Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm lẳng lặng ngồi yên chỗ đó, một lúc lâu mới chậm rãi nói:

- Khi còn bé ta sống tại một sơn trang nhỏ, không lo nghĩ gì, ta không biết rằng thiên hạ bên ngoài sơn trang to lớn đến vậy. Nếu như chưa từng xảy ra vụ huyết án đó, ta sẽ ở đấy bình an trưởng thành, kết hôn cùng một sơn nữ, có khi bây giờ đã có con rồi.

Nhiều năm sau nữa cháu đích tôn của ta đem ta chôn ở sườn núi đón ánh mặt trời, một nấm mồ trong bụi cỏ dại, hàng năm đến tiết Thanh Minh bọn họ sẽ mang chút hoa quả đến viếng trước mộ ta, đến Trùng Dương bọn họ lại đến trước mộ ta đốt một chồng tiền vàng. Từ khi còn sống cho đến chết ta vẫn ở đó, ngoài thành Thiều Châu ra cả đời cũng chẳng đi đâu khác, cũng không gặp gỡ được nhiều người khác.

Có lẽ người khác sẽ cho rằng cuộc sống như vậy là rất nhàm chán, người ta sớm muộn gì cũng một lần chết, rồi cũng hóa thành cát bụi, ngươi có là đế vương, tướng quân cũng thế, ngươi là người buôn bán nhỏ cũng vậy kết quả giống nhau. Mộ phần nhỏ bé, to lớn hay không đều là do trong mắt người khác, có quan hệ gì tới ngươi? Thôn nhỏ yên bình, không hẳn không phải là một hạnh phúc.

Mã Kiều không biết hắn đột nhiên vì sao nói những lời đó, yên lặng nhìn hắn vẻ mặt khó hiểu.

Dương Phàm tiếp tục nói:

- Nhưng mọi sự theo ý trời, thôn trang của ta bị phá hủy, người thân của ta đều chết hết, ta không thể không rời đi, tìm kiếm cuộc sống mới, lo cuộc sống đồng thời trên lưng còn mang món nợ của người thân chết oan khuất, đây chỉ là trách nhiệm, ta sau này cũng không phải dành cả đời, đến thời điểm ta hoàn thành hết ta phải tìm được con đường đi riêng của mình. Ngươi có biết vì sao ta tính toán như vậy không?

Mã Kiều không kìm được hỏi:

- Ngươi tính thế nào?

Dương Phàm cười cười nói:

- Ta tính sau khi thanh toán món nợ, việc trước tiên là ta đi tìm Nữu Nữu…

Mã Kiều nói:

- Theo tuổi mà nói cô ấy giờ đã trưởng thành, đang làm nha hoàn ở gia đình quyền quý nào đó. Chừng hai năm nữa có khi đã bị chủ nhân sắp đặt hôn nhân, gả cho người quản sự hoặc là người làm có năng lực nào đó. Biển người mờ mịt, người đi đâu mà tìm? Cô ấy đã cứu ngươi, nhưng ngươi cũng đã cứu cô ấy, ngươi không cần đặt lên vai mình nhiều trách nhiệm như vậy.

Dương Phàm nghiêm túc nói:

- Muội ấy có phải là trách nhiệm của ta hay không ta không biết. Nhưng muội ấy là mối bận tâm của ta.

- Bận tâm?

- Đúng! Bận tâm! Tuy rằng chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng chúng ta so với huynh muội cùng cha mẹ còn thân hơn. Nếu ta không tìm được biết muội ấy sống giờ có ổn không, ta không an lòng, cho nên ta phải tìm được nàng! Nếu muội ấy đã thành thân, nam nhân của muội ấy đối tốt với muội ấy, ta cũng có thể yên lòng mà rời đi, lo cho cuộc sống của mình.

Nếu muội ấy chưa lập gia đình, chủ nhân của muội ấy đối xử với muội ấy không tốt, nếu muội ấy đồng ý theo ta mà nói, ta đây sẽ đưa muội ấy đi để nàng trở thành thân muội của ta, ta phải chịu trách nhiệm tìm cho nàng một người chồng như ý, vì nàng mà chuẩn bị đồ cưới, để nàng có thể mở mày mở mặt với người ta.

- Vậy còn ngươi, tự mình có tính toán gì không?

- Có lẽ ta sẽ quay về Nam Dương, sư phụ của ta bây giờ đứng đầu một quốc gia, sư huynh ta là một thiếu chủ, ta ở đó có thể sống tốt lắm. Đương nhiên nếu ta gặp một vị cô nương mà ta thích, cô ấy lại thích ở Đại Đường thì ta cũng sẽ chiều cô ấy mà ở lại. Mặc kệ ở đâu chỉ cần có nhà cửa, có công việc, làm cho vợ con có cuộc sống an ổn là tốt rồi.

Thật đơn giản có phải không?

Dương Phàm mỉm cười nhìn Mã Kiều nói:

- Mỗi người đàn ông trưởng thành đều phải lấy vợ sinh con, phải có gia đình của mình. Vương hầu tướng quân, quan lại quyền quý, thân sĩ thương nhân, người buôn bán nhỏ, tất cả đều là đến lúc thành nhân, lấy vợ sinh con, trở về với cát bụi.

Cùng một đường giống nhau không có gì khác, cho dù ngươi có được cả thiên hạ, thực ra cũng đều phải trải qua cùng một đường, giống như lời ta nói sống tại một tiểu thôn trang không có gì khác nhau, toàn bộ thiên hạ kia chỉ là lớn hơn thôn trang mà thôi.

Tuy nhiên nếu có cơ hội làm khanh hầu vương tướng, thì cứ tranh thủ đi. Bởi vì như vậy nhà của ngươi sẽ rộng hơn, sân của ngươi sẽ càng lớn hơn một chút, tường nhà ngươi sẽ càng kiên cố, ban đêm đi ngủ càng có thể yên tâm, không cần phải lo lắng con chồn đêm đến khoét tường vào ăn trộm gà.

Dương Phàm cười cười nói:

- Nếu không có bản lĩnh làm khanh hầu vương tướng vậy lui thêm một bước làm quan lại quyền quý, một thân sĩ thương nhân…, nói tóm lại ngươi có bao nhiêu năng lực sẽ cố gắng để tranh thủ làm cái gì đó. Cái này tốt, cha mẹ của ngươi, vợ con ngươi sinh sống sẽ tốt hơn.

Dương Phàm quay qua Mã Kiều đối mặt với hắn nghiêm túc hỏi:

- Ta năm nay mười bảy, huynh mười chín hơn ta hai tuổi, lúc này huynh nên làm quan đi. Huynh có nghĩ đến tương lai hay không, làm sao để chăm sóc lão nương? Lấy vợ sinh con thế nào? Huynh lo được thế nào về nhà cửa sân vườn cho bọn họ?

Mã Kiều giật mình.

Dương Phàm nhìn gã lại hỏi:

- Huynh chưa từng nghĩ tới chuyện này đúng không?

Mã Kiều hơi đỏ mặt lúng túng không nói nên lời.

Dương Phàm nói:

- Đại nương cố gắng muốn buôn bán tích lũy tiền bạc cho huynh cưới vợ. Mặc dù người làm việc không đúng cách, kinh doanh cái gì đều phải bồi thường, nhưng người ít nhất cũng biết chính mình muốn làm gì, tại sao phải làm.

Nhưng huynh thì sao? Ai cũng khen huynhhiếu thảo, mà huynh cũng là người hiếu thảo, nhưng huynh có nghĩ tới không, một năm sau này huynh và người nhà của huynh sống thế nào. Mười năm sau cuộc sống thế nào? Huynhcũng có nghĩ không mẹ của huynh đã già, nếu đột nhiên người sinh bệnh nặng, chỉ với mấy đồng trong túi huynh làm sao mời thầy thuốc trị bệnh? Huynh có nghĩ sau này thu xếp cuộc sống của ngươi thế nào?

Mã Kiều mặt đỏ tai hồng, dĩ nhiên có một chút cảm giác xấu hổ.

Dương Phàm không một chút khách khí, giọng điệu mỉa mai nói:

- Huynh không nghĩ! Huynh chỉ sống vô tri vô giác, mỗi ngày mở to mắt, ăn no bụng, hồ đồ đối phó với công việc phải làm coi như là lăn lộn qua một ngày. Buổi tối trở về lại ăn no bụng sau đó ngáy o…o…, huynh đối với cuộc sống lâu dài không tính toán gì, chỉ lo nghĩ không quá ba ngày đúng không?

Mã Kiều mặt đỏ tới tận mang tai mà nói:

- Ta…ta…

Dương Phàm nói:

- Chuyện huynh và Bảo Ngân Ngân đúng sai tạm thời không nói, nhưng sau có huynh lại thể đứng ra không để người vô tội uổng mạng thay huynh, không chỉ người khác khen huynh nghĩa khí gánh vác, nói vậy bản thân huynhcũng có chút đắc ý, cảm giác mình là anh hùng hảo hán đúng không? Chuyện này ta không nói huynh, làm người phải khôn khéo, có thời điểm cũng hồ đồ mà phạm lỗi, nhưng chuyện đá cầu huynh nói thế nào?

Sở trụ ca năm đó bị đuổi khỏi cấm quân, trở lại cấm quân là mong ước lớn nhất của hắn, quan hệ đến số kiếp của hắn, huynh nói đây chỉ là chuyện đá bóng hay sao? Mà huynh cũng không phải là không có cơ hội? Sở đại ca xem đây là một cơ hội lập công, khiến phương trượng có thể đưa hắn trở lại cấm quân, huynh làm sao mà nghĩ không ra vậy?

Huynh dự định sau khi mọi chuyện gió yên sóng lặng lại quay trở về làm phường đinh, hay là có ý cả đời làm hòa thượng rồi hả? Ta thấy huynh cơ bản là chả suy nghĩ gì đến cuộc sống sau này! Trong nhà huynh còn có mẹ già chờ huynh nuôi dưỡng, huynh còn sống mấy chục năm nữa, cơ hội trước mắt tốt như vậy mà còn mơ hồ không suy nghĩ gì!

Mã Kiều bị chửi cả người phát nóng, mồ hôi đầm đìa.

Dương Phàm nói:

- Ta hỏi huynh, con người ta sống là vì cái gì? Con người sống mà bản thân không có ý nghĩa gì, so với lợn chó ruồi muỗi chả có gì khác nhau! Quan trọng là…, ngươi được giao phó chuyện gì, vì nó mà tranh giành được cái gì! Đây mới là gốc rễ căn bản của việc con người hơn loài vật! Huynh có làm thua một trận bóng cũng đừng lo, ta chỉ muốn biết huynh chừng nào thì thể hiện tài năng đi tìm về vận mệnh của mình!

Tiếng bước chân của Dương Phàm ngày càng xa, dần dần tan biến trong rừng tháp.

Mã Kiều vẫn ngồi một mình ở đó, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Trời tối dần, Mã Kiều vẫn ngồi ở đó cùng những ngọn tháp sừng sững phơi màu thời gian.

***

Sáng sớm hôm sau, khi Dương Phàm đưa một đám cầu thủ đi đến sân bóng đã thấy Mã Kiều ở đó đang nghiêm túc dọn dẹp sân bóng. Dọn dẹp xong sân bóng rộng lớn liền đi ra, cũng không biết gã đã dậy từ lúc nào

Các hòa thượng đều thật bất ngờ, nhưng bọn họ không nói gì, Dương Phàm cũng không nói gì, hắn đương nhiên có thể mắng cho Mã Kiều một trận cho tỉnh ngộ, đúng là có ít người có thể đưa ra lời cảnh cáo có tác dụng. Phải đợi xem, qua ba ngày Mã Kiều gã có hoàn toàn tỉnh ngộ không.

Hôm nay phải đợi các thành viên đội đánh cầu cấm quân tới, cho nên bọn họ không như những ngày qua hoạt động mạnh mà chủ yếu khởi động thân thể. Một đội hòa thượng đang luyện đánh cầu thì đột nhiên cửa bên hông hậu viện chùa mở ra, mấy chục con tuấn mã phi như bay vào, trên sân các hòa thượng đang luyện tập đều đồng loạt dừng lại, nhìn về hướng đoàn người.

Những người này lớn thì hơn ba mươi tuổi, trẻ thì chưa tới hai mươi, mặc trên người quần áo bó, ngắn, cưỡi một con ngựa cao lớn. Tuy tuổi tác, chiều cao, béo gầy không giống nhau nhưng ăn mặc và cưỡi ngựa giống hệt nhau, cử chỉ của bọn họ tỏa ra một loại khí thế uy nghiêm lẫm liệt.

Nếu chỉ một người trong đó cưỡi ngựa xuất hiện có lẽ không nhận ra thân phận họ là ai, nhưng nhiều người như vậy đồng thời xuất hiện, tinh thần đồng loạt cứng rắn, Dương Phàm lập tức biết được những người này chính là đội đánh cầu cấm quân mà bọn họ chờ đã lâu.

Sở Cuồng Ca ghìm chặt chiến mã hướng đoàn người kia nhìn lại, thân mình đột nhiên chấn động, có chút thất thần. Những người kia, có đến hai người hắn biết. Những người đó ngạo nghễ nhìn quanh đám hòa thượng, tỏ vẻ coi thường, nhưng bọn họ nhanh chóng chú ý đến Sở Cuồng Ca.

Sở Cuồng Ca thân hình cao lớn, trong đám hòa thượng này y như hạc giữa bầy gà, không muốn chú ý đến gã cũng không được, liếc nhìn một cái thấy hình dáng của gã, trong đám người kia có hai người ngẩn ra, hai người liếc nhau thì thầm một hai câu, dường như đang xác định thân phận Sở Cuồng Ca, sau đó đồng thời thúc ngựa hướng về phía gã nghênh đón.

Hai người lao đến bên cạnh Sở Cuồng Ca, xem xét đánh giá một hồi có chút nghi ngờ mà nói:

- Túc hạ ... có phải họ Sở?

Sở Cuồng Ca khuôn mặt kích động hơi ửng hồng, trong mắt lắng đọng mơ hồ, dường như có nước mắt, nghe hai người bọn họ hỏi không kìm nổi cười nói:

- Lê Đại, Ngụy Tam, vài năm không gặp, các người không nhận ra Sở Cuồng Ca ta sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK