Điều làm công chúa Louise tức giận là buổi sáng hôm đó, sau khi có cuộc gặp mặt dữ dội lần đầu với Đỗ Duy, cái tên công tước hoa Tulip đáng ghét đó lại dám bỏ đói mình cả ngày trời.
Hắn lại làm vậy thật sao? Ta đường đường là công chúa, vậy mà hắn dám không cho ăn cơm?
Thời gian hai ngày sau đó, Đỗ Duy cũng không có ý tới nhận lỗi, sự tức giận của Louise càng không cần nói tới.
Nhưng vào buổi tối hai ngày sau, trong thành bảo lại tổ chức một bữa tiệc nhỏ, khi công chúa Louise được mời, phản ứng đầu tiên chính là đóng sầm cửa lại, sau đó đuổi người hầu tới mời đi.
Nhưng sau đó một giây, nàng ta lại gật đầu đồng ý, tỏ ra muốn tham gia bữa tiệc này.
Không vì cái gì khác, chính là vì bữa tiệc này là tiệc tối chia tay. Trên danh nghĩa thì là thế này: Công chúa điện hạ và tiểu thư Daisy sắp sửa rời khỏi thành Loran. Quý ngài công tước hoa Tulip là chủ nhà nên tối nay sẽ tổ chức bữa tiệc đưa tiễn hai vị khách quý.
Ít nhất… mình có thể lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này. Nhớ lại lúc đầu, Louise cảm giác mình thật là đầu óc u mê mới nghĩ tới việc chạy tới Tây Bắc gặp công tước hoa Tulip.
Cho nên, công chúa Louise lại nén giận, trang điểm bản thân tỉ mỉ, sau đó cười mỉm tham gia bữa tiệc tối này. Ít nhất, mình lập tức có thể rời khỏi nơi này trở về đế đô. Cho dù là về đế đô cũng sẽ có không ít việc phiền phức đón chờ mình nhưng so với ở đây thì vẫn còn tốt chán.
Cho nên, khi công chúa Louise dung nhan diễm lệ xuất hiện tại bữa tiệc, công chúa xinh đẹp lại lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Dáng vẻ tao nhã của công chúa, khí chất của hoàng gia đều trở thành ngôi sao sáng chói nhất buổi tối hôm đó.
Nhưng, so sánh với vẻ đẹp siêu quần của công chúa còn có một nhân vật quan trọng khác tham gia bữa tiệc tối này: người đẹp nổi tiếng tại phương nam xinh đẹp của đế quốc, người sắp trở thành vương phi của đế quốc, tiểu thư Daisy, thì xem ra có vẻ ảm đạm hơn nhiều.
Trong truyền thuyết, tiểu thư Daisy cũng được cho là một cô gái xinh đẹp xuất sắc. Với lại trong đám quý tộc đế quốc, xưa nay đều cho rằng tiểu thư Angel, em gái phu nhân hầu tước Listeria của gia tộc Listeria phương Bắc và tiểu thư Daisy xuất thân gia đình quý tộc phương nam này đều là hai đóa hoa đẹp nhất trong đám thanh niên quý tộc đế quốc.
Hơn nữa, lúc trước, khi vừa tới thành, khi một lần tiểu thư Daisy tham gia yến tiệc, mọi người đều bị vẻ đẹp của vị vương phi tương lai này khuynh đảo.
Nhưng, tối nay nhìn tiểu thư Daisy có vẻ tiều tụy. Da dẻ cũng không được trắng nõn nà như ngày trước, thậm chí còn có chút vàng vọt. Ngồi ở một bên, ánh mắt có hơi đờ đẫn, dường như có vẻ mất hồn.
Trong đôi mắt trống rỗng, làm gì còn chút vẻ mặt gì của ngày xưa? So với công chúa Louise dung nhan rạng rỡ bên cạnh, xem ra tiểu thư Daisy giống như một bức tượng điêu khắc, hơn nữa còn là loại có phẩm chất kém.
Nhưng, không ai tỏ ra ngạc nhiên chút nào với dáng vẻ này của tiểu thư Daisy. Dù sao, vài ngày trước cũng có tin đồn rằng tiểu thư Daisy không may nhiễm bệnh tại thành Lâu Lan.
Người bệnh mà, bệnh nặng mới khỏi, tự nhiên tinh thần không thể tốt được.
Không ai biết, mấy ngày nay vị vương phi tương lai tôn quý này chịu biết bao giày vò…
Sau khi bị Đỗ Duy ép buộc viết bức thư đó, Daisy tự trách suốt hai ngày. Dường như ngay cả nằm mơ nàng ta cũng bị ác mộng làm cho tỉnh lại, mỗi lần gặp ác mộng đều có cùng nội dung: bức thư đó bị công khai, bản thân bị thân bại danh liệt, danh hiệu vương phi của bản thân bị mất, mà anh trai quân đoàn trưởng cũng bị mất chức lưu đày, hy vọng chấn hưng gia tộc cũng vì thế mà mất đi…
Cả ngày lo sợ bất an làm cho Daisy gần như đêm ngủ không yên, ngày ăn không ngon. Tuy rằng sau khi Đỗ Duy đã “Fix” được nàng ta, không hề giày vò thể xác cô ta thêm tí nào, lại còn cho ả ra khỏi nhà lao vào ở trong phòng khách của thành bảo, nhưng dưới áp lực tinh thần, gần như làm cho Daisy suy sụp. Nàng ta hiểu rõ ràng rằng, bản thân đứng trước mặt vị công tước hoa Tulip này, xem như là thua đến thảm hại, hơn nữa, từ nay về sau cũng không có cơ hội chuyển mình. Chỉ cần một ngày trong tay Đỗ Duy còn nắm lá thư đó, bản thân về sau luôn phải giữ thái độ cung kính với hắn ta.
Đối với công thức chế tạo vũ khí bí mật đó, hiện tại gần như Daisy sinh ra ý nghĩ căm hận. Đáng tiếc, thứ đã ghi nhớ rồi, muốn quên đi nào có dễ dàng như thế.
-----------------------
Khi âm nhạc vang lên, tất cả khách khứa đều đứng sang hai bên, nhè nhẹ rướn người.
Rất mau, Đỗ Duy toàn thân hoa phục long trọng, chậm rãi đi tới trước, cúi đầu khom lưng với công chúa Louise đang đứng trên bục phía trước, thực hiện một tư thế mời chào.
Dựa trên thân phận cao quý mà nói thì theo như truyền thống, buổi khiêu vũ của tiệc rượu tối nay phải do Đỗ Duy và công chúa Louise nhảy đầu tiên.
Tuy rằng Đỗ Duy nhảy loại khiêu vũ cung đình này rất kém, nhưng hiện tại cuối cùng cũng không phải giống như lễ thành niên năm đó của hắn, không còn non nớt như lúc nhảy cùng phu nhân Listeria lúc đó.
Nhẹ nhàng kéo cánh tay công chúa, hai người trên mặt đều cười vui vẻ, gần như nhìn không thấy được hai ngày trước hai người vẫn giống như kẻ thù.
Tuy rằng trên bề mặt giữ nụ cười nhẹ mang tính hình thức, nhưng khi hai người đi xuống sân nhảy, dưới cái nhìn chòng chọc của đám đông, công chúa đứng đối lưng với đám đông, nàng giảm âm thanh xuống thấp, lạnh lùng nói:
- Quý ngài công tước hoa Tulip, không nghĩ tới hôm nay ngài lại mặc lễ phục dạ hội... Ài! Ta còn cho rằng ngài thích đi chân không, để ngực trần chạy tới chạy lui chứ. Hai ngày trước không phải ngài cứ như thế mà chạy vào phòng của ta hay sao?
Đỗ Duy tai nghe nhưng không hề nổi giận, chỉ nhíu mày cười nhạt, thấp giọng nói: - Điện hạ, xin chú ý lời nói, lời này nếu truyền ra ngoài thì có thể sẽ biến thành vụ tai tiếng tình dục đó.
Dường như mặt Louise đỏ lên, nhưng nàng ta rất mau chóng che đậy đi.
Rất nhanh, khi một cánh tay của Đỗ Duy khoác lên eo của công chúa, công chúa cũng chỉ bất mãn hừ một tiếng.
Trong tiếng nhạc, hai người nhẹ nhàng nhảy điệu nhảy cung đình, hai người đều để một tay ở sau lưng, một tay khoác đối phương.
Louise là công chúa hoàng gia tự nhiên là từ nhỏ đã cực kỳ thành thạo điệu nhảy cung đình này, nhưng xem ra Đỗ Duy có chút ngượng ngập. Đây cũng trở thành một trong những lý do Louise châm biếm Đỗ Duy.
- Quý ngài công tước, không nghĩ tới tư thế khiêu vũ của ngài lại tệ thế này, cháu Charlie tám tuổi của ta nhảy còn tốt hơn ngài.
- Ông trời, chẳng lẽ ngài không biết phải nhảy theo nhạc sao?
- Suýt nữa ngài đạp trúng chân ta rồi. Ta thật sự cảm thấy lo lắng cho cô gái lát nữa sẽ nhảy với ngài.
- Thật buồn cười... Quý ngài công tước, không phải là ma pháp sư đều là quái vật không hiểu việc đời đó chứ? Hay là do ngài vốn không có cảm giác với âm nhạc?
Sau khi nàng nói vài câu, Đỗ Duy không hề nói lời nào, không hề có ý phản kích, chỉ cười hì hì làm công chúa Louise có chút tâm lý bất an. Khi nào thì người này lại biến thành dễ bảo như vậy? Sáng hôm trước còn ở trong phòng mình lấy roi da hù dọa mình, còn là tên khốn bỏ đói mình một ngày. Chẳng lẽ không phải là hắn?
Nhìn bộ dáng công chúa có chút mù tịt, Đỗ Duy cười tủm tỉm, cuối cùng mở miệng nói:
- Điện hạ, cơn giận của ngài vẫn chưa hết à? Nếu ngài vẫn chưa hết giận, đừng ngại cứ tiếp tục nói, ta nghe là được.
- Ngươi... ngươi định làm cái quỷ gì? Louise lo lắng nhìn Đỗ Duy.
- Không có, cái gì cũng không có.
Đỗ Duy cười, thuận theo tiết tấu của tiếng nhạc, khoác công chúa làm một động tác xoay tròn. Sau đó mới thấp giọng nói: - Ta xin lỗi về những hành vi của mình hôm qua.
- Ngươi nói cái gì? Louise còn cho rằng mình nghe lầm.
- Đúng vậy, mặc kệ thế nào, quá thô lỗ với một cô gái đều không phù hợp với tác phong làm người của ta. Hơn nữa, ta không nên bỏ đói ngài một ngày.
Đỗ Duy cười hì hì. Một câu tiếp theo sau của hắn, giọng điệu lại thay đổi: - Nhưng mà, nếu việc này lại xảy ra lần nữa, ta không chắc có làm như vậy không a.
- Tại sao?
Công chúa Louise căm hận nói:
- Xem ra ngài không hề có thành ý xin lỗi.
- Không. Thành ý của ta đã biểu lộ ra rồi.
Đỗ Duy cười rất hòa nhã. Nhưng ánh mắt làm cho công chúa Louise không dám nhìn thẳng:
- Ta phải nói cho ngài biết, ngài không nên đánh người của ta. Người của ta không hề phạm phải sai sót gì. Ta sẽ không cho phép ai ăn hiếp bọn họ. Bất kỳ ai cũng không thể. Về sau, xin ngài nhớ kỹ điều này.
Công chúa thốt không nên lời. Quả thật sau đó nàng ta có hối hận. Dù sao lấy roi đánh người lung tung... thật ra Louise không phải là loại con em nhà quyền quý dã man không nói đạo lý, thật sự là hôm đó bị Đỗ Duy đối xử tệ bạc mà nổi điên lên.
- Còn nữa...
Ánh mắt Đỗ Duy cố ý rơi vào tiểu thư Daisy đang ngồi ở đó, sau đó khóe miệng hiện lên nét cười:
- Bởi vì việc của tiểu thư Daisy, ta nghĩ giữa hai bên chúng ta kỳ thực hoàn toàn không đứng trên lập trường đối địch. Hơn nữa, cũng phải cảm ơn sự phối hợp của ngài về việc lúc trước.Ta nghĩ cứ để việc này trôi qua đi. Ngài cũng chỉ là bị lợi dụng thôi.
Công chúa Louise liếc nhìn Daisy tiều tụy, đột nhiên trong lòng trở nên khẩn trương, run giọng nói:
- Ngài, ngài đã làm gì Daisy? Chẳng lẽ ngài đã làm hại cô ấy... Ngài...
- Yên tâm! Yên tâm đi!
Đỗ Duy kéo Louise quay người một vòng. Hai người khiêu vũ dưới tiếng nhạc, những người xung quanh vốn không thấy chỗ nào bất ổn. Đỗ Duy áp sát Louise một chút, thấp giọng nói:
- Yên tâm. Ta không có làm hại cô ta... Càng không có xâm hại cô ta. Ngài yên tâm đi, màng trinh của cô ta vẫn nguyên vẹn không hư tổn. Ta không hề có hứng thú đối với loại đàn bà này. Chẳng qua, ta thành công khuyên cô ta. Sau đó thuyết phục vương phi điện hạ của chúng ta, về sau không đối địch với ta. Chỉ có vậy thôi.
- Hừ, ta không tin tài ăn nói của ngươi.
Giọng nói của Louise có chút bất mãn.
- Ngài lại sai rồi. Điện hạ.
Lúc này, âm nhạc cũng kết thúc. Mà câu nói cuối cùng của Đỗ Duy là:
- Khi ta thuyết phục người khác, trước giờ không hề dùng miệng... Ta dùng hành động.
Nói xong, Đỗ Duy nháy mắt, buông eo công chúa ra.
Khúc nhạc đầu tiên kết thúc. Khúc thứ hai là Đỗ Duy nhảy với tiểu thư Daisy, nữ quý khách có thân phận xếp thứ hai.
Tuy nhiên, biểu hiện tối nay của tiểu thư Daisy quả thật là rất mất thể diện.
Công chúa Louise lạnh lùng quan sát, thấy rõ được một chi tiết:
- Khi Đỗ Duy khoát tay tiểu thư Daisy, Daisy có động tác né tránh một cách vô thức. Ánh mắt đầy kinh hoảng, dường như cực kỳ sợ dáng vẻ của Đỗ Duy.
Mà trong lúc khiêu vũ sau đó, thân thể Daisy rõ ràng rất cứng nhắc, thậm chí giữa chừng còn không cẩn thận đạp chân Đỗ Duy. Kết quả, đường đường là vương phi tương lai lập tức bị dọa tới sắc mặt tái mét, liên tục rối rít xin lỗi Đỗ Duy. Lời nói cực độ kinh hoảng, giống như sợ Đỗ Duy vì việc nhỏ này mà trừng phạt mình.
Mang theo một bụng nghi vấn. Khi bữa tiệc được một nửa, Đỗ Duy dẫn tướng quân Ron Barton tới bên cạnh công chúa Louise.
Tối nay tướng quân 250 mặc một bộ quân trang phẳng phiu, đôi giày được đánh bóng loáng, còn có thanh trường đao lễ nghi bên hông, không cái gì không làm nổi bật khí thế quân nhân mạnh mẽ của y.
Tuy tướng quân Ron Barton hơi mập một chút, nhưng lại cực kỳ khỏe mạnh, càng quan trọng hơn là sau khi được trang điểm, xem ra vị tướng quân này cực kỳ xuất chúng.
Thật ra, tướng mạo của Ron Barton không hề có dáng vẻ lôi thôi hay mặt đầy ria mép. Y tuy mập nhưng lại rất khỏe mạnh, ngũ quan cũng coi như thanh tú. Nếu hắn gầy đi một phần ba, không chừng là một gã trai rất đẹp mã.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là... hắn đừng mở miệng nói chuyện. Sinh sống nửa đời người trong quân đội, quen dẫn binh rồi nên hắn đã sớm quen với cách nói chuyện đao to búa lớn.
- Điện hạ, vị này là tướng lãnh đứng đầu gia tộc hoa Tulip chúng ta, tướng quân Ron Barton.
Đỗ Duy cười mỉm giới thiệu:
- Sáng sớm mai, chính là do y tự mình dẫn quân hộ tống đoàn người của ngài trở về đế đô.
Ron Barton lập tức phối hợp khom người, đưa tay mang bao tay trắng như tuyết ra cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn công chúa, đưa lên miệng hôn... một lễ nghi hôn tay tiêu chuẩn, không hề sai sót.
- Có thể hộ tống điện hạ là vinh dự của tôi. Giọng nói của Ron Barton rất nhẹ nhàng.
Đỗ Duy yên tâm rồi. Xem ra tên này nghe lời rồi, hắn không có cố ý gây phiền phức gì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK