Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Những quái vật này quả thật điên rồi, bọn họ không ngờ lại cùng chúng ta đánh trường kỳ cùng tiêu hao chiến… Chẳng lẽ bọn họ không biết hậu quả sao? Phía sau chúng ta có được cả đế quốc làm hậu bị. Còn bọn họ, chỉ có không đến một nghìn cây số vuông. Hơn nữa, đây là biên giới phía Bắc, khí hậu rét lạnh, vô phương gieo trồng nhiều lương thực. Dù phía Băng Phong rừng rậm, mặc dù bọn họ có thể dựa vào săn bắt ma thú để cung cấp một bộ phận lương thực. Nhưng dựa vào săn bắt ma thú, căn bản không có khả năng duy trì mức tiêu hao của một lượng quân đội quy mô như thế! Chúng ta đến giờ cũng không biết hậu phương của họ ở nơi nào. Từ việc bọn họ dường như không biết từ đâu xuất hiện, chính là cơ sở duy nhất để khẳng định là: Hậu phương của bọn họ cách nơi này phi thường phi thường xa xôi! Việc này khiến cho việc cung cấp tiếp việc cho đội quân này, trên con đường tiếp tế dài đăng đẳng như vậy, căn bản không có khả năng hoàn thành. Nếu như bọn người kia thực sự có trí tuệ cao, bọn họ hẳn là phải mau chóng khởi xướng công kích đối với chúng ta. Cố gắng phá tan phòng tuyến này của chúng ta, chạy đến bên trong đại lục đoạt lấy lương thực. Bọn họ ở đây thực hiện tiêu hao, sớm muộn gì cũng toàn bộ chết đói.

Những quan niệm này của sĩ quan chiếm được sự đồng ý của đại bộ phận. Cuối cùng, mọi người còn nhịn không được, cười nói:
- Ta đánh cuộc, bọn họ không qua khỏi mùa đông này. Sẽ sớm bị chết đói ở chỗ này.

- Trừ khi bọn họ chỉ cần ăn tuyết và gió Tây Bắc cũng có thể no, ha ha ha ha…

Nhìn thái độ các tướng lĩnh, Rostock nhíu mày thật sâu:
- Các vị!

Lão tướng quân cao giọng hô lên một tiếng như vậy. Nhất thời, mọi người yên tĩnh trở lại.

- Ta cảm giác được, chúng ta không thể lạc quan một cách mù quáng.
Rostock chậm rãi nói:
Trước mặt chúng ta là một loại chủng tộc mà chúng ta căn bản không biết. Chúng ta thiếu hiểu biết về họ. Nhưng vấn đề là, với tình hình hiện giờ, bọn họ có trí tuệ. Hiểu được công nghệ kỹ thuật, hiểu được chiến thuật… Bọn họ bây giờ cùng với chúng ta triển khai cục diện giằng co. Ta cho rằng, không phải bọn họ vờ ngớ ngẩn, mà là… chỉ sợ có nguyên nhân khác. Chúng ta không được chủ quan…. Hơn nữa, Hoa Tulip công tước từng nói với ta, hắn hoài nghi những dị tộc này có thể có một vài chủng tộc có năng lực phi hành trong không trung.

- Công tước Tulip?
Các tướng lĩnh trầm mặc một lát. Nhưng, đại bộ phận vẫn thể hiện bộ dáng cho là không đúng. Công tước Tulip quả thật là thanh danh vang dội, không người bình dân nào không biết. Nhưng mà đối với những tướng lĩnh cầm binh tinh nhuệ nhất của đế quốc này mà nói – đó nhưng chỉ là một hài tử còn chưa đến hai mươi tuổi mà thôi.

- Ta đã quyết định.
Rostock đột nhiên đứng lên:
- Hai mươi ngày! Sau hai mươi ngày, nếu như bọn họ còn không khởi xướng tấn công, chúng ta lập tức động thủ trước! Không thể trông cậy vào việc đợi đợt rét lạnh mùa đông để cho khí hậu giết chết bọn họ. Vận mệnh đế quốc, hẳn là phải nắm giữ trong tay chúng ta! Sau hai mươi ngày, nếu như bọn người kia còn ở nơi này tưởng rằng có thể an cư ở đây, chính chúng ta sẽ cưỡng chế bắt bọn chúng phải di dời.

Không thể không nói, Rostock lúc này quyết định có chút qua loa. Nhưng, vị đại tướng với tư cách là người cầm binh lâu đời nhất của đế quốc này, trong tim của hắn lại luôn luôn có một cảm giác bất an mơ hồ, tựa hồ như, trên người của những địch nhân xa lạ này luôn luôn bao phủ một tầng sương mù, khiến cho mình như vô phương thấy rõ.

Những lính đánh thuê báo danh ở khắp nơi trên đại lục hưởng ứng lệnh triệu tập đang tập trung đông đúc ở một quân doanh tạm, cách hai mươi cây số về phía Nam của phòng tuyến Kaspersky.

Hiệp Hội kỵ sĩ đưa ra mức thưởng kim tệ rộng rãi theo đầu người khiến cho bọn lính đánh thuê, vốn sinh ý đang tiêu điều, tìm được một đường sống. Hơn nữa, từ tin tức gần nhất xem ra, mặc dù mức thưởng này không cao, nhưng dường như sức chiến đấu của những quái vật này, so với ma thú bình thường còn thấp hơn một chút.

Chúng ta ngay cả ma thúc cũng đều đã giết, giết chết mười quái vật như vậy, lấy tiền phát tài, hẳn không khó.

Đương nhiên, cũng có một số ít kỵ sĩ báo danh, những người này vẫn ôm ấp tín ngưỡng kỵ sĩ, là võ giả đem sức lực vì nước vì dân. Nhưng, những người như thế dù sao cũng là thiểu số.

Cách quân doanh tạm thời này hơn một cây số, chính là trụ sở của đế quốc không quân ở tiền tuyến.

Rostock tựa như đem mớ rác rưởi lính đánh thuê hưởng ứng lệnh triệu tập này ném cho Andrea tướng quân ở tuyến hai. Điều này khiến cho Andrea tướng quân có chút bất mãn, nhưng đối với người từng là thủ trưởng của mình, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt.

Tin tức đến từ quân doanh tạm thời của đám lính đánh thuê đại lục cho biết bọn họ không cần đế quốc cung cấp vũ khí và áo giáp, thân là lính đánh thuê và kỵ sĩ, bọn họ đều có trang bị của chính mình. Sau khi đến quân doanh tạm thời, sau khi ghi danh xong, rất nhiều người liền náo động la hét:
- Đi đâu tìm quái vật? Tới chỗ nào có thể tìm được những quái vật kia? Đến lúc nào lên chiến trường?

Không đến thời gian mười ngày, quân doanh tạm thời đã có ba nghìn người. Andrea tướng quân cũng lười trông nom cái đám ô hợp này, chỉ phái ba trăm binh lính đi duy trì trật tự. Phái vài tên thầy ký đi ghi danh, đem những kẻ báo danh biên thành một biên chế cấp bộ binh doanh, rồi sau đó tạm thời mặc kệ họ ở nơi này.

Một lúc sau, bọn lính đánh thuê trong quân doanh tạm thời đã được mấy ngày đã có chút bồn chồn. Rất nhiều người bắt đầu kêu la, mỗi ngày đều đến chỗ ghi danh hỏi. Có kẻ còn không nhịn được thậm chí còn tự mình mang người hướng lên phía Bắc, cố gắng đi lên phương Bắc. Chính là, đều không có ngoại lệ, đều bị phòng tuyến Kaspersky vô địch của đế quốc cản, trở về.

Đến một ngày kia, ngoài quân doanh truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Ngoài cửa doanh có hơn mười thớt ngựa chạy như bay đến, đến tới cửa, tên kỵ sĩ đầu tiên trên lưng ngựa dừng lại, thực hiện động tác ngừng khẩn cấp cực kỳ khó. Sức người khiến chiến mã lập tức hí dài một tiếng. Người cưỡi ngựa nhìn cái quân doanh “Vô cùng náo nhiệt” ở trước mặt này, hai hàng long mày dày lập tức liền châu lại vào nhau, thấp giọng than thở:
- Con mẹ nó, đây cũng gọi là quân doanh sao? Quả thực là cái chợ mới đúng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK