Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Ta không cam tâm! Chúng ta chịu đủ trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng trà trộn được vào đầm rồng hang hổ. Không được gì mà lui, ta thật không cam lòng…!

Cao Xá Kê buông tay nói:

- Không thì phải làm thế nào mới được? Quả thật không còn cách nào khác.Nếu như lòng tham vô đáy, chỉ sợ lợn lành chữa thành lợn què, chẳng những chẳng được tích sự gì, mà một khi rơi vào tay địch lại xôi hỏng bỏng không!

Dương Phàm nói:

- Ta cũng biết thế, lúc này muốn ngăn cản bọn chúng nam chinh là không thể. Nhưng ta đang nghĩ, có thể khiến bọn chúng đánh theo ý của chúng ta hay không. Cửa ải hiểm yếu sẽ do chúng ta chọn cho chúng. Chỗ nào mà chúng ta có thể chuẩn bị đầy đủ nhất, lực lượng phòng thủ mạnh nhất, bổ sung binh lực cũng thuận tiện nhất?

Cao Xá Kê ngơ ngác nói:

- Cái đó….ngươi vẫn phải trà trộn vào làm Mộc Ti mới làm được. Như thế chẳng phải là lại vòng quay về à?

Dương Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, một nụ cười thần bí hiện trên khuôn mặt:

- Mộc Ti ngày nào cũng đều mất tích một cách thần bí. Ngươi nói có đúng không?

Cao Xá Kê từ từ há hốc mồm. Lớn đến mức đủ để nhét một quả trứng gà vào. Rất lâu sau, gã mới rên rỉ một câu:

- Nhị lang !Có quá mạo hiểm không?

……..

Ngày thứ hai, đại hội bộ lạc được tổ chức trong phủ đệ của thủ lĩnh Bạt Dã Cổ bộ lạc Tiết Diên Đà . Trong ba vị chủ soái chỉ thiếu có mình Mộc Ti.

Thật ra người khác cũng dự liệu được Mộc Ti không thể xuất hiện được. Tuy nhiên dưới sự xử trí quyết đoán của Mặc Xuyết, do lão A Hiền đứng ra điều đình, Chu Đồ, Bạt Dã Cổ hai người phụ trách đàn áp, ngăn chặn khả năng bùng nổ xung đột giữa hai tộc. Nhưng nếu Mộc Ti xuất hiện, khó đảm bảo hai bên sẽ không phát sinh xung đột lần nữa.

Lựa chọn mục tiêu tiến công, thứ chủ yếu phải suy tính không nằm ngoài hai phương diện: một là mục tiêu nào có khả năng đánh chiếm được lớn hơn, ngoài ra đánh chiếm mục tiêu nào thu được càng nhiều lợi lộc? Cái mà tất cả các bộ lạc quan tâm nhất là điều thứ hai. Chỉ có những vị thống soái cao nhất mới quan tâm đến điều thư nhất.

Với tình hình trước mắt như vậy, Mộc Ti ủy thác toàn quyền cho nhạc phụ thay mặt gã cũng được xem là một cách ổn thỏa. Với tư cách, sự từng trải và địa vị của gã mà nói, cũng không thể có được vai trò chủ đạo trong hội nghị. Cho dù có đến, thì vẫn lấy ý kiến của Chu Đồ và Mục Ân làm chủ. Cho nên Mục Ti yên tâm giao chuyện này cho Mục Ân, tập trung vào vu thuật chữa thương.

Nếu cổ họng của Mộc Ti thật sự từ giờ trở đi không thể phát ra tiếng nữa, đừng nói tới thắng bại của trận đánh này, cho dù gã đưa quân đánh xuống phía nam, đánh thẳng vào Lạc Dương, chiếm được cả thiên hạ Đại Chu, thì cái vị trí Đại Khả Hãn cũng không đến lượt gã ngồi. Vì vậy mối quan tâm lớn nhất lúc này của gã chỉ có tình trạng vết thương.

Khi tất cả thủ lĩnh các bộ lạc lục tục kéo đến phủ đệ của Bạt Dã Cổ tham dự đại hội, thì Mộc Ti chui vào xe bò, cũng rời khỏi đại doanh của mình, lặng lẽ đến nhà đại Vu sư. Kì thực cái kiểu giả trang đơn giản này, trong tình trạng bộ lạc của A Sử Đức thù ghét sâu đậm thì tương đối nguy hiểm, nhưng gã không dám cho người khác biết chuyện mình không thể nói được. Bởi như vậy, sợ rằng Mục Ân cũng sẽ hủy hôn. Nếu lại mất luôn cả sự ủng hộ của bộ tộc Mục A Cáp, thì gã thật sự chấm hết.

Đại Vu sư của bộ lạc Tiết Diên Đà vốn tên là Đức Duy Ân. Do bộ lạc Đột Quyết lần lượt chịu ảnh hưởng của Bái Hỏa Giáo, Cảnh Giáo và Phật Giáo, nên Vu giáo của chính quốc cũng từ từ suy tàn. Mặc dù bọn họ vẫn duy trì nghi thức kính thiên bái thần long trọng mỗi năm một lần, nhưng điều này đã trở thành một truyền thống của dân tộc và là một lần tụ họp mang ý nghĩa chính trị, và ngày càng thoát li khỏi mối quan hệ với tín ngưỡng bản giáo.

Cho nên, Vu sư của bản giáo Đột Quyết bây giờ không còn uy vọng bằng các bậc tiền bối của họ. Nhưng trong bộ lạc vẫn còn một lượng người nhất định ủng hộ họ, nhất là những vấn đề có chút liên quan đến Vu Giáo mà Cảnh Giáo và Phật Giáo không giải quyết được. Những người chăn nuôi hi vọng thông qua vu thuật của bọn họ để giải quyết vấn đề của mình vẫn còn rất nhiều.

Khi Mộc Ti đơn giản gọn nhẹ, lặng lẽ đến nhà Đức Duy Ân thì cánh cổng ra vào yên tĩnh. Để tránh làm người khác chú ý, Mộc Ti không muốn xuất hiện cùng một lúc với những người bệnh khác trong nhà Đại Vu sư, nên gã đã bỏ ra một lượng vàng lớn, yêu cầu vị Đại Vu sư này kiếm một lí do nào đó tạm thời xin miễn tiếp khách. Mỗi ngày chỉ thi thuật trị thương cho mình Mộc Ti. Đương nhiên Đức Duy Ân nghe theo.

Cánh cửa sau lặng lẽ mở ra, Mộc Ti xuống xe, dẫn hai tên tùy tùng vào sân. Cánh cửa nhỏ lập tức đóng lại, chiếc xe bên ngoài cùng đám thị vệ khác đi chậm như rùa đến chân tường đối diện làm bộ nghỉ ngơi.

Trong sân có hai người đang đứng, Mộc Ti thoáng nhìn một cái, một trong hai người y trông quen quen, là người đã gặp qua khi đến đây lần thứ hai, người còn lại không có chút ấn tượng nào. Y cũng chỉ bước về phía người trông quen quen kia dùng tay làm động tác chào hỏi.

Người kia lập tức khom người:

- Đại Vu đang đợi ngươi, mời!

Mộc Ti gật gật đầu, cất bước đi về phía tòa nhà. Người đó liếc nhìn người đi bên cạnh một cái, có chút khẩn trương đi theo.

- Ngươi tới rồi à, chúng ta bắt đầu thôi!

Một kẻ mang khẩu âm khàn khàn bước ra từ sau bức màn che. Lão mặc áo giáp nửa thân có vẽ những thú thần cổ quái kì dị, bên hông kẹp một chiếc váy bảy màu, trên mặt bôi trát đầy các loại dầu màu. Ánh sáng trong phòng hết sức u ám, khắp nơi đều treo các loại cờ vải và màn che màu sắc cũ kĩ, nhẹ nhàng phất phơ theo gió, khiến lão càng thêm thần bí mà đáng sợ.

Mộc Ti hơi nhíu mày, cảm thấy giọng của Đại Vu sư hôm nay hơi có chút khác biệt với trước kia. Nhưng mấy tiếng ho khan của Đại Vu sư đã dập tắt sự nghi ngờ của Mộc Ti. Gã gật gật đầu. liền tự động tự giác bước qua, ngồi xuống một chiếc bồ đoàn với rất nhiều mảnh vải giống như chiếc váy bảy màu của Đại Vu sư.

Đức Duy Ân Đại vu sư đã đổi người, người nhà của lão bây giờ đã bị người của Dương Phàm khống chế. Người đóng giả làm Đại vu sư lúc này tên là Ngôn Tri Hà, là thủ hạ của Trương Nghĩa. Khi còn trẻ đã từng theo một vị Vu sư làm đồ đệ để kiếm ăn, cũng biết một chút chuyện về phương diện này. Vì vậy mà Dương Phàm đã lệnh cho y giả trang thành Đức Duy Ân.

Ngôn Tri Hà dùng đôi mắt trông có chút kì dị đã thoa thứ thuốc màu trắng, nhìn nhìn Mộc Ti, nói:

- Đặc Cần sắp xuất chinh, bổn Vu sẽ nắm chắc thời gian, hoàn thành việc mời thần liệu thương trước khi Đặc Cần xuất chinh. Mấy ngày này, từ một ngày cầu phúc một lần chuyển thành mỗi ngày cầu phúc hai lần. Nếu không, trước khi Đặc Cần xuất chinh mà không thể hoàn thành toàn bộ nghi thức, thì sẽ phí công vô ích!

Mộc Ti nghe xong vội dùng tay ra hiệu nhất định làm theo.

Ngôn Tri Hà gật đầu, toét cái mồm đã bôi bột màu đỏ ra mà cười với y. Sau đó gã liền xoay người hướng về phía đàn tế thần bắt đầu nói những lời nghe chẳng ai hiểu nổi. Đoạn thoại này vô cùng rườm rà, lơ mơ mà căn bản là không biết ý đang nói cái gì. Mộc Ti khoanh chân ngồi ở đằng kia, nghe đến nỗi buồn ngủ. Đột nhiên, Ngôn Tri Hà đang nói bỗng dừng lại, dùng tay gõ vào cái bát đồng, một người từ sau màn che rầm rầm nhảy ra.

Mộc Ti ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người này cũng ăn mặc gần giống như Đại vu sư, trên đầu đội một chiếc mũ có cắm thêm rất nhiều lông trĩ rừng. Người đó mặc nửa chiếc áo giáp có hình thần thú, bên hông buộc một chiếc váy năm màu, trên váy treo thêm một đống gương chuông đồng, sau lưng còn cắm thêm năm chiếc cờ nhỏ. Một tay y giơ chiếc trống da dê lên, một tay cầm một chiếc dùi trống có treo rất nhiều khuyên sắtvừa nhảy vừa hát.

Lên đồng, không thể làm bộ coi như xong. Nghi thức lên đồng thực sự, cần phải vừa nhảy vừa hát cùng một lúc, lấy thời gian hiện đại đi tính thì phải là hai giờ. Trong một khoảng thời gian dài như vậy, cho dù bất cứ người nào, đều là một việc tốn sức. Cho nên Vu sư tuổi cao một chút thì chẳng có cách nào hoàn thành cả quá trình lên đồng.

Do đó họ sẽ chọn một người trong số đám đệ tử phối hợp lên nhảy đồng. Bởi vậy mà Mộc Ti chỉ ngẩng đầu nhìn qua một cái rồi lại cúi đầu xuống. Nhân cơ hội người nhảy đồng đang mời thần, trong lòng y âm thầm cầu nguyện thần linh, hi vọng có thể có được thần lực cứu trị của Vu sư.

Hùng Khai Sơn mặc xiêm y kì quái như dã nhân, lắc lắc một túm lông gà, vừa hát thần khúc vừa xoay mông “ uhm uhm ah ah” rất vui vẻ. Gã thấy việc này rất thú vị, nhưng lại không biết rằng nhảy đồng ít nhất phải nhảy một tiếng đồng hồ.

Phủ đệ của Bạt Dã Cổ là một công trình kiến trúc hào nhoáng nhất trong cái thành này. Toàn bộ quy mô kiến trúc của nó tương tự với phủ đệ của một địa chủ bản địa ở Sơn Tây. Chỉ có điều những chỗ cần cẩn thận tỉ mỉ vẫn mang nét thô kệch và đơn sơ của thảo nguyên, không có nhiều sự trạm khắc điêu luyện . Nhưng trong cái phủ này không có chỗ để chứa được khoảng một trăm vị thủ lĩnh.

Cho nên, Bạt Dã Cổ đã quây chỗ đất trống ở trước cửa phủ của mình rồi dựng một vòng lều trướng , có thể chứa tất cả các thủ lĩnh đến trước nghỉ ngơi, ăn uống. Cái khu đất trống ở giữa được dùng làm nơi nghị sự.

Do cuộc hội nghị lần này vô cùng quan trọng, Chu Đồ, Mục Ân, Bạt Dã Cổ điều đến một đội trăm người, do tướng lĩnh thân tín chỉ huy, bao vây vòng trong vòng ngoài nơi hội nghị, canh phòng nghiêm ngặt, không cho phép những người không phận sự tới gần. Đám thủ lĩnh các bộ lạc đến thì chỉ cho phép mang theo một thị vệ vào trong.

Thủ lĩnh các bộ lạc còn đang lục tục kéo đến. Đám người của Bạt Dã Cổ, Chu Đồ, Mục Ân thì đến trước. Mấy nhân vật tai to mặt lớn này phân biệt chiếm cứ một cái lều trướng. Bởi vì thân phận địa vị khác xa nhau nên thủ lĩnh các bộ lạc khác cũng không có ai dám tùy tiện xâm nhập.

Lúc này, một vài kị sĩ mặc áo bào màu tro đang vây quanh một chiếc xe bò tới bên cạnh khu lều trướng, xoay người xuống ngựa, cũng không vội vàng đi tới, chỉ đang ở bên cạnh tuần tra, dường như đang tìm ai đó. Một lát sau, một người trong số bọn họ giao chiến mã cho đồng bọn, bước nhanh lên phía trước, lôi một tên lính tuần Đột Quyết lại, hạ giọng hỏi:

- Ngươi có phải là người bên cạnh Mục Ân Đại Diệp Hộ không?

Tên võ sĩ kia nhìn nhìn hắn, bực mình nói:

- Đúng vậy, ngươi là ai, muốn làm gì?

Người nọ mỉm cười nói:

- Mộc Ti Đặc Cần muốn gặp Mục Ân Đại Diệp Hộ, xin thông báo giùm một tiếng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK