Gandalf háo hức đi theo Đỗ Duy đến căn phòng kế bên – đây là phòng ngủ của lão!
Thế rồi lão già trố mắt ra nhìn cái giường mà mình vừa dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng sau khi ngủ dậy – một tên máu me đầm đìa đang nằm trên đó, tấm ga giường vốn trắng tinh sạch sẽ nay loang lổ những máu và đất.
…. Tuy ngày thường Gandalf rất hiếm khi dùng chiếc giường này – phần lớn thời gian lão đều ở trong phòng thí nghiệm ma pháp, khi mệt thì cùng lắm chỉ dừng lại minh tưởng một lát. Ngủ đối với một ma pháp sư mà nói là một việc rất xa xỉ. Nhưng cái giường tối qua hiếm hoi lắm mới được đụng đến một lần, sáng sớm bảnh mắt đã thành ra thế này khiến lão già thấy tức anh ách.
- Đây chính là bảo bối ngươi đem về cho ta sao?
Giọng nói của lão đã hơi hơi kém thiện ý. Có điều may mà ngay trước khi lão nổi trận lôi đình thì rốt cuộc cũng nhìn ra cái kẻ nằm trên giường là ai.
Dưới vết máu bê bết, sắc mặt Hussein cực kì nhợt nhạt.
Gandalf áo xanh hừ một tiếng, nhíu chặt đôi mày:
- Hussein ư? Hừ … hắn làm sao mà lại bị thương?
Lão đi đến mép giường, sắc mặt âm trầm kiểm tra thương thế của thánh kỵ sĩ. Hussein vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền, cho dù là đang hôn mê nhưng gã vẫn mím chặt môi, không phát ra dù chỉ nửa tiếng rên.
- Đúng là một tên cứng đầu hơn cả đá.
Gandalf càu nhàu rồi liếc nhìn Đỗ Duy:
- Ta rất lấy làm lạ …. Đỗ Duy, chẳng lẽ tên Hussein này kiếp trước mắc nợ ngươi à? Sao hắn làm thủ hạ của ngươi, mỗi lần đi ra ngoài đều trọng thương trở về thế? Ông trời ơi, ta không nhớ nổi lần gần đây nhất hắn lành lặn trở về là khi nào nữa!
Đỗ Duy đầy một bụng ức chế. Theo lí mà nói, Hussein thế nào đi nữa cũng là một cường giả Thánh giai! Trên cái thế giới này, chỉ cần hắn không gặp phải mấy cường giả cấp quái vật ra thì chẳng còn ai trên đời làm hắn bị thương được! Thế mà lần nào Hussein cũng gặp phải những cường địch ngoài ý muốn!
Ví như lần này, rõ ràng tiễn công chúa và diễn xuất khổ nhục kế là một nhiệm vụ chẳng có tí hàm lượng kĩ thuật và tính nguy hiểm nào. Kết quả lại …..
- Chắc là số hắn đen.
Đỗ Duy thở dài một tiếng. Có điều liền đó hắn không cười nữa mà trịnh trọng nói:
- Ông có cách chữa khỏi cho hắn không?
Gandalf nghiêm mặt kiểm tra xong thương thế của Hussein, lập tức đưa ra phán đoán:
- Đây là vết thương do sức mạnh Thánh giai gây ra! Nếu không với sức mạnh thánh giai của hắn, vết thương đáng ra phải tự lành, nhưng đến giờ ngươi xem ….
Lão chỉ vào bắp chân Hussein:
- Chỗ này, máu thịt của hắn đều bị nổ toang. Thế nhưng ngươi nhìn gân thịt ở miệng vết thương xem, không hề có dấu hiệu liền lại hay là sinh trưởng. Giống hệt như một miếng thịt chết! Đó là do sức mạnh thánh giai của đối thủ đã khóa chặt sinh cơ của miếng thịt đó.
- Ta không còn cách nào khác. Nước suối trẻ mãi không già của ta, mấy giọt cuối cùng ta đem tặng mất rồi.
Đỗ Duy xòe hai tay. Gandalf trừng mắt nhìn Đỗ Duy:
- Không còn cách khác … nhưng tình hình cũng không tồi tệ đến mức đó. Ừm … Tuy hắn bị thương rất nặng nhưng không nguy hại đến tính mạng. Ta sẽ dần dần thi triển chút thuật trị liệu trong ma pháp để giúp hắn phần nào … hắn sẽ hồi phục thôi. Có điều dù gì cũng là bị thương do sức mạnh thánh giai, thế nên tốc độ khôi phục sẽ hơi chậm, vì thế
- Vì thế làm sao? – Đỗ Duy cười khổ.
- Ta phải nói cho ngươi biết: ít nhất là trong vòng nửa năm, ngươi đừng hòng thấy hắn khỏe mạnh như vâm! Đỗ Duy, trong vòng nửa năm thủ hạ của ngươi sẽ thiếu mất một thánh giai cường giả!
- Nửa năm ư? – Đỗ Duy ngẩn người:
- Lâu vậy sao? Nhưng … nếu có một cường giả thánh giai khác giúp hắn khôi phục thì sao? Có thể nào nhanh hơn một chút không?
- Ngươi tưởng thánh giai là vạn năng chắc? – Gandalf tức tối:
- Ngươi phải hiểu rõ, Đỗ Duy! Sức mạnh thánh giai có đặc chất là tự mình chữa lành! Nhưng tự chữa lành cũng có giới hạn! Tự chữa lành không phải là “tự tái sinh”! Hiểu chưa? Cũng chính là nói nếu như trên người bị đao chém mấy nhát, vết thương có thể liền lại rất nhanh, nếu xương bị gãy cũng có thể liền nhanh một chút. Nhưng …. Nếu như bị chém mất tiêu một cánh tay thì chẳng có cách nào mọc ra nữa đâu!!
Nói rồi lão chỉ vào bắp chân Hussein:
- Nếu người thường bị thương ra nông nỗi này, chỉ có một cách duy nhất là cưa cái chân này đi!
Đỗ Duy thở dài:
- Được thôi, nửa năm thì nửa năm. Tuy có lâu một chút nhưng ta cũng chẳng có chuyện gì cần hắn giải quyết. Chỉ là ta biết tính tên này, muốn hắn ngoan ngoãn nằm yên nửa năm còn khó hơn là giết phăng hắn đi.
- Hừ! Đương nhiên là có cách. Có điều ta nghĩ ngươi tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Gandalf lạnh lùng nói:
- Ngươi quên mất vị “Thiếu tướng quân” đó của chúng ta rồi sao? Chỉ cần mấy giọt máu của hắn là có thể khiến vết thương của Hussein khỏi ngay tức khắc! Nhưng … hậu quả thì e là ngươi và ta đều có thể đoán được! Nói không chừng vị thánh kị sỹ này của chúng ta có thể chịu được sức mạnh đáng sợ trong huyết dịch đó cũng nên! Không những khỏi mà còn khiến đấu khí của hắn tăng thêm mấy thuộc tính! Nhưng cũng có khả năng … Hussein sẽ nổ banh xác chết tại chỗ!
Đỗ Duy nhớ đến những đặc chất kì quái thần kì chứa đựng trong máu của Sebastha mà không khỏi rùng mình, hắn vội vã lắc đầu lia lịa:
- Đừng có mà nghĩ đến! Lão già! Hắn là anh em tốt của ta đấy, ta sẽ không đem hắn ra làm vật thí nghiệm đâu! Ta thà từ từ chữa khỏi cho hắn còn hơn!
Gandalf có vẻ hơi động lòng, nhưng thấy Đỗ Duy kiên quyết phản đối, lão đành thở dài ngán ngẩm:
- Đáng tiếc … hắn dù gì cũng là thánh kị sỹ, thể chất cực kì mạnh mẽ, có khi chịu được thứ máu tinh đó cũng nên, không bị nổ chết đâu.
Ngập ngừng một lát, Gandalf lạnh lùng bảo:
- Còn một vấn đề nữa …. Ta có thể chữa trị cho hắn, nhưng đừng mong ta sẽ chăm sóc một tên phải nằm liệt giường liệt chiếu nửa năm! Hắn có thể dưỡng thương ở chỗ ta, nhưng ngươi tốt nhất là hãy tìm một hai người đáng tin cậy đến hầu hạ hắn.
Lúc ấy Đỗ Duy còn chưa lên tiếng, công chúa Louise từ đầu vẫn đứng co ro bên góc tường chợt dũng cảm mở lời:
- Ta … ta có thể làm những việc đó.
Gandalf lạnh lùng liếc công chúa Louise.
Vừa rồi lúc bước vào phòng lão đã trông thấy cô gái trẻ đứng co ro trong góc tường – có điều đứa con gái này là do Đỗ Duy đưa đến nên Gandalf cũng không hỏi thêm gì.
Nhưng so với vẻ hờ hừng của Gandalf, công chúa Louise trong lòng lúc này ngập tràn sợ hãi – nàng sợ Gandalf!
Gandalf không nhận ra công chúa Louise, nhưng Louise thì nhận ra lão!
Hơn nữa ấn tượng còn cực kì sâu sắc!
Ngày chính biến hôm đó, công chúa đứng trên khán đài cho thành viên hoàng thất, tận mắt trông thấy lão già áo xanh này giúp đỡ đại hoàng tử làm phản trên quảng trường, dễ dàng đánh bại thủ tịch ma pháp sư cung đình và đại ma pháp sư do công hội phái tới!
Rồi sau đó Đỗ Duy và lão áo xanh này còn giao thủ với nhau – lần đó cũng tạo nên danh tiếng huy hoàng cho Đỗ Duy. Thế nhưng Louise vô cùng kinh ngạc là, bây giờ Đỗ Duy lại có vẻ rất thân với cái lão ma pháp sư áo xanh đáng sợ đó?!
- Ồ, cô là ai? – Gandalf bước lại gần Louise.
Công chúa sợ đến run cầm cập, nàng còn nhớ như in hôm chính biến, lão già áo xanh này đã khiến cho một đại ma pháp sư nát thành cám như thế nào!
- Được rồi, lão già, đừng có dọa khách quý của ta chứ.
Đỗ Duy cười nhạt:
- Để ta giới thiệu một chút! Vị này là công chúa Louise điện hạ! Con gái của hoàng đế Augustine VI, em gái ruột của Nhiếp Chính Vương đương nhiệm.
- Hoàng tộc ư?
Lão Gandalf chau mày nghi hoặc nhìn Đỗ Duy, ngụ ý: ngươi dẫn một công chúa hoàng thất đến đây làm gì? Chẳng lẽ không biết ở đây có rất nhiều bí mật không thể công khai sao?
Đỗ Duy chỉ biết thầm thở dài bất lực.
Còn có cách nào nữa?
Rất nhiều bí mật không thể công khai ư?
Nhưng giờ những chuyện mà cô công chúa Louise này biết còn ít sao? Đến cả bí mật Hussein là người của mình cô ta cũng biết rồi còn gì!
Đỗ Duy rất rõ nếu như tin tức Hussein từ trước tới giờ luôn là thủ hạ của mình bị lộ ra thì những phiền toái xảy đến với mình tuyệt đối sẽ không phải là một chút ít! Tội phạm truy nã hàng đầu trên đại lục, phản đồ của Quang Minh thần điện … nếu để cho người khác biết hắn đang ở bên mình ….
- Điện hạ.
Đỗ Duy cười tít mắt nhìn công chúa:
- Ta chấp nhận đề nghị của cô … vậy thì thời gian tiếp theo sẽ do cô chăm sóc Hussein nhé. Có điều ta phải nhắc nhở cô … toàn bộ phạm vi hoạt động của cô chỉ có tòa nhà này thôi! Tất cả mọi nhu yếu phẩm sẽ có người bên ngoài đưa đến. Cô không cần lo nghĩ chuyện gì! Chỉ xin cô cố nhớ lấy một điều: bất kì lúc nào, bất kì tình huống nào, khi chưa có sự cho phép của ta, cô không được bước khỏi toà nhà này nửa bước! Cô hãy tin ta, đây đều là vì an toàn của cô thôi!
Công chúa Louise lập tức gật đầu. Nàng hiểu rõ hiện giờ mình đang nắm giữ vài bí mật lớn của Đỗ Duy, vì thế -- nàng lại bị giam cầm một lần nữa! Có điều khi vô thức liếc nhìn thánh kỵ sĩ đang hôn mê bất tỉnh trên giường, công chúa Louise chợt thấy … giam cầm cái gì chứ, tất cả dường như không còn quan trọng nữa …..
Gandalf áo xanh lấy ra ma pháp dược tề mà lão tự pha chế nhỏ cho Husserin đang say ngủ rồi để công chúa lại trong phòng chăm sóc người bị thương, lão kéo Đỗ Duy rời khỏi phòng mình.
Bọn họ không hề lo công chúa sẽ chạy mất --- xung quanh tòa nhà này được bố trí ma pháp trận nghiêm mật!
- Bây giờ hãy cho ta xem bảo bối mà khi nãy ngươi nói! -- Gandalf hậm hực nói:
- Nếu không thể khiến ta hài lòng …
Đỗ Duy bật cười:
- Ta nhớ ông từng nói, nếu chúng ta muốn tự mình nuôi 2 còn rồng kia lớn lên thành chiến sỹ long tộc chân chính, cần có rồng trưởng thành để hoàn thành linh hồn truyền thừa cho chúng đúng không?
- Không sai, nhưng trên thế gian này lấy đâu ra rồng nữa?
- Rất trùng hợp, ta tìm được một con! – Đỗ Duy mỉm cười.
Rồi hắn triệu hoán ra con ma thú sủng vật của mình ….
Hào quang kim sắc bùng lên giữa không trung, theo sau kim quang lấp lánh là một con rồng trưởng thành khổng lồ lơ lửng trên bầu trời! Đôi cánh bự chảng quẫy đập, mỗi tấm vảy trên thân thể khổng lồ đều lấp lánh như vàng!
Một tiếng gầm nhẹ và dày, mũi cự long phún ra lửa vàng kim, thế nhưng nó lại trôi nổi trên không cực kì thuần phục, thái độ cực kì cung kính với Đỗ Duy trước mặt.
- Nhìn đi, lão già, đây là món quà thứ nhất của ta…. – một con Hoàng Kim Long trưởng thành. Thế nào? Ông hài lòng chứ?
Lão Gandalf động lòng:
- Ngươi! Ngươi móc đâu ra con sủng vật này thế? Hoàng Kim Long? Một con Hoàng Kim Long thánh giai sao?
Đỗ Duy cười cười:
- Không chỉ có thế! Nó còn có thân phận rất cao quý: từng là tam Vương tử của long tộc! Con út của tộc trưởng long tộc!
Lão Gandalf hết nói rồi.
Đột nhiên thân hình lão bay bổng lên đến bên cạnh cự long, quan sát gần con Hoàng Kim Long này. Tuy bị một sinh vật lạ tiếp cận, Hoàng Kim Long theo bản năng phát ra một tiếng gầm cảnh cáo nhưng dưới sự khống chế của Đỗ Duy, Hoàng Kim Long dần dần thuần phục.
Thậm chí cuối cùng khi Gandalf đạp hẳn lên lưng rồng, Hoàng Kim Long cũng chỉ gừ nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn giữ thái độ thuần phục.
- Ngươi … ngươi làm thế nào vậy?
Mắt lão Gandalf lộ vẻ cuồng nhiệt. Lão nhảy phắt xuống rồi bất thình lình tóm lấy áo Đỗ Duy:
- Nói cho ta! Ngươi làm thế nào vậy?
Đỗ Duy cười khổ:
- Từ từ ta sẽ nói cho ông! Có điều giờ ta muốn ông trả lời câu hỏi của ta đã: Sau khi có con rồng này, “kế hoạch Thần Thánh Cự Long” của chúng ta có thể thành công không?
- Ta không hoàn toàn nắm chắc …..
Lão Gandalf thoáng do dự, không hứa chắc, nhưng vẻ cuồng nhiệt trong mắt lão càng đậm:
- Có điều chúng ta có thể thử! Hơn nữa khả năng là rất lớn! Ôi trời ơi, có khi chúng ta lại thực sự có thể làm tái hiện Thần Thánh Cự Long trong truyền thuyết cũng nên!
Nhìn lão Gandalf hưng phấn nhảy như choi choi, Đỗ Duy vội vã giữ lão lại rồi móc ra một quả cầu thủy tinh, hắn đắc ý cười:
- Xem đây. Đây là món bảo bối thứ hai! Xét trên ý nghĩa nào đó, giá trị của nó còn cao hơn một con Hoàng Kim Long nữa!
- Một quả cầu thủy tinh ư?
Gandalf áo xanh lập tức cảm ứng được bên trong quả cầu thủy tinh này hình như có giam giữ linh hồn của một sinh linh nào đó – hơn nữa còn tàn khuyết không đầy đủ. Lão xem thường nói:
- Ngươi lại dùng Hắc ma pháp luyện chế tử linh sủng vật hả? hừ, cho dù là tử linh sủng vật cao cấp đến đâu, cùng lắm cũng chỉ là một bộ rồng xương! Làm sao mà so được với một con Hoàng Kim Cự Long trưởng thành chứ?
Đỗ Duy lắc đầu lia lịa. Hắn chợt gảy nhẹ lên trên quả cầu thủy tinh, quả cầu thức thì phát ra một tiếng gào thê thảm. Liền đó trên mặt quả cầu vốn màu đen nổi lên một quầng sáng bạc thánh khiết!
Gandalf bị dọa nhảy dựng lên:
- Quỷ tha ma bắt! Đây là thánh quang!!
Rồi lão nhìn Đỗ Duy như nhìn quái vật:
- Ngươi hút linh hồn của cái giống gì vào đây vậy? Chẳng lẽ ngươi đã giết chết một thần thánh kị sỹ cao cấp à? Sao lại có thánh quang chứ? Ta nói cho ngươi biết, luyện chế tử linh sủng vật từ linh hồn thần thánh kị sỹ là cực kì khó! Gần như là không thể! Bởi vì thuộc tính của thánh quang và tử linh ma pháp bài xích lẫn nhau!
- Ta không định luyện chế nó thành tử linh sủng vật.
Đỗ Duy lắc đầu nói nhỏ:
- Hơn nữa, ông đoán sai rồi! Bên trong giam cầm không phải là Thần Thánh kị sỹ bị ta giết chết gì ráo! Mà là một tên còn cao cấp hơn nhiều!
Dừng một lát, Đỗ Duy mỉm cười, nụ cười đầy ác ý:
- Tên này sau khi bị ta giết vốn phải hồn phi phách tán, nhưng ta chợt nhớ đến một chuyện nên vội đuổi theo, dùng tử linh ma pháp cưỡng ép hút lấy linh hồn quang thể của nó nhốt trong quả cầu thủy tinh đen này! Ta nghĩ có lẽ thứ này sẽ có tác dụng!
- Đây là ……
- Một thiên sứ!
Câu nói của Đỗ Duy khiến toàn thân Gandalf chấn động:
- Một thiên sứ do nữ thần phái xuống nhân gian! Tuy linh hồn đã không còn hoàn chỉnh nhưng … lại là một thiên sứ hàng xịn giá thật!
Vẻ mặt lão Gandalf cuồng biến!
Lão bật lùi hai bước, nhìn chăm chăm vào quả cầu thủy tinh đen trong tay Đỗ Duy với một ánh mắt cực kì quái dị!!
- Thiên … thiên sứ ư ….?
Cuối cùng giọng lão già trở nên thì thào.
- Đúng thế. Thiên sứ!
Đỗ Duy bình tĩnh đáp lại.
Gandalf áo xanh bất chợt hít sâu một hơi, rồi lão giơ hai tay túm lấy cổ Đỗ Duy lắc lấy lắc để:
- Ngươi! Cái thằng này! Mau nói hết ra cho ta! Lần này ngươi bỏ đi hơn một tháng, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?? Gặp phải những thứ gì hả?! Một con Hoàng Kim Cự Long, lại còn một …. Một cái con bà nó thiên sứ!? Ngần ấy thứ cổ quái cao cấp, ngươi làm sao mà kiếm được thế?! Nói mau, hơn một tháng nay ngươi rốt cuộc đã gặp phải những chuyện gì? Ngươi đã làm cái quái gì thế hả?
Đỗ Duy bị lão túm cổ lắc đến nghẹt cả thở. Hắn tức tối nói:
- Ông vội cái gì chứ. Ta đã nói hết đâu … ách … ngoài Hoàng Kim Long và thiên sứ ra, ta còn một chuyện quan trọng phải nói cho ông ….
- Nói! Nói mau! Chuyện gì!!
- Ta … ta … -- Đỗ Duy cười hăng hắc, hạ quyết tâm:
- Ta đã ẵm nữ đồ đệ bảo bối của ông rồi … cái này … có câu sư phụ cũng như cha! Từ nay về sau ta không những là đồ đệ của ông, còn có thể coi như là một nửa con rể nữa.
Gandalf áo xanh trợn tròn hai mắt, miệng há hốc không thốt được tiếng nào. Lão trỏ trỏ vào Đỗ Duy, rồi ngã lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK