Lời vừa nói ra lập tức làm cho Andre hạ quyết tâm, kí tên lên phần công báo. Còn Bohan nhìn Đỗ Duy, tựa hồ như muốn nói gì nhưng lại không nói ra, chỉ kí xuống tên mình.
Cuối cùng, Đỗ Duy cũng tự kí lên.
-Cho người dùng khoái mã đem thư này tới đế đô. Hừ, tới lúc đó cùng lắm ta tự tới bộ thống suất lên tiếng. Chúng ta ba người cùng đề tên, phân lượng chắc chắn phải nặng hơn một mình Alpay. Làm thế này mặc dù có chút quá phận, bất quá chính là hắn tự chuốc lấy, cũng không trách chúng ta được.
Tướng quân Andre sau đó trực tiếp cáo từ rời đi, nhưng Bohan vẫn ở lại, tựa hồ có chuyện muốn cùng Đỗ Duy thương lượng.
Bohan chậm rãi đi ra, xoay người đóng cửa lại, nhìn Đỗ Duy thoáng có chút âu lo:
-Thưa ngài công tước, ngài làm như vậy sợ rằng có chút không ổn.
Đỗ Duy cười cười nói nhẹ nhàng:
- Có chuyện gì mà không ổn?
-Alpay hắn dám làm loại chuyện này khẳng định phải có chỗ dựa. Có thể đảm nhiệm vị trí sư đoàn trưởng quân cận vệ vương thành, khẳng định hắn không phải một tên ngu ngốc. Mà hắn dám làm ra loại hành vi quá phận như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân. Hơn nữa…
Đỗ Duy thở dài nói:
- Tổng đốc Bohan, ngài và ta dù gì cũng cùng ở Tây Bắc hơn hai năm, coi như có vài phần giao tình. Nơi đây đã không có người ngoài, ngài có việc gì cứ nói thẳng ra đi.
Bohan cười khổ vài tiếng:
-Alpay hôm nay thấy chết mà không cứu, ta mặc dù có căm tức nhưng cũng không ngạc nhiên. Hắn làm như vậy khẳng định là mệnh lệnh từ đế đô. Xem ra, lệnh điều chuyển của ta nhiều nhất trong vòng một tháng sẽ tới đây.
Đỗ Duy gật đầu. Việc này hai bên đều rõ ràng, đã không cần nhiều lời.
-Nhưng thật ra tên Alpay này… đại công tước, ngươi nghĩ lại xem. Hắn hành động như thế hẳn là sau lưng phải có người chống đỡ. Lấy thân phận của ngài bây giờ, cho dù là nhiếp chính vương cũng phải cấp cho ngài vài phần mặt mũi. Đế quốc quý tộc, có ai lại dám ở trước mặt ngài mà kiêu ngạo? Huống hồ trong quân đội, cướp công loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhưng công khai trắng trợn như thế này thì thật sự là hiếm có. Người chống lưng cho hắn chỉ sợ vị trí không thấp.
Đỗ Duy cười ha ha:
- Tổng đốc Bohan, ta hiểu ý của ngài. Ngài lo lắng là quân cận vệ vương thành lần này là làm theo ý nhiếp chính vương?
-Chẳng lẽ không đúng sao?
Bohan nhẹ nhàng cười nhìn Đổ Duy:
-Đỗ Duy, ta và ngài cũng có một hồi giao tình, ta dù sao cũng sắp phải rời khỏi Tây Bắc. Trước khi đi ta có vài câu muốn nhắc nhở ngà. Từ xưa tới nay, tự sở hữu quân đội sẽ bị nghi kị, đạo lý này ngài nên nhớ kĩ. Tới bây giờ ngài có thể tại Tây Bắc khuếch trương mười vạn đại quân, cầm giữ cả quân chính quyền lực, chính là do đế đô muốn kiềm chế uy hiếp từ quân Tây Bắc, tự nhiên là sẽ dễ dàng bỏ qua không động đến. Nhưng bây giờ quân Tây Bắc đã diệt, mặc dù loại chuyện hết chim bẻ ná này có thể sẽ không rơi xuống đầu ngài, chỉ là trung ương tự nhiên sẽ không cho phép địa phương có quá nhiều sức mạnh. Nếu không muốn nói bọn họ sợ Tây Bắc sẽ xuất hiện một Ruga thứ hai. Chỉ sợ…
Mấy ngày nay Đỗ Duy giành ra thời gian làm một ít nghiên cứu máu của Cybaster. Hắn dùng kiến thức từ kiếp trước của mình chế ra một cái kính hiển vi đơn giản để nghiên cứu máu. Đáng tiếc, Đỗ Duy tại phương diện này hầu như không có kiến thức gì, nên cũng không nghiên cứu ra được cái gì thành quả.
Nhưng hắn đột nhiên nghĩ ra một chuyện, ra lệnh cho thủ hạ dắt tới hai con chó. Hắn đem máu của Cybaster cho một con uống vài giọt, kết quả là nó chỉ trong chốc lát bạo thể mà chết cực kì thê thảm. Đỗ Duy lại dung một cái kim châm do chính mình chế tạo, chích vài giọt máu vào trong một con chó khác.
Kết quả chỉ trong chốc lát con chó kia xảy ra biến hóa, trở nên điên cuồng táo bạo, sức lực mạnh mẽ hơn vài lần, suýt nữa ngay cả cũi giam cũng bị nó phá tan. Thanh sắt to bằng ngón tay cái bị cắn vài lần đã đứt, toàn thân trở nên cực kì cứng rắn, binh lính chung quanh chém xuống bảy, tám kiếm mới có thể giết chết nó.
Kết quả này làm Đỗ Duy kinh ngạc không thôi. Bất quá trong đầu hắn vẫn còn đầy sương mù không hiểu được, chỉ đành lặng lẽ tra cứu bút tích của vu vương để lại tìm kiếm thông tin về “hoàn mĩ thể”, đáng tiếc chẳng tìm được tí nào.
Hắn chợt nhớ tới đường hầm bí mật bên dưới tổng đốc phủ ở thành Gilear, hình như có lưu lại thi thể của những sinh vật kì lạ bị vu vương Cổ Tu Lan làm thí nghiệm.
Đáng tiếc bây giờ hắn có nhiều chuyện phải xử lí, đợi yên ổn lập tức phải mang theo Cybaster đi một chuyến tới thành Gilear, xuống đường hầm bí mật kia đào ra một ít thi thể, nghiên cứu kỹ càng một hồi.
Buổi sáng bốn ngày sau trận chiến, Đỗ Duy vừa duyệt xong vài phần văn kiện, xong lại phái người đi đế đô báo cáo một lần cuối cùng thống kê chiến quả. Hắn vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngoài cửa lại truyền đến thanh âm tên nhóc Mose của gia tộc Listeria muốn gặp hắn.
Mose?
Tên nhóc này mặc dù đi theo mình ra tiền tuyến, bất quá làm sao có thể thật sự cho hắn ra trước trận đánh giặc?
Mấy ngày qua Đỗ Duy giao cho hắn một công việc nhàn nhã dạo chơi, đi theo một tiểu đội kỵ binh tìm tòi chung quanh, lùng bắt quân Tây Bắc bỏ trốn. Nhiệm vụ này không có gì nguy hiểm, hơn nữa Đỗ Duy phái ra mấy ngàn người tìm kiếm trong phạm vi hai trăm dặm, chủ ý là đem tên nhóc kia đuổi tới nơi khác, miễn để hắn lại bên cạnh làm ra thêm phiền toái.
Mose mặc một bộ trang phục kỵ binh của gia tộc hoa Tulip, bước vào phòng quỳ xuống làm một cái quân lễ với Đỗ Duy:
-Kính chào ngài công tước
Đỗ Duy ngồi phía sau bàn lám việc, nhìn tên nhóc này một cái. Hắn mặc dù nhìn uể oải nhưng đôi mắt lại rất có tinh thần, có vẻ mấy ngày nay ma luyện ngược lại xem ra hắn rất thích thú.
Đỗ Duy thản nhiên hỏi:
-Việc ta giao cho ngươi đã hoàn thành chưa? Ta phân phó là tìm kiếm trong vòng hai mươi ngày, bây giờ mới vài ngày ngươi đã quay trở lại? Mose, đừng quên ngươi bây giờ thân phận chỉ là một tên thập kỵ trưởng nho nhỏ, không có lệnh của thủ trưởng mà tự thoát ly chiến trường là vi phạm quân pháp.
Mose hừ một tiếng, vẻ mặt giống như “Đã sớm biết ngươi sẽ nói như vậy”, hiên ngang nói:
-Thưa ngài công tước, ta không có tự ý thoát ly chiến trường, ta vội vã quay lại bời vì… lần này ta có thu hoạch thật lớn!
-Ta bắt được cá lớn, thật sự lớn!
Mose vẻ mặt rất hưng phấn:
-Thưa ngài công tước, điều lệ phong thưởng do ngài ban ra không thể hối hận chứ?
Đỗ Duy nhíu mày hỏi:
-Ngươi bắt được đại nhân vật nào?
Mose trừng mắt nhìn hắn:
-Nhân vật số hai của quân phản nhịch Tây Bắc! Quattro Bajeena!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK