Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Sau đó Alfa một mình một ngựa trở lại thành Gilear. Chiến trường nơi này sớm đã thu dọn xong. Tất cả thi thể sói thảo nguyên đã được chôn cất, chiến trường trên đất vàng còn thấm đẫm màu máu. Khi quất ngựa đi qua, Alfa thậm chí còn có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Trên bầu trời vài con kên kên đang lượn vòng xa xa.

Dưới thành lâu, Alfa nhìn thoáng qua không thấy Đỗ Duy.

Thì ra hắn đang ở nơi hạ trại của người thảo nguyên. Trên mặt đất cắm dày chi chít mấy trăm cọc gỗ, phía trên cọc gỗ đám tù binh sói thảo nguyên bị lột hết quần áo, treo lên giá gỗ.

Alfa đến gần mới phát hiện ra mấy cái cọc gỗ này đều có hình chữ thập. Trông xa xa thì thấy đám người thảo nguyên đang bị trói trên đó nhưng khi lại gần thì lại không phải vậy!

Mỗi người đều bị lột hết quần áo, trên người vương đầy máu me, hai tay bị kéo ra thành hình chữ thập, hai lòng bàn tay đều bị đóng đinh trên cọc gỗ!

Dưới mặt trời gay gắt, đám tù binh này đã có người thở thoi thóp. Đám kên kên trên bầu trời chăm chăm nhìn thèm muốn.

Bên cạnh, Đỗ Duy ngồi trên ghế tựa, đứng sau là một tá bộ hạ trùng trùng sát khí, lạnh lùng nhìn đám tù binh thảo nguyên treo trên cột chữ thập.

-Thưa ngài, đây là đám cuối cùng.
Một tên kỵ binh gia tộc Hoa Tulip thấp giọng nói.

-Tốt, đưa lên xe đi.
Đỗ Duy đầu gật gật:
-Nhớ kỹ dọc đường phải cho bọn chúng ăn uống một chút, đừng để chết sạch hết đó, rõ chưa?

Tên kỵ binh này cúi người lĩnh mệnh lui xuống.

Alfa thúc ngựa đến gần, xoay người bước xuống, đi tới trước mặt Đỗ Duy.

- Rốt cục chú đã quay lại rồi.
Đỗ Duy nhìn người chú Alfa này, mặt như đang cười, trong mắt lộ ra vẻ ấm áp:
-Ta còn tưởng rằng chú bỏ ta mà đi rồi.

Alfa trầm mặc chốc lát rồi lắc đầu nói:
-Cậu chủ, tôi đã đáp ứng ngài Raymond rằng cho đến khi chết tôi sẽ không rời khỏi ngài.

Đỗ Duy cười cười, tuy vậy hắn không cười đến mức cợt nhả, rồi đi tới trước mặt Alfa, nhìn Alfa từ trên xuống dưới vài lần, xem ra vị thị vệ trưởng tiền nhiệm rất mệt mỏi:
-Chúng ta vừa đi vừa nói đi, ta nghĩ rằng chú bỗng nhiên mất tích mấy ngày nhất định phải có lý do gì đặc biệt phải không?

Alfa gật gật đầu bỗng nhiên nhìn thoáng qua đám tù binh người thảo nguyên bị treo trên cột chữ thập này:
-Bọn họ ……

-Là ta ra lệnh làm thế.
Đỗ Duy nói hờ hững:
-Lần này chúng ta bắt mấy nghìn người làm tù binh, ta không định giữ đám súc sinh lãng phí lương thực này lại, bọn chúng đều bị đóng đinh lên cột. Ta đã ra lệnh dùng xe lớn kéo đám người này đi một vòng khắp lãnh địa của ta! Để cho mọi người trông vào mà biết rõ một việc…… Vùng Desa Tây Bắc, chỉ cần có Đỗ Duy ta ở đó thì sẽ không có chuyện để cho đám người thảo nguyên này tự tiện xông vào nhà của chúng ta!

Đây chính là một biện pháp phụ trợ tốt được lập ra để thu phục lòng người.

Alfa thở dài trong lòng nhưng nhìn thấy hàn khí trong mắt Đỗ Duy ngày một đậm hơn, hắn không khỏi có chút cảm khái trong tim. Thậm chí cậu chủ đã thay đổi không ít, không còn là người trốn trên gác nhỏ đọc sách khi trước, không còn là cậu con trai của bá tước luôn đối xử khách khí với mọi người.

Hắn bây giờ quyết định tính mạng của mấy nghìn tù binh chỉ trong chốc lát.

Tuy nhiên Alfa cũng không phải là loại người đàn bà cổ hủ trong việc đối xử với kẻ địch. Hắn lãnh đạm nhìn thoáng qua một tên chết toi bị treo trên cột đang thở thoi thóp bên cạnh, sau đó thu mắt trở về:
-Cậu chủ, là lần này ta đuổi theo tên Đầu Sói Vàng kia.

-Hả?
Mắt Đỗ Duy sáng lên, đại chiến lần này một trận đập tan hai vạn kỵ binh tinh nhuệ của đối phương, có thể nói hơn hai mươi năm qua tại Tây Bắc chưa từng có đại thắng, chỉ tiếc là đã để cho tên Đầu Sói Vàng kia chạy mất, thật là việc vô cùng đáng giận:
-Chú truy đuổi ……

Hắn đang muốn hỏi xem có đuổi được không nhưng nhìn thấy hai tay Alfa trống trơn, trên ngựa cũng không treo thứ gì giống như đầu lâu, lập tức đổi giọng:
-Chú truy đuổi vất vả rồi, về thành trước rồi hãy nói tiếp.

Alfa lắc đầu:
-Chưa cần nói tới mệt nhọc đâu. Ta đuổi theo Đầu Sói Vàng nhưng không có cơ hội giết hắn để lấy đầu đem về. Tuy vậy ta phát hiện ra một việc khiến người ta kinh ngạc.

Trên đường từ thành Gilear vào phủ Tổng đốc, Đỗ Duy nghe Alfa kể qua sự việc mà hắn chứng kiến, đến lúc nghe được quân Tây Bắc nửa đường chặn giết sạch đám Đầu Sói Vàng, thủ hạ Đỗ Duy người người đều phẫn nộ chửi mắng.

-Giỏi cho đám quân Tây Bắc xảo trá!

-Bọn chết toi!

-Hèn hạ!!

Được một lúc, tiếng chửi to nhất vẫn là của tên Al-Qaeda hai trăm năm mươi nhỉ. Tuy thế, khi Đỗ Duy nghe xong sắc mặt lại không đổi, chỉ lẳng lặng suy nghĩ rồi cười ảm đạm:
-Điều này không có gì kỳ quái. Nếu đổi lại là ta thì e rằng ta cũng phải làm như vậy …… Coi như vị tướng quân Ruga này phản ứng nhanh chóng đi, hừ!

Quân Tây Bắc trên danh nghĩa là quân đoàn phòng thủ biên giới nhưng lại cả gan để người thảo nguyên xâm nhập lãnh địa đế quốc! Nếu vậy thì đây là tội lớn! Nếu như lần trước tại thị trấn Trâu đã để cho khoảng hai nghìn kỵ binh đối phương tiến vào tìm kiếm ma thú nhưng ra vào đều lén lút, không gây ra chuyện gì ầm ĩ, sau khi sự việc xảy ra cũng không có chứng cớ gì.

Nhưng lần này, không ngờ quân đội đối phương ước chừng đến mấy vạn người xâm nhập, còn ngang nhiên tấn công thành thị trong lãnh địa của đế quốc! Còn làm kinh động quân giữ thành, còn dính tới cả thủ bị quân của Tổng đốc tỉnh Bohan!

Tình hình lớn chuyện như thế thì không thể giấu diếm được, đế đô của đế quốc tất nhiên sẽ biết được tin này!

Mặc dù quân Tây Bắc luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của đế đô, lại thiếu thủ đoạn hữu hiệu để khống chế, tuy nhiên cho dù quân Tây Bắc lờ mờ tự lập nhưng mấy năm nay coi như vẫn trung thành, không xảy ra sự việc gì nghiêm trọng, không đụng đến giới hạn của trung ương đế quốc!

Nhưng ngang nhiên để mấy vạn đại quân đối phương xâm nhập! Động thái như vậy mặc dù còn chưa phải là ngang nhiên dựng cờ tạo phản nhưng so với phản quốc thì cũng chẳng khác nhau là mấy!

Hành động như thế đã vượt quá xa giới hạn của trung ương đế quốc, e rằng trung ương khó có thể chịu đựng được, sự việc loại này tuyệt đối không thể tiếp tục nhẫn nại được!

Quân Tây Bắc còn chưa muốn lộ mặt ra, ít nhất là hiện nay còn chưa nghĩ đến việc công khai phản loạn. Do đó cách giải quyết trong trường hợp này là tướng quân Ruga phải đưa ra các biện pháp khắc phục!

Mắt thấy đám bộ hạ đang tràn đầy phẫn nộ nhưng Đỗ Duy thì lại nhẹ nhàng cười, tự nói một mình:
-Vậy sao, tính ra thì thế này cũng không khác gì nhiều…… nếu ta đoán không sai thì có lẽ quân Tây Bắc đã phái người lên đường về ban chỉ huy quân đội đế quốc để báo công.

-Báo công à?!
Tên Al-Qaeda hai trăm năm mươi nhỏ đột nhiên rống lên giận dữ:
-Bọn chúng còn có mặt mũi để báo công sao? Nếu không phải đám đĩ điếm này dung túng, thả cho bọn người thảo nguyên xâm nhập thì anh em chúng ta đâu có chết lắm thế!! Bọn họ còn báo công? Nên đem toàn bộ đám vô lại phản quốc này ra treo cổ đi!

Đỗ Duy không hề giận dữ nhìn Al-Qaeda:
-Bọn chúng sớm đã phản quốc. Nếu thực sự có bản lĩnh treo cổ bọn chúng, anh nghĩ quân đội có cần phải nhẫn nại tới hôm nay không?

-Nhưng …… lần tới thì sao, chưa nói tới việc báo công đi!! Dù cho thế nào thì việc để đại quân thảo nguyên tiến vào đã là có tội rồi. Làm thế nào mà bỏ qua được tội lớn như vậy. Chẳng lẽ cứ nói không truy cứu là liền không truy cứu sao?!
Al-Qaeda gân cổ cãi đỏ mặt tía tai.

Đỗ Duy cười lạnh một tiếng:
-Ai có thể làm gì sao? Hừ, chém chết vệ tướng Đầu Sói Vàng! Dù sao thì Đầu Sói Vàng cũng là một trong bốn đại quân đoàn trưởng của thảo nguyên! Al-Qaeda, hơn hai mươi qua, đế quốc từng có công trạng nào lớn như vậy chưa? Có sổ sách nào ghi chép việc giết được một thủ lĩnh cao cấp của quân thảo nguyên như vậy chưa? Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm! Phần công trạng lớn như thế. Quân Tây Bắc không báo công thì ai báo?!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK