Tulip, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết sao? Cho dù ngươi không biết, nhưng ngươi dẫn theo vị cường giả này bên người, hắn hẳn là phải biết chứ?”
Hai mắt Đỗ Duy sáng ngời, phảng phất như hiểu ra: “A, ngài là vì phong ấn ở hậu sơn… mà đến ư?”
Artermis gật đầu, cười rất phong tình: “Ân, xem ra ngươi cũng biết bí mật ở phía sau núi này.”.
Đỗ Duy cố ý thở dài: “Cái này sao ta lại không biết chứ… Tinh linh thần, vậy ta không thể không nói với ngươi, ngươi ngay từ đầu đã tìm sai người rồi. Bất luận là vừa rồi ngươi có đánh cho tên kia hộc máu cũng tốt, giữ lại nàng ấy cũng được. Ngươi cho dù đem hai người đó giết đi, cũng không có cách nào xông vào bí mật ở hậu sơn. Phía sau núi quả thật là có một cái không gian phong ấn, ngươi chắc cũng biết trong không gian đó phong ấn cái gì rồi, chỉ bất quá… Trên thế giới này, chỉ có duy nhất một mình ta là biết cách đi vào đó, mà người khác… Cho dù ngươi có là cường giả thần cấp, nếu không biết mật mã để vào, thì cũng không có cách nào tiến vào cái không gian kia”.
Ánh mắt Đỗ Duy từ từ biến thành cương ngạnh: “Cho dù ngươi có dùng lực lượng thần cấp cũng không thể cường ngạnh đi vào”.
Artermis thoáng trầm mặc. nhưng lại gật đầu: “Ngươi nói không sai, cái không gian phong ấn kia là do nữ thần loài người của các ngươi bố trí. Thực lực của nàng cao hơn ta, ta không có cách nào cường ngạnh phá giải”.
Bất quá sau đó, tinh linh thần lại cười cười, con ngươi như thấu triệt vạn vật. Nó nhìn chằm chằm Đỗ Duy, nhẹ nhàng nói: “Xem ra, ngươi thật sự biết mật mã để vào cánh cửa đó. Vậy ta cũng chỉ còn cách tìm tới ngươi.”
Vừa nói Artermis vừa hướng tới Đỗ Duy vẫy vẫy tay. Đỗ Duy chợt cảm giác được không gian chung quanh mình đột nhiên vặn vẹo, phảng phất có một cỗ lực lượng cường đại đem thân thể mình hung hăng xé không hướng tới tinh linh thần.
Lựa lượng này tựa hồ cũng không quá mãnh liệt cuồng bạo, thậm chí còn có thể nói là rất ôn nhu. Nhưng Đỗ Duy thân là thánh giai, lại tự nhiên không có đến nửa điểm năng lực chống cự, thân thể không tự chủ được hướng về phía Artermis bay tới.
Đỗ Duy đầu tiên là cả kinh, nhưng rất nhanh chóng trấn định lại, mặc cho chính mình bay đến trước mặt tinh linh thần. Vóc người Artermis so với Đỗ Duy thậm chí còn hơi thấp hơn một chút. Đỗ Duy hai chân cách mặt đất, thân thể bị khống chế phiêu đãng tới trước mặt Artermis. Tinh linh thần đứng lên, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng. Mới vừa rồi ánh mắt nó vẫn còn ôn nhu, giờ phút này như hóa thành thực chất, phảng phất như hai đạo lợi kiếm xạ thẳng lên người Đỗ Duy!
“Vậy phiền ngươi, mang ta vào đó!”
Đỗ Duy ho khan một tiếng: “Nếu… ta cự tuyệt?”
Tinh linh thần chậm rãi lắc đầu, thanh âm không lớn, ngữ khí lại mang theo một cổ đốc định!
“Ngươi sẽ không cự tuyệt. Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không dám cam đoan ta sẽ làm ra chuyện gì đâu”.
Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương, chậm rãi gật đầu!
“Hảo. Ta mang ngươi vào!”
Artermis không có làm khó những người khác. Đỗ Duy dặn dò Elune, bảo nàng lập tức xuống núi. Lại nói với nàng, Hussein đang chờ ở sườn núi. Còn Xích Thủy Đoạn, giờ phút này đã bị trọng thương, bảo hắn cùng Elune đồng thời xuống núi.
Artermis không có ngăn trở, đại khái tại vì trong con mắt cường giả thần cấp như nó, những người này bất quá chỉ là những con kiến hôi như nhau vậy thôi.
Elune cố nhiên là con kiến hôi. Cho dù là với thực lực đại tăng của Xích Thủy Đoạn, dưới mắt cường giả thần cấp, cũng bất quá là hơi tráng kiện hơn con kiến hôi một chút mà thôi.
Bất quá, lúc Xích Thủy Đọa rời đí, Artermis đột nhiên gọi hắn lại!
“Loài người… ta muốn ngươi hiểu rõ điều này”. Ánh mắt Artermis mang theo một ý cười nhàn nhạt: “Lần này nam hạ, ta đã gặp được cường giả trong loài người,là người thứ hai đột phá từ cấp lĩnh vực, thực lực từ đó đại tăng , ta và ngươi vừa bước lên đây thì cái tên Bạch Hà Sầu kia đã nhìn thấy, thực lực hắn không kém hơn ta là mấy – Đương nhiên, đó là do ta đã cùng hắn phân cao thấp từ trước. Mặc dù thực lực của ngươi bây giờ đã đến rất gần với cảnh giới của hắn lúc đầu, nhưng ta cũng không ngần ngại nói cho ngươi một điểm: ngươi mặc dù đạt tới cấp lĩnh vực, nhưng là… ngươi đã không cách nào tiếp tục đột phá, mặc dù thực lực đã đến rất gần, nhưng lấy ngươi so sánh với tên nam nhân Bạch Hà Sầu kia, ngươi còn kém hắn quá xa”.
Xích Thủy Đoạn nhất thời cả kinh, giận dữ nói: “Tại sao?”
“Bởi vì hắn là tự dựa vào lực lượng của mình mà tu luyện nên… còn ngươi, lĩnh vực của ngươi tựa hồ như là mượn lực lượng không thuộc về ngươi”.
Xích Thủy Đoạn sắc mặt có chút khó coi, hừ một tiếng, lặng lặng xuống núi.
Đỗ Duy còn đang định bảo Mose cùng xuống núi với họ một thể nhưng tinh linh thần lại mở miệng: “Nàng không thể đi”.
“Tại sao?”. Đỗ Duy nhíu mày.
“Nàng không giống những người khác”. Tinh linh thần thản nhiên nói: “Nữ hài tử này phải đi bên người ta”.
Đỗ Duy có chút giật mình, hắn còn không biết Mose có một nửa huyết thống của tinh linh, giờ phút này chỉ thấy bất đồng, tại sao tinh linh thần lại phá lệ coi trọng tiểu nữ tử này, thâm chí trong mắt tinh linh thần, rất hiển nhiên, tiểu nữ tử này phân lượng còn muốn vượt qua xa xa Xích Thủy Đoạn một cường giả cấp lĩnh vực.
Đỗ Duy, tinh linh thần, Mose, ba người một đường hướng động băng sau núi đi tới. Xuyên qua mặt tường băng, nơi lúc đầu Đỗ Duy đã từng tới, cửa không gian phong ấn!
Có pháp thuật của tinh linh thần, Đỗ Duy dễ dàng đem mười bốn khối thạch bản điền vào…
Nhìn mười bốn khối thạch bản được Đỗ Duy dựa theo thuần tự nhất nhất điền vào, Tinh linh thần nhịn không được nhíu mày: “mật mã này, rốt cuộc là ý tứ gì? Ta mặc dù đọc hiểu ngôn ngữ loài người, nhưng là cũng không rõ ràng ý tứ của loại văn tự này”.
Đỗ Duy cười có chút quỷ dị, nhìn tinh linh thần một cái: “Nội sung cái nàytho6a thật sự không có cách nào giải thích cho ngươi hiểu”.
Sau khi cửa cao gian mở ra, Đỗ Duy cười nói: “Đại nhân Tinh linh thần vĩ đại, mời”
Artermis nhìn Đỗ Duy một cái: “Ngươi… trước”
Đỗ Duy thở dài, chỉ cỏ thể đi trước từ bước từng bước mà vào…
Lại một lần nữa đi tới cái không gian phong ấn này. Đỗ Duy từ tế đài tròn trên mặt ao chậm rãi đi ra, lần nữa thấy được cái sân rộng trước Ma Thần Điện.
So với lần trước có chút bất đồng. Lần này dõi mắt nhìn lại, khoảng sân rộng phía trên đã bị tàn phá nặng nề!
Khắp nơi trên khoảng sân rộng đó đều là miệng hố to lớn. Thạch bản trên mặt đất cũng vỡ vụn và đầy vết rách. Nơi này phảng phất đã xảy ra một trường thảm chiến của cường giả! Ngay cả Ma Thần Điện khổng lồ nguy nga phía xa xa kia, cột trụ phía ngoài điện cũng bị tổn hại, khắp nơi trên bình đài đều có thể thấy được vết rách!
Đỗ Duy nhìn một cái, nhịn không được “di” một tiếng!
Bất quá sau đó, tâm hắn vừa động, rất nhanh đã bình thường trở lại.
Hiển nhiên, dấu vết ở nơi này đại khái là do Xích Thủy Đoạn lưu lại! Xích Thủy Đoạn ở chỗ này đợi lâu như vậy, tu luyện cũng được mấy năm, thực lực tiến nhanh. Đại khái là chạy đến Thông Thiên tháp, đi tới Ma Thần điện, cùng vị thủ hộ Ma thần điện nọ quyết đấu lưu lại dấu vết.
Đỗ Duy tựa hồ cũng đoán không có sai. Hắn đạp bước đi xuống viên đài, cao giọng hướng về Ma thần điện hô vài tiếng, nhưng tịnh không có hồi âm.
Hiển nhiên, hai vị thủ hộ ma thần điện đã không còn ở đó nữa.
Nhớ tới kinh nghiệm lần trước, Đỗ Duy đoán: đại khái là hai vị này đều bị Xích Thủy Đoạn giết chết!
Trong không gian này không thể chết được. Nói cách khác, cho dù chết ở chỗ này, sau một khoảng thời gian nhất định cũng sẽ sống lại, bất quá cũng cần phải có một khoảng thời gian. Hơn nữa nếu ở chỗ này chết quá một lần, thì lúc sống lại cũng không cách nào rời đi.
Đỗ Duy nhìn quanh đánh giá. Phía sau hắn đột nhiên truyền tới một đạo hơi thở thô trọng!
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tinh linh thần đứng trên viên thai ở cửa vào, sắc mặt ngưng trọng phức tạp, ánh mắt mơ hồ ẩn tàng vài tia quang mang, gắt gao nhình ra đại điện phía xa xa! Mà giờ phút này, tinh linh thần tựa hồ mất đi dáng vẻ thong dong, kích động phập phồng, hô hấp cũng không tự chủ được trở nên nghiêm trọng.
Ánh mắt nó chớp động, cũng không biết trong lòng đang hồi tưởng cái gì.
Phảng phất qua một lúc lâu, tinh linh thần rối cuộc thở phào một hơi dài, trên mặt nó lộ ra một tia thương cảm nhàn nhạt, thấp giọng thì thào tự nói: “Là nơi này…Chính là nơi này! Nghĩ không ra ta lại tới cái địa phương này!”
Đột nhiên, Đỗ Duy kinh ngạc nhìn thấy, nơi khóe mắt tinh linh thần Artermis cư nhiên chảy ra một dòng lệ ngân!
Mắt!
Đỗ Duy đầu tiên còn tưởng mình nhìn lầm. Cẩn thẩn quan sát kỹ bằng cả hai mắt mới phát hiện thương cảm trong mát tinh linh thần ngày càng nồng đậm.
Trong lòng Đỗ Duy không khỏi sinh ra nghi hoặc: Năm đó, ở chỗ này đồng thời hợp lực đánh chết Ma thần, hay là Tinh linh thần cũng là một kẻ trong số đó? Nhưng giờ phút này nó về lại chốn xưa, như thế nào lại bi thương đến vậy?
Trong lòng hắn nghi hoặc, không tự chủ được, có chút xuất thần, đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh, Tâm lý Đỗ Duy chấn động. Lại thấy ánh mắt Tinh linh thần mang theo một tia căm tức nhàn nhạt nhìn mình, lúc này mới đại ngộ. Nguyên lai chính mình vừa rồi ngơ ngác nhìn đối phương, đại khái làm cho vị tinh linh thần này có chút không hài lòng.
Lạnh nhạt cười, Đỗ Duy thu hồi ánh mắt , nhìn bốn phía một chút, cố ý thở dài: “Hảo hảo, cũng là chỗ này, giờ bị đánh nhau đến nỗi biến thành phế khu!”
“Cái này không tới lượt ngươi đau lòng”. Artermis một tay kéo Mose. Mose bị nó kéo tay không có sức phản kháng, chỉ có thể gắt gao đi theo bên người nó. Tinh linh thần thản nhiên nói: “Không gian này, ta có thể cảm giác được quy tắc của nó, cho dù là bị phá hủy trong nhất thời thì sau này cũng sẽ tự động phục hồi như cũ. Ân… ta rõ ràng, nữ thần loài người lúc sáng tạo cái không gian này, vận dụng quy tắc còn lại. Luân hồi!”
Luân hồi? Đỗ Duy giật mình. Rất nhanh liền hiểu ra.
Quả nhiên là như thế. Khó trách trong không gian này không thể chết được. Cho dù có chết đi, cũng sẽ rất nhanh sống lại.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy nhiên không được hỏi một câu: “Vậy… ngươi chạy đến đây, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi biết Ma thần bị nhốt ở chỗ này, cho nên đến đây chuẩn bị cùng hắn quyết đấu một hồi? Ngươi muốn đem Ma thần giết chết?”
Ánh mắt tinh linh thần đột nhiên trở nên vô cùng quỷ dị, nó nhìn Đỗ Duy một cái thật sâu: “Ta tại sao muốn giết Ma thần?”
Đỗ Duy không khỏi có chút á khẩu, nghĩ thầm: “Ta làm sao mà biết chứ. Bất qua ngươi cùng Ma thần không phải là đối địch sao? Ngươi muốn giết hắn, còn cần phải có lý do sao?”
Nghĩ không ra, tinh linh thần chỉ nói một câu, lại làm cho Đỗ Duy triệt để ngây dại!
“Ta không phải tới giết ma thần…” khóe miệng tinh linh thần nhếch lên một tia cười lạnh, nhìn Đỗ Duy: “Ta tới nơi này, là vì cứu hắn trở ra”.
Vừa nói nó vừa chậm rãi hướng phía trước Đỗ Duy đi tới, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa xa nơi Ma thần điện, khoảng đất phía trên cao lộ ra nửa đoạn hắc tháp, Ma thần tháp. Thông Thiên Tháp!
Hít một hơi thật sâu, tinh linh thần khẽ mở miệng. Nó phảng phất chỉ là nhẹ nhàng nói ra, nhưng thanh âm lại phảng phất như là xuyên qua không gian, đồng thời vọng lại từ bốn phương tám hướng cùng vô số giác lạc.!!
Thanh âm đó trực tiếp rơi xuống phía xa xa, nơi Thông thiên tháp!
“Ngươi có nghe thấy ta nói không? Ta đã tới rồi!”
“Ta đã tới rồi!”
Ta đã tới rồi… ta đã tới rồi… tới rồi… tới rồi…
Tiếng vang phiêu đãng chung quanh. Tinh linh thần đứng trước người Đỗ Duy. Nhìn bóng lưng nó, Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được, vị thần này chân chính là cường giả thần cấp, khí thế trong nhất thời đột ngột thay đổi!
Nó mặc dù vẫn lẳng lặng đứng trước người Đỗ Duy, thân hình cũng tịnh không cao lớn. Nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy cao thâm! Phảng phất trước mặt không phải là một thân ảnh yếu nhược, mà là một tòa núi cao không tưởng!
Cơ hồ ngay trong nháy mắt, cả không gian đột nhiên tràn ngập khí tức của tinh linh thần!
Khí tức đó cường đại mà liên tục không dứt, giống như một loại lực lượng kỳ lạ, nhất thời đem cả không gian bốn phương tám hướng làm cho biến thành ngưng trọng!
Đỗ Duy giật mình!
Tinh linh thần đã xuất ra lực lượng thật sự của nó! Giờ phút này cả không gian đã bị nó nắm giữ! Nơi này tự nhiên biến thành thần vực của nó!
Khí tức khổng lồ kia cũng không quá cường bạo, nhưng Đỗ Duy lại cảm giác được, phảng phất giống như chính mình bị rơi xuống biển rộng! Mỗi một tấc không khí ở đây phảng phất đều bị lực lượng đặc biệt của tinh linh thần cảm ứng!
Khôn cùng vô tế! Chân chính là cao thâm khó lường!
Đỗ Duy tựa hồ có cảm giác. Chính mình đã hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay! Phản phất ngay cả bản thân mình đứng ở chỗ này, sinh tử cũng không do mình quyết định!
Giờ khắc này, ở chỗ này, tinh linh thần, là chúa tể!
“Đây là lĩnh vực của cường giả thần cấp sao? Đỗ Duy trong lòng thầm kinh hãi.
Lúc này, Artermis lại nhẹ nhàng nói một câu: “Ta đã tới rồi, ngươi tại sao không trả lời ta? Chẳng lẽ… ngươi không dám cùng ta nói chuyện sao?”
“ba” một tiếng, hóa thành một đạo khí lãng màu trắng, giống như một đạo lợi kiếm, trực tiếp bắn về thông thiên tháp phía xa!
Rốt cuộc, lúc đạo khí lãng vừa đến gần Thông thiên tháp, xung quanh Thông thiên tháp đột nhiên xuất hiện một đạo quang hồ trong suốt màu trắng, nhẹ nhàng đẩy khí lãng ra.
Bên trong thông thiên tháp, rốt cuộc cũng truyền ra âm thanh.
Mặc dù ở ngoài mấy ngàn thước, nhưng trong khoảnh khắc, thanh âm kia đã vang lên trước mặt!
“Artermis…”
Thanh âm kia phảng phất chỉ lả một tiếng thở dài rất bình thường, mang theo vô hạn thương cảm cùng tiếc hận.
Tinh linh thần đột nhiên phẫn nộ đứng lên, hai nắm tay siết chặt, ngẫn đầu quay về phía tháp cao, phẫn nộ quát: “Alex!! Tại sao chỉ có ngươi nói chuyện với ta? Hắn đâu? Tại sao hắn không nói lời nào? Chẳng lẽ ngay cả một câu, hắn cũng không nguyện ý nói với ta sao? Mau gọi hắn ra nói chuyện với ta!”
Thanh âm Alex mang theo một tia mẫn tiệp nhàn nhạt, ngữ khí vô cùng bình thản: “Ngươi là tới giết hắn? Hay là tới để cứu hắn?”
Tinh Linh thần không có mở miệng!
Nó đột nhiên cười lạnh hai tiếng. Ngay lúc đó trong tay xuất hiện một mảnh quang mang màu tím, quang mang liền huyễn hóa ra một thanh trường cung hình thù kỳ lạ!
Cây cung nọ giống như hình trăng rằm bình thường, kỳ thực lại dài vô cùng, chiều dài cơ hồ ngang bằng với nó. Mà hai bến cánh cung cong lại, kéo dài ra thành hai lưỡi đao gió!
Đỗ Duy vừa nhìn lập tức nhận ra trường cung này, cùng trường cung Fedora trong tay mình, từ hình tượng, cơ hồ là hoàn toàn giống nhau!
Ông!
Ngón tay tinh linh thần đặt trên dây cung, nhẹ nhàng bắn ra, dây cung nhất thời rung động phát ra thanh âm vang dội cả Ma thần điện!
Thanh âm kinh thiên động địa kia phảng phất mang theo một loại ma lực không thể diễn tả. Đứng canh Đỗ Duy, sắc mặt đột nhiên cuồng biến! Chỉ vì… hắn cảm giác được, dưới chấn động do thanh âm huyền cung gây ra… chính mình trái tim cũng nhảy lên, phảng phất theo đó mà cái biến tiết tấu nhịp đập!
Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu. Ngay cả Đỗ Duy thực lực hiện tại đã rất mạnh, nhưng trong nháy mắt, phảng phất cũng có một loại cảm giác, như muốn thổ huyết!
Thần cấp cường giả! Quả nhiên là thực lực chênh lệch cực lớn! Tinh linh thần chỉ tùy tiện bắn ra một mũi tên âm thanh, cơ hồ lại làm cho Đỗ Duy bị thương!
“Ta là tới cứu hắn! Cũng là tới… để tìm ngươi. Alex!”
Ngữ khí Artermis không ngần ngại mang theo sát ý. Tay cầm trường cung, chậm rãi hướng Thông thiên tháp bước đến!
Xuyên qua Ma thần điện, đi lên mấy trăm bậc thang trên Thông thiên tháp, Tinh linh thần cứ thế chậm rãi từng bước từng bước mà đi. Nó thậm chí không có trực tiếp bay tới, mà cứ như vậy chậm rãi đi bộ lên!
Đỗ Duy ở phía sau nó lại không có nửa điểm kinh ngạc.
Bởi vì Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được, Tinh linh thần sở dĩ chậm rãi đi bộ, kỳ thật là đang lợi dụng từng bước từng bước mà tiến vào trong, đem trạng thái của mình điểu chỉnh lại toàn bộ không gian.
Loại điều chỉnh này cũng không phải là dùng thực lực hay lực lượng của mình để điều chỉnh, mà là… sát khí!
Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được, ngay trong từng bước đi thong thả kia, tinh linh thần đã mang theo một cổ sát khí bên người, cơ hồ muốn cường bạo xuất ra!
Tại lúc bắt đầu bước lên bậc thang, Đỗ Duy còn có thể đi theo Artermis, khoảng cách chỉ vài ba bước. Mà đến bậc thang thứ một trăm, Đỗ Duy đã không tự chủ được cách xa nó đến năm bước!
Mà ở bậc thang thứ hai trăm, Khoảng cách của Đỗ Duy với tinh linh thần đã lên đến mười bước!
Rốt cuộc lúc tới Thông Thiên Tháp, Đỗ Duy đã ở xa xa cách tinh linh thần trên hai mươi bước!
Chỉ vì, giờ phút này trên người tinh linh thần tràn ngập sát khí đã ngưng kết thành một cỗ thực thể vô cùng cường hãn!
Thậm chí, Đỗ Duy chỉ cần đứng xa xa chạm nhẹ vào, lập tức sẽ phát ra âm thanh “xuy xuy” hai tiếng, quần áo hắn trong nháy mắt sẽ vô thanh vô tức hóa hành tro bụi.
Có thể làm sát khí ngưng tụ đến trình độ đó, dùng ngón chân để nghĩ, cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh loại chuyện gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK