Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra hàng năm ở Roland đại lục có ba lễ hội lớn: ngày lễ mùa hè, năm mới, ngoài ra còn có lễ Khánh Phong. Cả ba lễ hội này giáo hội rất ít nhi nhúng tay vào, ngày lễ hội duy nhất có giáo hội tham dự cũng chỉ có “năm mới”. Căn cứ theo truyền thống, khi ăn mừng năm mới Giáo hoàng sẽ tự mình đứng ra chủ trì nghi thức cầu nguyện.

Nói như vậy, tới ngày lễ mùa hè và lễ Khánh Phong thì giáo hội sẽ không tham gia. Chuyện này cũng có một nguyên nhân truyền thống: căn cứ theo nội bộ giáo hội nhất là Điệp Ni phái có khuynh hướng tương đối cuồng nhiệt, họ vẫn cho rằng lễ hội mùa hè và lễ Khánh Phong là hai ngày hội “phi pháp” không thuộc tôn giáo!

Với những giáo đồ cuồng nhiệt, bọn họ cho rằng thế giới nếu đã do nữ thần sáng tạo vậy việc ăn mừng thu hoạch mùa màng hoặc lễ hội mày hè mọi người phải cảm ơn nữ thần chứ không phải trời đất.

Nhất là lễ Khánh Phong, trong lịch sử, Điệp Ni phái đã vài lần chủ động yêu cầu loại bỏ ngày hội này, mặc dù sau đó đều thất bại nhưng không thể nghi ngờ điều này cũng biểu đạt thái độ của giáo hội.

Những tiết mục truyền thống trong lễ Khánh Phong bao gồm: để cảm ơn thu hoạch trong một năm nay, mọi người đốt một đống lửa lớn sau đó ca hát nhảy múa quanh nó - truyền thống như vậy bị Điệp Ni phái phản đối kịch liệt vì tập quán ăn mừng như vậy đã được lưu truyền từ trước khi đế quốc Roland được thành lập. Hành động đốt lửa nhảy múa như vậy bị cho là một chi nhánh của việc sùng bái lửa được lưu truyền trong các thời đại trước khi đại lục thống nhất.

Sau khi thống nhất đại lục, giáo hội của Quang Minh nữ thần được quy định là quốc giáo, cũng là tông giáo hợp pháp duy nhất, vì vậy tôn thờ bất cứ thứ gì khác đều bị loại bỏ một cách nghiêm ngặt!

Dẫu vậy lễ Khánh Phong vẫn được giữ lại vì đối với đa số nông dân, có lẽ bọn họ cũng nguyện ý thờ phụng nữ thần, song chuyện thu hoạch mùa màng mỗi năm lại là chuyện sống còn - nếu ngay cả ăn no cũng không được vậy còn ai có tâm tình đi làm việc khác?

Hơn nữa, cho dù Điệp Ni phái vẫn cho rằng việc “nhảy múa vòng quanh đống lửa” là một loại nghi thức truyền thừa của đạo thờ thần lửa đã biến mất… nhưng bọn họ lại không thể đưa ra chứng cớ thuyết phục! Chẳng lẽ ta thích nhảy múa quanh đống lửa vậy là thờ thần lửa à? Như vậy có người đi dã ngoại thích đốt lửa ca hát rượu chè vậy cũng là đạo thờ thần lửa?

Đa số nhân dân vô cùng coi trọng thu hoạch mùa màng nên việc loại bỏ lễ Khánh Phong luôn bị cản trở rất lớn, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.

Bất quá những ngày lễ hội như vậy giáo hội chưa bao giờ lộ diện - họ dùng cách này để thầm biểu đạt sự bất mãn của mình.

Cho nên trong bữa tiệc mừng lễ Khánh Phong, Giáo hoàng thần điện Paolo XVI đột nhiên giá lâm, chuyện này đã mấy trăm năm nay chưa từng phát sinh, lập tức khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, đương nhiên cũng có một số người nhạy bén ngửi ra được có chuyện gì đã xảy ra…

Trong tiếng giới thiệu theo nghi lễ, cánh cửa lớn của đại điện mở ra, Giáo hoàng Paolo XVI thân mặc một bộ áo bào trắng thêu viền vàng, tay nắm một thanh quyền trượng, đầu đội mũ miện Giáo hoàng ngoài tròn trong vuông, chậm rãi đi tới. Phía sau hắn là hai Thần Thánh kỵ sĩ toàn thân giáp nhẹ màu bạc, nhìn dấu hiệu huy chương trên ngực họ đều là cường giả bát cấp.

Khi vị thủ lĩnh tinh thần đứng đầu Roland đại lục đi tới, âm nhạc vốn vui vẻ lập tức ngưng lại, sau đó những khách khứa đang khiêu vũ cũng đồng loạt dừng lại, lui về hai bên nhường đường cho Giáo hoàng đi tới. Mọi người hai bên cùng lúc khom người hành lễ, biểu lộ kính ý đối với người đứng đầu đại lục về mặt tinh thần này.

Hoàng tử Thần và Đỗ Duy nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều lộ vẻ lo lắng. Dẫu vậy hoàng tử Thần vẫn nhanh chóng đứng dậy nước nhanh xuống đài đón Paolo XVII, mỉm cười thản nhiên nói:
- Giáo phụ, hôm nay là lễ Khánh Phong. Ta vốn không nghĩ ngài sẽ tới dự hôm nay đâu.

Nghe hoàng tử Thần gọi mình là “giáo phụ” khuôn mặt già nua của Paolo XVII lộ ra một chút vui mừng như có như không, hắn cố ý cao giọng trả lời:
- Hài tử của ta, vì nhân viên thần chức cũng phải ăn.

“Hài tử của ta”, xưng hô như vậy khiến đôi mắt hoàng tử Thần thoáng hiện vẻ âm u, bất quá hắn cũng nhanh chóng che dấu, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không hề sơ hở, thậm chí còn đưa tay nâng Giáo hoàng lên, cùng lão đi lên từng bậc thang.

Mà “Augustin VI bệ hạ” cũng đứng dậy - không thể không nói gã thợ may cả buổi tối nay vốn biểu hiện có thể coi là hoàn mỹ song lúc này rốt cuộc cũng có phần mất tự nhiên.

Dù sao lúc trước cũng không dự liệu sẽ phát sinh tình cảnh như vậy!

Sắc mặt lão hoàng đế rõ ràng có phần khó nhìn, bất quá dưới ánh mắt Đỗ Duy hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ho khan một tiếng rồi dùng giọng khàn khàn thản nhiên nói:
- Hoan nghênh ngài, bệ hạ.

- Đó là vinh hạnh của ta thưa bệ hạ.
Giáo hoàng cười nhạt.

Rất nhanh chóng, đám người hầu cung đình đưa tới một chỗ ngồi mới, đặt bên cạnh ngai vàng của hoàng đế bệ hạ, hơi thấp hơn một chút - đó cũng là truyền thống, trong những trường hợp công khai, chỗ ngồi của hoàng đế và Giáo hoàng sẽ được đặt song song. Điểm khác nhau duy nhất là ở “sân nhà” ai, hôm nay là ở trong hoàng cung, Giáo hoàng là khách nên chỗ ngồi của hắn sẽ thấp hơn của hoàng đế một chút.

Hai Thần Thánh kỵ sĩ do giáo hoàng đưa tới cũng có địa vị rất không thấp - thực tế, chỗ ngồi của hai người được đặt ngay dưới Đỗ Duy vì thân phận của họ rõ ràng là đại kỵ sĩ trưởng đương nhiệm của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn!

Dẫu sao Thần Thánh kỵ sĩ đoàn sau khi Hussein phản giáo đã không còn kỵ sĩ cửu cấp, chỉ có thể đưa kỵ sĩ bát cấp lên lấp chỗ trống.

Hoàng tử Thần ngồi bên cạnh Giáo hoàng, hắn vỗ vỗ tay, âm nhạc lại một lần nữa vang lên, khách khứa bên dưới lại tiếp tục khiêu vũ.

Sau đó, hoàng tử Thần nhỏ giọng hàn huyên với Giáo hoàng vài câu - đều là một số chuyện vô vị, tác dụng duy nhất là thu hút sự chú ý của Giáo hoàng, không cho hắn cơ hội nói chuyện với lão hoàng đế.

Còn trong đầu hoàng tử Thần lúc này suy nghĩ thật nhanh: đang lúc này Giáo hoàng lại đột nhiên xuất hiện, liệu có dụng ý gì?

Quả nhiên, sau khi hàn huyên vài câu, Paolo XVI nhanh chóng chuyển đề tài sang Augustin VI. Hắn nhìn lão hoàng đế, mỉm cười nói:
- Bệ hạ, ta nghe nói mấy ngày trước thân thể ngài không được tốt?

Lão hoàng đế do dự một lát rồi chậm rãi trả lời một cách hàm hồ:
- Đã không sao rồi.

- A, vậy tốt rồi.
Paolo XVI cười nhạt:
- Bất quá ngài là vua của đế quốc, sức khỏe của ngài liên quan tới vận mệnh của cả quốc gia đấy. Giáo hội chúng ta có một số mục sư pháp lực cao cường, Trì Thần Thuật quang minh hệ hẳn có thể giúp đỡ đôi chút cho thân thể ngài. Ngài có muốn mai ta phái hai mục sư cao cấp vào hoàng cung giúp ngài…

- Không cần đâu.
Hoàng tử Thần đột nhiên ngắt lời nói:
- Thân thể phụ thân đã bình phục, không cần phiền tới mục sư trong thần điện đâu, hơn nữa…

Lúc này, hoàng tử Thần cố ý nhìn về phía sau mình - đằng sau hắn là một lão ma pháp sư cung đình mặc trường bào màu đỏ.

Lão gia hỏa này hẳn là người đứng đầu ma pháp sư cung đình, tất nhiên là tâm phúc của hoàng tử Thần, nhìn qua khoảng chừng sáu mươi tuổi. Lão thản nhiên nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, trong số pháp sư cung đình chúng ta tất nhiên có người am hiểu ma pháp Trì Dũ. Vấn đề sức khỏe của bệ hạ luôn do chúng ta và thầy thuốc cung đình phụ trách, có lẽ không cần tới giáo hội quan tâm.

Câu nói này thật ngang ngạnh, không chút khách khí.

Bất quá Giáo hoàng cũng không hề để ý, chỉ cười một tiếng - cho dù là ma pháp sư công hội hay ma pháp sư cung đình đều có thái độ kinh thường đối với giáo hội. Cũng bởi ma pháp sư cho rằng trên thế giới này chỉ có ma pháp sư mới là nghề nghiệp gần với thần thánh nhất! Còn giáo hội … hừ, chẳng qua chỉ là một đám thần côn thôi!

- Ta chỉ biểu đạt sự quan tâm của mình thôi mà.
Giáo hoàng vẫn thoải mái trả lời, sau đố đột nhiên chuyển sang hàn huyên với lão hoàng đế.

Trong tiếng nhạc du dương, hai vị lãnh đạo tối cao của đế quốc cứ như vậy khe khẽ trò chuyện, toàn nói một số chuyện không đâu như hôm nay thời tiết không tồi, năm nay thu hoạch cũng khá! Khí sắc của ngài khá lên rồi đấy…

Lúc hai người kia nói được vài câu, hoàng tử Thần và Đỗ Duy ở bên cạnh căng thẳng thấy rõ vì tên thợ may Grooms lúc đầu còn có thể miễn cưỡng trả lời hai câu nhưng về sau trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Rõ ràng đối mặt với người đứng đầu đại lục về mặt tinh thần này, gã thợ may cũng quá căng thẳng.

Hoàng tử Thần ở giữa muốn chen vào vài câu song lão Giáo hoàng hình như cố ý muốn nói chuyện với hoàng đế nên chưa được hai câu đã xoay đề tài về bên lão hoàng đế rồi.

Lúc này còn một vấn đề rất khó giải quyết.

Vốn dựa theo kế hoạch khi điệu nhảy thứ ba được tấu lên, lão hoàng đế có thể tuyên bố hồi cung.

Nhưng lúc này Giáo hoàng đột nhiên tới, “hoàng đế bệ hạ” cũng chẳng thể đi được!

Dù sao cũng là đầu não của Quang Minh thần điện, người đứng đầu về mặt tinh thần trên đại lục, Giáo hoàng bệ hạ giá lâm, một vị khách quý như vậy ngồi trước mặt ngươi mà ngươi làm chủ nhân sao lại không biết xấu hổ xin về trước? Về tình về lý Augustin VI đều không thể đi, chỉ có thể ngồi lại chỗ này!

Cuối cùng, Đỗ Duy mở miệng.

Công tước Tulip đại nhân đột nhiên đứng lên từ chỗ ngồi, đi lên hai bước nhìn Paolo XVI mỉm cười nói:
- Bệ hạ, đã lâu rồi không gặp.

Paolo XVI nheo nheo mắt nhìn Đỗ Duy rồi mỉm cười nói:
- Đại công tước Tulip… A, ta nói sai rồi, phải là đại giáo chủ các hạ của giáo khu Tây Bắc. Ta nghe nói dưới sự lãnh đạo của ngài, giáo khu Tây Bắc giờ rất hưng thịnh.

Đỗ Duy trong lòng phát lạnh, thầm mắng một câu lão hồ ly. Câu nói này có ý nhắc nhở Đỗ Duy: bây giờ ngươi còn một thân phận là giáo chủ của giáo khu Tây Bắc đấy, tính ra vẫn là thuộc hạ của ta!

Mặc dù Đỗ Duy không cần thân phận thuộc hạ chó má đấy nhưng không thể không thừa nhận những lời như vậy khiến cho khí thế của mình yếu đi vài phần.

Khuôn mặt hắn vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại thầm mắng vài câu, tiếp tục nói:
- Nhờ phúc của ngài, giáo khu Tây Bắc phát triển không tồi. Bất quá chuyện xảy ra lúc trước khiến ta cũng tự trách trong lòng. Dẫu sao cũng là khu vực của ta mà lại có người dám giả mạo thân phận Thần Thánh kỵ sĩ đoàn để lừa gạt… Ài, may mà ta bắt được xử quyết toàn bộ, nhưng dù sao ta cũng không chu toàn với giáo ku Tây Bắc, trong lòng thực sự rất xấu hổ.

Nói tới đây Đỗ Duy dùng ánh mắt thành khẩn vô cùng, nhìn lên bốn mươi lăm độ, thẳng vào Paolo XVI:
- Bệ hạ! Ta quyết định lần này sau khi về đế đô nhất định phải tới thần điện sám hối trước Quang Minh nữ thần một lần. Cầu xin nữ thần tha thứ cho lỗi lầm của ta… Mong ngài đáp ứng lời thỉnh cầu của ta!

Paolo XVI nghe xong, cơ thịt trên khóe mắt khẽ giật một cái, hàm răng cắn chặt lại. Song những biểu hiện này đều không dễ phát hiện ra…

Mấy trăm người, đó là mấy trăm thành viên dự bị tinh nhuệ nhất của Thiên Sứ quân đoàn đấy! Tất cả bọn họ đều đã bị tên gia hỏa kia làm thịt rồi!

Bất quá dẫu sao cũng là gừng càng già càng cay, Giáo hoàng hít một hơi thật sâu, giọng nói càng lúc càng hiền từ:
- Đỗ Duy, giáo chủ các hạ của ta, xin ngài ngàn vạn lần đừng để những chuyện như vậy trong lòng! Loại chuyện này thường không cách nào tránh khỏi. Hơn nữa, ta cho rằng chuyện này ngài còn có công là đằng khác, ta đã hạ lệnh khen thưởng hành động của ngài. Ta nghĩ nếu các giáo chủ trên khắp các giáo khu đều tận tâm phục vụ giáo hội như ngài, giáo hội chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng hưng thịnh.

Dừng một lát, Giáo hoàng đột nhiên chuyển chủ đề:
- Ta ngược lại nghe nói khu Tây Bắc không được ổn định. Vì vị trí địa lý hẻo lánh nên ở đó lại thường có một số tên “tội phạm bị truy nã” linh tinh trốn đến đó. Ai… Ngài không chỉ là giáo chủ giáo hội đồng thời cũng là công tước đế quốc, lĩnh chủ Tây Bắc, duy trì bình an địa phương cũng là trách nhiệm trên người ngài, cũng khổ cho ngài rồi.

Đỗ Duy cười khan hai tiếng “ha ha”, nhìn lão hồ ly trước mặt, trong lòng không nhịn được nghĩ: Lúc đầu nếu không phải ông đây cứu ngươi một mạng giờ ngươi còn nằm ngủ trong quan tài, có cơ hội ngồi trên ngai vàng gây phiền toái cho ta chắc! Hừ!

Lúc này, Paolo XVI đã quay đầu đi, chắc là nói với Đỗ Duy được vài câu, cơn tức giận dâng lên, khong dám trò chuyên với y nữa, sợ nói thêm cái gì mình cũng không giữ được lửa giận trong lòng.

Hắn nhìn Augustin VI bệ hạ, mỉm cười nói:
- Bệ hạ, thật ra hôm nay ta tùy tiện tới đây là có một việc muốn cầu ngài.

Grooms lập tức liếc nhìn Thần hoàng tử, sau đó mới “Ừm” lên một tiếng. Hắn có lộ chút bất ngờ, nhưng rất may là trong tình thế cấp bách, hắn lại lấy tay chống cằm, giấu đi sự hồi hộp của mình, chậm rãi nói:
- Bệ hạ muốn nói chuyện gì?

Paulo XVI khẽ cười:
- Chuyện này chính là chuyện thông cáo công bố về chuyện “đại hội luận võ đệ nhất thiên hạ” sáng nay.

Sau khi nghe xong lời này, Đỗ Duy cùng Thần hoàng tử liếc nhìn nhau, trong lòng không nhịn được, nghĩ rằng: Chẳng lẽ mình đã sợ bóng sợ gió sao? Tin tức lão hoàng đế qua đời không bị lộ, Giáo hoàng cũng không phải vì chuyện này mà tới mà là vì “Đại hội luận võ đệ nhất thiên hạ”.

Lần này không đợi Grooms mở miệng, Thần hoàng tử cũng đã nói trước, hắn lập tức đứng lên:
- Bệ hạ, chuyện này chỉ sợ phụ hoàng cũng không được rõ lắm. Trên thực tế chuyện này là do đề nghị của công tước Tulip, để phát huy tinh thần thượng võ của con dân đại lục ta, ta cũng đã phê chuẩn. Nhưng sao Giáo hoàng bệ hạ đối với chuyện này có hứng thú như vậy?

Mặc dù đã nhận Paulo XVI làm giáo phụ nhưng ngoài lúc mới gặp mặt xưng hô là “giáo phụ”, Thần hoàng tử cũng chỉ gọi y là “Giáo hoàng bệ hạ”.

Paulo XVI nghe vậy, híp mắt liếc nhìn Đỗ Duy:
- Ah, hóa ra công tước Tulip đã đưa ra chuyện này a! Chuyện này cũng thật kỳ diệu. Từ nhiều năm trước tại đại lục cũng chưa đưa ra một cuộc luận võ đại hội toàn đế quốc. Nhưng công tước Tulip đương nhiên lại đưa ra một chú ý thú vị như vậy a.

Thần hoàng tử cười cười:
- Mặc dù cái… cái chủ ý này là do công tước Tulip đưa ra nhưng ta đã duyệt qua chuyện này và giao cho Hiệp Hội kỵ sĩ thực hiện. Ta nghĩ dựa vào thân phận mà nói thì Hiệp Hội kỵ sĩ lo việc này là thích hợp nhất.

Dừng lại một lát, hắn lại hỏi:
- Giáo hoàng bệ hạ hôm nay vì chuyện này mà đến sao? Ta thật không nghĩ tới bệ hạ đối với loại chuyện này cảm thấy hứng thú a.

Paulo XVI ha ha cười một tiếng, đôi mắt hắn chợt ánh lên một tia:
- Cũng phông phải là ta có hứng thú. Tuổi của ta già rồi mà cũng không phải là võ sĩ. Nhưng kẻ cảm thấy hứng thù lại là mấy tên kỵ sĩ trong giáo hội a.

Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa khẽ liếc về phía hai gã Thần Thánh kỵ sĩ, sau đó như có thâm ý liếc nhì Đỗ Duy:
- Công tước Tulip đại nhân, chưa tính đến chữ “luận võ đại hội”, chỉ tính đến từ “đệ nhất thiên hạ” thì danh đầu này quả thật “bắt mắt” a. Ngươi xem, mặc dù bọn họ là Thần Thánh kỵ sĩ đoàn nhưng… Thần Thánh kỵ sĩ cũng là kỵ sĩ a. Đúng không? Hơn nữa, phàm là kẻ tu luyện võ đạo, đối với từ “đệ nhất thiên hạ” thì có ai là không có hứng thú?

Đỗ Duy lập tức liếc nhì hai tên Thần Thánh kỵ sĩ. Hai trung niên kỵ sĩ này trên mặt đều hiện ra vẻ ngưng trọng (tập trung). Hiển nhiên là rất quan tâm đến cái “luận võ đại hội này”, nhất là cái danh xưng “thiên hạ đệ nhất”!

Thần Thánh kỵ sĩ ngồi bên trái nét mặt có chút đen đúa, nghe vậy liền đứng lên, đi lên phía trước hai bước. Sau khi hắn khom người thi lễ liền tràm giọng nói:
- Bệ hạ, Nhiếp Chính vương điện hạ, Công tước Tulip các hạ, Thần Thánh kỵ sĩ đoàn của chúng ta cũng là kỵ sĩ, hơn nữa thân cũng là võ giả, cũng có tôn nghiêm của võ giả. Cái luận võ đại hội đệ nhất thiên hạ này nếu như không để cho Thần Thánh kỵ sĩ đoàn chúng ta tham gia… Hừm… Nếu như cuối cùng có kẻ nào đó đạt được chức vô địch của đại hội thì có thể được thiên hạ xưng là đệ nhất, ngoài ra hắn còn được Nhiếp Chính vương tự mình ban cho danh hiệu dũng sĩ đệ nhất đại lục… Người bên ngoài nếu như không hiểu chỉ sợ lại cho hắn là đả biến đại lục vô địch thủ. Nhất là tại đế đô, ai chả biết vinh quang của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn. Mà nếu có kết quả như vậy thì mọi người sẽ biết là Thần Thánh kỵ sĩ đoàn chúng ta không có dự thi… Nhưng chắc cũng có kẻ lại cho rằng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn chúng ta không bằng người.

Sau khi Đỗ Duy nghe xong, liếc mắt nhìn vị Thần Thánh kỵ sĩ này mà cười cười. Đột nhiên hắn mở miệng nói:
- Ách… Vị các hạ này… Thứ cho ta mạo muội, xin hỏi ngài là…

Kỵ sĩ mặt đen này đỏ lựng mặt lên, thấp giọng nói:
- Tên của ta là Stallone Nagar, đương nhiệm trưởng kỵ sĩ đoàn của Quang Minh thần điện.

Sau khi nói với Đỗ Duy, hắn mới ý thức được là mình đã thất lễ - Lúc đối mặt với hoàng đế bệ hạ, hắn ngày cả tên tuổi, chức vụ của mình cũng không nói ra, chuyện này quả thật là thất lễ.

Đỗ Duy lại cười híp mắt hỏi:
- Nói như vậy thì hai vị lần này cũng hứng thú tham gia đạo hội luận võ?

Thần Thánh kỵ sĩ bát cấp ở bên cạnh cũng lập tức đứng lên, hướng về phái ngai vàng mà khom người:
- Bệ hạ, tên của ta là Randall, đại kỵ sĩ trưởng đương nhiệm của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, Quang Minh thần điện. Ta thỉnh cầu bệ hạ cho phép ta lần này tham gia đại hội. Ngoài ra…

- Còn gì nữa?
Thần hoàng tử thản nhiên nói.

- Ngoài ra chúng ta hy vọng đại hội lần này có được sự công bằng chính trực.
Tên Randall này nhìn qua có vẻ giảo hoạt hoen tên mặt đen ít nhiều, hắn nhìn Thần hoàng tử, chậm rãi nói:
- Nếu tranh đoạt vinh dự đại lục đệ nhất thì có vẻ như một trò đùa. Bản thân ta cảm giác được… chỉ bằng lực lượng kỵ sĩ của Hiệp Hội kỵ sĩ đại lục thì vô phương gánh trách nhiệm phán xét kết quả trận đấu trọng đại như vậy.

Thần hoàng tử cười lạnh hai tiếng, đang nghĩ cách làm thế nào bác bỏ - dù sao thì lời nói của đối phương cũng có vài phần đạo lý. Chuyện tình Hiệp Hội kỵ sĩ xuống dốc thì ai cũng biết. Công bằng mà nói, uy tín của Hiệp Hội kỵ sĩ đã yếu đi.

Lúc này, Đỗ Duy bỗng ho khan hai tiếng, sau khi được mọi người chú ý thì hắn mới mở miệng nói:
- Vị kỵ sĩ Randall các hạ, xin hỏi ngài là phán xét như thế nào thì mới được coi là công bằng chính trực.

Lúc này Paulo XVI mới đột nhiên cười nói:
- Nếu là tranh đoạt chức đại lục đệ nhất kỵ sĩ, sự tình này liên quan đến thể diện của đế quốc, ta đề nghị hoàng đế bệ hạ đứng ra.

Bộ dạng của hắn cười bí hiểm:
- Bệ hạ, ngài võ công cái thế, năm xưa đã từng dẫn quân trải qua chiến tranh Tây Bắc. Hơn nữa ngài cũng xuất thân là võ giả, ta nghĩ không ai có thể so sánh với uy tín của ngài.

Hắn dừng một chút, khẽ nhìn Thần hoàng tử đang muốn mở miệng nói chuyện, lão Giáo hoàng giảo hoạt cười một tiếng:
- Nhưng đáng tiếc, Thần điện hạ, mặc dù ngài là Nhiếp Chính vương, nhưng ngài lại là một ma pháp sư. Lần đại hội này ngài không cách nào làm giám khảo được.

Thần hoàng tử nhíu mày…

…Lại càng nhíu mày hơn nữa…

Trong lòng Đỗ Duy cũng lập tức cảnh giác.

“Nói đi nói lại, sao lại nói đến lão hoàng đế? Tên giáo hoàng này rốt cuộc là hắn biết hay không biết?”

“Cố ý hay vô ý?”

Đỗ Duy hừ một tiếng lập tức mở miệng phản bác nói:
Giáo hoàng bệ hạ, ta cảm giác đề nghị như vậy cũng không thỏa đáng lắm.

- Ấy?
Giáo hoàng liếc mắt nhìn Đỗ Duy.

Đỗ Duy đã tính trước, đang muốn mở miệng nói.

Mà lúc đó, hoàng tử Charlie và công chúa Kalinna hai người vừa mới rồi ngồi dưới phía bên cạnh đang ghé đầu thì thầm to nhỏ thương lượng chuyện gì thì đột nhiên ngừng nói. Trong lúc Đỗ Duy vừa mới mở miệng nói câu kia. Hoàng tử Charlie đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó đứng lên.

Trên khuôn mặt mười tuổi mặc dù còn chút non nớt, nhưng thần sắc cũng rất trấn định:
- Bệ hạ, phụ thân…. Con cảm giác Tulip đại công nói rất đúng, làm như vậy rất không thỏa đáng!

Thần hoàng tử nao nao, nhìn đứa con trai nối nghiệp của mình lên tiếng, hơn nữa thần sắc thong dong trấn định, trong lòng không khỏi có chút hoan hỉ, mỉm cười nói:
- Charlie, ngươi muốn nói gì?

Tiểu hoảng tử dường như được chút khích lệ, giọng nói non nớt không lớn, nhưng lại rất rõ ràng, hắn khom lưng làm lễ trước Giáo hoàng, mới chậm rãi nói:
- Bệ hạ, phụ thân….tổ phụ là đế quốc hoàng đế chi tôn! Thân là đế quốc hoàng đế gắn liền với uy nghiêm và quyền uy đế quốc! mà thân phận hoàng đế tôn quý như vậy, há có thể để người khác tùy tiện trọng tài cho người khác?

Randall liền lập tức phản bác:
- Điện hạ, nguyên nhân chính là thân phận hoàng đế bệ hạ tôn quý, nếu làm trọng tài mà nói, mới có thể tính là thể hiện được quyền uy a!

Charlie cười cười, hắn nhìn Thần Thánh kỵ sĩ trước mặt này chậm rãi nói:
- Đại kỵ sĩ trưởng các hạ, trước hết ta hỏi ngài một vấn đề: lần luận võ đại hội này mà nói, số trọng tài, chỉ có một người sao?

- Cái này…. Tất nhiên không thể chỉ có một người, muốn công chính và khách quan mà nói, ta cho rằng hẳn là phải có vài trọng tài có quyền uy cùng làm…

- Chính vậy! Tiểu Charlie vương tử không biến sắc, không chút khách khí cắt lời đối phương, lạnh lùng nói:
Đại kỵ sĩ trường các hạ! chẳng lẽ ngài dám coi rẻ đế quốc hoàng đế sao? Ngài không để hoàng thất vào mắt sao?

Randall sửng sốt, mặc dù đối mặt chỉ là một nam hài mười tuổi chỉ trích, đối phương dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa trước mắt Nhiếp Chính vương. Loại chỉ trích như thế há có thể thừa nhận, liền vội vàng nói:
- Đương nhiên không phải! Ta sao có thể có loại ý nghĩ vậy!

- Chính là ngài đề nghị để hoàng đế bệ hạ làm trọng tài, đồng thời còn cho rằng trọng tài phải có vài người cùng đảm nhiệm! Hừ Kỵ sĩ trưởng các hạ! Phân lượng tổ phụ ta ra sao! Đường đường là đế quốc hoàng đế, há có thể đặt ngang bằng với người khác! Trên đại lục này, có ai có tư cách bình đẳng với hoàng đế?

Randall cũng nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đích xác…

Tội này quá lớn!

Đỗ Duy sắc mặt có chút kinh ngạc, vì điều Hoàng tử Charlie vừa nói, đúng là lời mới rồi mình muốn nói!

Hắn mới có mười tuổi đầu, trong chốc lát đã có thể tìm được lỗ hổng trong lời nói của đối phương… thật không dễ dàng!

Paulo XVI nhìn thiếu niên thần sắc thong dong này, trong lòng không nhịn được thở dài, thầm nghĩ: tại sao gia đình Augustin trong nhiều năm lại liên tục có nhân tài như thế? Thần Hoàng tử là như vậy, con hắn tuổi mới là bao mà nhanh trí như vậy! nhưng trong giáo hội ta, lại đều là… ài.

Trong lòng mặc dù thở dài, nhưng Giáo chủ lại khẽ cười hòa nhã nói:
- Điện hạ, kỳ thật cũng không khó giải quyết, ta chỉ cần điều chỉnh trọng tài một chút, tỷ như lập một hội đồng trọng tài, mà hoàng đế bệ hạ đảm nhiệm chức chủ tịch trọng tài là được.

Không ngờ là ý tưởng này hoàng tử Charlie cũng đã sớm nghĩ tới, hắn khom lưng thi lễ với giáo hoàng, sau đó cười nói:
- Bệ hạ, đây là phương pháp chu toàn ta vừa nghĩ tới!

Tiểu hoàng tử cười nhẹ:
- Chính là vì tổ phụ là hoàng đế của đế quốc, cho nên ta cảm thấy lão nhân gia người không thích hợp làm cái việc trọng tài gì đó! Đây không phải là vấn đề quyền uy, mà là thân phận!

Giáo hoàng nhíu mày:
- Tranh đoạt danh hiệu đệ nhất dũng sĩ đại lục, tham dự cũng đều là thân phận kỵ sĩ tôn quý, trận đấu như vậy cũng không đến nỗi bôi nhọ thân phận của hoàng đế bệ hạ chứ.

Nào đâu ngờ hoàng tử Charlie ha ha cười một tiếng:
- Giáo hoàng bệ hạ, ngài không phải là kỵ sĩ, cũng không phải là quý tộc, cho nên ngài có ý nghĩ sai lầm như vậy, ta thấy cũng không có gì kỳ quái.

- Lớn mật…!
Thần Hoàng Tử sắc mặt khẽ biến, lớn tiếng khiển trách nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tán thưởng.

- Hỗn xược!
Hai Thần Thánh kỵ sĩ bên cạnh cũng lớn tiếng quát.

Tiểu hoàng tử Charlie cúi đầu với phụ thân nói:
- Vâng, phụ thân.

Rồi lại quay đầu sang hai Thần Thánh kỵ sĩ lạnh lùng nói:
- Các ngươi vừa mới nói gì!

Hai người đường đường là kỵ sĩ cấp tám, đại kỵ sĩ trưởng trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, đối mắt với một thiếu niên mười tuổi, trong nháy mắt chợt sửng sốt.

Liền đó thấy Tiểu Charlie Vương tử nói:
- Kẻ láo toét chính là các ngươi mới đúng! Hai vị kỵ sĩ, ta chỉ sợ các ngươi đã quên thân phận của mình! Xin các ngươi nhớ kỹ, nơi này là hoàng cung! Mà thân phận của ta là hoàng thất đệ tử, là cháu của hoàng đế bệ hạ, là con của đế quốc Nhiếp Chính vương, ta còn có hầu tước cung đình, đồng thời cũng được chính thức sắc phong là hoàng tử! Ta phải nhắc nhở hai vị, ta là một quý tộc, là một quý tộc thân phận cao quý! Các ngươi có thân phận gì! Sao có kiểu “bình dân” cũng có tư cách răn dạy quý tộc? Xin các ngươi nhớ rõ! Trước khi răn dạy người khác, hãy nhìn lại thân phận của mình đi!

Đỗ Duy nghe xong trong lòng cũng không nhịn được ủng hộ, nhìn hoàng tử Charlie nho nhỏ này, đột nhiên nghĩ: Đù móa! Chẳng lẽ đây là vương bá khí trong truyền thuyết sao? Tuổi bé tí mà đã có vương bá khí?

Nhưng Đỗ Duy không có phát hiện, công chúa Kalinna ngồi cạnh đang che miệng cười trộm, trong ánh mắt trần đầy đắc ý và vẻ gì cổ quái…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK