Năm 963, đế quốc Roland.
Mùa đông sắp đến.
Đỗ Duy ngồi trong phủ của Tổng đốc thành Loran, nhận được bức mật báo cuối cùng của thảo nguyên, đây cũng chính là bức thư cuối cùng do Alfa gửi tới. Sau đó, Alfa chấm dứt hai năm nhiệm vụ của mình trên thảo nguyên để trở về tỉnh Desa.
Lần quyết chiến của bốn vị "Vua Thảo Nguyên", Saladin sau khi thả bồ câu liên lạc với bốn người anh em của mình, lại bất ngờ phái binh tập kích vào đại doanh của bốn người. Đánh cướp lượng lớn của cải và tiền bạc, thậm chí còn đoạt lấy không ít nô lệ. Cuối cùng nghênh ngang ra đi.
Trên chiến trường, trận ác chiến đó diễn ra cho đến khi trời tối đen. Trận quyết đấu của bốn con dã thú, cuối cùng chỉ còn lại những giọt máu tươi. Kết cuộc, hai vị vương tử chết ngay trên chiến trường. Còn một vị khi thấy mình bị thất thế, không thể không đem tàn quân còn lại rời khỏi chiến trường. Lúc hắn bỏ chạy, bên cạnh chỉ còn không đến sáu nghìn kỵ binh, hơn nữa lại bị thương đến quá nửa.
“Kẻ chiến thắng” cuối cùng, chính là người con trai cả của vua thảo nguyên trước kia. Đáng tiếc là kẻ chiến thắng này lại cũng phải trả một cái giá cực lớn… Sau khi hắn tính toán lại chiến quả của mình, đã phát hiện. Kể cả những binh sĩ thu phục sau cuộc chiến tranh thì toàn bộ thực lực của hắn cũng chỉ còn không đến ba vạn quân. Hơn nữa…Đại bản doanh của hắn cũng bị Saladin cướp bóc.
Ba vạn quân… Chỉ dựa vào ba vạn tàn binh bại tướng thì còn gọi gì là vua??
Thế là thừa lúc đêm tối, “Kẻ chiến thắng” đã phóng một mồi lửa, thiêu trụi cả chiến trường, cũng thiêu luôn cả “vương kỳ” của mình. Sau đó mang quân đi về hướng đông nam.
Kẻ chiến thắng duy nhất của trận chiến này lại chỉ có duy nhất mình Saladin! Thực lực của hắn đã tăng lên một tầng. Sau cuộc chiến, hắn đã nắm giữ gần mười vạn người và sáu vạn thiết kỵ!
Với lực lượng này, trên thảo nguyên, cũng có thể được xem như một bộ lạc.
Hơn nữa, kẻ thông minh như Saladin nhớ như đinh đóng cột lời nhắc nhở của Đỗ Duy: “Hoãn xưng vương!”
Hắn từ đầu chí cuối vẫn không lập vương kỳ riêng, cũng không tự lập làm thảo nguyên vương, mà chỉ mang quân đội gặm nhấm từng chút một mọi địa phương yếu nhược hơn hắn mà hắn có thể tìm được ở chung quanh. Sau đó thừa dịp vương đình tan rã, thế lực phía nam thảo nguyên tạm thời trống rỗng, hắn nhanh chóng bành trướng thế lực bản thân...
Đợi khi mùa đông đến, Saladin đã có hơn mười vạn quân! Một bước đã trở thành một trong những thủ lãnh có quyền lực cao nhất thảo nguyên!
Còn lại hai người huynh đệ cuối cùng của hắn. Một người ban đầu mang theo đám tàn binh của mình bỏ chạy, kết quả trên đường đi, mất uy tín, bị những kẻ phản loạn dưới quyền giết chết.
Vị vương tử kia đem ba vạn binh mã đi về phía nam, kết quả đã bị một bộ lạc khác lớn hơn thôn tính, cái đầu của vương tử cũng đã bị chém xuống.
Đến mùa đông, trên thảo nguyên, một vài bộ lạc lớn liên hợp lại tuyên cáo, yêu cầu tất cả các thủ lĩnh bộ lạc đem người đến “cung đình” cũ để mở đại hội các bộ lạc thảo nguyên, bầu ra vị vua mới của thảo nguyên.
Nhận được tin tức này Saladin cười lạnh rồi ngay lập tức xé nát bức thư.
Sau đó, Saladin mỉm cười, để lộ hàm răng trắng, nhìn sang lều bên cạnh của Hanmue cười khẩy và nói rằng:
- Công tước Hoa Tulip người Roland từng nói với ta rằng, đừng nên tin vào cái gì gọi là “Bầu ra một vị vua”! Một vị vua thực sự , không phải là một vị vua do bầu cử. Ài ! Nếu muốn có được hiệu quả thực sự. Dựa vào bầu cử - việc làm vô nghĩa đó căn bản không thể đáp ứng được! Cách duy nhất, chính là dùng thanh loan đao của ngươi mà chinh phục. Chinh phục hết tất cả những kẻ địch của mình. Kẻ nào không theo giết hết, cuối cùng, những kẻ còn lại, hãy biến chúng thành những con dân của mình, sau mới có thể đạt được sự thuần phục thực sự.
- Vậy… Chúng ta sẽ không tham dự đại hội lần này?- Hanmue hỏi.
- Tham gia chứ! Tại sao lại không tham gia?- Saladin nói- Ông đại biểu cho ta đi dự đại hội đi. Nhưng hãy nhớ rằng, chúng ta chỉ bầu kẻ khác làm vua, tuyệt đối không bầu ta làm vua!
Sau khi Đỗ Duy xem xong bức thư cuối cùng, tiện tay đưa cho Philip ở bên cạnh. Philip vừa mỉm cười vừa xem hết rồi nói :
- Thưa ngài công tước, xem ra… trong 10 năm tới, chúng ta không phải lo uy hiếp từ thảo nguyên nữa.
Đỗ Duy gật đầu, đồng ý với Philip .
- Trước kia, thực lực của vương đình quá mạnh, đủ để cai trị cả thảo nguyên. Vì vậy người dân thảo nguyên mới yên ổn đoàn kết sống dưới vương đình… Nhưng hiện nay, vương tộc cường thịnh nhất đã sụp đổ. Những bộ lạc lớn còn sót lại kia, cứ coi như những bộ lạc lớn nhất, thì thực lực còn xa mới có thể cai trị được cả thảo nguyên, không có ưu thế áp đảo. Vì vậy, cho dù mọi người có chọn ra được một vị vua thì người này cũng không thể ngồi yên trên vị trí ấy, chẳng mấy chốc lại có kẻ đứng lên gây hấn và phát động nội chiến. Theo tính toán của chúng ta, thì nội chiến của thảo nguyên ít nhất phải diễn ra trong vòng bảy tám năm, hơn nữa còn có dã tâm của Saladin. E rằng thời gian càng kéo dài hơn. Vì vậy, trong mười năm, chúng ta không cần phải quan tâm đến đám người thảo nguyên.
Ngay từ đầu. Đỗ Duy đã không hề có ý định chinh phục thảo nguyên. Hắn biết với tình hình hiện tại của đế quốc không thể làm được điều này, bất luận là sức mạnh hay thời gian thì cũng đều không cho phép.
Từ trước đến nay Đỗ Duy không hề có ý định đem quân xâm lược thảo nguyên. Chỉ cần người thảo nguyên bị tổn thương nguyên khí thì Đỗ Duy sẽ có được thắng lợi. Nhưng “đánh thắng trận” và “chinh phục hoàn toàn” không giống nhau chút nào.
Đánh thắng trận dễ dàng, nhưng nếu muốn chinh phục thảo nguyên, chinh phục một dân tộc như thế này thì tuyệt đối không phải là việc có thể làm trong một thời gian ngắn được. Nếu như thế, ngược lại chính là tự kéo bản thân vào vũng bùn.
Vì vậy mục tiêu của Đỗ Duy chính là khiến cho thảo nguyên rơi vào đại loạn. Nội loạn nghiêm trọng!! Nội chiến dài mấy năm, khiến cho người thảo nguyên tứ phân ngũ liệt, đồng thời thực lực bị tổn thương thật lớn! Như vậy Đỗ Duy có thể yên tâm tập trung toàn bộ sự chú ý để đối phó với kẻ thù quan trọng nhất.
“Như vậy, chúng ta có thể rút bớt quân đóng tại hành lang tây bắc …” Philip cười nói: “Nửa năm trở về đây, mỗi ngày chúng ta chỉ vận chuyển nước. Tiêu hao quá nhiều.”
- Rút về… một nửa!- Đỗ Duy nghĩ một lát- Không thể không canh phòng biên giới! Để một nửa quân lại là đủ.
Xế chiều, Đỗ Duy đi ra khỏi thư phòng, hắn day day huyệt thái dương, rồi thở dài một hơi.
Nhìn sắc trời, có vẻ sắp mưa rồi.
Hắn không mang theo tuỳ tùng, trực tiếp đi xuyên qua hành lang, tới mặt bên của toà thành. Đi tới một phòng ở lầu trên. Trong phòng vang ra tiếng đàn du dương.
Đẩy cửa vào, vẫn là mấy cô gái đẹp đang múa thoăn thoắt, ngồi giữa là người đánh đàn… Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, hiểu rõ mọi chuyện xong, hắn mới thở dài một cái.
Eluna, nữ thích khách của Đại Tuyết Sơn, mặc kiểu áo dài của các cô gái Roland, ngồi ở chính giữa. Ngay cả tư thế ngồi đánh đàn của nàng cũng giống y như một người thiếu nữ đẹp tựa ánh trăng êm ả.
Đỗ Duy buông hai tay bước vào, sau đó bảo tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Eluna. Vẻ mặt của Eluna rất âm trầm, thậm chí cô ta còn dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn Đỗ Duy.
Thực tế, mấy tháng sau khi Hàm Nguyệt chết, thái độ của nàng ta đối với Đỗ Duy luôn như vậy, nhưng Đỗ Duy cũng không làm khó nàng, chẳng sợ nàng lại hại mình, Đỗ Duy chỉ giam cô ta lại trong hai ngày.
- Ngươi… Ngươi lại tới đây làm gì?- Eluna nhìn Đỗ Duy chằm chằm- Lẽ nào lần này ngươi lại muốn phái người đi chịu chết sao?
Đỗ Duy lắc đầu, sau đó hắn giơ hai tay từ sau lưng ra, trong tay hắn xuất hiện một dải sáng, hắn lấy từ trong ma pháp giới chỉ ra một thứ, đặt trên bàn tay. Đây là một chiếc tiểu phong cầm, chiếc cầm huyền sạch bong. Rõ ràng mỗi ngày đều có người lau chùi nó sạch sẽ, không hề có lấy một hạt bụi.
- Ngươi đàn rất hay!- Đỗ Duy nhẹ nhàng nói- Vì vậy, chiếc đàn này tặng cho ngươi!
Eluna không nói gì.
Đỗ Duy nói tiếp một câu, khiến cho thân thể Eluna xúc động mãnh liệt.
- Chiếc đàn này… là của nàng ấy để lại. Sau khi nàng ra đi, chiếc đàn này chỉ do mình ta giữ.
Eluna nhận chiếc đàn, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn.
Sau đó, Đỗ Duy tiến đến bên cửa sổ nhìn ra xa. Quay lưng lại nói với Eluna :
- Hãy đàn một đoạn cho ta nghe!
Hình như Eluna vẫn muốn chống đối, nhưng lời nói đã đến cửa miệng rồi, không biết thế nào lại nói:
- Ngươi muốn nghe cái gì?
Đỗ Duy trầm tư một lát rồi nói:
- Trước đây cô ấy thích khúc nhạc nào thì giờ ngươi hãy đàn đoạn đó!
Tiếng đàn mềm mượt và nhẹ nhàng vang lên, khúc nhạc du dương xuyên vào tai Đỗ Duy. Hắn thở dài.
Ánh mắt hướng về một nơi rất xa xăm. Hắn nhìn về phương Bắc,mây đen rất thấp nơi chân trời…
- Hình như sắp có tuyết rơi!- Đỗ Duy như hạ thấp giọng lẩm nhẩm- Qua một năm rồi! Một năm rồi…Vẫn còn hai năm nữa… Nhanh thật, chỉ còn hai năm nữa!
Tuy hắn quay lưng lại, không thể thấy được những biểu hiện của hắn, nhưng Eluna lại cảm nhận rõ ràng là vị công tước thiếu niên thường ngày phát ra uy lực này, lúc này đang vang lên những thanh âm của sự mệt mỏi.
Đúng vậy, mệt mỏi! Chính là sự mệt mỏi trống rỗng trong lòng.
“Hai năm? Hai năm mà hắn nói là có ý gì? Mà hiện nay hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn điều gì khiến hắn sầu muộn như thế? Có chuyện gì khiến hắn mệt mỏi như thế…? - Trong lòng Eluna thầm suy nghĩ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK