Sự làm nhục trần trụi của Phillip khiến cho thân thể của Daisy không thể kìm nén run rẩy được, nàng cảm giác có một đám lửa đang bốc cháy trong lòng mình.
Sợ hãi và nhục nhã, hai loại cảm xúc phức tạp đang cùng đan xen. Cuối cùng Daisy ngẩng đầu lên, nhìn vào Phillip:
- Ngài Phillip, xin hỏi, ngài chuẩn bị giết chết chúng ta sao?
Phillip không nói gì.
Daisy cố gắng giữ cho mình bình tĩnh... Đột nhiên trong lòng nàng sinh ra một cái ý nghĩ cổ quái: “Có lẽ, ở lúc đối mặt tướng quân hai trăm năm mươi rất không nói đạo lý kia, lời lẽ và sách lược của mình không có hiệu quả--Dù sao, không thể giảng đạo lý với người man rợ được. Nhưng mà tên Phillip này lại là người tới từ thế giới văn minh! Hắn cần phải biết đắn đo nên sẽ không làm việc mà không để ý hậu quả”
-Nếu như ngài quyết định giết chết chúng ta, như vậy xin mời làm đi!
Daisy cố gắng làm cho tiếng nói của mình nghe lạnh lùng một chút, bình tĩnh một chút:
- Nhưng mà đừng quên! Hôm nay, ở đây, sau khi dao mổ của ngài hạ xuống, như vậy thì chuyện thứ nhất ngài cần làm khi trở về chính là lập tức mưu phản! Dùng lực lượng của một cái hành tỉnh đối kháng toàn bộ đế quốc! Ta tin tưởng, cho dù gia tộc Hoa Tulip mạnh mẽ thì cuối cùng các ngươi cũng chỉ là quân đoàn tây bắc tiếp theo mà thôi!
Phillip cười.
Hắn cảm thấy cái cô bé trước mặt này đích thực có phần kém. Cho dù theo quan sát thì nàng hơi sợ hãi nhưng lại còn có thể duy trì sự bình tĩnh nói ra những lời này. Với lại... Bản thân là một đứa con nít. Lần đầu tiên giở âm mưu quỷ kế, thiếu chút xíu là lừa được mình thì coi như không tệ rồi.
- Được rồi! Tướng quân Ron Patton, ông thu đao lại đi, ông có thể dọa cho nữ sĩ cao quý này sợ hãi.
Những lời này của Phillip khiến cho trong lòng tiểu thư Daisy nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà giây phút kế tiếp, câu nói tiếp theo của Phillip khiến cho trái tim mà nàng vừa mới ổn định lại đập mạnh lên.
- Tuy nhiên, thưa tiểu thư Daisy! Ta nghĩ ngươi phải biết tại sao ta đến đây... Con người của ta không thích trông thấy máu lắm, nhưng mà khi cần giết người, ta cũng sẽ không mềm lòng đâu.
Phillip đi tới trước mặt ba tên tù binh quỳ trên mặt đất, chỉ nhìn thoáng qua, vẫn nói lạnh lùng:
- Bọn họ chính là ba tên nô lệ chạy trốn ra từ trong thành Gileat ư? Hừ... Tiểu thư Daisy, lần này ngươi làm không tệ. Ôi!
Chuyện đến cái tình cảnh này rồi, Daisy cũng xem như thẳng thắn. Nàng đã trốn không thoát rồi thì cũng không do dự, rất dứt khoát đã nói ra toàn bộ sự việc.
Phillip lẳng lặng nghe hết, chuyện đó gần giống với dự đoán trước của chính hắn.
- Sao, nói như vậy, sĩ quan thủ bị trong thành Deror cũng được các ngươi đút lót rồi? Hừ, không tệ! Có thể nghĩ ra biện pháp giả làm nô lệ để trà trộn vào thành Gileat.
Nhưng mà Phillip còn có một nghi ngờ. Chính là dù có trà trộn vào trong thành Gileat rồi, nhưng mà công nghệ sản xuất của nơi đó đều là phân mấy qui trình sản xuất. Căn cứ tư liệu của ba người này thì thấy, ,ỗi người đều ở trong mấy tháng trà trộn vào các trình tự bất đồng, cứ như vậy, gom góp ra một cái kỹ thuật công nghệ nguyên vẹn, đích thật là có khả năng. Nhưng mà bất kể là thuốc nổ hay cây chổi Phi Thiên đều là thứ cực kỳ phức tạp, có thể nói, với người bình thường thì cho dù là nói cho hắn, hắn cũng không hiểu.
- Ba người này đều là nhân tài ma pháp bồi dưỡng trong gia tộc... Bọn họ đều có tư cách ma pháp học đồ- Daisy thành thành thật thật nói ra.
Phillip cau mày một cái:
- Hừ, quả nhiên quyết đoán a! Lại có thể phái ra ba tên ma pháp học đồ quý giá để đóng giả tù nhân nô lệ hèn mọn trà trộn vào đại bản doanh của chúng ta.
Chuyện đến mức này thì không có điểm đáng ngờ nữa. Daisy suy nghĩ rồi nói:
- Tiên sinh Phillip, ta thừa nhận chuyện này thất bại rồi. Ba người này, ta có thể giao cho các ngươi, bí mật của các ngươi cũng sẽ không tiết lộ nữa. Nhưng mà ta vẫn còn phải cảnh báo một câu, ngài giết ta ở đây cũng không có bất cứ tác dụng gì. Chỉ có thể dẫn tới công tước của các ngươi bị bức bách đến đường cùng! Người văn minh cần phải dựa theo quy tắc trò chơi của người văn minh.
Phillip cười:
- Ôi! Ngươi dựa vào quy tắc trò chơi văn minh gì nào?
- Để ta và công chúa trở về!-Tiểu thư Daisy bình tĩnh khi nói lời này- Chúng ta chỉ là hai cô gái, giết chúng ta cũng không có bất cứ lợi ích gì. Với lại, ta nghĩ ngài công tước cần phải không hy vọng trên người vướng tội danh mưu sát công chúa cùng vương phi chứ. Và... Ta cam đoan, ta cũng không có sao chép ra bí mật của các ngươi. Không tin thì các ngươi có thể lục soát người.
Đang nói, nàng mở rộng ra hai tay. Động tác này thật sự dụ dỗ người ta, thân thể thiếu nữ đầy đặn bọc trong váy dài sát người, nhất là cái vẻ mặt như mặc cho quân vương xử trí của nàng.
Tuy nhiên Phillip chỉ cười:
- Tiểu thư Daisy, ta tin tưởng ngươi không có sao chép một bản nào. Sao chép ra loại bí mật này chỉ có thể gia tăng khả năng tiết lộ ra ngoài. Các ngươi muốn có được bí mật vũ khí của chúng ta, chẳng qua cũng là muốn tăng lên thực lực của mình, nhưng nếu như bí mật tiết lộ ra ngoài, mọi người trên đại lục đều biết, như vậy sẽ không có giá trị nữa. Yên tâm, ta sẽ không để cho người khám xét thân thể của ngươi đâu.
- Vậy thả ta và công chúa trở về đi!- Daisy thản nhiên nói- Chuyện lần này coi như là ta nhận thua. Thắng bại của hai gia tộc tranh đoạt đều là chuyện thường. Tiên sinh Phillip, ngài sẽ không vì một lần xung đột mà gợi ra chiến tranh toàn diện chứ?
Phillip đang mỉm cười:
- Không sai, đấu tranh giữa gia tộc nào đều là có tiến có lùi. Tràn đầy thỏa hiệp và khoan dung. Nếu như một lần xung đột đã khai chiến toàn diện, các đại gia tộc trên lục địa lớn như vậy đã sớm chết hết sạch rồi. Nhưng mà tiểu thư Daisy, tại sao ta phải thả ngươi trở về chứ?
Daisy mở miệng nói:
- Ngươi...
- Ta tin tưởng ngươi không sao chép nhưng mà ta càng cho rằng ngươi đã thuộc lòng bí mật này. Tiểu thư Daisy, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao? Nếu như ta là ngươi mà nói, ta đã làm thịt ba tên này từ lâu rồi!
Phillip cười khẩy:
- Ta càng tin tưởng, tiểu thư Daisy tài hoa hơn người trong truyền thuyết cũng không chỉ có trình độ ở trên mặt nghệ thuật! Ta nghĩ, trong quý gia tộc đã có thể nuôi dưỡng được nhân tài ma pháp của mình, như vậy tiểu thư Daisy, cần phải có trình độ nhất định ở trên lĩnh vực ma pháp chứ! Cho dù Người thường nhìn cách điều chế cùng bí mật của những vũ khí ma pháp kia rồi cũng xem không hiểu. Nhưng mà, đối với một người tương đối có trình độ trong lĩnh vực ma pháp như nàng mà nói. Nhất định đã thuộc rồi, đúng không?
Nhìn sắc mặt Daisy trắng nhợt, Phillip lạnh lùng nói:
- Ngươi cố ý lưu lại ba người sống này ở trên đường chính là đã nghĩ tới từ lâu, có khả năng là sau khi bị chúng ta nhận ra và một mạch đuổi theo. Ngươi đã nghĩ được từ lâu, ở chỗ tây bắc này là trốn không thoát được! Nếu như bị chúng ta đuổi theo rồi. Ngươi cứ dứt khoát giả dạng ra dáng vẻ nhận thua, cho chúng ta ba người sống. Sau đó nói vài câu, vỗ vỗ cái mông cao quý của ngài là có thể nghênh ngang rời đi, đúng không? Dù sao chỉ cần truy tìm bí mật lại, chúng ta không có lý do gì giết ngài cùng công chúa cao quý! Đây là cái ỷ vào cuối cùng của ngươi---- tiểu thư Daisy, nếu như ta nói sai rồi, xin ngài chỉ ra đi!
Daisy nghẹn lời rồi.
Phillip nói như thế, từng chữ thật giống như kiếm sắc cắm ở trong lòng của nàng! Không phải không thừa nhận, Phillip đoán được vô cùng chính xác!
Đích thực từ nhỏ Daisy đã tiếp thu học tập ma pháp, bản thân nàng cũng có học thức ma pháp tương đối, chỉ là bởi vì vấn đề thiên phú nên nàng không thể học tập ma pháp. Nhưng là lại đạt được trình độ ma pháp học đồ cơ sở.
Cho nên. Sau khi ba người mang bí mật trở về, trước tiên nàng đã hỏi ra toàn bộ cách điều chế, cách điều chế đã ở trong đầu óc của nàng rồi! Giữ lại ba người này để mang ra cũng đích thực giống như lời Phillip, nàng cũng tính toán kĩ, quá nửa là sẽ bị đối phương nhận ra và đuổi giết, nhưng mà vướng bởi thân phận của bản thân, chỉ cần đến lúc đó mình vừa giao người. Đối phương cũng tuyệt đối không dám thực sự giết mình. Mà mình cũng có thể nghênh ngang rời đi với cách điều chế bí mật đã hoàn toàn nắm chắc trong đầu.
Phillip tỏ vẻ giễu cợt rồi nhìn vào sắc mặt chuyển sang trắng của Daisy, hắn nói:
- Vương phi Tôn kính. Nếu ta cũng đã đoán được rồi, như vậy ngài cảm thấy ta còn thả ngài trở về sao?
Nói xong, Phillip khẽ hạ lệnh:
- Bay đâu! Mời tiểu thư Daisy lên xe ngựa, sau đó, mời hai vị nữ sĩ cao quý theo chúng ta cùng trở về thành Loran thôi!
- Ngươi...
Lúc này Daisy cũng thực sự sợ hãi rồi:
- Phillip! Ngươi giam giữ vương phi cùng công chúa, chuyện này, ngươi cho là có thể giữ bí mật sao?
Phillip cười:
- Ta chưa từng nghĩ có thể giữ bí mật.
Nói xong, hắn vung tay lên, đã có mấy tên binh lính nhào tới, không hề giải thích mà nhét Daisy vào trong xe ngựa rồi đóng cửa xe. Lại có hai tên binh lính ngồi lên vị trí của kẻ lái xe, xua đuổi xe ngựa quay đầu trở về phía thành Loran rồi.
Trong xe, mặt Daisy tái nhợt, còn vẻ mặt công chúa Louise bên cạnh giờ phút này lại ung dung, chỉ là nhẹ nhàng thở dài nói:
- Daisy...
- Gì vậy?
Daisy miễn cưỡng trả lời.
- Ta nghĩ tới anh trai của ta- Thần. năm đó hắn đã từng nói một câu với ta!
- Nói cái gì?
Công chúa Louise thản nhiên nói:
- Hắn đã từng nói với ta: Trên thế giới này, có một ít trò chơi chỉ có đàn ông mới có thể chơi, còn đàn bà tốt nhất không nên tham dự vào trong đó.
Sau khi nói xong câu đó, công chúa dứt khoát tựa ở trong nệm ghế rồi nhắm mắt lại, căn bản lại không hề liếc mắt nhìn Daisy.
Dưới sự bảo vệ chặt chẽ, xe ngựa trở về thành Loran, sắc mặt của Phillip dần dần trầm xuống, Ron Patton đã đi tới bên cạnh nói:
- Phillip, làm sao bây giờ?
-Ừm.
- Hắc, đừng cho rằng ta thật sự là thằng ngốc!
Ron Patton ghé sát vào rồi thấp giọng nói:
- Mặc dù lòng dũng cảm của ta lớn hơn một chút nhưng mà cũng biết quan hệ lợi và hại! Một khi loại chuyện giam cầm công chúa cùng với một vị vương phi này lộ ra ánh sáng, ngươi cho rằng chúng ta có thể kiên trì bao lâu?
Phillip cười khổ một tiếng:
- Ron Patton. Ngươi biết không? Con người của ta nếu như đối mặt kẻ địch vô cùng thông minh hoặc là vô cùng ngu xuẩn ta còn không sợ. Ta chỉ sợ một loại người...
- Là sao?
Ron Patton hơi khó hiểu. Đương nhiên không sợ kẻ địch ngu xuẩn là điều hiểu dễ dàng. Kẻ địch càng ngu xuẩn thì lại càng dễ dàng đối phó. Nhưng mà không sợ kẻ địch thông minh là vì sao?
- Bởi vì kẻ địch thật sự thông minh thường hay sẽ cho sự việc lưu lại một ít đường sống! Sẽ không làm cho sự việc tạo thành đường cùng! Như vậy, cho dù cuối cùng mọi người làm ra việc bế tắc cũng sẽ không khiến cho cả hai đều bị thương mất cả chì lẫn chài. Đây là cách làm của người thông minh. Nhưng mà... Ta lại sợ một loại người.
- loại người Nào?
Phillip cười khổ nói:
- Chính là loại người như cô nàng Daisy này! Loại người này có một chút khôn vặt nhưng mà cũng có hơi ngu xuẩn. Thông minh hơn một chút so với kẻ ngu dốt thật sự, vừa ngu xuẩn kém một chút so với người thật sự thông minh. Rõ ràng chỉ là chỉ số thông minh hạng hai nhưng mà vẫn cứ xâm phạm sai lầm nghiêm trọng ở trên vấn đề mấu chốt, cuối cùng sẽ kéo mình và kẻ địch cùng vào địa ngục.
Hắn nhìn Phillip, cố sức vỗ vỗ bả vai của vị tướng quân này, hắn nói:
- Nếu như cô nàng này không có ghi cách điều chế vào trong đầu mình. Hoặc là nói, nàng không hề hiểu được ma pháp. Như vậy thì căn bản là người thường không tiếp thu được cái cách điều chế này! Có thể nói nàng ngốc là vì tự phụ thân phận, đọc thuộc lòng cách điều chế ở trong lòng. Kết quả khiến cho ban đầu ta không muốn bắt nàng lại không thể không bắt nàng trở về! Cái này kêu là ngu xuẩn! Bởi vì căn bản nàng không biết, chính trị là một loại trò chơi thỏa hiệp với nhau! Loại cách làm ngu xuẩn này của Nàng, loại cách làm việc không để lối thoát lại bức bách chính cô ta và chúng ta đều đến bước đường cùng!
Sau khi Nói xong những điều này, Phillip cố ý lôi kéo Ron Patton dừng ở phía sau đoàn người, mắt thấy chung quanh không có người nào, Phillip mới hạ thấp tiếng, thấp giọng nói nghiêm túc với Ron Patton:
- Tướng quân, bây giờ ta muốn nói mấy câu với ngươi, những lời này không hề xem như là mệnh lệnh chính thức, chỉ là vài lời giữa đồng liêu với nhau.
Ánh mắt Ron Patton xuất hiện đột ngột:
- Ngươi nói đi.
Sắc mặt Phillip u ám, tuy nhiên giọng nói lại trịnh trọng tới mức xưa nay chưa từng có:
- Ta có thể không e dè nói cho ngươi biết. Tướng quân, lần này chúng ta có phiền toái lớn rồi! Bởi vì ả đàn bà đáng chết này khôn vặt, rất có thể nàng sẽ bức bách hai gia tộc địch và ta đến bên vách núi! Cho nên, mặc dù bây giờ ngài công tước không có ở quý phủ, chúng ta không có cách nào khác nhận được bất cứ mệnh lệnh cùng chỉ thị gì từ chỗ của hắn, nhưng mà cá nhân ta có một đề nghị, muốn nói với ngài.
Phillip nói tới đây thì cố ý dừng lại trong chốc lát, sau đó hắn nhìn chăm chú mắt của Ron Patton rồi cắn răng một cái, nói ra một từ ngữ khiến cho hai người hãi hùng khiếp vía.
- Chuẩn bị chiến tranh đi!
Khóe mắt Ron Patton giật giật, nhìn vào Phillip, hắn chỉ thấy được sự quyết đoán từ trong ánh mắt của người trẻ tuổi nho nhã yếu đuối này.
Phillip trầm giọng nói:- Sau khi trở về, ta yêu cầu ngài lập tức tập kết quân đội của gia tộc, làm xong chuẩn bị chiến tranh, ta cũng có thể phối hợp vật tư liên quan, đồng thời gia tăng lực lượng phòng ngự đối với cứ điểm quân sự ranh giới phía đông của chúng ta, tất cả quân đội gia tộc chuẩn bị chiến tranh...
Hai người đàn ông im lặng không nói. Qua lúc lâu, Phillip nhìn bầu trời rồi thở dài nói:
- Chỉ mong những chuẩn bị này của chúng ta không phải thực sự sử dụng. Bởi vì căn bản bây giờ chính là không phải thời cơ đâu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK