Thực tế đã chứng minh tên Shaladin này không hề vô dụng chút nào, hắn cực kỳ có bản lĩnh!
Hắn dùng thủ đoạn cao siêu, nhanh chóng hàng phục hai nghìn nô lệ, sau đó biên chế họ thành các đội kỵ binh. Trước tiên là cá lớn nuốt cá bé, cướp bóc mấy nhóm mã tặc nhỏ lẻ trên thảo nguyên, bộ hạ của hắn nhanh chóng gia tăng lên đến bốn ngàn người. Không đầy nửa năm, hắn lại thôn tính thêm một bộ lạc nhỏ, cuối cùng công khai thoát ly vương đình, tự mình trở thành tù trưởng một tiểu bộ lạc.
Mấy chuyện này không hề dẫn đến sự chú ý của vương đình. Dù sao bộ lạc mà Shaladin thôn tính chẳng qua chỉ là một bộ lạc nhỏ nhân khẩu không đến một vạn, mà già yếu bệnh tật lại chiếm phần đông. Nhưng liền sau đó, thế lực của Shaladin nhanh chóng lớn mạnh lên như một quả cầu tuyết!
Alfa trở thành người liên lạc giữa hắn và Đỗ Duy. Có Alpha dẫn dắt, Đỗ Duy cung cấp cho hắn không ít vũ khí chất lượng cao của đế quốc!
Thảo nguyên khan hiếm khoáng sản, kỵ binh thảo nguyên tuy dũng mãnh nhưng lại thiếu thốn vũ khí và khôi giáp tốt, điều này luôn là nhược điểm của chúng. Nên sau khi Shaladin nhận được sự giúp đỡ về vũ khí từ Đỗ Duy càng như hổ mọc cánh. Hắn vốn đã là một tên rất có năng lực, lại thêm một năm nữa, dưới tay hắn đã nắm mấy vạn nhân khẩu, binh lính hơn hai vạn. Bất kể thế nào, con số này, ở trên thảo nguyên đã đủ xứng với một bộ lạc bậc trung rồi! Huống hồ, Đỗ Duy vì giúp hắn gia tăng thực lực, thậm chí còn phái đi hai học viên ma pháp thủ hạ của mình!
Vương đình cuối cùng cũng chú ý đến đứa con trai bị vứt bỏ này của Thảo Nguyên Vương, Thảo Nguyên Vương một mặt ngạc nhiên trước thế phát triển kinh người mà đứa con trai lão không ưa này biểu hiện ra, mặt khác lại thoáng chút bất mãn. Có điều rất nhanh, Shaladin đưa ra một động thái.
Hắn chủ động đầu hàng vương đình, tỏ ý mấy vạn nhân khẩu và hai vạn kỵ binh dưới quyền mình nguyện nghe theo mệnh lệnh của Thảo Nguyên Vương, đều là những chiến sĩ trung thành nhất của thảo nguyên vương. Hắn chỉ đề ra một điều kiện duy nhất thậm chí khiến người ta thấy đây vốn chẳng phải là điều kiện gì! Yêu cầu của hắn là: “Ta chỉ khẩn cầu phụ thân hãy đối đãi với ta như một đứa con trai! Dù sao ngài cũng là cha đẻ của ta.”
Thảo Nguyên Vương rất vui. Hắn chẳng mất gì mà liền có được mấy vạn nhân khẩu cùng hai vạn kỵ binh loại chuyện này ai lại từ chối chứ.
Trong một tháng tiếp đó, Shaladin phái người cống cho vương đình không ít trâu bò dê ngựa… Tuy Thảo Nguyên Vương không thiếu những thứ này, nhưng thấy đứa con mà mình từ bỏ có hành động hiếu thuận như thế vẫn khiến lão rất hài lòng.
Hơn nữa, Shaladin thậm chí còn không đem theo bất kì tùy tùng nào, một thân một mình đến vương đình. Hôm ấy, trong vương đình, trong lều của Thảo Nguyên Vương, trước mặt các vị đầu lĩnh dưới trướng Thảo Nguyên Vương, cả mười mấy đứa con trai khác của lão cùng không ít tù trưởng các bộ lạc, tên Shaladin đó không ngờ lại quỳ xuống trước đám đông, sau đó làm một cái lễ long trọng cung kính nhất trên thảo nguyên:
Hôn chân Thảo Nguyên Vương!
Thái độ cung thuận như vậy đã làm lay động Thảo Nguyên Vương. Lão thậm chí còn cảm thấy chính mình đối với đứa con này có phần hà khắc quá. Dù sao, tuy hắn là con của nô lệ sinh ra nhưng hắn vẫn là dòng giống của mình. Hơn nữa, trông có vẻ rất có bản lãnh, lại hết lòng cung kính mình.
Tiếp theo phát sinh một chuyện khiến tia hoài nghi cuối cùng của Thảo Nguyên Vương với Shaladin hoàn toàn tiêu biến. Chuyện là thế này: do hai vạn kỵ binh của Kim Lang Đầu chiến bại khiến cho một bộ lạc vốn dĩ hiệu trung với vương đình sinh ra phản cảm. Bộ lạc này quyết định di cư thật xa, không tiếp tục nghe theo mệnh lệnh của vương đình nữa. Điều này chọc giận Thảo Nguyên Vương. Lão hạ lệnh đi chinh phạt bộ lạc không nghe lời này mà Shaladin lại hùng hổ xung phong nhận nhiệm vụ.
Hắn làm rất xuất sắc, nhanh chóng hủy diệt bộ lạc đó, tự tay đem đầu tên tù trưởng giao cho Thảo Nguyên Vương. Còn bộ lạc bị diệt, tất cả tù binh, trâu bò dê ngựa toàn bộ nộp hết lên trên. Hắn không giữ lại một chút cho mình.
Quan trọng hơn là trong lần chiến đấu này, kỵ binh trong tay hắn gặp phải tổn thất cực kỳ lớn. Chết mất hơn bốn nghìn người, gần như mất đi một phần tư thực lực. Thế nhưng hắn không một chút kêu ca, ngược lại trong kim trướng vương đình còn thành khẩn tỏ ý: “Bản thân là con trai của cha, binh lính dưới tay mình cũng là thủ hạ của cha. Quân lực của mình bị tổn thất chẳng đáng là gì, cho dù có tổn thất lớn nữa, chỉ cần khiến cha vui là được!”
Những lời này ai mà chẳng nói ra được, nhưng làm được thì lại chẳng mấy người. Shaladin đủ nhẫn tâm, hắn dùng máu tươi của hơn bốn nghìn thuộc hạ chết đi đổi lấy sự tín nhiệm của Thảo Nguyên Vương, khiến lão tin rằng đứa con trai này không phải nuôi binh mưu sự, hắn đích thực là kẻ biết nghe lời, chịu vì mình mà đổ máu.
Không đến hai năm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Shaladin từ một đứa con nô lệ, một bước lên thành một trong những đứa con được thảo nguyên vương tín nhiệm nhất trong vương đình.
Mà lúc ấy, Đỗ Duy vẫn còn đang trưng binh trên đồng bằng Rowling. Đỗ Duy căn cứ vào tin tức thị vệ trưởng Alfa gửi đến, biết hết quá trình, cũng biết mọi chuyện Shaladin làm. Khi hắn xem đến tin Shaladin dám ở trong trướng bồng, trước mặt tất cả mọi người, không để ý đến tôn nghiêm của bản thân, quỳ trên mặt đất hôn chân Thảo Nguyên Vương…Không biết tại sao, Đỗ Duy bất chợt thấy trong người toát lên một cảm giác lạnh lẽo!
Tiễn Phillip đi, Đỗ Duy một lần nữa cầm lấy thư tay của chú Alfa đọc lại một lượt, sau đó khẽ thở dài:
-Tốt thôi, đến lúc rồi!
Liền đó, Đỗ Duy bước ra khỏi thư phòng, hắn không cho bất kỳ thị vệ nào đi theo, xuống thẳng lâu đài, đi qua một hành lang hun hút đến một căn gác nhỏ phía sau lâu đài. Từ xa, trong phòng đã truyền ra tiếng phong cầm du dương.
Đỗ Duy đẩy cửa bước vào, trông thấy một đám thiếu nữ kiều diễm, mỗi người đều mặc váy voan, nhịp nhàng khiêu vũ dưới tiếng phong cầm réo rắt. Bọn họ nhảy theo đúng tiêu chuẩn vũ đạo cung đình, đều do lễ nghi sư cung đình xuất sắc nhất dạy dỗ.
Tất cả những cô gái ở đây, đều là những “mồi săn” đáng thương mà trước đây Đỗ Duy đã đem về từ trong đại doanh quân Tây Bắc. Ánh mắt Đỗ Duy rất nhanh rơi vào thiếu nữ đánh đàn ngồi chính giữa phòng.
Không nghi ngờ gì cả, cô gái ấy là người xinh đẹp nhất trong bọn. Đôi mắt cô cũng giống như cái tên vậy, lung linh như ánh trăng.
Khi Đỗ Duy lại gần, những người ở đây thấy hắn đều vội vã ngừng lại, sau đó mấy cô gái đồng loạt xoay người khom lưng hành lễ với Đỗ Duy, hắn khua tay, bọn họ nhanh chóng lui xuống.
- Cô ở lại!_ Đỗ Duy chỉ cô gái đánh đàn.
Căn phòng yên ắng hẳn. Cô bé trông có vẻ căng thẳng nhưng được huấn luyện nghiêm khắc khiến cô vẫn đứng thẳng, sau đó mỉm cười như một trận gió xuân, hành một cái lễ tiết cung đình với Đỗ Duy.
Đỗ Duy nheo mắt:
-Cô tên là Hàm Nguyệt, đúng không?
Hai gò má Hàm Nguyệt thoáng ửng hồng, cúi đầu đáp:
-Vâng, thưa ngài công tước!
Đỗ Duy bước lên hai bước, sau đó đột nhiên nhấc tay khẽ nâng cằm Hàm Nguyệt khiến mặt cô ngẩng lên, rồi ngắm thật kĩ từng chi tiết trên khuôn mặt.
Hàm Nguyệt đỏ bừng mặt. Ánh mắt cô né tránh, có phần ngượng ngập.
-Ta nhớ cô, từ đầu ta đã để ý cô! Cô là một cô bé rất xinh đẹp động lòng người!
Đỗ Duy buông tay, khuôn mặt hắn chỉ có vẻ hài lòng chứ không hề có một chút gì gọi là mê mẩn nữ sắc. Rất hiển nhiên, hắn vẫn chưa nói hết. Vì thế Hàm Nguyệt yên lặng lắng nghe.
-Hơn một năm nay, cô ở đây sống thế nào?
Hàm Nguyệt lập tức ngẩng đầu, trịnh trọng đáp:
-Mạng của tôi là do ngài công tước cứu! Tôi ở đây sống rất tốt, rất vui! Cả đời tôi chưa từng hạnh phúc như thế bao giờ.
Đỗ Duy gật đầu:
-Vậy, cô rất cảm kích ta đúng không?
- Vâng!_ Hàm Nguyệt run run nói:
-Tôi…Tôi nguyện đem tất cả báo đáp ngài công tước.
-Rất tốt!_ Đỗ Duy cười, giọng hắn rất ổn định, rất bình tĩnh_Thế thì, bây giờ là lúc cô báo đáp ta rồi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK