Chương 20: Ma thú sự kiện tại bán giác thành II
Đám thủ hạ không hiểu được Đỗ Duy, mà khiến La Bá Đặc đau đầu chính là vị tiểu chủ nhân đã hạ chủ ý nhất định muốn lên trên núi đi xem đầu ma thú kia trông như thế nào.
La Bá Đặc nhìn vị Tư Phan kỵ sĩ, trong ánh mắt chứa một ý không hữu hảo. Có lẽ hắn đã đổ hết phiền toái bây giờ lên đầu kẻ kia. Nếu tiểu chủ nhân vì điều này mà thụ nửa điểm thương tổn.... hay chỉ là bị sợ hãi thôi thì trách nhiệm đó mình phải chịu hết !
Mặc dù dọc đường đi vị tiểu chủ nhân này không hề lên mặt, đối đãi với mọi người cũng rất ôn hòa, được lòng mọi người. Nhưng mà quyết định đi vào trong núi dưới con mắt của La Bá Đặc là một sự việc liều lĩnh của con trẻ.
Hết cách rồi, La Bá Đặc thở dài, hắn chỉ có thể âm thầm hạ quyết định. Sau khi vào trong núi chính mình phải bám sát bên người tiểu chủ nhân, dù thế nào cũng phải bảo vệ được an toàn của tiểu chủ nhân.
Nhưng mà, nói là vậy, ở một chỗ thanh bình như thế này nếu xuất hiện ma thú chắc cũng không phải là loại cao cấp gì.
La Bá Đặc tự an ủi mình một chút, không phải sự tự an ủi của hắn là không có lý do. Vì trên la lan đại lục này các loại ma thú sinh vật tồn tại đều có quy luật cả.
Ma thú là một loại dã thú trời sinh đã thể sử dụng ma pháp, mà trình độ thực lực của ma thú lại có một tiêu chuẩn kỳ lạ: dựa theo kinh nghiệm của rất nhiều người đã biết, độ nguy hiểm của ma thú lại tương phản với thân thể nó.
Nói cách khác, một ma thú càng lớn thì uy lực càng nhỏ, chính thức nguy hiểm ngược lại là một con vật kích thước nhỏ.
Mà theo những gì Tư Phan nói, ma thú xuất hiện kia là một con vật rất to lớn, như vậy vũ kỹ của mình chắc cũng có thể đối phó với nó được.
Mà Tư Phan bây giờ cũng không khỏi lâm vào thế cưỡi trên lưng cọp. So với vấn đề ma thú thì sự an nguy của vị tiểu thiếu gia la lâm gia tộc này lại càng lớn hơn.
Nhưng mà Đỗ Duy đã lên tiếng thúc dục mọi người nhanh chân thu dọn... Tư Phan ngược lại đang nghĩ thà rằng thoái thác không cần mười gã hộ vệ thương đội kia còn hơn.
Thế nhưng lại nghe thấy Đỗ Duy lên tiếng, thúc dục, ý tứ đã rất rõ ràng. Tư Phan nghĩ, cứ cho rằng mình cự tuyệt hảo ý của hắn thì hắn cũng sẽ tự mình mang theo người đi lên núi, nếu như thế thì cân nhắc một chút có lẽ mình nên mang theo người đi theo bọn họ có lẽ lại tốt hơn. Càng nhiều người càng an toàn.
Đám dong binh kia hiệu suất cũng không tồi, nửa giờ sau hơn hai mươi dong binh vũ trang đầy đủ đã đứng chờ tại trước cửa lữ quán. Còn Đỗ Duy lưu lại đám người hầu ở quán trọ, tự mình dẫn theo hai đội kỵ binh xuất phát.
Đỗ Duy mặc trên mình một bộ Khinh giáp, nhìn thoáng qua có chút mỏng manh. Bất quá như vậy càng làm người khác yên tâm hơn. Nhược Lâm biết lần này đi lên trên núi săn ma thú, loại hoạt động này nàng từ trước cũng đã làm qua. Săn bắt ma thú, sau đó dùng xác của nó đổi lấy kim tệ, đây chính là cách nhiều mạo hiểm đoàn kiếm tiền.
Tư Phan từ trong quân doanh của bán giác thành tụ tập được hơn 20 người. Như vậy tổng nhân số miễn cưỡng cũng gần tám chín mươi người rồi. Mặc dù xem qua có chút ít ỏi nhưng nhìn qua đám hộ vệ kỵ sĩ của la lâm gia trên người đều là khải giáp sáng bóng, vũ khí sắc nhọn, Tư Phan cũng vui mừng không ít.
Không hổ là quân đội tư nhân chính quy của đế quốc, Tư Phan và La Bá Đặc hai kỵ sĩ cấp bậc cao nhất đi dẫn đầu, đem mọi người chia làm ba đội, hơn nữa còn chia đoàn hộ vệ của la lâm, dong binh, quân địa phương chia ra. Trong ba đội này mỗi đội đều có đủ binh chủng bất đồng, binh lính cận chiến hay cung tiễn thủ đều đủ.
Hai đội còn lại do cấp phó của Tư Phan kỵ sĩ dẫn đầu, bản thân Tư Phan cùng La Bá Đặc hai người vũ kĩ cao nhất đều áp tại bên người Đỗ Duy.
Tư Phan đã hạ quyết tâm, cứ cho lần nhiệm vụ liều mạng này thất bại cũng nhất định phải cam đoan 100% là vị tiểu thiếu gia của la lâm gia này phải an toàn! Nếu không, để vị trưởng tử của nhân vật thứ hai trong quân đội đế quốc xảy ra điều gì trong tay mình thì tiền đồ cả đời mình có lẽ sẽ đi tong mất! Nếu mà so sánh thì không bắt được con ma thú kia chỉ là việc nhỏ.
Đáng nhắc tới là hai đội còn lại, mỗi đội chỉ có hai mươi người, còn đội của Đỗ Duy thì tới tận bốn mươi, trong đó 30 là hộ vệ la lâm gi, mười tên còn lại là cung tiễn thủ.
Tư Phan thậm chí còn lấy một chiếc nỏ quân dụng trân quý đưa cho Đỗ Duy phòng thân vì hắn nhìn ra vị tiểu thiếu gia này hơn phân nửa không biết tiễn thuật. Nếu có trong tay một chiếc nỏ có lẽ sự an toàn của hắn được nâng lên cao hơn a.
Cứ như vậy, đội nhân hơn bốn mươi người của Đỗ Duy trong đó đều là quân chính quy ( hộ vệ la lâm gia tuyệt đối không kém gì quân chính quy cả ) Còn cả hai tứ cấp kỵ sĩ, thêm vào 1 ma pháp sư chủ lực nữa.
Thực lực như vậy có lẽ đã khả quan rồi.
Ba đội ngũ lập tức lên đường ra khỏi thành, sau đó chia làm ba hướng theo sơn đạo khác nhau tiến vào trong núi tìm tòi. Mỗi đội đều dẫn theo một quả đạn tín hiệu, chỉ cần người một đội phát hiện ma thú lập tức sẽ quấn lấy nó đồng thời phát tín hiệu báo cho đồng bạn.
Cuối cùng ước định ba lộ quân sẽ gặp nhau tại bán giác sơn cốc - giải đất trung tâm của bán giác sơn.
Đỗ Duy cưỡi ngựa dưới sự bảo vệ của thủ hạ tiến vào bán giác sơn, hắn dường như không để ý tới việc mình bây giờ căn bản đã thành gánh nặng của mọi người... hoặc có thể hắn biết rõ ràng nhưng lại giả ngốc.
Bốn mươi tên thủ hạ vũ trang đầy đủ sau khi tiến vào bán giác thành lập tức tản ra hai bên cẩn thận tìm tòi tất cả những dấu vết khả nghi. Tư Phan và La Bá Đặc hai gã kỵ sĩ nghiêm ngặt canh giữ bên người Đỗ Duy.
Tung tích của ma thú trong bán giác sơn từ một thợ săn trong một thôn nhỏ phát hiện ra. Căn cứ theo kể lại của Tư Phan, gã thợ săn phát hiện dấu chân trên mặt đất đầu tiên còn tưởng là của một con dã thú khổng lồ trong rừng, hắn còn triệu tập thêm vài thợ săn khác trong rừng tới săn nó. Nhưng vừa phát hiện tung tích ma thú tại phía nam núi, đám thợ săn hiểu được ma thú mình đối mặt hoàn toàn không phải đơn thuần mấy gã thợ săn có thể đối phó. Họ bỏ chạy về trong thành báo cáo lại cho quân đội đóng quân tại đây. Căn cứ vào các thợ săn kể lại, con ma thú này thể tích rất lớn, lớn như sư, hổ vậy. Lúc ấy vì cách quá xa nên không thấy rõ rốt cuộc là ma thú gì, nhưng thấy nó toàn thân phát sáng hiển nhiên không phải là dã thú bình thường, đây là điều khẳng định được.
Sau khi tiến vào sơn đạo của bán giác sơn, tất cả mọi người đều xuống ngựa, kể cả Đỗ Duy. Đám lính phân tán làm hai cánh tìm tòi, phía trước lại có thêm năm tên lính vũ kĩ tốt nhất đi dò đường.
Ở dưới tình huống như thế này, đừng nói là Đỗ Duy sẽ tìm được cái gì ma thú mà mỗi bước trên đường đi của hắn đều có người quần nát rồi! Ngay cả một con thỏ trong bụi cỏ cũng không có khả năng tìm được.
Đỗ Duy không khỏi có chút nhàm chán, nhìn rừng cây dày đặc xung quanh, thỉnh thoảng còn nghe tiếng chim rừng kêu. Hắn nhìn qua vị Tư Phan có chút khẩn trương ở bên cạnh, cười cười.
Hắn biết rõ trong bụng vị Tư Phan này đang nghĩ gì, hỏi: "Tư Phan kỵ sĩ tiên sinh, xin hỏi ngài đã nhìn thấy ma thú chính thức chưa?"
Tư Phan hơi ngẩn người, thoáng nghĩ một chút: "Đã thấy, ta từng phục dịch trong trong bạo phong quân đoàn ở phía bắc bốn năm. Lúc ấy quân đoàn của ta trú tại phía đông bắc của Băng phong sâm lâm", Băng Phong sâm lâm được công nhận là nơi có nhiều ma thú xuất hiện nhất. Lúc ấy, trong khi chúng ta tuần tra đã từng nhìn thấy một ít. Nhưng may mắn là những con ma thú sinh sống phía bên ngoài sâm lâm chỉ là loại ma thú cấp thấp, không có gì uy hiếp lớn lao với loài người cả. Bốn năm ở đó chúng ta không dám xâm nhập vào trong sâm lâm vì trong đó có ma thú cao cấp, đám binh lính bình thường không thể đối phó được."
Đỗ Duy nghĩ nghĩ: "Vậy ma thú có hình dáng như thế nào?"
Tư Phan hơi trầm ngâm một chút: "Ma thú hả, kỳ thật cũng chỉ là một ít dã thú mà thôi. Chỉ có điều chúng lợi hại hơn nhiều so với dã thú thường. Dã thú bình thường bất quá cũng chỉ dùng răng nanh với móng vuốt để đả thương người, nhưng ma thú trời sinh đã có bản năng sử dụng ma pháp vì vậy lúc đối phó sẽ có chút phiền toái."
"Vậy chính tay ngươi đã giết qua con ma thú nào chưa?"
Tư Phan mặt đỏ lên, thấp giọng nói: "Đỗ Duy thiếu gia, ta năm đó chỉ là một kỵ sĩ cấp hai mà thôi. Bằng vào bản lĩnh của ta thì không thể một mình săn được một đầu ma thú. Nhưng mà lúc trước trong một lần tuần tra cùng tiểu đội ta thật sự chạm trán một con ma thú rất lợi hại. Nó là một con "Bạo Phong Ma Lang" chỉ sinh sống trong 'Băng Phong sâm lâm'. Loại ma thú này tốc độ rất nhanh, cung tiễn không thể bắn trúng được nó, lông toàn thân trên người nó có thể trong nháy mắt hóa thành băng lạnh, độ cứng rắn có thể so với khải giáp của chúng ta, đao kiếm khó thương. Không những thế trong miệng nó còn có thể nhổ ra phong nhận ( đao gió ), rất khó đối phó. Lúc trước tiểu đội binh lính của chúng ta bắt gặp nó, mười người cũng không phải đối thủ... ta nhớ rõ trong lần chiến đấu đó đồng bọn của ta chết mất bốn người, những người còn sống thì trên thân đều mang thương tích. Lúc đó đội trưởng của chúng ta liều mạng chịu một phong nhận, một kiếm chém đứt được đuôi của nó... Loại ma lang này nhược điểm tại đuôi của nó. Mất đi đuôi, ma lực của nó sẽ yếu bớt. Được cái da của con ma lang kia sau khi bị chúng ta lột bỏ bán cũng được kha khá. Mà ma hạch của nó còn bán được một số tiền lớn nữa. Ma hạch của ma thú đều là vật ưa thích của các ma pháp sư, chúng được ma pháp sư dùng làm công cụ lưu trữ ma lực rất tốt, đồng thời cũng là tài liệu để chế tác các ma pháp quyển trục."
Trong khi Tư Phan nhớ lại thời tuổi trẻ của mình không khỏi có chút cảm khái: "Nhớ rõ những năm đi lính ở biên giới băng phong sâm lâm, mỗi tháng đều có không ít mạo hiểm đoàn không để ý tới lời khuyên của chúng ta tiến vào trong đó săn ma thú kiếm tiền. Nhưng mà 1/3 trong số họ đều không thể sống mà đi ra. Người chết trong sam lâm cũng đã không biết là bao nhiêu rồi, thậm chí ngay cả ma pháp sư cũng phải chết ở trong đó."
Đỗ Duy thở dài, hắn nhìn Tác Nhĩ Tư Khắc Á liếc mắt.
Hai người đều biết, ma pháp sư không phải vì kiếm tiền mà đi săn ma thú. Nhưng ma hạch của ma thú đối với ma pháp sư lại có lực hấp dẫn phi thường, chúng đều là tư liệu quý giá để chế tác đồ ma pháp.
Tư Phan một bên vừa nói vừa cầm thanh kiếm trong tay vạt đi vài nhánh cây nhô ra trên đường, cười cười, nói: "Đỗ Duy thiếu gia, ngài không cần lo lắng, dựa theo quy luật thì thể tích càng lớn thì uy lực ma thú càng thấp. Ma thú chúng ta săn lần này có lẽ không quá lợi hại đâu. Có ta.. à, còn có cả La Bá Đặc kỵ sĩ đại nhân nữa, chúng ta nhất định sẽ không để ngài thụ một điểm thương tổn nào."
Đỗ Duy gật gật đầu, hắn không tỏ ý gì cả mà liếc mắt nhìn La Bá Đặc luôn luôn trầm mặc: "Vậy ngươi thì sao? La Bá Đặc, ngươi đã giết qua ma thú chưa?"
La Bá Đặc sắc mặt ngưng trọng, hắn suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng tháo chiếc khăn quàng dầy, lộ ra cổ của hắn.
Đỗ Duy lúc này mới phát hiện, nguyên lai trên cổ La Bá Đặc có một vết thương kinh người! Kia hiển nhiên là vết thương do bị đâm xuyên qua, dường như lúc đó hắn hơi nghiêng cổ đi một chút mới tránh khỏi! Mặc dù đây là vết thương cũ nhưng miệng vết thương vẫn còn nhìn thấy màu thịt hồng, có thể thấy đuơcj vết thương này lúc đó nghiêm trọng thế nào!
"Đây là do một con ma thú lưu lại cho ta đó." La Bá Đặc ngữ khí trầm xuống: "Ta từng đi qua Lạc Nhật Chiểu Trạch ở phương nam, ở trong cái đầm đó đoàn người chúng ta gặp phải một đám sư thứu*."
Đỗ Duy không nói làm gì, Tư Phan kỵ sĩ bên cạnh, còn cả Tác Nhĩ Tư Khắc Á, thậm chí ngay cả Nhược Lâm phía đằng sau đều đồng thời hít một hơi lạnh! Tư Phan càng thất thanh nói: "Một đoàn Sư Thứu? Lão thiên, ngươi làm sao có thể sống sót được?"
"Sư Thứu? loại này rất lợi hại hay sao?" Đỗ Duy hỏi.
Tác Nhĩ Tư Khắc Á lắc đầu: "Không phải chỉ lợi hạ, sư thứu là một loại ma thú biết bay, nếu không kể các loại mãnh thú trong truyền thuyết thì sư thứu được công nhận là một trong những con ma thú phiền toái nhất. Loại ma thú này là một loài ma thú biết bay, thân hình chúng ước chừng bằng một con chim ưng. Nhưng mà nó lại có khả năng phát ra thanh âm như tiếng sư tử gầm, lông của chúng cứng như sắt. Lợi trảo của chúng có thể dễ dàng xé rách khải giáp của chúng ta. Miệng của nó thậm chí còn cắn gãy cả kiếm trong tay kỵ sĩ... Phiền toái hơn cả là nó có thể bay lượn, mà lông vũ cứng rắn của nó khiến cho cung tiễn căn bản không thể đả thương. Hơn nữa tiếng kêu của nó còn khiến cho mọi người đều khủng hoảng, lợi hại thêm một chút còn có thể trực tiếp chấn hôn mười ta."
"Tinh thần hệ công kích ma pháp." Đỗ Duy hít một hơi.
"Điểm chết người lại không phải chỉ có ở đó... mà chính là đám ma thú lại lại là một loại.... động vật quần cư! Cũng nói phiền toái gây ra đều do số lượng của chúng. Ở các giải đất ven đầm trạch phương nam, cứ coi như một đội quân nhỏ mà trạm chán chúng cũng lập tức phải lựa chọn rút lui! Vì nếu để bọn chúng kết lại thành một đội, lại còn từ trên trời công kích xuống thì có thể coi là một tai họa."
Nhược Lâm nhìn miệng vết thương trên cổ La Bá Đặc, nhíu mày nói: "Ngài làm sao có thể sống sót được vậy?"
La Bá Đặc lắc đầu: "Ta vốn tưởng mình chết chắc rồi. Đám người chúng ta tiến vào cái đầm lầy đó chết hơn một nửa. Trên cổ ta bị một con Sư Thứu trảo trượt, một cái vuốt của nó cơ hồ đã xuyên qua cổ của ta. Nhưng may mắn chúng ta tìm được một cái hốc cây lớn, chúng ta trốn ở trong hốc cây đó gần một ngày trời. đường vào của hốc cây đó không lớn lắm, đám Sư THứu mất đi ưu thế không trung, không thể từ trên cao tấn công chúng ta. Bọn ta lại dùng địa thế thu hẹp lại cửa hốc cây đó, kiên trì cố thru một ngày đám sư thứu mới chịu rời đi. Mà ta cuối cùng được cứu viện của gia tộc cứu trở về, một mạng rốt cục cũng sống được."
Dừng một chút, La Bá Đặc sắc mặt hiện lên một tia ảm đạm: "Thân đệ của ta cũng chết ở đó, nó hòa ta giống nhau, trên cổ cũng bị một con sư thứu cào qua, nhưng nó không may mắn như ta, đầu của nó bị chém đứt lúc đấy."
Đỗ Duy trong lòng chấn động, nhìn La Bá Đặc vội vàng thấp giọng nói: "Xin lỗi, La Bá Đặc kỵ sĩ, ta không biết ..."
"Không, không có gì" VỊ kỵ sĩ này lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: "Đó là chuyện rất nhiều năm về trước, hơn nữa ta đã tuyên thệ hiệu trung với gia tộc thì tánh mạng của ta lúc nào cũng chuẩn bị hy sinh cho gia tộc."
Tất cả mọi người tự nhiên đều cảm thấy kính nể đối với La Bá Đặc, ngay cả Nhược Lâm cũng không nhịn được nhìn qua vị kỵ sĩ này. Nhưng Nhược Lâm rất nhanh đề xuất một nghi vấn: "La Bá Đặc đại nhân, Tư Phan đại nhân, ta có một thắc mắc."
"Cái gì vậy? Xin cứ nói đi." Tư Phan đối với vị nữ kỵ sĩ vinh dự bên người Đỗ Duy này có lẽ rất tôn trọng.
Nhược Lâm chậm rãi nói: "Theo ta được biết, ma thú phần lớn sinh sống ở trong rừng rậm, chúng rất ít khi sống ở giữa đại lục. Vì ma thú phải bổ sung ma lực nên chúng chỉ có thể sinh sống ở vài địa phương đặc thù trên đại lục này, ví như là Băng Phong Sâm Lâm ở phương bắc, Lạc Nhật chiểu trạch ở phương nam, những nơi đó tràn ngập các loại ma pháp thực vật ... cũng chính là các nguyên liệu của các ma pháp dược tề sư. Hoặc như là một vài nơi có nhiều khoáng sản cũng có thể hấp dẫn được ma thú, nhưng mà...trên núi bán giác thành thì chỉ là một mảnh rừng cây bình thường nhất. Chỗ này không có ma pháp thực vật, đều chỉ là vài cây cổ thụ thường, hơn nữa cũng không có khoáng sản tổn tại. Tự nhiên lại xuất hiện một con ma thú, sự tình như vậy chẳng lẽ mọi người không thấy cổ quái sao?"
Tu Phan và La Bá Đặc không khỏi dừng chân một chút, sắc mặt có chút ngưng trọng. Ngay cả ma pháp sư Tác Nhĩ Tư Khắc Á cũng nhíu mày bắt đầu suy tư.
"Nhược Lâm, ngươi đối với ma thú hiểu rất rõ a? người nói chính là Đỗ Duy.
"Ta từng có không ít kinh nghiệm mạo hiểm, cũng từng theo vài dong binh đoàn tiến vào bên trong Băng Phong Sâm Lâm săn ma thú." Nhược Lâm giải thích: "Vì vậy ta cũng có thể coi là người ở đó, cũng nhiều lần đánh nhau với ma thú rồi."
"Ngươi đã từng vào Băng Phong Sâm Lâm tại phương bắc?" Tư Phan kỵ sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hắn xem ra vị nữ kỵ sĩ này hơn phân nửa là dựa vào sắc đẹp mới lấy được cái danh hiệu kỵ sĩ vinh dự từ thiếu gia quý tộc kia mà thôi. Lại không nghĩ tới Nhược Lâm này có thể từng trải qua kinh nghiệm như vậy.
Ngay cả La Bá Đặc sắc mặt cũng khác lạ.
Nhược Lâm thấp giọng nói: "Không sai, ta đã đi qua vài lần."
"Ta đối với tập tính cuộc sống của ma thú cũng không quá am hiểu, nếu đúng như Nhược Lâm kỵ sĩ nói thì tình huống này thật là đáng nghi... có lẽ chúng ta phải nghĩ lại một chút." La Bá Đặc trầm giọng nói: "Ma thú xuất hiện đích xác rất khả nghi."
Tư Phan mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng có vài ý nghi ngờ.
Hiên nhiên Tư Phan không tin lời Nhược Lâm.
Nữ kỵ sĩ này thân thủ như thế nào chứ? theo kinh nghiệm phong phú của Tư Phan kỵ sĩ mà nhìn, hắn phán đoán vị nữ kỵ sĩ kia thân thủ không cao minh. Có thể lấy được danh hiệu kia hơn phân nửa bằng vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng... còn cả cặp đùi dài đẹp kia nữa.
Tiến vào Băng Phong sâm lâm tại phương bắc? lại còn vài lần? ĐI lừa quỷ đi!
Tìm tòi cả một buổi chiều, mọi người không thu hoạch được gì, thậm chíngay cả tung tích ma thú hoặc là phân của nó cũng không thấy.
Hai đội truy tìm kia cũng không truyền về động tĩnh gì.
Nhìn sắc trời sắp tối, Tư Phan kỵ sĩ đề nghị mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó thừa dịp trời chưa tối hẳn sẽ cùng quay lại thành, sáng mai sẽ tiếp tục truy tìm.
Quyết định như vậy chính vì sự có mặt của Đỗ Duy ở đây.
Nếu không có vị thiếu gia thân phận tôn quý này thì kế hoạch của Tư Phan nguyên lai là tìm cả đêm. Nhưng trong đội ngũ lại có một vị thiếu gia không được xảy ra sơ xuất gì thì Tư Phan không dám mạo hiểm, có lẽ nên lấy an toàn làm trọng. Bằng không, trên núi tìm ma thú vào buổi đêm sự nguy hiểm sẽ tăng lên vài phần.
Trong khi nghỉ ngơi, La Bá Đặc an bài người đề phòng xung quanh, Tư Phan phái hai cung tiễn thủ leo lên cây đại thụ quan sát.
"Nhược Lâm". nhìn Nhược Lâm đang sửa sang lại yên ngựa, Đỗ Duy đột nhiên gọi tên vị nữ kỵ sĩ của mình.
"Chủ nhân có gì phân phó?"
"Ta tin ngươi" Đỗ Duy thấp giọng nói một câu, những lời này khiến cho thân thể Nhược Lâm chấn động. Nữ kỵ sĩ ngước mắt nhìn lại Đỗ Duy.
Đỗ Duy trong tay đang nghịch ngợm một đóa hoa dại không biết tên, nụ cười trên mặt rất nhàn nhã: "Ta biết tư phan kỵ sĩ không tin ngươi, hắn cho rằng ngươi đang nói phét."
Trên mặt Nhược Lâm lộ ra một tia cười khổ.
Bốc phét sao? Có lẽ hắn cho rằng mình là một nữ nhân ti tiện dựa vào sắc đẹp và thân thể để đổi lấy thân phận kỵ sĩ.
Hơn nữa không chỉ có hắn, ngay cả đám lính tùy tùng của la lâm gia, đại đa số bọn chúng đều nghĩ vậy a...
Nhược Lâm trong lòng có một tia khó chịu.
"Ta tin ngươi" Đỗ Duy thấp giọng nói, hắn chậm rãi bước lên vài bước, nhìn vẻ mặt của nhược lâm, mỉm cười nói: "Vì vừa hay, khi ta biết được ngươi là hậu duệ của Mục Ân Tộc, ta cũng đọc trong một quyển sách cổ gi lại người của Mục Ân tộc sở hữu một loại bản lĩnh trời sinh. Nếu quyển sách kia ghi lại không sai... ta biết ngươi tiến vào băng phong sâm lâm cũng không phải là sự tình gì khó khăn. Cú coi như gặp phải một đoàn ma thú, đối với ngươi mà nói cũng không có quá lớn nguy hiểm."
Nhược Lâm càng kinh ngạc hơn, thất thanh: "Cái này... ngươi cũng biết?"
"Trong sách." Đỗ Duy cười cười: "Sách chính là nguồn cội của loài người. Đọc nhiều sách lúc nào cũng có ích cả."
Nói xong, thiếu niên chưa lớn hẳn này đi tới bên người Nhược Lâm, vỗ nhẹ vào vai nàng, cười nói: "Nữ kỵ sĩ của ta, chúng ta phải cố gắng hơn mới được a. Bằng không sẽ làm cho người khác xem thường. Tỷ như hôm nay, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Bọn họ đều cho ta trở thành gánh nặng, mà người là đệ nhất vinh dự kỵ sĩ của ta, chúng ta phải cố gắng làm ra một chút hình dáng mới được a."
Nhược Lâm cẩn thận nhìn vị thiếu niên trước mặt, lại nghĩ tới hai câu vừa rồi của hắn, trong lòng không nhịn được sinh ra một cỗ ấm áp!
Đúng vậy! Bọn họ đều cho ta trở thành một nữ nhân chỉ biết cho nam nhân leo tới leo lui! Mà chính thức tôn trọng ta, tín nhiệm ta chí có vị tiểu chủ nhân trước mặt!
--
Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tư Phan lập tức triệu tập mọi người, chuẩn bị xuống núi. Hắn cho người phát tín hiệu liên lạc với hai đội còn lại. Rất nhanh đã có trả lời, một đội khác có lẽ cũng ở không xa đây, từ địa điểm phóng tín hiệu xem ra khoảng cách ước chừng cũng chỉ một dặm.
Hai kỵ sĩ đại nhân lập tức hạ lệnh cho mọi người xuất phát, phối hợp với đồng bạn.
Nhưng khi mọi người vừa mới đi được một nửa, thậm chí La Bá Đặc đi đầu cũng đã nhìn thấy đội ngũ kia, giơ tay ra hiệu cho họ rồi...
Đột nhiên, một tiếng tê hống thê lương từ một phía truyền tới! Lập tức một thân hình to lớn từ trong rừng cây rất nhanh phóng tới! Trên mình con vật này toàn thân đều mang theo hỏa diễm ngùn ngụt. Trên đường chạy của nó cỏ cây trên mặt đất đều bị lửa thiêu rụi!
".... Ma thú!!!!" Không biết là ai kêu lên đầu tiên, liền sau tất cả mọi người đều kinh hãi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK