- A!
Bỗng Louise phía sau kêu lên thất thanh, Hussein liền quay lại, nhíu mày hỏi
- Sao thế?
Khuôn mặt xinh đẹp của Louise lúc này đầy đau đớn, đã vứt cành cây chống đi và ra sức ôm chân trái.
Hussein nhìn theo, chỉ thấy chân trái công chúa không ngờ lại để trần, không biết giày trái đã rơi mất từ lúc nào. Bàn chân trắng bóc mịn màng sau khi đi qua đoạn đường ấy đã lấm lem bùn đất. Hơn nữa qua kẽ hở những ngón tay đang bịt lại của nàng còn thấy cả vết máu.
Hussein thở dài một hơi rồi quay lại ngồi xuống, chìa tay ra mặc kệ bộ dạng đỏ mặt ngượng ngùng của công chúa. Hắn chẳng để cho nàng kịp thắc mặc đã gạt tay nàng ra, sau đó nâng chân trái của nàng lên.
Công chúa bị nắm lấy chân mình, nhịp thở bỗng nhanh dồn dập, mặt đỏ ửng lên, mắt dáo dác nhìn quanh như né tránh.
- Không sao đâu, chỉ là dẫm vào cái gì đó thôi.
Hussein chau mày nghĩ ngợi, sau đó lập tức tháo đôi ủng da của mình, đưa cho công chúa nói:
- Đi giày của ta vào.
- Anh…thế còn anh?
Hussein đáp:
- Da thịt ta dày, đi chân đất cũng không sao, trước kia khi bị người Thần Điện đuổi theo đến tận rừng rậm Băng Phong phương bắc, liên tục mấy ngày liền ta đều đi chân không dưới trời băng đất tuyết.
Ôi trời! Louise choáng váng:
- Băng tuyết lạnh giá như vậy, đi chân không mấy ngày liền, chẳng lẽ anh không sợ lạnh cóng chân à?
- Ta rất may mắn
Hussein trầm ngâm giây lát, tiếng hắn nghe nặng nề chết chóc, tràn ngập lạnh lùng và tàn khốc:
- Đến ngày thứ tư, có hai Thần Thánh kỵ sĩ đuổi kịp ta.
Công chúa ngỡ ngàng:
- Ta không hiểu…
- Ta giết chết bọn họ, sau đó lấy giầy của một kẻ trong đó để đi!
Câu nói này của Hussein làm công chúa giật bắn mình, nhìn gã đàn ông khắp mình đầy thương tích trước mặt. Nàng nhìn thấy ánh mắt Hussein thoảng qua một ánh nhìn kì lạ, trong đó chứa đựng một nỗi đau đớn sâu sắc khó nói lên lời!
Công chúa bỗng phát hiện, cho dù bị thương nặng đến thế này, nhưng khi đứng hắn vẫn thẳng lưng, không hề khom cúi chút nào! Hắn giống như một ngọn giáo vĩnh viễn không bao giờ bị bẻ cong!
Kiên cường! Sự kiên cường tuyệt đối! Thà gãy chứ không chịu uốn cong!
Dần dần, công chúa hốt hoảng nhận thấy bóng hình cái tên lạnh lùng trước mặt này như trùng khớp với bóng dáng người thiếu niên ngang ngược trên quảng trường đã in sâu trong khí ức nàng ngày đảo chính. Khác ở chỗ, bóng dáng chàng thiếu niên gày gò kia đang mờ nhạt dần dần….
- Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian.
Câu nói của Hussein làm công chúa đang ngẩn ngơ bỗng giật mình.
Nhìn thánh kỵ sỹ quay người đi, Louise không chút do dự, liền xỏ ngay đôi giày của Hussein .
Quả là khó mà tưởng tượng…nếu như bình thường, một công chúa cao quý như nàng đời nào lại đi một đôi giày hôi xì mà một gã đàn ông đã xỏ qua?? Nhưng lúc này, công chúa Louise cảm thấy lòng mình không hề mảy may một chút suy nghĩ sẽ cự tuyệt!
Ủng của Hussein công chúa đi còn rộng nhiều, nhưng nàng vẫn bước nhanh hơn, bám sát theo lưng Hussein.
Một nam một nữ đi trong rừng rậm khá lâu, rồi một lúc sau, Louise phía sau bất thình lình hỏi một câu thẹn thùng:
- Ngài .. ngài kỵ sĩ Hussein.
Hussein quay ngoắt lại, lạnh lùng nhìn công chúa, giọng nói có vẻ hơi gượng gạo, hắn ngắt lời công chúa:
- Điện hạ, hãy cứ gọi ta bằng tên là được rồi. Vì bây giờ ta …. không còn là kỵ sỹ nữa!
Louise bị ánh mắt cứng nhắc của Hussein làm sợ, lại thêm e dè, do dự mãi mới nói được:
- Ừ, Hussein, ta có thể hỏi anh một câu không?
Hussein không nói, tiếp tục đi, chỉ “hừm” một tiếng.
Công chúa lấy dũng khí, cuối cùng hỏi
- Điều ta muốn hỏi anh là, thực ra…rất nhiều năm trước, khi ta còn là một đứa trẻ, đã thường nghe thấy uy danh của anh. Khi đó, người người ở đế đô đều truyền tụng anh là một thiên tài ….ta cũng đã từng rất sùng bái người kỵ sỹ như anh, nhưng tại sao anh lại ….
Hussein dừng bước, Louise nhận thấy như dáng vẻ Hussein hơi khựng lại, lần này thánh kỵ sỹ không quay người lại, chỉ nghe tiếng nói lạnh lùng vang lên:
- Điện hạ, lẽ nào phụ nữ đều có tính hiếu kỳ như vậy à?
- A. Không phải…
Công chúa hơi căng thẳng, chùng giọng nói:
- Chỉ vì, ta đã từng là người sùng bái anh thôi, cho nên…
- Đó là chuyện riêng của ta.
Hussein trả lời câu hỏi bằng khẩu khí giống hệt như con người hắn, cứng rắn và lạnh nhạt.
Louise thở dài, nàng cảm thấy trái tim người đàn ông này cũng cứng nhắc và hờ hững như nham thạch.
Đúng vào lúc công chúa đang hít sâu một hơi chuẩn bị nói sang chuyện khác thì Hussein phía trước dừng đột ngột, đưa tay lên, ra hiệu im lặng!
Liền đó Hussein lùi lại mấy bước, kéo công chúa Louise nấp vào sau một thân cây lớn bên cạnh!
Phía trước cách khoảng 50m, lờ mờ trông thấy tận cùng của cánh rừng.
Cây cối ở đây đã thưa hơn nhiều, chỉ cần ra khỏi khu rừng này, chính là một cánh đồng hoang mêng mông bát ngát! Địa hình bằng phẳng không thể ẩn nấp vào đâu.
Thế nhưng bên ngoài khu rừng này lại đang ầm ĩ tiếng người!
- Làm cẩn thận vào!
Âm thanh nặng nề nghiêm nghị rơi vào tai Hussein khiến con ngươi hắn co lại.
Rosetta! Là Rosetta
Ngoài rừng cây, Rosetta cưỡi ngựa, nghiêm ngặt theo dõi bộ hạ làm việc.
Bên cạnh rừng cây, hơn một trăm người đang ra sức đào một cái hố rất rộng, lúc này trong hố có bảy tám cái thây ma, Rosetta đang chỉ huy bọn người lấp hố lại. Từng xẻng, từng xèng hất vào, che đậy rất nhanh những xác chết.
- Cẩn thận, đừng để lại dấu vết!
Tiếng quát của Rosetta vọng lại.
Hussein kéo công chúa Louise vào nấp sau một gốc cây to. Nhìn đối phương lập tức hiểu ngay bọn chúng đang làm gì!
Rất rõ ràng, đêm qua chúng đã quay lại lần nữa, mang toàn bộ thi thể lưu lại của đám người Thần Điện đi! Đến thi thể cũng không lưu lại chứng tỏ bọn chúng không muốn để lại chút chứng cứ nào.
Lúc này dưới cái hố to, thi thể cùng với áo giáp và vũ khí của những Thần Thánh kỵ sĩ chết trận đêm qua đang bị vùi lấp dần dần.
Làm xong những việc đó, Rosetta nghiêm mặt, hạ lệnh cho tất cả đám bộ hạ có mặt tại đó xuống ngựa, đứng vòng tròn quanh cái hố. Tất cả đều bỏ mũ giáp xuống ôm trước bụng, trường kiếm cắm trước mặt, ai nấy đều cúi đầu, miệng lẩm bẩm gì đó.
Biểu hiện của mỗi Thần Thánh kỵ sĩ đều vô cùng thành kính và nghiêm túc. Những gì họ lẩm bẩm, Louise công chúa chỉ nghe ra một chút gì đó cay đắng và nặng nề. Mỗi người kỵ sĩ đều mang bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Còn Hussein nghe thì nét mặt lại khác thường, cuối cùng, khi đám Thần Thánh kỵ sĩ kia niệm xong Hussein mới thở dài:
- Đây là một nghi lễ tưởng niệm những kỵ sỹ chết trận….Hừ, tín ngưỡng đúng là một thứ giết người không máu!
Sau nghi lễ, Rosetta gật đầu, tự tay lên lấp xẻng đất cuối cùng, sau đó khua tay gọi mấy chục tên lại ra sức dẫm phẳng mặt đất phía trên. Làm như thế, mảnh đất hoang vốn đã vắng hơi người nay lại càng khó phát hiện ra dấu vết, trừ khi biết chính xác địa điểm, còn không chắc chắn không thể tìm thấy.
Phía bên Rosetta còn đỗ bảy tám cỗ xe ngựa, Rosetta hạ lệnh:
- Toàn bộ! cởi giáp.
Lệnh vừa hạ, các kỵ sỹ lập tức đứng thành hàng, sau đó cởi bỏ hết áo giáp trên người xuống, rồi từng người xếp áo giáp của mình lên xe ngựa một cách ngăn nắp.
Hussein nhìn cảnh trước mắt, ngay tức khắc trong lòng hiểu ra điều gì đó
Tỉnh Desa là lãnh địa của gia tộc Hoa Tulip, trên biên giới của tỉnh, mặc dù không thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, kiểm soát chặt chẽ nhưng ít nhất mấy thành phố và thị trấn cũng đều có trạm kiểm soát, bình thường mà nói thì không thể để cả một đội kỵ binh gần một ngàn người lén lút vào lãnh địa của mình được.
Bây giờ xem ra quá nửa là những tên này dùng cách ấy để trà trộn vào tỉnh Desa: ngàn người phân nhỏ thành các nhóm, không ai mang theo vũ khí áo giá. Bên cạnh đó là một đội xe ngựa lớn đóng giả làm thương nhân vận chuyển vũ khí áo giáp vào trong tỉnh Desa. Sau đó sẽ trang bị vũ trang tại điểm tập kích.
Quả nhiên, khi Hussein đang suy đoán, phóng mắt ra xa, Rosetta đã phân chia người ngựa thành mười mấy tốp nhỏ.
Hussein định tiếp tục đợi thêm một lúc, đến khi người của Rosetta đi rồi mới lặng lẽ đi ra. Nhưng không ngờ, Rosetta chỉ vung tay một để cho ba người hóa trang thành thương nhân bình thường áp tải bảy tám xe ngựa chở vũ khí áo giáp đi trước. Số đông còn lại, thì cho nghỉ ngơi tại chỗ.
Sau đấy, Rosetta còn dặn dò thêm hai câu:
- Phái hai đội vào rừng tìm nước, phải thận trọng!
Thấy mười mấy tên địch xuống ngựa đi vào rừng, chia nhiều cánh đang hướng về phía mình đang ẩn nấp sục sạo, lông mày Hussein nhíu lại.
Nếu như lúc thường thì một nhóm kỵ sỹ này Hussein chẳng coi ra gì? Đừng nói là mấy trăm, cho dù là mấy nghìn người thì với sức mạnh của cường giả Thánh Giai cũng tuyệt đối không cần để ý. Nhưng thương tích trên người hiện tại hắn chỉ gắng gượng áp chế mà thôi. Hơn nữa, một khi đã đánh nhau, ngộ nhỡ lại đánh động cho tên thiên sứ Sphinx đến thì….
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, mấy tên địch đi đầu chỉ cách chỗ hai người ẩn náu chưa đến mười mét, ánh mắt Hussein lập tức dõi ra ngoài rừng, ngoài đó là một bình xuyên bao la ngút xa ngàn dặm. Lúc ấy trước mắt Hussein chỉ có hai con đường: thứ nhất, lặng lẽ lui vào trốn sâu trong rừng. Nhưng vấn đề là những tên kia đang ngồi nghỉ bên bìa rừng, sợ là trong thời gian ngắn cũng không bỏ đi….bản thân mình giờ đang trốn tên Sphinx kia. Có trời mới biết tên thiên sứ đó lúc nào sẽ tìm đến…hơn nữa lỡ đâu những tên kia lại đang ngồi nghỉ đợi Sphinx đến tụ họp thì sao? Vậy thì tiếp tục ẩn náu trong rừng không phải là quyết định tốt nhất rồi.
Còn như lặng lẽ vòng qua mé kia của khu rừng, ý định này Hussein đã nghĩ đến, nhưng khu rừng này rộng lớn như vậy, hơn nữa ra khỏi cánh rừng lại là cánh đồng hoang bằng phẳng mênh mông bát ngát, không có gì ngăn cản được tầm nhìn, dù cho mình có chạy được xa thì đối phương cũng chỉ cần liếc mắt là thấy.
Trốn không xong rồi!
Hussein hạ quyết tâm, thở sâu một hơi, ghé sát tai công chúa nhỏ giọng nói:
- Lát nữa cô đừng hét và cũng đừng hoảng sợ, cứ theo ta!
Louise khi thấy mấy tên kia đã sục sạo đến nơi, sắc mặt đã tái nhợt đi, nghe thấy tiếng Hussein, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng vẫn thấy vững lòng, giống như là tìm được chỗ dựa.
Bàn tay nàng đã nắm chặt vạt áo Hussein từ lúc nào không hay, nắm chặt cứng không chịu buông rời…..
Gã Thần Thánh kỵ sĩ đi đầu đang rút kiếm bạt cỏ, bỗng hét toáng lên:
- Tìm thấy nước rồi, phía trước hình như có khe suối nhỏ!
Nghe hắn nói, những tên khác lập tức lộ vè hoan hỉ đều nhao nhao chạy về hướng đó.
Bất thình lình tên kỵ sỹ đó cảm thấy hoa mắt, hình như láng máng nhìn thấy một tia sáng rất nhanh vụt qua mắt, nhưng hắn chưa kịp kêu lên, phập một tiếng, một cành cây đâm đã đâm thủng yết hầu của hắn.
Hussein rút cành cây nhanh như chớp, yết hầu tên kỵ sỹ trào ra một dòng máu tươi!!
Hussein nắm cành cây to như gậy chống trong tay, giơ lên quát to một tiếng, kéo tay công chúa xông ào ra ngoài.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK