Rất hiển nhiên, ngày đầu tiên năm 966 của đế quốc cũng không phải 1 ngày hạnh phúc.
Cùng phu nhân Listeria khổ não, còn 1 vị trong hoàng cung nữa.
Sau yến hội, Thần hoàng tử không đi ngủ, mà theo thói quen quay về thư phòng, nhốt mình trong đó.
- Ngươi nói, ta có nên không ép Charles mạnh thêm chút nữa?
Thần hoàng tử nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt. Sau khi bỏ đi uy nghiêm của quân vương cùng mặt cười lễ nghi, trong gương chỉ còn 1 nam nhân bệnh yếu.
Chẳng qua, lời này hắn cũng không phải đang hỏi chính mình.
- Điện hạ, ngài cả nghĩ rồi.
Trong góc tường, 1 ma pháp sư cung đình mặc áo bào màu hồng, dần dần lộ ra.
Thanh âm già nua kia, mang theo 1 tia nhàn nhạt như mục nát.
- Kỳ thực, từ màn phong tước năm trước, ta đã bắt đầu dao động.
Vị lão đại chân chính của đế quốc, nhìn chính mình trong gương, giọng nói đắng chát:
- Tuy lúc đó, mọi người đều cho là Charles giúp hoàng thất 1 phần mặt mũi lớn… Hừ, người có thể khiến giáo hội mất mặt, khiến giáo tông bệ hạ bày tỏ ý xin lỗi. Đây là chuyện bao lâu rồi không xảy ra? Ha ha! Chỉ là, đứa con này, hắn quá lỗ mãng! Càng đáng tiếc là, hắn cấp cho hoàng thất phần mặt mũi lớn như vậy, ta không những không thể trách móc nó, mà ngược lại còn phải khen thưởng nó… Chỉ bởi vì, ta là cha nó! Ta không thể để con mình thoái chí nản lòng, ta không thể đánh vỡ chí tiến thủ của hắn. Có công không thưởng sẽ khiến tâm lý phản nghịch ở thiếu niên như hắn.
- Cho nên, trong thời gian dài ta một mực áp chế hắn. Hắn đội vương miệng rồi, ta vẫn nhốt hắn trong hoàng cung, không cho hắn tiếp xúc bất cứ chính sự nào, không cho hắn làm bất kỳ sự tình nào, không cho hắn bất kỳ cơ hội lịch duyệt nào, ngay cả sư phụ dạy bảo hắn, ta cũng không cho nói với hắn bất kỳ việc nước nào!
Vài ngày trước, thầy giáo cung đình của hắn nói với ta, hỏi ta có thể hay không đem 1 chút sự việc đơn giản cấp cho Charles làm, cũng tính là cho hắn 1 chút lịch duyệt, ta đều bỏ đi, nói chỉ cho hắn dạy sử.
Ta tưởng ép bức hắn, đè nén hắn, có thể dạy hắn nhẫn nại! Có thể đem những góc cạnh thái quá trên người hắn mài tròn. Mài nhẵn hoàn toàn!!!
Thần hoàng tử vươn tay đỡ thân mình, cười nói:
- Ngươi nói, ta có phải một phụ thân rất thất bại hay không? Kỳ thực ta biết, gần đây Charles đã có chút bất mãn với ta… A … con của ta giỏi, giỏi thật! Mời 12 tuổi à!
1 câu “con giỏi” ngắn ngủi vài chữ, bên trong chứa rất nhiều vị phức tạp, chỉ sợ chỉ có Thần hoàng tử mới hiểu nổi.
Bóng người mặc áo hồng kia tựa hồ có chút ngoài ý muốn:
- Điện hạ… ngài… Chẳng lẽ không phải vì đêm nay công tước hoa Tulip gặp thích khách mà phiền lòng ư? So với tâm tư hoàng tử Charles, ta thấy sự tình Đỗ Duy trọng yếu hơn.
Vẻ mặt đắng chát của Thần hoàng tử dần dần trôi đi, nhẹ cười:
- Sự tình này… ta lại không lo lắm. Đêm nay lúc vừa biết, ta còn có chút phẫn nộ. Hừ, việc này ta không làm, ngươi hẳn rất rõ ràng. Chẳng qua, trong hoàng cung của ta, tự nhiên lại có người dám làm 1 việc như vậy dưới mắt ta. Thật sự khiến ta chấn kinh a!
Người mặc áo hồng giọng nói có chút lạnh lùng:
- Điện hạ, ý của ngài là … thanh tẩy?
Thanh tẩy!
Hai chữ này nói ra, phảng phát có chút hàn khí không cách nào miêu tả nổi!
Thần hoàng tử nhíu mày suy nghĩ, lại lắc đầu:
- Không cần hành động gì lớn, trong lòng ta ít nhiều cũng có chút rõ ràng. Chỉ là, qua việc này, khiến là lo nhất là…
Hắn chuyển mình nhìn bóng người áo hồng trong tối:
- Ngươi nói, Đỗ Duy có hay không biết thân thể ta…
Hắn nói nửa câu mới dừng lại, lắc đầu:
- Đây mới là việc ta lo lắng nhất. Nếu hắn đã biết, như vậy thêm sự kiện này, ta chỉ sợ là nhắc nhở hắn!
- Nhắc nhở hắn cái gì?
- Nhắc nhở hắn, ta có động cơ giết hắn.
Thần hoàng tử phẳng phất cười cười, trên mặt 1 vẻ cao thâm khó lường:
- Theo lý thuyết, nếu ta thật sắp chết, ta nên giết Đỗ Duy càng nhanh càng tốt. Bởi vì ta rất rõ ràng, nếu ta đột nhiên bệnh chết, trong đế quốc còn loại thần tử như Đỗ Duy, con ta tuyệt đối không kiềm chế nổi hắn – một khi Đỗ Duy minh bạch điểm này, chính là lúc 2 người chúng ta ly tâm.
Bóng người trên tường trầm mặc 1 chút, đột nhiên dùng giọng điệu quỷ dị mở miệng.
- Điện hạ, đêm nay sau khi Đỗ Duy bị ám sát, ta đã kiểm tra thi thể thích khách, vũ khí hắn dùng, còn có áo bào Đỗ Duy thay ra.
Bóng người màu hồng vẫn đứng trong tối, dùng giọng như tiếng cú đêm nói.
- Vũ khí của thích khách là 1 lưỡi dao găm, do thép tốt luyện thành, trên mặt bôi 1 lớp dược vật kịch độc, loại này là dùng 1 thứ chỉ có trong rừng rậm băng phong “cỏ đuôi én” luyện ra. Chủng cỏ đuôi én tuy sinh trưởng tại phương bắc, độc tính là khô nóng. Hơn nữa được ma thú nhện mặt quỷ được ưa thích. Ngoài chợ, cỏ đuôi én tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải khó mua cho lắm. Loại độc này, một khi đã phá da vào máu thịt, độc tính rất mạnh, chỉ sợ dù là ma pháp sư lợi hại, nếu như bên người không có mang theo thứ chuyên dùng đối phó, cũng khó thoát chết!
Thần hoàng tử nghe xong, nhíu mày:
- Ngươi muốn nói gì?
- Quần áo của Đỗ Duy…
Bóng người áo hồng thấp giọng:
- Quần áo hắn thay ra, vòm ngực đã rách nát, hiển nhiên thích khách có đấu khí của cao cấp võ sĩ, một cao cấp võ sĩ toàn lực đâm tới, trên dao găm dùng thêm đấu khí, dư lực có thể đem ngực quần áo của hắn phá nát… như vậy, chúng ta đều biết, công tước hoa Tulip có tu vi võ kỹ rất mạnh – điểm này từ ngày hắn trên đài nhẹ nhàng giết 1 vị kỵ sĩ cấp 8 là nhìn ra được. Nếu hắn có võ kỹ, tức là có đấu khí mạnh mẽ hộ thể. Nhưng dao găm xé nát y phục của hắn, như vậy đã xuyên qua đấu khí của hắn – hoặc có thể nói, công tước hoa tulip, khi bị đâm căn bản không có đấu khí hộ thể…
- Ý ngươi là…
- Ý ta rất đơn giản, điện hạ… Đỗ Duy, hắn không chết.
Bóng người màu hồng nói, âm thanh quỷ dị:
- Mấy loại tình huống là. Đỗ Duy thứ nhất không thể dùng đấu khí ngăn trở chủy thủ, thứ hai, hắn tê liệt, dù từng có võ kỹ cường hãn, nhưng sau khi tê liệt, hắn không thể ngăn trở được thích khách. Thứ 3, hắn là ma pháp sư, dù bị tê liệt, ma pháp không mất. Nhưng 1 ma pháp sư bị võ sĩ cường đại áp sát đánh xáp lá cà, cũng chỉ có đường chết. Tổng hợp 3 điểm này, ta tính toán cẩn thận nhiều lần, dưới tình huống này, Đỗ Duy nhất định bị dao găm đâm trúng! Hắn đích thực bị đâm trúng, từ quần áo rách nát của hắn có thể thấy điều này. Chỉ là…
Tiếng nói cái bóng áo hồng có chút kinh dị:
- Chỉ là, bị 1 lưỡi dao găm bôi kịch độc đâm trúng, hắn không chết! Trừ phi vị công tước hoa Tulip sớm dự đoán sẽ bị ám sát, mà thích khách lại sử dụng đúng loại độc dược mà hắn chuẩn bị sẵn thuốc giải. Biện pháp này tuyệt đối không thể. Như vậy, vấn đề của chúng ta là, Đỗ Duy vì sao không chết. Thậm chí không bị sao hết. Trừ phi hắn…
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi hắn không có bệnh, bệnh là giả, toàn thân hắn có thực lực cường đại không bị tổn thương chút nào. Hoặc là… thực lực công tước hoa Tulip, đã vượt xa chúng ta có thể dự đoán. Hắn… là cường giả thánh cấp? Hay là còn mạnh hơn thế?
Thần hoàng tử nhíu mày, phảng phất nghĩ kỹ vấn đề này…
- Không cần nghĩ vấn đề này.
Thần hoàng tử vung tay nhìn bóng người kia 1 cái:
- Ngươi tạm thời không cần nghĩ làm sao đối phó Đỗ Duy. Bởi vì, ta không muốn cùng hắn là địch. Vô luận thế nào, ngày chính biến, trên đài, khi đó ta tất bại, mà hắn lại dám bất chấp tất cả đứng bên ta, riêng phần nhân tình này… Ta, không tưởng tượng được!
Bóng người áo hồng nói, giọng bình thản:
- Ta rất rõ ràng điện hạ là người rất trọng tình. Ta chỉ là 1 quân cờ của ngài mà thôi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngài, tình huống cơ thể của ngài, ngài cũng đã thừa nhận… dưới điều kiện đó, ngài nên suy nghĩ cẩn thận đối xử với vị quyền thần đế quốc này thế nào! Tước quyền… sợ là...
Chưa nói xong, người ở góc tường khom lưng xuống:
Ta biết lời này rất chói tai, nhưng xin điện hạ châm chước. Ngài… cũng không thể để cho bệ hạ Charles 1 quyền thần khó dùng như vậy. Bất luận là cha hay là lãnh đạo đế quốc, ngài nhất định phải lưu lại 1 phần cơ nghiệp.
Dừng 1 chút, người này nói tiếp:
- Ta biết, nhìn bình thường công tước hoa Tulip hành xử, hắn tuyệt không giống loại người bất trung mưu phản. Chỉ là, điện hạ từng nói, đại sự thiên hạ không thể trông cậy ở lòng người. Bởi vì, lòng người là loại đồ vật biến đổi nhanh nhất! Một khi ngài… không may, mà trái tim công tước hoa Tulip có biến hóa, lúc đó sẽ thế nào?
Thần hoàng tử lặng lẽ ngồi xuống…
Rất lâu, hắn thở dài:
- Ta mệt mỏi, ngươi đi đi.
Trong thư phòng trống rỗng, thần hoàng tử dựa vào ghế, tự nói với mình “Lòng người… là thứ không ngừng biến đổi… Tốt nhất là đem sự việc giữ trong tay mình…”
***
Sáng sớm, phu nhân Listeria tức giận ném chén trà thủy tinh xuống đất.
Choang 1 tiếng, chén trà hóa thành vô số mảnh vụn.
Vị phu nhân cao quý mỹ lệ này, một mặt cuồng nộ, 1 mặt phẫn nộ cùng lo âu.
Trước mặt nàng, là 1 phong thư người hầu đưa tới. 1 tờ giấy trắng, chỉ có vài chữ, hiển nhiên là rất vội vàng.
“Chị, xin lỗi, em không lấy hắn đâu!”
Mà sau khi phu nhân Listeria cuồng nộ, hộ vệ kỵ sĩ gia tộc lập tức đuổi ra khắp các hướng.
Đồng thời lúc này, tại cửa thành bắc của đế đô, 1 người cưỡi ngựa trắng, thân hình mảnh khảnh, trùm kín ào dài, ghìm ngựa nhìn đế đô thấp giọng than thở:
- Chị, xin lỗi!
Nói xong, đá bụng ngựa 1 cái, ngựa lập tức phi tới phía xa.
Gia tộc phu nhân Listeria vì tiểu thư Mose đi mất mà gà bay chó chạy, người ngã ngựa đổ, tin tức vẫn không chuyển đến nhà Đỗ Duy.
Mà Đỗ Duy, lúc này cũng 1 đêm không ngủ.
Trước khi trời sáng, hắn gọi thị vệ trưởng tới, giao cho mấy việc.
- Việc thứ nhất, ngươi lập tức về tây bắc 1 chuyến, nói cho Philip, từ lúc này, quân đội gia tộc chỉ nhận lệnh từ phủ công tước, các mệnh lệnh tán loạn có thể không tuân theo! Lãnh địa chúng ta cùng hành tỉnh Rowling, cần tăng cường tuần tra, nếu có quân đội đế quốc ở gần không được phép tiến vào… nếu vạn bất đắc dĩ, ta cho phép họ động thủ, dùng hết vũ lực kháng cự! Ta cho hắn quyền vào thời khắc quan trọng nhất, có thể dùng bí mật trong thành Gillea!
- Thứ 2, ngươi chuyển cho Ronile, lệnh cho nàng ngay lập tức rời khỏi chức vụ hiện tại, đi tới phương nam nắm quyền điều hành hạm đội gia tộc. Không quản thế nào, cưỡng chế hay cầu khẩn, trong 1 tháng ta muốn nàng đi tới bình nguyên Rowling, đem mẫu thân của ta ra biển, đi tới Nam Dương!
- Việc thứ 3, đây là huy chương vàng của ta, ngươi đem đến Tây Bắc, giao cho Alpay thúc thúc, nói cho hắn biết, gần đây thảo nguyên quá an tĩnh, làm ra chút hành động lớn cho ta!
- Việc thứ 4…
Đỗ Duy nói tới đây, ngữ khí nghiêm túc hơn hẳn:
- Nói cho Rodriguez, bảo Phách Thiên Hổ không kỵ sĩ đoàn, nhận lệnh của ngươi toàn bộ xuất phát. Trong vòng 3 ngày! Không kinh động 1 ai, không được làm lộ ra nửa điểm tin tức, toàn bộ tập kết ở biệt viện sau núi Brokeback! Bảo Rodriguez tự mình dẫn đội, nếu có người ngoài dám thăm dò hành tung bọn họ, không quản là người nào, trực tiếp giết chết!
Mấy mệnh lệnh liên tiếp phát ra, khiến thị vệ trưởng sắc mặt ngưng trọng hẳn lên, nhìn vị công tước đại nhân này thật sâu:
- Đại nhân…
- Ta biết ngươi nghĩ gì.
Đỗ Duy khẽ cười:
- Ta không muốn làm phản, chỉ là đề phòng thôi.
Nói xong, hắn nhìn sắc trời bên ngoài, vươn mình vặn eo, ngữ khí có chút quái dị:
- Trên thế giới này, tuyệt đối không thể dựa vào lòng người. Vận mệnh của mình, phải nắm trong tay mình mới yên tâm, cũng không thể giao ở lòng nhân từ của người khác.
***
Ngày đầu tiên của năm mới, trên đường phố đế đô, có vẻ là ngày đông lạnh giá.
Mà dưới sự yên tĩnh này, vũng xoáy ẩn dấu đã càng ngày càng mạnh.
Vô luận người hành thích Đỗ Duy là ai, tuy ra tay thất bại, nhưng cuối cùng giữa quan hệ Đỗ Duy và Thần hoàng tử lưu lại 1 vét đao, âm thầm tạo vết rạn.
Khi Đỗ Duy tỉnh táo lại, làm sáng quan hệ 2 bên chỉ có thể trông vào mạng của Thần hoàng tử dài ngắn thế nào.
Có những lúc, không muốn cũng phải muốn, không tưởng cũng phải tưởng.
Không muốn làm cũng phải làm!
Chỉ vì trên thế giới này, quan trọng nhất là không được dựa vào lòng người! Không có tuyên bố chính thức, hết thảy phát sinh lặng lẽ.
Mà 2 người tuổi trẻ quyền thế nhất đế quốc, 2 kỳ tài ngút trời, cặp quân thần, chiến hữu, minh hữu từng tín nhiệm nhau…
Ly tâm!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK