Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo úy Vạn Kỵ quân, Thái Cổ Phủ rút thanh đao sáng loáng, tựa như một dải sáng chảy dài, đột ngột chém lên cổ của Lý Đa Tộ. Lý Đa Tộ, vị tướng đã hàng chục năm trời lăn lộn trên sa trường nhưng không thể ngờ rằng bản thân mình lại có thể mất đi tính mạng trong một tình cảnh như vậy. Ông thậm chí còn không kịp thể hiện thái độ sợ hãi, phẫn nộ thì đã đầu lìa khỏi cổ.

Thôi Lang nhìn thấy Thái Cổ Phủ chém chết Lý Đa Tộ, đó là một công trạng lớn mà, không những sẽ không bị truy cứu trước đây mà còn có thể sẽ được thăng chức tăng tước vị. Thôi Lang không khỏi nóng lòng, nhưng Thái tử dù gì cũng là con đẻ của Hoàng đế, y không dám ra tay, bèn chuyển hướng lao về phía Sa Trá Trung Nghĩa. Tuy Sa Trá Trung Nghĩa không có tước vị và thân phận cao như Lý Đa Tộ, nhưng dù gì cũng là một lão danh tướng, Nếu như giết chết được y cũng là lập một công lớn.

Nếu như Sa Trá Trung Nghĩa vẫn còn trẻ thì còn có thể coi là đối thủ của Thôi Lang. Nhưng nay y đã già rồi, sức khỏe cũng không còn được như ngày trước. Sa Trá Trung Nghĩa tung hoành ngang dọc trên chiến trường hàng chục năm trời, chỉ biết dựa vào tài điều bình khiển tướng và bản lĩnh bài binh bố trận chứ không phải là sự vũ dũng. Chính vì vậy y đâu có phải là đối thủ của Thôi Lang.

Thôi Lang vừa ra tay, Sa Trá Trung Nghĩa đã liên tục phải lui bước nên mới tránh được thanh đao. Ngay lập tức tiếng đao chém trong không trung “Vù vù vù”, tiếp sau đó là hình bóng của Sa Trá Trung Nghĩa đang lùi về sau, xem chừng nếu không lấy được mạng của y thì Thôi Lang quyết không dừng tay.

Hai cánh quân của Vạn Kỵ quân đi theo quân phản loạn, sau khi nghe thấy tiếng nói của Dương Phàm thì mới ngỡ ra là Đại tướng quân của bọn chúng không hề làm phản. Bọn chúng đã bị Độc Cô Húy lừa gạt, trong lòng không khỏi vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc. Thái Cổ Phủ và Thôi Lang đã ra tay rồi, bọn chúng cũng theo đó mà xông lên đối đầu lại với quân phản loạn, lao tới chỗ của bọn Lý Tư Xung, Lý Thiên Lý mà công kích.

Vạn Kỵ quân vì nghe thấy tiếng của Dương Phàm mà tự động rã đám đội hình quay lại chống lại quân loạn đảng. Những cánh quân khác thì nghe lời của Hoàng thượng, vốn dĩ trong lòng đã dao động, nhìn thấy quả nhiên có người muốn chống lại quân loạn đảng thì lòng quân đã loạn vô cùng, người người tranh nhau trốn chạy, chỉ mong không bị người khác giết chết, nào còn tâm trí để bảo vệ cho tướng quân của mình.

Sa Trá Trung Nghĩa bị Thôi Lang đuổi kịp, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Sa Trá Trung Nghĩa đã chết dưới lưỡi đao của Thôi Lang. Lúc này, Thái Cổ Phủ đã thống lĩnh Vạn Kỵ quân hướng đánh bọn Lý Thiên Lý và Lý Tư Xung. Nhận thấy thế cục thất bại bọn Lý Thừa Huống, Độc Cô Húy bèn hoảng hốt đưa Thái tử Lý Trọng Tuấn chạy trốn ra ngoài thành.

Bên cạnh Thái tử vẫn còn bảy tám tên lính thân cận, cộng thêm một vài tâm phúc của Độc Cô Húy nữa tổng cộng có tầm hơn hai mươi người. Quân phản loạn đã hoàn toàn mấy đi ý chí chiến đấu, chỉ cầu ra tay không đi theo cũng không giao chiến, nhốn nháo bốn phương để tìm chỗ trốn, chính vì thế nên cũng thuận tiên hơn cho bọn chúng trốn thoát.

Lý Cảnh Nhân đang giàn trận dưới chân thành Huyền Vũ Môn, nhìn thấy vậy thì nóng ruột, sao có thể để lỡ mất một cơ hội tốt như vậy được, bèn ngay lập tức xua quân xông lên chém giết. Mã Kiều đứng trên thành nhìn thấy vậy cũng đầy phấn khích nói:

- Mau kéo cổng đá lên, chúng ta cũng xuống đó tham chiến.

Dương Phàm ngăn y lại nói:

- Đừng vội vàng, vẫn chưa hẳn đã tiêu diệt được hết quân loạn, cho dù chỉ còn một tên phản quân xông tới trước mặt Bệ hạ thì hậu quả cũng thật khó lường. Cổng đá không được kéo lên. Ngươi chỉ cần ở đây bảo vệ Hoàng thượng, Hoàng hậu là được.

Dương Phàm nói với Lý Hiển:

- Bệ hạ, ban nãy thần vì cổng của thành Huyền Vũ Môn này khó mở nên mới lệnh cho quân sĩ tung hoàng khắp các đường phố, đánh từ Tiền Môn đánh vào. Tên thủ lĩnh của loạn đảng đã chạy trốn, thần sẽ ngay lập tức truy đuổi theo.

- Tốt!

Nhận thấy thế cục đã thay đổi, Lý Hiển cũng yên tâm hơn, trở nên mạnh bạo hơn, lấy lại được sự uy nghiêm của Thiên tử. Lý Hiển giận dữ nói:

- Thái tử muốn sát hại phụ mẫu để chiếm ngôi, tội này không thể dung thứ! Nếu như y không hàng phục thì giết chết ngay tại trận cho Trẫm.

Lý Hiển nhìn Dương Tư Úc, người vừa mới lập công lớn đang đứng bên cạnh, rồi nói:

- Ngươi cùng đi với Dương tướng quân.

Dương Tư Úc khom người nói:

- Tiểu nhân tuân chỉ!

Dương Tư Úc mỉm cười nhìn Dương Phàm:

- Xin mời đại tướng quân!

Sợi dây dài được bện từ đống y phục của thái giám lại được thả xuống dưới thành. Dương Phàm và Dương Tư Úc người trước kẻ sau, nhanh thoăn thoắt đã tụt xuống dưới chân thành, thân thủ hai người bọn họ đều nhanh nhẹn.

Từ lúc Lý Cảnh Nhân xua quân lên công kích thì phản loạn quân đã lần lượt vướt vũ khí xuống đầu hàng. Lúc Dương Phàm và Dương Tư Úc nhảy xuống dưới chân thành thì đã thấy một vùng đất trống rộng rãi, binh sĩ vứt vũ khí quỳ xuống xin hàng. Hai người bọn họ vượt qua đám binh sĩ này mà lao đi như bay truy sát bọn Lý Trọng Tuấn.

Thôi Lang và Thái Cô Phủ xách đao tới, từ cách xa vài trượng đã quỳ một gối xuống thỉnh tội:

- Bì chức xin thỉnh tội với Đại tướng quân!

Dương Phàm chân không ngừng lại mà nói:

- Nhanh nhanh thu phục loạn đảng, sau này sẽ trị tội sau!

- Vâng!

Hai người bọn Thôi Lang cùng đáp lời, ngẩng đầu thì đã thấy có hai bóng nguời lao đi thoăn thoắt rồi mờ hẳn.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※※

Lý Thừa Huống và Độc Cô Húy kéo Lý Trọng Tuấn bộ dạng lếch thếch lao đi như bay. Tới đường cái, bọn chúng nhảy lên mấy chiến mã trên đường, rồi hướng ra phía ngoài cung mà chạy đi như bay, đám bính thân cận theo sát đằng sau.

Lý Trọng Tuấn cưới ngựa mà hốn vía không còn nhập vào thân xác, tựa như đang nằm mơ vậy. Chỉ còn cách ngai vàng có vài bước nữa thôi, nào ai có thể ngời lại có sự thay đổi lớn đến nhưvậy. Một phút trước gã vẫn còn đang mơ được làm Hoàng đế, một phút sau lại trở thành tên giặc loạn bị truy sát. Sự thay đổi đột ngột về trạng thái như vậy quả là một cú sốc lớn đối với gã.

Độc Cô Húy vừa cưỡi ngựa lao đi như bay vừa cảm thấy thật vô cùng kinh hãi. Chuyện đã đến nước này thì y còn có thể làm thế nào khác được? Nhưng người khác có thể đầu hàng nhưng y cho dù có đầu hàng thì Dương Phàm liệu có tha cho y không? Độc Cô Vũ có tha cho y không? Thôi Lang và Thái Cô Phủ, hai người bị y lừa gạt liệu có tha cho y không?

Y không còn con đường nào khác, chỉ còn duy nhất một con đường là chạy trốn cùng Thái tử. Trận nổi loạn đã thất bại rồi, có thể khôi phục thân phận cho Thái tử hay không, y cũng chẳng biết nữa nhưng y cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Lý Thừa Huống là nhân vật quan trọng trong kế hoạch tạo phản của Lý Trọng Tuấn. Hoàng đế có thể tha thứ cho những người khác những sẽ không thể tha cho hắn. Y biết rõ điều này nên chỉ còn một con đường là chạy trốn.

Nhưng sự cùng đường của y và Độc Cô Húy không giống nhau. Y không thể làm quan quyền cao chức trọng, nhưng sau lưng y vẫn còn Lư Tân Chi, cùng lắm thì gia nhập giang hồ. Chỉ cần y trốn thoát được thì y vẫn còn có thể sống tự do khoáng lạc được. Chính vì vậy nên Lý Thừa Huống không lo lắng cho lắm.

Thừa cơ trong thành còn đang hỗn loạn, chẳng có ai rõ tình thế đnag như thế nào. Lý Thừa Huống lấy Binh phù của Lý Thiên Lý hộ tống Lý Trọng Tuấn thoát ra khỏi thành từ cổng Nam nơi có Kim Ngũ Vệ đang canh giữ. Kim Ngũ Vệ là thuộc hạ của Lý Thiên Lý, nhìn thấy Binh phù của Đại tướng quân thì không dám không tuân lệnh. Đến khi bọn chúng thoát được ra ngoài thành thì trời đã gần sáng.

Dương Phàm và Dương Tư Úc vừa chạy khỏi đường cái không được bao xa thì Lục Mao Phong cũng dẫn quân tới. Dương Phàm và Dương Tư Úc thống lãnh quân đuổi theo hướng Thái tử. Muốn tìm được hướng đi của Thái tử không khó, không nói đến chuyện giữa chín thành với nhau có đèn sáng làm tín hiệu liên lạc, hơn nữa đám quân Kim Ngũ Vệ trông thấy Dương Phàm tướng quân không dám không nói thật.

Đại bộ phận Kim Ngũ Vệ đêm này đều không tham gia làm loạn. Nếu như bọn chúng tham gia phản loạn thì Lý Thiên Lý đã không dám chắc đến như vậy. Nhưng y lại ra lệnh cho đám thuộc hạ không biết chuyện phản của mình là trong đêm nay không được ngăn cản người có trong tay Binh phù của y.

Nay Dương Phàm mang theo Vạn Kỵ quân, sát khi đằng đằng. Bên cạnh lại có một vị quan đại thần, rõ ràng là người của Thiên tử phái tới. Bọn họ hỏi chúng sự tình như thế nào, ai trong số chúng dám cả gan không khai báo.

Ngoài thành Trường An, cỏ xanh mơn mởn trải rộng, mười mấy con chiến mã đang chạy cật lực. Đằng sau vẫn còn thoáng thấy có tiếng vó ngựa dồn dập như vũ bão.

Lý Thừa Huống vội vã quay đầu lại nhìn rồi nói với Độc Cô Húy:

- Độc Cô tướng quân, cầm chân bọn chúng.

Đôc Cô Húy nghiến răng đột ngột thắng mạnh dây cương ngựa, nói lớn:

- Vài người ở lại cùng ta chặn địch!

Vài tên lính tâm phúc cùng với y thắng dây cương ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa hướng về phía quân lính đuổi theo mà xông tới.

- Giết!

- Giết!

Quân lính hai bên giơ cao vũ khí, Dương Tứ Úc vừa nhìn thấy có người đuổi theo thì trong ánh mắt của gã ánh lên sự khát máu. Gã siết lấy dây cương ngựa, đầy phấn khích xông lên.

Dương Tư Úc vốn tính lạnh lùng thô bạo, lại là một thái giám. Không cần phụ nữ, y cũng không tham tiền tài, nên y thích nhất là cảm giác mũi giáo nhọn hoắt của hắn xuyên thấu người khác. Gã ưa thích sự chết chóc, ngày trước còn trong nội vệ y chuyên phụ trách những việc chém giết ghê người.

“Keng keng keng”, tia lửa tóe ra tứ phương, Dương Tư Úc và Độc Cô Húy giao đấu vài hiệp, Độc Cô Húy bị thương vào vai.

Độc Cô Húy tuy là võ tướng nhưng không đồng nghĩa là y giỏi võ công. Nếu để giao chiến thì y không phải là đối thủ của Dương Tư Úc, một tay võ nghệ cao cường. Nếu như để cho hai người bọn chúng mỗi người lãnh một cánh quân bài binh bố trận thì y cũng chưa hẳn sẽ thắng được. Vì Dương Tư Úc không những võ nghệ cao cường mà còn tinh thông hiểu biết về quân sự và thư pháp.

Độc Cô Húy nhìn thấy tên quan này lợi hại như vậy, nhớ tới tình cảnh y một đao chém chết Dã Hô Lợi, trong lòng y không khỏi hoảng loạn, bèn quay người trốn chạy.

Dương Tư Úc cười khinh bỉ một cái, tay của gã rung mạnh một cái, thanh đao trong tay bỗng chốc hóa thành một thanh giáo dài lao đi khỏi tay gã. Độc Cô Húy chi không thể ngờ được rằng tên thái giám này lại có thể luyện được đao thuật tuyệt đỉnh như vậy. “A” , Độc Cô Húy kêu lên một tiếng lớn, phần lưng của y đã bị thương, ngã ngựa lăn xuống đất.

Con chiến mã của Dương Tư Úc đang cưỡi vốn là con ngựa của Kim Ngũ Vệ ở trên đường cái, trên lưng ngựa có một chiếc túi, trong túi có một thanh giáo. Dương Tư Úc phát tính sát sinh, thuận tay rút thanh giáo ra hét thật lớn:

- Giết! Giết! Giết!

Dương Tư Úc hét lớn ba tiếng, đồng thời cũng đâm ba lần giáo vào ba tên binh sĩ phản quân, đâm trúng bọn chúng ngã gục xuống. Tiếp sau đó lấy ra hai thành giáo cuối cùng, mỗi tay cầm một thanh tựa như cầm hai thanh kiếm vậy, hét lớn:

- Giết! Giết chết hết bọn phản tặc! Hoàng đế có trọng thưởng!

Hai chân thúc bụng ngựa rồi chạy như bay về phía Thái tử đang trốn chạy.

Dương Phàm đuổi theo Độc Cô Húy, giật mạnh dây cương thắng ngựa, tiếng gió bên tai thổi vù vù. Có vô số binh sĩ chạy vùn vụt qua người hắn. Chỉ có mình hắn một người một ngựa đứng lặng thinh ở đó. Độc Cô Húy nằm sõng soài trên đất, nhìn thấy vó ngựa to đùng như cái bát phía trước mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Phàm thì giật mình hoảng hốt.

Dương Phàm xuống ngựa, từ từ đi đến chỗ y, nhẹ nhàng cúi người xuống.

Độc Cô Húy trốn ánh nhìn của hắn, nhỏ giọng nói:

- Đại tướng quân, tôi xin lỗi ngài!

Dương Phàm nhẹ nhàng nói:

- Thuộc hạ của ta có rất nhiều người như ngươi, bọn họ đều xuất thân từ thế gia, trên vai gánh vác những nghĩa vụ và trách nhiệm của gia tộc, nhưng lại vĩnh viễn không có cơ hội hưởng thụ những quyền uy và hào quang của gia tộc. Bọn họ đều muốn được vượt lên số phận, muốn thoát khỏi tình cảnh đó nên bọn họ mới đi theo ta. Những hành động của ngươi ta có thể hiểu được, thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.

Tiếng vó ngựa vẫn không ngừng nhưng Độc Cô Húy vẫn nghe thấy tiếng của Dương Phàm. Y kinh ngạc nhìn Dương Phàm, không hiểu hắn đang nói gì:

- Dưới trướng của Đại tướng quân có rất nhiều người dòng dõi thế gia?

Độc Cô Húy nghĩ một hồi nhưng ngoài y ra thì không nhớ ra được một ai nữa.

Duơng Phàm nhìn thấy vết thương sau lưng của Độc Cô Húy đã thương vào đến phổi thì biết y chẳng còn sống được bao lâu nữa, không khỏi tiếc thương:

- Bao nhiêu năm nay ta đã từng gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng việc tính mệnh hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của mình thì mới chỉ có một lần. Nếu như lúc đó ngươi chém ta một đao thì ta cũng đã chết rồi. Vậy nên ngưoi không hề có lỗi với ta.

Độc Cô Húy khản giọng nói:

- Tôi… chỉ muốn được ngẩng mặt làm người không hề muốn chống lại gia tộc. Ngài là bạn của tộc chủ, nếu như tôi giết ngài thì tôi quả thật không còn cơ hội để quay đầu nữa. Nói cho đến cùng cũng là vì bản thân tôi, không phải vì thương tiếc Đại tướng quân.

Dương Phàm nhìn y chằm chằm nói:

- Nhưng cũng chính vì thế mà ngươi bị thua, ngươi không hối hận sao?

Độc Cô Húy lắc đầu:

- Không hối hận! Quan Vũ có thất bại cũng chỉ là phải đi Mạch thành, Khổng Minh có lỡ bước cũng chỉ là mất đi đường đi. Hành sự ai có thể đảm bảo không có chút sai sót nào cơ chứ. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Hơn nữa…

Độc Cô Húy quay đầu nhìn về hướng Thái tử chạy trốn, cười nhạt:

- Nay xem ra cũng chỉ là một lũ ô hợp, cho dù tướng quân ngài không đến thì chúng tôi cũng chưa chắc đã công kích được thành Huyền Vũ Môn. Trước sau cũng là thất bại mà thôi, chỉ là… ầm ầm ào ào một trận, cũng không nhất thiết phải chết lạnh lẽo như vậy mà thôi… !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK