Gặp quỷ!
Gặp quỷ!
Gặp quỷ đầu to rồi!!
Đỗ Duy cơ hồ phát điên, một cước đá bàn trà trước mặt lăn lông lốc, thậm chí hắn có cảm giác máu toàn thân sôi lên khiến cho bên tai phảng phất có tiếng ông ông… Nhất là tim trong lồng ngực nhảy cực nhanh khiến hắn rất khó chịu.
Roline vừa muốn đi theo, Đỗ Duy đã quay lại, giận dữ gào:
-Đừng theo ta!
Roline trước giờ chưa từng thấy Đỗ Duy mất bình tĩnh đến phát cuồng như vậy. Tuy nhiên nữ kị sĩ vẫn tuân theo mệnh lệnh của hắn, nàng cho người mang lão Bencas lúc này vẫn còn hôn mê, cùng với nhóc Rufik đáng thương lúc này đã sợ đến chẳng còn biết trời mây, lại cho hắn chút đồ ăn – hôm nay thằng nhóc này đã chịu không ít kinh hãi.
Đỗ Duy một mạch chạy ra khỏi xưởng, từ cửa sau mà chạy khắp đế đô, cứ chạy mãi không định hướng trong đêm đen.
Hắn không thể không chạy, bởi chỉ có chạy càng nhanh hắn mới có thể cảm thấy thoải mái được một chút.
Aragon… quỷ tha ma bắt! Aragon đáng chết!
Hắn… hắn…
Hắn lại biết chữ Hán! Lại còn biết mình! Hắn còn biết cả tên mình? Thậm chí từ sớm đã biết mình sẽ nhìn bàn chân của thằng nhóc kia?
Cái gì hắn cũng biết! Cái gì hắn cũng biết!
Ý nghĩ này làm cho Đỗ Duy sợ hãi phi thường!
Một lão khốn nạn chết cả ngàn năm trước, tự dưng giống như đang rình coi mình, nhìn chằm chằm từng cử động! Còn cái ‘lời tiên đoán’ chó má gì… hừ, đi ra từ ác ma đảo, thiếu niên có cái sừng trên đầu?
Ta nhổ vào.
“Đỗ Duy, ngươi khỏe không? Ngạc nhiên chưa?”
Ta nhổ nhổ nhổ!!
Cũng không biết điên cuồng chạy bao lâu, Đỗ Duy rốt cuộc cảm giác được hai buồng phổi đều vì thiếu dưỡng khí mà sinh ra cảm giác đau đớn.
Cuối cùng hắn cũng dừng chân, vịn lấy một cây lớn ven đường mà thở dốc. Cũng bởi thở quá dồn dập, bất giác hắn không nhịn được ôm thân cây nôn một trận kinh hồn, chỉ có điều chẳng nôn ra được gì, mà lại chỉ cảm giác co thắt kịch liệt đến chảy nước mắt.
Có điều cảm giác đó lại có thể khiến cho tâm trạng hắn hòa hoãn trở lại, nhiệt huyết cuồng loạn cũng dần dần bình hòa trở lại.
Đứng hồi lâu cả nửa ngày, Đỗ Duy bỗng ngửa mặt lên nhìn trời sao, nắm tay giơ lên rống to:
-Ta chửi vào #¥%* … tinh không đệ nhất cường giả thì hay lắm sao? Tinh không cường giả thì có thể tùy tiện đùa bỡn ta hả? Có thể tùy tiện an bài vận mệnh của ta sao? Ta nhổ…”
Đỗ Duy cười như điên, kinh động cả một đội tuần tra của sở trị an.
Một đội tuần tra của sở trị an nghe tiếng hét liền chạy lại, lĩnh đội là một sĩ quan cưỡi ngựa. Hắn từ xa thấy có người ôm đại thụ nhìn trời mà rống ầm ĩ, liền quát:
-Người nào đó? Vi phạm lệnh giới nghiêm, bắt lại cho ta!
Mấy binh sĩ lập tức chạy qua định bắt Đỗ Duy, Đỗ Duy đã quay lại, giận dữ nói:
-Cút ngay! Đừng có làm phiền ta.
Nói xong, hắn thản nhiên quay đầu mà đi. Sĩ quan sở trị an nghe một câu liền phát bực.
Còn có loại người điên cuồng, nửa đêm vi phạm lệnh giới nghiêm ở trên đường la lối, lại còn quát nạt cả quan quân của sở trị an sao?
Hắn giục ngựa chạy tới, Đỗ Duy nghe thấy tiếng vó ngựa đàng sau, bực bội quay lại, tiện tay rút ma trượng trong hòm chứa vật ra, lạnh lùng nói:
-Ta nói ngươi không nghe thấy à?
Sĩ quan sở trị an đang muốn phát tác, tuy nhiên nhờ ánh trăng liền thấy rõ món đồ trong tay Đỗ Duy, trong nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn đầy!
Ma pháp sư ư?
Sau đó, hắn nhìn rõ diện mạo Đỗ Duy, mồ hôi chẳng những tiếp tục tuôn như mưa, mà thiếu điều từ trên ngựa té lăn xuống.
Hắn là quan quân của sở trị an, bởi vì gần đây quan hệ của Đỗ Duy cùng thống lĩnh sở trị an mới nhậm chức ngài Camille Ciro rất tốt, cho nên hắn cũng từng nhìn thấy Đỗ Duy. Vừa nhận ra Đỗ Duy, vị sĩ quan liền từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sợ hãi nói:
-Ngài công… công tước vừa rồi ta không nhận ra ngài…
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn người kia, loại ánh mắt phẫn nộ khiến cho vị sĩ quan sợ đến hồn lìa khỏi xác. May là một lát sau, thanh âm của Đỗ Duy cũng có chút hòa hoãn:
-Không có gì, ta có việc, các ngươi đừng tới làm phiền ta.
-Dạ… dạ!
Vị sĩ quan còn dám nói gì, tuy rằng đế đô có lệnh giới nghiêm, nhưng cho dù là luật lệ cũng không áp dụng được trên người Đỗ Duy, loại người ở tầng đỉnh của đỉnh quyền thế.
-Còn nữa…
Đỗ Duy nhìn vị sĩ quan:
-Ta ra ngòai gấp gáp, quên đem theo ngựa. Ngươi lấy ngựa cho ta mượn, ngày mai ta phái người trả lại cho ngươi.
Vị sĩ quan nào dám phản đối, chỉ có nhất nhất đáp ứng, còn tận tay dắt ngựa trao dây cương vào tay Đỗ Duy.
Nhìn ngài công tước cưỡi ngựa đi xa dần, vị sĩ quan thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn đám thủ hạ, gắt:
-Nhìn cái gì! Tiếp tục tuần tra!
Đỗ Duy cưỡi ngựa đi thẳng, một hồi cũng dần tỉnh táo lại. Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện trọng yếu, liền quay đầu ngựa hướng phủ đệ của mình trở về.
Hắn một mạch chạy về phủ công tước lâm thời, mấy tên người hầu nhìn thấy bộ mặt giận dữ của ngài công tước liền hỏa tốc mở cửa. Đỗ Duy xuống ngựa, đi được vài bước lại quay ra nói:
-Các ngươi đem con ngựa này đưa trả lại sở trị an.
Sau đó, Đỗ Duy một hơi trở về phòng, một cước sút văng cửa phòng. Trong phòng nguyên đã bố trí một cái kết giới cách âm, Đỗ Duy tiến vào thì thấy lão thử Gageu đang ngồi ở một góc, một tay cầm khối ma pháp thủy tinh, tay kia cầm thanh đao nhỏ màu bạc, làm như đang cố gắng điêu khắc hoa văn gì đó.
-QQ đâu?
Đỗ Duy hỏi.
-… bên trong, ngủ rồi.
Lão chuột cũng nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Đỗ Duy.
Đỗ Duy hừ một tiếng, chạy vào phòng trong. Ở trên cái giường nhỏ giống như cái nôi trẻ em, ngài QQ ưu nhã đang ngủ ngon lành. Đỗ Duy liền túm cái mỏ của chim cánh cụt đáng thương đang còn trong giấc mộng, ném luôn xuống đất.
-Ngươi…
Chim cánh cụt từ mộng đẹp thức dậy, nhất thời quên mất tôn chỉ của bản thân là ‘ưu nhã’, từ dưới đất nhảy dựng lên la ỏm tỏi:
-Ngươi làm gì vậy? Trời ơi, mặt đất dơ như vầy sẽ làm ô uế bộ lông xinh đẹp của ta rồi!!
-Hừ!
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn vị ‘thần thú’:
-Ta có mấy câu hỏi, hy vọng ngươi có thể trả lời, nếu không ngày mai bữa trưa chúng ta sẽ chuẩn bị ăn món chim cánh cụt quay.
Một lời nói kèm theo ánh mắt hung dữ, liền khiến cho chim cánh cụt im bặt. Ngài ‘thần thú’ thông minh dĩ nhiên nhìn ra được vị thiếu gia rõ ràng đang cực lực kìm chế lửa giận, tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Đỗ Duy đi tới trước bàn lấy một tờ giấy, dùng bút lông viết viết mấy chữ, đưa ra trước mặt chim cánh cụt, lạnh nhạt:
-Đọc.
Chim cánh cụt nhìn qua mấy chữ, có chút uể oải, nhưng Đỗ Duy lạnh lùng nói:
-Ta bảo ngươi đọc!
-…”
QQ bất đắc dĩ thở dài, sau đó chiếu theo nội dung, đằng hắng một tiếng rồi từ từ ngâm nga:
-Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương…
(trích bài Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch-dg)
-Tốt!
Không đợi QQ đọc xong, Đỗ Duy lại viết lên tờ giấy mấy chữ, đưa ra trước mặt QQ, lạnh lùng nói:
-Đọc lại!
-… nhân chi sơ, tính bản thiện…
(trích tam tự kinh-dg)
-Đủ rồi…
Đỗ Duy đột nhiên giống như quả bóng xì hơi, thả người ngồi xuống ghế.
Ngài QQ nhìn Đỗ Duy một hồi, thu hết can đảm rụt rè nói:
-Đỗ Duy chủ nhân…
-Cái gì?!
Đỗ Duy hung ác nhìn chim cánh cụt:
-Ngươi còn muốn nói cái gì? Lại muốn tiếp tục lừa gạt ta hả!!
-Không phải…
Chim cánh cụt xua xua tay, nói lí nhí:
-Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ngươi viết sai chính tả… chữ ‘ngỡ’ ngài viết thiếu một nét.
Đỗ Duy:
-……
(đoạn này để im hán ngữ vì nó không phải là tiếng của đại lục)
Hắn ngây người một lát, đột nhiên nhảy dựng lên xoa tay lại trước mặt chim cánh cụt, mặt mày hung hăng, quát to:
-Nhân sinh tự cổ thùy vô tử. (từ xưa có ai là không chết)
(Quá Linh Đinh Dương của Văn Thiên Trường trong cực phẩm gia đinh )
Chim cánh cụt trả lời:
- Na cá lạp thỉ bất dụng chỉ! (Có thằng nào đi ỉa mà không dùng giấy- câu này của các anh 8x với 9x)
Đỗ Duy:
-Vạn trượng cao lâu bình địa khởi.(lầu cao vạn trượng xây từ đất bằng)
(thành ngữ trung quốc)
Chim cánh cụt trả lời:
-Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.( Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình)
(trích Du viên bất trị - Diệp Thiệu Ông - )
Đỗ Duy làm vẻ mặt dữ tợn:
-Sao phiếu dụng thì phóng ngoan thiểu. (sao có phiếu mà phát cho ít thế)
( câu này thì nói bọn độc giả bên trung quốc, đọc truyện bằng phiếu tháng, càng được bầu nhiều phiếu thì truyện càng lên cao và càng nổi- ý tác giả là ấn nhiều vào, cũng giống như ta nói với các bạn là ấn thank nhiều vào đó)
Chim cánh cụt thở dài:
-Quả phụ môn tiền thị phi đa…( rước nhà bà goá có nhiều chuyện thì thầm)
(thành ngữ trung quốc)
Đỗ Duy lại hỏi:
-Cùng tắc độc thiện kỳ thân…( ngươi nghèo thì ngươi độc thân)
( Có nghĩa khác nhưng không phù hợp với chỗ này, tạm đưa ra cho anh em tham khảo:
Khổng Tử từng nói: “Dụng chi tắc thành, xã chi tắc tàng”; Mạnh Tử lại bày tỏ: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ” (Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta). )
-Phú tắc thê thiếp thành quần.( Giàu thì thê thiếp thành đàn)
Chim cánh cụt thở dài.
-Tiếp tiếp!
Đỗ Duy xắn tay áo, hăng hái:
-Mã sấu mao trường đề tử phì. (Ngựa gầy lông dài, móng to- cách chọn ngựa tốt )
- Nhi tử thâu đa bất toán tặc. (Bị con ăn trộm không tính là thiệt)
QQ thản nhiên.
Đỗ Duy tuyệt vọng, vớt câu chót:
-Hậu cung giai lệ tam thiên. (Hậu cung mỹ nữ có ba nghìn)
Chim cánh cụt không chút do dự:
-Thiết bổng ma thành tú hoa châm…(Mài sắt thành kim)
Một người một chim trợn mắt nhìn nhau cả nửa ngày, đột nhiên Đỗ Duy cười phá lên.
Hắn quả thật buồn cười, một bụng tức giận cũng đã tiêu tán đâu mất, hắn nhìn ngài ‘thần thú’ trước mặt, cười khổ:
-QQ tôn kính, có thể cho ta biết lão nhân gia ngài cùng Aragon chủ nhân là từ đâu ‘xuyên’ qua không?
QQ thành khẩn trả lời:
-Đỗ Duy chủ nhân, mặc dù ta cũng không rõ ngài muốn nói gì, tuy nhiên mấy cái này đều là Aragon chủ nhân dạy ta… Ta cũng không biết ngài nói ‘xuyên’ là ý tứ gì, tuy thế cái từ này hình như Aragon chủ nhân từng nói qua.
Đỗ Duy thở dài.
Ta hiểu rồi…
Diễn biến tiếp theo thế nào mời các bạn đón đọc hồi sau sẽ rõ
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK