Karina với ca ca cùng với mẫu thân, đều vẫn đợi cùng một chỗ, mấy ngày nay đều không có trở lại phòng ngủ, tùy thời đợi cha gọi đến.
thời khắc cuối cùng đã đến!
Thần hoàng tử chỉ có vài ngày cuối cùng, bí mật này chỉ có bọn họ biết mà thôi.
Đột nhiên được cha triệu kiến, hơn nữa là triệu kiến riêng mình …… Karina cũng không nhịn được có chút ngẩn người.
Kỳ lạ, cha...đáng lẽ phải triệu kiến …… ca ca a!
Charles cũng có chút kinh ngạc, bất quá, hắn lại kiếm cho mình lời giải thích: dù thế nào thì cuối cùng cha cũng triệu kiến ta
Karina sắc mặt có chút ngưng trọng, theo cung đình ma pháp sư đi tới thư phòng của nhiếp chánh vương - nơi này là hạch tâm quyền lực của đế quốc !
Đi vào phòng, nhìn nơi làm việc của cha, thấy thần hoàng tử tinh thần tốt lắm, do tác dụng của dược vật, hắn nhìn qua khỏe mạnh như một người có tinh lực dư thừa, đang ở trong giai đoạn thanh niên tráng kiện.
khóe miệng vẫn mang theo một tia mỉm cười - Karina hoan hỉ nhất chính là hình dáng cha mỉm cười. Sự thật là, cha với sư phụ đồng dạng đều có một thói quen, chính là khóe miệng luôn cười, đều lộ vẻ cao thâm khó lường và rất có mị lực.
Cảm nhận được ánh mắt ôn hòa của cha, Karina có chút khẩn trương, có chút lo lắng.
"đến đây đi." Thần hoàng tử mỉm cười nói
Nhẹ nhàng gọi con gái đến gần,hắn rất muốn ôm đứa nhỏ vào lòng, nhưng mà sau đó hắn nghĩ cần nói chuyện nghiêm túc nên thở dài. Chỉ vào một cái ghế trước mặt, có ý bảo Karina ngồi ở đó.
"Ta có một việc quan trọng muốn giao cho con."
Thần hoàng tử nói một câu như vậy , nhất thời khiến cho Karina chảy ra nước mắt
Này …… xem như di ngôn ?
Sau đó, nàng nghe cha dùng ngữ khí trầm ổn chậm rãi nói …… "Con rất thông minh. Con thông tuệ còn hơn Charles nhiều. Điểm này, ta rất sớm đã biết. Cho tới nay, trong lòng ta cũng thường xuyên nảy sinh ra cái ý niệm trong đầu, chỉ bất quá cái... ý niệm trong đầu đối Charles không công bình, cho nên, ta cho tới bây giờ không có nói ra cho bất cứ kẻ nào nghe."
Thần hoàng tử nói đến nơi này nhìn Karina. Chậm rãi thở dài: "Tại sao …… tại sao con không phải nam hài chứ."
Thanh âm đầy vẻ tiếc nuối và thất vọng.
Karina trong lòng cả kinh. cảm giác được cha gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, trong ánh mắt có chút gì đó nóng rực: "Nếu con là nam hài. Ta cũng không cần chống đở chật vật như vậy …… ai, đáng tiếc, con có đủ trí tuệ để thay thế ta làm hết mọi công việc, nhưng mà đáng tiếc con chỉ là nữ nhân a. Rất nhiều khi, ta thậm chí nhịn không được muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền ngôi cho con ! Cho dù là nữ hoàng cũng không sao cả …… nhưng mà, dù sao chuyện này quá mức kinh thế hãi tục. Hơn nữa bây giờ là thế cục khẩn trương. Ta không thể làm như vậy."
"Cha…con cho tới bây giờ không có nghĩ tới làm nữ hoàng, cũng không có nghĩ tới cùng ca ca tranh cái gì." Karina nhẹ nhàng nói.
"Ta hiểu được." Thần hoàng tử đột nhiên cười cười. Nụ cười có chút khổ não: "Con rất thiện lương, so với Charles càng thiện lương."
Dừng một chút, thần hoàng tử mới tiếp tục nói: "Bất quá, nhiều khi ta cũng thấy rất may mắn, bởi vì …… may là con không phải nam hài. Nếu không , ta rất lo lắng, nếu ta sanh ra hai con trai, chỉ sợ lại tái diễn cảnh năm đó ta cùng ca ca ta tranh quyền tranh đấu. Ít nhất, mặc dù Charles không có là người thông minh, nhưng là chỉ có một người, ta không cần khó khăn lựa chọn."
"Cha ……"
"Không, con nghe ta nói hết." Thần hoàng tử phất phất tay, hắn nhìn tiểu nữ : "Kỳ thật có chút buồn cười. Con bây giờ còn nhỏ như vậy, nhưng mà ta giờ phút này nói chuyện với con, nhưng không có xem con như con nít. Bởi vì ta biết, con có trí tuệ, đủ để cho ta nói chuyện nghiêm túc”
“Karina ……"
Lúc này, vẻ mặt rốt cục nghiêm túc đứng lên: "sau khi ta chết ……con hãy trợ giúp Charles giúp ta."
"Hắn rất thông minh, về phương diện người thường thì như vậy là đủ, nhưng về phương diện quản lý đất nước thì hắn còn kém rất xa . Nếu ta có lựa chọn , ta sẽ không để cho hắn kế vị ."
Nói chuyện rất thẳng thắng, nếu là ngày thường hắn giấu ở trong lòng, tuyệt đối không có khả năng nói ra !
Karina sắc mặt có chút khẩn trương.
"Con có trí tuệ nhiều hơn hắn. Hơn nữa quan trọng là, con là muội muội hắn. Ta nhìn ra được, Charles này đứa nhỏ rất mạnh, rất kiêu ngạo, hơn nữa, khí lượng (độ lượng) cũng có chút không đủ. Nếu là người khác trước mặt hắn biểu hiện thông minh, ta lo lắng hắn sẽ nghi kỵ. Nhưng mà con thì bất đồng, con là muội muội ruột, các ngươi có cảm tình thâm hậu, nặng nhất yếu chính là, con là nữ hài tử, vô luận con tại bên người biểu hiện xuất sắc, cũng sẽ không uy hiếp đến địa vị của hắn. Cho nên, ta cho rằng, phụ tá cho hắn, con là... nhân tuyển thích hợp nhất!"
"Phụ, phụ tá …… ca ca ……"
Karina có chút sợ ngây người, nàng vạn lần không nghĩ tới, cha lại giao cho mình trách nhiệm nặng nề
"Bây giờ con còn rất nhỏ, bất quá, không sao, mấy năm sau, tựu không sai biệt lắm." Thần hoàng tử nhìn tiểu nữ: "Hảo hảo trợ giúp Charles”
"Nhưng mà, cha ……" Karina có chút tâm tư: "Nếu là phụ tá cho ca ca, con cho rằng, sư phụ có lẽ là nhân tuyển tốt ……"
"Đỗ duy?" Thần hoàng tử lắc đầu: "Hắn không được. Ta thái hiểu rõ Charles, hắn là nhi tử của ta, ta hiểu rõ tính cách hắn. Đỗ duy mặc dù có tài hoa, nhưng mà dù sao hắn thân phận trọng thần. Tương lai nếu hắn biểu hiện xuất sắc, ta lo lắng Charles đố kỵ hắn. Mà nếu để cho đỗ duy làm phụ tá Charles, bọn họ hai người. tương lai nhất định nảy sinh ra mâu thuẫn lớn. Mà Charles tính tình nóng nảy, vạn nhất hắn bức đỗ duy làm cho sinh biến, ta sợ rằng ……"
"Ta muốn con ở bên cạnh Charles, thường xuyên nhắc nhở hắn. Lúc hắn không tìm ra hướng giải quyết, thì chỉ điểm hắn một chút. Khi hắn phạm sai lầm, nhắc nhở hắn một chút. …… việc này, ngoại thần không có cách nào làm được. Nhưng con thì khác, bởi vì con có năng lực này, đồng thời, con còn là thân muội muội, hắn sẽ không phòng bị con, sẽ không nghi kỵ con."
Thần hoàng tử có chút bất đắc dĩ.
Karina cảm giác được trong lòng có chút trầm trọng, có chút sợ hãi - nàng có thông minh như thế nào đi nữa , thì dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ.
"Cha. Con…con lo lắng. Con sợ con làm không được ……"
Thần hoàng tử trong ánh mắt có chút ưu lự: "Ta đã sắp chết, lời thỉnh cầu cuối cùng này con cũng không chịu đáp ứng sao?"
Karina há mồm, rốt cục nói không ra lời
Thần hoàng tử lúc này mới gật gật đầu, sau đó, trong ánh mắt lộ ra vài phần không đành lòng, có chút áy náy: "Ta biết. Đối với con như vậy hơi có trách nhiệm và tàn nhẫn một chút. Cũng nặng nề một chút. Nhưng mà, ta không có tìm được nhân tuyển thích hợp. Vốn ta là hy vọng Louise…… đáng tiếc, nàng cùng gia tộc tulip ……"
Thần hoàng tử lắc lắc đầu. Cuối cùng, hắn rốt cục ngoắc tay : "Tới đây nào."
Nhẹ nhàngkéo Karina, ôm ở trong lòng ngực, thần hoàng tử ngửi mái tóc Karina, ôn nhu nói: "Ta biết con sợ hãi, nhưng mà con là con của ta! Dòng máu trên người con là của ta! Con là người kế thừa huyết mạch ưu tú của ta! Có lẽ, đây cũng là số mệnh của con ! Năm đó ta mười tuổi, đã bắt đầu cùng ca ca đấu tranh. Ta cho tới bây giờ chưa từng hưởng thụ qua vô tư vô lo. Bây giờ …… sợ rằng lập lại ở con."
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Karina, thần hoàng tử mới tiếp tục nói : "ta còn có một sự tình muốn nói cho con nghe, ta cũng sẽ nói cho Charles, chỉ bất quá ta nghĩ ta nên...trước nói cho con mới đúng."
Nói xong, trong ánh mắt tràn đầy áy náy: "Karina, con hãy nghe cho kỹ đây, đây không phải thỉnh cầu của ta với con , mà là …… mệnh lệnh!"
"Mệnh… mệnh lệnh ……" Karina ngẩng đầu, con mắt nhìn cha , nhưng từ bên trong chỉ thấy một tia tuyệt tình cùng tàn nhẫn!
Nàng trong lòng không khỏi trầm xuống!
"Đúng vậy, mệnh lệnh!" Thần hoàng tử cắn răng nói: "mệnh lệnh này, ta xin lỗi con, có lẽ con cũng sẽ hận ta. Bất quá, ta nghĩ con thông minh, nên sẽ hiểu được khổ tâm của ta!
Chúng ta là gia tộc Auguste (quên tên rồi), chúng ta khi còn sống đều phải nhất định vì gia tộc mà hiến thân !
Hạnh phúc của mình, khi cần có thể sẵn sàng hi sinh vì gia tộc!"
Nói xong, hắn nhìn nữ nhi, thanh âm có chút sâm nhiên, chậm rãi đáp: "Tương lai, sau khi con lớn lên , bất luận con thích nam nhân nào, bất luận con gả cho kẻ nào …… ta sẽ lưu lại một cái thiết lệnh cho hắn……"
Thần hoàng tử cắn răng:
"hắn có thể phong tước, nhưng không được phong quan! Có thể phú quý, nhưng không được cầm quyền!!!"
Karina sửng sốt một chút, nghe thấy thanh âm của cha không hề có cảm tình, tiếp tục nói :
"Nói cách khác, vô luận con gả cho ai, nếu cưới con, phải buông tha cho tất cả quyền lực! An tâm làm một người giàu có, nhàn hạ! Cả đời không được nắm giữ quyền lực!"
Nhìn ánh mắt kiên nghị của cha , Karina trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nàng vừa định hỏi tại sao, sau đó bị ánh mắt cha đảo qua, nhất thời hiểu được !
Cha …… chính là phòng ngừa mình!!
Chính mình quá thông minh, cũng để cho cha lo lắng, lo lắng mình tương lai lớn lên sẽ trở thành uy hiếp cho Charles !!
Nhất là mình quá thông minh, vạn nhất tương lai gả cho một người có gia tộc quyền quý …… mặc dù mình bây giờ là muội muội Charles, nhưng mà đàn bà một khi lớn lên lập gia đình, khó tránh khỏi “nữ sanh ngoại tộc” …… vạn nhất ……
Nếu trượng phu tương lai vĩnh viễn không được nắm giữ quyền lực, vậy mình chỉ có thể làm phụ tá, làm quân sư. Vĩnh viễn đều không thể hình thành thế lực chính mình !
Này cũng là chế tài!
Thần hoàng tử nhìn nữ nhi hình dáng ngơ ngác , không khỏi đắc có chút yêu thương, thở dài: "Ta biết đối với con bất công . Bất quá, không sao, ta sẽ tận lực bồi thường cho con một chút."
Hắn nhìn nữ nhi, trong ánh mắt tràn đầy áy náy: "Ta biết con tính tình hiền lành, kỳ thật tâm tư rất là cương liệt. Từ nhỏ đã không chịu bị câu thúc (quản lý).
ày …… chỉ là bất quá con ngày thường không lộ ra thôi. Ta sẽ công khai lưu lại một cái mệnh lệnh cho con : cả đời này, ta sẽ không hạn chế con tái giá, vô luận là bình dân phàm phu, hay là quyền quý nhà giàu có. hôn sự của con, con chính mình làm chủ, sau này cho dù là ca ca con , cũng không được nhúng tay vào hôn sự của con. Như vậy, coi như là ta đối với con một chút nho nhỏ gọi là bồi thường”
Sau đó hắn nhìn nữ nhi, đột nhiên thanh âm có chút nhỏ nhẹ : "con …… hận ta không?"
Karina có chút buồn bả, rốt cục nhìn cha, chậm rãi lắc đầu: "con hiểu được , cha. Chính là người nói , con là thành viên trong gia tộc Augustin."
Thần hoàng tử nhìn nữ nhi một chút , xác định đối phương nói thật lòng, hắn yên lặng lấy trên cổ của mình một dây chuyền.
một dây chuyền tạo hình rất là kỳ lạ, thần hoàng tử đeo nó trên cổ nữ nhi, trầm giọng nói: "Đây là ‘Trấn quốc Roland’, là truyền thừa trân bảo của hoàng thất ! Là một kiện ma pháp bảo vật, khi con gặp phải nguy hiểm, có thể gọi về một ma pháp võ sĩ bảo vệ. Cái này dung máu tươi của thánh kỵ sĩ Roland trong truyền thuyết để luyện chế ! có thể chống lại lực lượng của thánh giai! nếu không phải nhờ vật này, ta chút xíu nữa đã bị giết chết . Bây giờ ta đem nó truyền lại cho con, chờ khi con già, một lần nữa truyền cho hoàng đế kế thừa. Nghe đây, đây là bảo vật hoàng thất , không cho phép con truyền cho người ngoài!"
Karina gật gật đầu.
"Còn có ……"
Thần hoàng tử thở dài: "Tiến đến đây đi."
Góc tường, một mảnh áo màu đỏ xuất hiện, đúng vậy là...cung đình thủ tịch ma pháp sư. Hồng bào pháp sư đứng ở góc tường, thấp giọng nói: "Điện hạ."
"Ta sau khi chết, cung đình ma pháp sư, nghe mệnh lệnh của Karina. Nàng là lãnh đạo, cũng là đối tượng để các ngươi thuần phục."
Lúc này mới thật sự để cho Karina sợ ngây người!!
"Ta không thể cho con nhiều lắm, cái này xem như một chút bù đắp nữa của ta."
Thần hoàng tử ánh mắt có chút ảm đạm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK