Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 153
Sự sợ hãi của Gandalf

Thấy hoàng tử Thần vào lúc này lại còn có thể mở miệng phong tước vị. Dường như không có chút lo lắng nào dưới tình huống nguy ngập này. Ngược lại còn lộ vẻ đắc ý phấn chấn tinh thần, thỏai mái tự nhiên.

Đại hoàng tử đứng dưới đài, nhìn em trai mình vui cười hứa hẹn với đứa con phản nghịch của Rowling gia tộc kia- Khoan đã. Thực sự chỉ là hứa hẹn đùa vui sao? Thực sự chỉ là điên cuồng trước khi chết sao? Thằng ôn Thần kia từ nhỏ đều lưu lại kế hoạch dự trữ trong mọi chuyện.

Sắc mặt của Đại hoàng tử lộ vẻ hoài nghi, tuy nhiên trong não vẫn tính toán lại từ đầu chí cuối. Cảm thấy thực sự không có chỗ nào tính sai. Thành phòng thủ của cả đế đô đã rơi vào trong tay ta! Ma pháp công hội ở đây có vị đại sư Gandalf này đối phó, trên đại lục phỏng chừng không có ma pháp sư nào dám đối nghịch cùng Gandalf. Mà phương diện vũ lực, võ sĩ thủ hạ mạnh nhất của cha mình cũng đã bị giết chết …… Ừ, như vậy tính ra, trong đế đô, nơi duy nhất có thể để cho thằng em trông cậy vào, cũng chỉ có thần điện !

Điều đó tuyệt đối không có khả năng. Đại hoàng tử đối với phương diện thần điện rất yên tâm. Thần điện cho tới giờ không tham dự bất cứ chính biến cung đình nào. Đế quốc khai quốc gần ngàn năm qua, vẫn vậy cho tới nay. Hơn nữa mình cũng đã âm thầm giữ lại kế hoạch dự trữ ứng phó với thần điện. Không sợ việc khác, chỉ lo thần điện lại nhân cơ hội hoàng thất nội loạn làm những thứ gì. Tuy nhiên gần đây thần điện vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên đúng là giữ thái độ trung lập.

Như vậy, thằng em này của ta, còn có thể trông cậy vào ai?

Đại hoàng tử càng nhìn sắc mặt của hoàng tử Thần, lại càng cảm thấy bất an trong lòng.

-Được rồi.
Gandalf áo bào xanh trên mặt mang theo vẻ mỉm cười cổ quái. Thấy Đỗ Duy cùng vị hoàng tử Thần ở phía trên ngay trước mặt mình kiêu ngạo thương lượng phong thưởng tước vị như thế nào, hắn mặc dù không động nộ, nhưng cũng không khỏi cảm thấy tò mò tính tình của thiếu niên này:
-Anh bạn nhỏ. Cho dù tương lai ngươi muốn làm công tước gì đó, cũng phải đợi vị tiểu điện hạ phía trên kia trước hết qua được cửa ải ngày hôm nay mới được chứ.
Ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn cằm. Liếc ngang Đỗ Duy một cái:
- Mới vừa rồi ngươi nói muốn động thủ cùng ta, bây giờ rốt cuộc còn tính nữa không?

-Ngươi rất mạnh.
Đỗ Duy đột nhiên thở dài, hắn nhìn kẻ trước mặt này, giọng nói rất bình tĩnh:
-Mặc dù ta rất căm ghét ngươi, bởi vì ngươi giả mạo một người đã khuất mà trong lòng ta rất tôn kính. Tuy nhiên, ta vẫn phải thừa nhận thực lực của ngươi thực sự rất mạnh. Ta thậm chí cảm thấy, có lẽ sợ rằng giả sử như đại sư Gandalf bản thân sống lại, cũng chỉ tương đương với thực lực của ngươi thôi. Cho nên trong lòng ta hiểu rõ ràng. Ta khẳng định không phải đối thủ của ngươi.

Gandalf áo bào xanh cười, trong vẻ tươi cười của hắn mang theo vẻ bỡn cợt:
-Nếu ngươi biết rõ địch không lại, sao vẫn muốn động thủ cùng ta?

-Ha ha!
Đỗ Duy lớn tiếng nói:
-Thứ nhất, con người sống trên đời này, nếu chỉ động thủ với những những người không bằng mình thì sẽ không gọi là tỷ thí mà gọi là cố ý ức hiếp người! Thứ hai, ta muốn cùng ngươi động thủ, cũng không phải là muốn đánh thắng ngươi, mà là muốn chứng mình ngươi là Gandalf giả!

Vừa nói, Đỗ Duy vừa giơ tay lên, từ một chiếc nhẫn tồn trữ vật đeo trên ngón tay lấy ra ma trượng của mình. Động tác của hắn thật sự dứt khoát nhanh nhẹn, có vài phần phong phạm của ma pháp sư chính quy. Nhưng khi mọi người thấy rõ ma trượng trong tay Đỗ Duy, ai nấy đều cười ………..

Ma trượng này không ngờ chỉ là một thanh gỗ hồ đào trơ trọi, đỉnh ma trượng, lại không có bất cứ ma pháp bảo thạch nào khảm lên. Ma trượng không có bảo thạch để tăng cường mật độ ma pháp. Như vậy chẳng khác nào một con dao không có lưỡi. Đỗ Duy cũng rất trịnh trọng nắm lấy ma trượng của mình, nhẹ nhàng chấm trên mặt đất:
-Ta chuẩn bị tốt rồi.

Gandalf áo bào xanh không nhịn được vuốt vuốt mũi. Nhìn chằm chằm cây gậy gỗ hồ đào trơ trụi kia trong tay Đỗ Duy, không nhịn được cười khổ nói: -Cái này…… chính là ma trượng của ngươi ư?

-Đúng!
Đỗ Duy gật đầu.

“Ồ…….
Gandalf áo bào xanh liên tục lắc đầu:
-Xem ra tên đồ đệ nhà ngươi chẳng ra dạng gì cả. Sao mà ‘ta’ ngay cả một cây ma trượng tốt một chút cũng không tặng cho ngươi. Ngươi nhìn thứ rễ cây này trong tay ngươi xem, thậm chí cũng không dùng ma pháp dược thủy ngâm qua, vẫn còn nguyên là một gốc cây hồ đào. Vỏ cây bên trên cũng không lột sạch sẽ. Đáng cười nhất chính là, ngươi không phải nghèo đến mức ngay cả ma pháp bảo thạch cũng mua không nổi chứ? Dù cho không có ma pháp bảo thạch, ngươi tốt xấu gì khảm lên hai khối ma lực thủy tinh, cũng miễn cưỡng giữ diện mà………... Cho dù ngươi ngay cả ma lực thủy tinh cũng không có tiền mua, vậy ngươi gắn lên một chút trang sức…… Quả thực đã làm mất mặt ma pháp sư quá đi!
Vừa nói, Gandalf áo bào xanh vừa liên tục lắc đầu:
-Quá kém! Quá kém! Phẩm vị quá kém!

Đỗ Duy vẫn không lùi bước chút nào, cũng trả lại một câu không chút khách khí:
-Phẩm vị của ta kém? Buồn cười! Chẳng lẽ! Ngươi một thân màu xanh, ăn mặc hình như giống với một gốc rau xanh! Ngớ ngẩn nhất chính là trên đầu còn đội một cái nón xanh! Ta thấy ngươi làm ma pháp sư đã rất lâu nên vệ đàn ông đội mũ xanh có ý nghĩa gì căn bản là ngươi cũng đã quên rồi!

Đỗ Duy mồm năm miệng mười ra sao, đấu võ mồm với hắn không khác gì phải quyết đấu với một vị thánh ma đạo sư! Lần trước tại Thần sơn hắn chỉ suýt chút nữa khiến vị Long tộc tộc trưởng phải tức đến vỡ gan hộc máu ra!


Gandalf áo bào xanh sắc mặt đang bị kiềm hãm, đột nhiên giận giữ:
-Thằng ôn độc ác được lắm! Vừa nói, hắn vừa giơ một ngón tay lên, một tia ánh sáng màu xanh biếc bắn tới Đỗ Duy.

Đỗ Duy thấy được rõ ràng, nhưng không dám thi triển ra bất cứ ma pháp phòng ngự nào. Ánh sáng màu xanh này một khi nhiễm lên phía trên, là có thể trực tiếp khống chế được thân thể mình! Ma pháp sư Raphael kia chính là bài học trước đó! Đỗ Duy đột nhiên thực hiện một động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không tương xứng với ma pháp sư. Hắn dường như giống với một con linh dương khỏe khoắn nhảy đi. Còn ngã lăn vài vòng trên mặt đất, lúc này mới cách xa khỏi chỗ vừa đứng.

Đấu khí tinh không mặc dù không học được thực sự, nhưng những động tác cơ sở này đã luyện hơn nửa năm, thân thể khỏe mạnh là điều không cần nói, mấy cái té ngã liên tục đối với Đỗ Duy mà nói thực sự giống như ăn điểm tâm vậy. Chỉ là người xem bên cạnh lại đều ngây ngẩn cả người….. Gặp qua ma pháp sư chiến đấu, cho dù đánh cho tối tăm trời đất, cũng không kỳ quái. Nhưng theo bình thường, ma pháp sư tất nhiên đều phải giơ ma trượng lên, già yếu run rẩy, thanh âm khàn khàn ngâm xướng chú ngữ. Sau đó một cái ma pháp hoa lệ từ người hướng tới đối phương công kích ……. Nhưng nào đã gặp qua ma pháp sư trông nhún nhảy như thỏ trốn tránh ma pháp của đối phương?

Tên nhóc này, rốt cuộc là võ sĩ hay là ma pháp sư?

Gandalf áo bào xanh thậm chí đánh ngón tay ra mấy lần. Mấy lần phát ra ánh sáng màu xanh đều đánh hụt. Hắn tự trọng vào thân phận, ban đầu chỉ định giáo huấn Đỗ Duy một chút, thấy đối phương dùng loại biện pháp của võ sĩ này trốn tránh, cũng không tiếp tục ra tay được. Thu tay trở về phía sau, cười lạnh nói:
-Ngươi mưu toan cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi còn tu luyện ma vũ hai hệ ? Hừ hừ……. Mới vừa rồi mấy cái té ngã thật sự rất thuần thục, ta thấy ngươi cũng đừng cầm ma trượng nữa, tìm thanh kiếm đến đây đi.

-Mắt ngươi chẳng lẽ lại không nhìn sao! Kiếm trong tay ta cũng là ma trượng, ngươi cũng phân biệt không được phải không?
Đỗ Duy lạnh lùng nói.

-A ha! Được được được, ta thật sự muốn xem xem ngươi dùng ma trượng thế nào! Thằng nhóc, ngươi niệm đọc chú ngữ thi triển ma pháp của ngươi, lão già ta tuyệt đối không quấy rầy ngươi. Ngươi am hiều nhất cái gì, thì cứ việc dùng đi, lão già ta đều tận lực bồi tiếp từng cái. Ta thật muốn nhìn một chút, ngươi rốt cuộc có những ma pháp gì.

-Hừ, ai nói ta không biết dùng ma trượng! Nhìn, tới!
Đỗ Duy đột nhiên quát to một tiếng, giơ cao lên ma trượng. Sau đó giả như nghiêm túc ngâm xướng lên ma pháp chú ngữ.

Hắn ngâm xướng một đoạn chú ngữ thuộc ma pháp hỏa hệ vừa mới học được từ con chuột Gageu, đó là loại chú ngữ triệu hoán một cơn lốc lửa. Chỉ cần là pháp sư có thực lực trung bình một chút hay thậm chí là ma pháp sư cấp thấp tại đại lục này thì cũng đều nắm giữ loại ma pháp này. Thật sự mà nói thì đây là một loại chú ngữ vô cùng phổ biến.

Gandalf áo bào xanh trên mặt mang vẻ mỉm cười quỷ dị như mèo bắt chuột, hắn ỷ vào thân phận, lại muốn xem tên nhóc Đỗ Duy tuổi còn trẻ như vậy, có thể có được bao nhiêu tu vi ma pháp? Cho dù hắn từ khi sinh ra đã bắt đầu học tập ma pháp, thì có thể học tới trình độ nào chứ? Hừ. Nữ đồ đệ kia của ta, coi như là thiên tài trong thiên tài không? Tư chất đứng đầu như vậy, cũng là dựa vào không ít đạo cụ cùng dược tề trân quý do mình tổn hao, mới miễn cưỡng tu luyện đến bát cấp. Thằng nhóc trước mắt này, chỉ sợ còn nhỏ hơn nữ đồ đệ của chính mình một chút. Hắn có thể dựng lên bao nhiêu con sóng lớn đây?

Nghe thấy Đỗ Duy niệm một ma pháp chú ngữ đơn giản nhất vừa dài vừa chậm, Gandalf áo bào xanh lại cơ hồ cũng phải phì cười ………

Thằng nhóc này học ma pháp ở đâu vậy? Làm sao ‘ta’ lại dạy ra đồ đệ như thanh củi bỏ đi như vậy? Đọc ma pháp chú ngữ,chỉ cần một chữ “nhanh”! Rất nhiều ma pháp sư cao thâm, thậm chí đều vì âm tiết bên trong một câu chú ngữ đơn giản có thể lược bớt hoặc đơn giản hóa mà hao phí vô số tinh lực. Đó là bởi khi ma pháp sư chiến đấu, chỉ sợ đối phương có thể trong nháy mắt đọc xong chú ngữ phát ra ma pháp trước, là có thể chiếm được cơ hội thật lớn, lợi thế cũng rất lớn.

Nhưng tên nhóc này……. Hắn tưởng hát kịch sao? Một câu chú ngữ đọc chậm như vậy, giống như còn sợ người khác nghe không rõ ràng, từng âm tiết đều đọc cẩn thận rõ ràng từng chữ từng chữ như vậy. Đọc lên như thế, dễ nghe đúng là rất dễ nghe, trông giống như ca hát. Nhưng nếu như lúc thực sự chiến đấu, dùng loại tốc độ đọc chú ngữ con rùa này của hắn, không đợi hắn đọc xong chú ngữ, địch nhân đã có thể giết chết hắn mấy chục lần!

Rốt cuộc, Đỗ Duy hao phí nhiều hơn năm lần thời gian so với ma pháp sư bình thường, Đọc hết một câu chú ngữ ma pháp hỏa hệ trung cấp loại kém như vậy. Chỉ là phóng ra “xoáy lửa”, nhưng chỉ nhỏ bằng một phần ba của ma pháp sư bình thường!

Nhìn “xoáy lửa” buồn cười đếm đáng thương này hướng phía mình cuốn tới, Gandalf áo bào xanh đột nhiên cảm thấy bản thân quả thật giống như đang bị một đứa bé đùa bỡn.

Chỉ là với loại đẳng cấp thân phận của mình, trước mặt nhiều người như vậy, mạnh miệng nói ra ngoài. Cho phép hắn hết sức thi triển, mình há có thể nuốt lời? Mắt thấy Đỗ Duy chỉ gắng gượng phát ra một cái “xoáy lửa” nhỏ bé đáng thương như vậy, Gandalf áo bào xanh thực sự rất hoài nghi. Mình chỉ cần ho khan một chút thổ ra một cục đờm sợ rằng cũng có thể dật tắt ngọn lửa nhỏ đáng thương này.

Hắn thở dài, đơn giản chỉ thu ma trượng của mình lên, tùy tay vung một cái, một đạo ánh sáng màu nước đã hóa giải “xoáy lửa” của Đỗ Duy.

Nhưng Đỗ Duy dường như còn chưa “biểu diễn” hoàn toàn, hắn lắc đầu ra vẻ không hài lòng, vừa phẩy tay vừa đá chân, rồi lại đọc lên một đoạn ma pháp phong hệ, lần này cũng là mũi tên gió cấp thấp nhất.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK