Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy chục bộ áo giáp có thể làm giả. . Mấy trăm bộ như thế? Mấy ngàn bộ như thế?

Còn chưa đủ? Thêm mấy trăm tên tù binh chiến tranh? Toàn bộ máy ném đá gần như không ngừng nghỉ, trong nhiều giờ không biết bao nhiêu bộ áo giáp bị ném ra từ trên người tù binh chiến tranh. Đỗ Duy cho rằng vẫn chưa đủ, hắn vung tay lên, cửa thành mở ra, năm trăm kị binh của gia tộc hoa Tulip cưỡi ngựa xông ra, lướt nhanh qua chiến trường ném áo giáp thồ ở trên ngựa sau người xuống mặt đất, sau đó quay đầu chạy về.

Trong lúc nhất thời, chính giữa chiến trường. Lại có thể xếp ít nhất hơn một ngàn bộ áo giáp

Quattro Bajeena cười không nổi , ngay cả một chữ hắn cũng đã không nói ra được!

Cho dù Đỗ Duy điên rồi, làm ra hơn một ngàn bộ áo giáp này… Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngài Ruga đã thất bại thật rồi?

Giả! Nhất định là giả! Với khả năng kinh tế và sự giảo hoạt làm giả ra một ngàn bộ áo giáp. . . Cũng không phải việc khó gì!

Quattro Bajeena còn muốn thuyết phục bản thân như vậy. Nhưng sau đó cổng thành mở lần thứ hai. Từ bên trong chạy phần phật ra hơn một trăm tên binh lính Gia tộc Hoa Tulip, sau đó dùng đao kiếm áp giải mấy trăm tên tù binh chiến tranh từ trong thành ra, trong những kị binh quân Tây Bắc bị bắt làm tù binh này còn có hai tên cấp bậc thống lĩnh. Trong tay những tù binh này bị cột dây thừng rồi bước từng bước ra giống như kéo ra một chuỗi mứt quả. Dưới đao kiếm đe doạ của Binh sĩ gia tộc Hoa Tulip phía sau, bọn họ ào ào chạy từ dưới thành về phía đại doanh trại của quân Tây Bắc.

Vừa chạy vừa cùng hô to, sợ có người bắn tên.

Sắc mặt Quattro Bajeena trắng bệch, giờ phút này cuối cùng thì ngay cả trong lòng hắn đều tan vỡ, nhìn vào mấy trăm người trên chiến trường chạy tới. Trong lòng hắn sinh ra một chút sự hung ác, đang muốn hạ lệnh cung tiễn thủ bắn chết toàn bộ. Nhưng quay đầu nhìn một chút, mặt của không ít sĩ quan tướng lĩnh và binh sĩ phía sau đều là tuyệt vọng và tái nhợt. Quattro Bajeena biết, bây giờ đã không có khả năng giết người diệt khẩu rồi.

Hắn chỉ có thể thở dài rồi vung tay hạ lệnh phái người ra ngoài tiếp ứng.

- Đón mấy trăm người này về, sau đó phái người coi chừng kĩ, không có mệnh lệnh của ta không cho phép bọn họ tiếp xúc với người khác.
___ Quattro Bajeena thở dài, truyền mệnh lệnh này rồi hắn gần như tê đi, ngay cả chính hắn đều biết thực ra mệnh lệnh này đã không có bao nhiêu ý nghĩa nữa.

Đúng lúc này, trên tường thành cứ điểm phương xa, mọc lên một ngọn cờ Hoa Tulip đỏ rực. Toàn thân Đỗ Duy mặc áo giáp quân phục leo lên tường thành, sau hắn đó mỉm cười rồi hít một hơi thật sâu, thúc giục phát ra một cái ma pháp trận, từng chữ trong lời của hắn truyền rõ ràng khắp toàn bộ chiến trường, âm thanh vang vọng.

Quattro Bajeena! ! ! Kị binh Tây tiến của quân Tây Bắc các ngươi đã bị ta đánh tan từ lâu! Bảy vạn đại quân sụp đổ tan tành, từ Ruga cho đến bọn lính phía dưới hoặc là chết trận, hoặc là bị bắt! ! quân Tây Bắc các ngươi đã xong xuôi!! Ngươi cũng là người mang quân, chẳng lẻ không yêu quý tính mạng binh lính sao! Bây giờ các ngươi đã không có chút cơ hội nào, không bằng sớm đầu hàng để cho các tướng sĩ này có một đường sống đi! ! Ta lấy danh nghĩa của công tước Hoa Tulip cam đoan với mọi người là người đầu hàng được miễn chết!

Giờ phút này, mấy trăm tên tù binh kia đã vào đại doanh trại của quân Tây Bắc, khi lời của Đỗ Duy truyền khắp toàn trường, ngay lập tức đã có mấy ngàn quân Tây Bắc xuất hiện ở cửa doanh trại, có người đã không thể chờ đợi được mà lớn tiếng hỏi những tù binh chiến tranh kia để tìm cách chứng thực. Chỉ là dưới mệnh lệnh của Quattro Bajeena, có lính thân tín của hắn cầm vũ khí ở chung quanh quát mắng, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần những tù binh chiến tranh này, cũng không cho những tù binh chiến tranh này mở miệng, lúc này mới áp giải bọn họ đến phía sau.

Giờ phút này trong doanh trại, tinh thần quần chúng sục sôi, bỗng chốc đã xuất hiện mấy ngàn người đi tới lều lớn của Quattro Bajeena để tìm cách chứng thực, Quattro Bajeena hạ lệnh đàn áp, ở dưới quân pháp nghiêm khắc những binh lính kia mới bị đuổi tản ra dần dần. . . cũng không dám nhìn sắc mặt của những đồng liêu kia nữa.

Trong lòng mọi người, cũng đã tin nội dung kêu gọi đầu hàng của công tước Hoa Tulip.

Tướng quân Ruga thực sự thất bại? ! Bảy vạn thiết kỵ sụp đổ tan tành ư?

Màn đêm buông xuống, trong quân Tây Bắc đã xảy ra sự kiện lính đào ngũ lần thứ hai, tuy nhiên lần này, Quattro Bajeena cũng chẳng muốn quản nữa, hắn biết, chuyện đã không thể xoay chuyển.

Sĩ khí đã rơi đến cực điểm rồi, ngày thứ hai khi kiểm kê số người còn lại thì ít đi một ngàn người, khi Quattro Bajeena tuần tra đều có thể cảm giác được ánh mắt của những binh lính kia chiếu về phía hắn lại có thể mang sự phẫn nộ mờ ảo, mà cũng không thiếu sự cứng nhắc.

Nhưng những ngày này, Đỗ Duy và quân đội của đế quốc lại không có tấn công như cũ.

Quattro Bajeena đã hiểu đây là Đỗ Duy hoàn toàn chơi chiến thuật tâm lý chiến, tin tức chủ lực kỵ binh Tây tiến thất bại hoàn toàn đã truyền khắp doanh trại mình, binh lính đã không hề còn ý chí chiến đấu, thậm chí xuất hiện lính đào ngũ với quy mô lớn. Bây giờ Đỗ Duy căn bản không cần sốt ruột đánh, ngay cả đánh cũng không muốn nữa! Chỉ cần đợi hai ngày nữa quân đội của mình đã trực tiếp tan vỡ hoặc làm phản thôi.

Thì ra là thế, thì ra là thế! Trước một vài ngày Đỗ Duy luôn luôn không đánh với mình, cũng chính là kéo dài thời gian để tan rã ý chí chiến đấu và sĩ khí của binh lính mình!
Robert nhìn vào hình dáng Đỗ Duy không hề có động tĩnh gì, nhịn không được nói:
- Những áo giáp và tù binh chiến tranh kia đã ném ra bên ngoài hai ngày rồi! Sĩ khí của đối phương đã tan vỡ, bây giờ chỉ cần chúng ta ra khỏi thành đi đánh một chút, lập tức bọn họ sẽ tan rã hết. Cơ hội tốt như vậy… Vì sao ngài. . .

Đỗ Duy thở dài rồi lắc đầu mà không nói.

Tướng quân “hai trăm năm mươi” Ron Patton ở bên cạnh cũng cau mày nói:
- Ông chủ để ta nói: bây giờ còn có thể chờ đợi cái gì. Nhìn hình dáng của những quân Tây Bắc này, chỉ cần ta mang hai ba nghìn kỵ binh ra ngoài đánh mạnh một trận, là có thể giết chết bọn họ!

Đỗ Duy nhìn tên tướng quân “hai trăm năm mươi” này và cười nói:
- Ron Patton a Ron Patton, năm đó ngươi không hiểu quy tắc quan trường mà chịu đau khổ, bây giờ xem ra ngươi còn không có học được thông minh ra.

Đỗ Duy đứng lên, chỉ vào phương xa và cười nói:
- Ngươi nhìn xem, bây giờ quân đội của Bạo Phong Quân Đoàn, quân cận vệ vương thành, Tổng đốc Bohan đều ở bên ngoài! Thêm lên số người cũng có gần mười vạn. Nhưng mà lần này cuộc chiến tranh bình định Tây Bắc đến bây giờ, chúng ta tiêu diệt bộ đội kị binh chủ lực của Ruga, mở miệng một lần thịt hết bảy vạn thiết kị tinh nhuệ của hắn, một phần quân công lớn như trời này làm sao chạy thoát. Bao nhiêu năm đế quốc chúng ta không có đánh trận rồi! Bây giờ trong số những người đó ở dưới thành…. bất kể là binh lính tướng quân trong cánh quân kia đều trông chờ cuộc quyết chiến cuối cùng này để có thể mò một chút xíu công lao đấy! Nói một câu không dễ nghe, thịt chúng ta đã ăn rồi, một chút canh cuối cùng này hãy để lại cho người khác chia một phần đi. Nếu ngươi độc chiếm một mình, hắc hắc… Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội người sao?

Đắc tội người?

Thủ hạ của Đỗ Duy đưa mắt nhìn nhau. . . khi nào thì công tước của chúng ta lại có thể sợ đắc tội với người?

Nếu cùng đánh trận, đều là quân đội bạn thì dù sao cũng cần cho bọn hắn một chút lợi ích mới được. Nếu nói không thì khó tránh khỏi bị người đố kỵ thù hận, tương lai trong bóng tối chúng làm một cái ngáng chân chúng ta thì cái được không bù đắp đủ cái mất . Hơn nữa. . . Bên ngoài bốn năm vạn quân Tây Bắc bộ binh cuối cùng này, việc đánh hạ đối với chúng ta có chỗ tốt gì không?

Một câu hỏi này của Đỗ Duy làm cho mấy người đều trầm lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK