Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Share: MTQ Banlong

Lý Long Cơ cách còn xa liền ghìm cương ngựa, xoay người xuống ngựa, nhanh bước tới chỗ Dương Phàm, ôm tay nói:

- Đại tướng quân.

Dương Phàm cười chắp tay nói:

- Quận vương, đi đường thuận lợi chứ?

Lý Long Co thấy vẻ mặt Dương Phàm vô cùng bình tĩnh, tâm trạng bất an lập tức bình tĩnh trở lại, gật đầu với Dương Phàm, nụ cười có vẻ thoải mái nhiều. Dương Phàm vui vẻ nói:

- Tốt lắm, chúng ta bây giờ đi tới Cấm Uyển.

Lực lượng chính trị trong triều thông qua một lần tẩy trừ của Tắc Thiên triều và Lý Hiển triều, hiện giờ trong sạch hơn so với bất cứ thời điểm nào, Vi đảng một chi Độc Tú, Lý Long Cơ căn bản không có ô dù, trong tình hình này, Dương Phàm và Lý Long Cơ không thể không cẩn thận, hôm nay là thời cơ phát động, người biết trước sự tình rất là ít.

Đoàn người bọn họ có mấy chục người, mục tiêu quá rõ rang, hiển nhiên là không thể tiến vào quân doanh, nếu để người có tâm chú ý, chính biến e sẽ chết non, nhưng làm vị lãnh tụ chính biến, Lý Long Cơ lại không thể rời xa quân doanh, với điều kiện thông tin hiện giờ, gã căn bản không có cách nào điều khiển.

Chon nên bọn họ lựa chọn “Ngự Uyển giám” làm “ Bộ chỉ huy mặt trận trước chính biến”. Phía bắc cung thành đóng quân chính là Vạn Kỵ và Phi Kỵ, ở giữa bọn họ chỉ có một cơ quan phi quân đội, chính là Cấm Uyển giám.

Cấm Uyển giám có mấy trăm người làm vườn, phụ trách việc tu bổ gìn giữ vườn rừng Hoàng gia và các nơi hoa cỏ trong cung, Cấm Uyển giám nằm ở phía bắc của Hoàng thành, trái phải lại là quân doanh Vạn Kỵ và Phi Kỵ, là địa điểm thích hợp nhất.

Tổng giám Cấm Uyển giám tên là Chung Thiệu Kinh, người này sớm bị Tiết Sùng Giản mua chuộc rồi, nhưng chức quan của y quá thấp, trong trận chính biến này y cũng không phát huy nổi vai trò của y, vai trò lớn nhất của y chính là cung cấp nơi chỉ huy an toàn tiện lợi nhất cho Lý Long Cơ, cho nên việc chính biến hôm nay ngay cả y cũng không biết sự tình.

Viên đinh của Cấm Uyển giám thường thấy Tiết Sùng Giản tới tìm Chung tổng giám uống rượu, hôm nay thấy gã lại tới rồi, còn mang theo mấy chục người mặc đồ săn, chỉ nói là đi săn về không kịp trở về thành, cho nên cũng chưa nghỉ ngơi, rất nhiệt tình để bọn họ tiến vào.

Tiết Sùng Giản quen thuộc dẫn mọi người tới chỗ của Chung Thiệu Kinh, cầm cái đập cửa “cong cong” đập vài tiếng, liền nghe trong cửa có tiếng phụ nữ nói vọng ra:

- Ai vậy?

Tiết Sùng Giản trả lời một tiếng. Người phụ nữ trong cửa lại nói:

- À! Hóa ra là Tiết công tử, xin đợi một lát.

Tiết Sùng Giản quay người nói với Lý Long Cơ:

- Người phụ nữ này là vợ của Chung tổng giám.

Mọi người đợi ở cửa một lát, vẫn chưa thấy có người mở cửa, Lý Long Cơ không khỏi cảnh giác, Tiết Sung Giản lại cao giọng gọi mấy câu, Chung tổng giám này không phải quan lớn, tổng cộng chỉ có hai phòng xá, trong phòng hẳn phải nghe rất rõ, nhưng bên trong trước sau vẫn không thấy trả lời.

Lý Long Cơ khẽ cầm chuôi kiếm, nháy mắt với Vương Mao Trọng và Lý Nghi Đức, thấp giọng dặn dò:

- Các người tản ra bốn phía, xem xem có mai phục không.

Vừa thấy Tiết Sùng Giản không ngờ đập cửa không mở, Vương Mao Trọng đã trắng bệch sắc mặt. Vừa thấy Lý Long Cơ dặn dò, y lập tức ra hiệu với Lý Nghi Đức, mỗi người đem theo mấy người tản ra xung quanh, cố tình thong thả, lặng lẽ quan sát tình hình bốn phía.

Tiết Sùng Giản không nén được tức giận, nói với Lý Long Cơ:

- Tam lang, hay là chúng ta xông vào đi.

Lý Long Cơ lướt nhìn mấy người làm vườn đang đi bộ nói chuyên phiếm xung quanh. Nhỏ giọng nói:

- Không được, Cách thời điểm chúng ta phát động vẫn còn mấy canh giờ nữa, trong Cấm Uyển giám này có mấy trăm người, một khi bị người khác phát hiện bất thường, chúng ta không khống chế được nhiều người như vậy.

Tiết Sùng Giản oán hận mắng:

- Lão Chung này, rút cuộc hắn đang làm cái trò gì?

Trong phòng khách của Chung phủ, Chung Triệu Kinh đứng thẳng tắp ở công đường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Nước tới chân, gã sợ.

Gã quả thật là lòng hướng tới Lý Đường, hơn nữa Tiết Sùng Giản thường xuyên đến xã giao, ôm một loại tâm trạng kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, hơn nữa, một tâm nguyện vợ con hưởng đặc quyền, gã vì xúc động đã đồng ý hiệu lực cho Lâm Truy Vương.

Nhưng, gã không hề biết ngày sự biến lại là hôm nay, cũng không biết chỗ của mình sẽ trở thành địa điểm chỉ huy của Lâm Truy Vương, nên không hề có ý chuẩn bị tâm lý.

Vừa rồi phu nhân tới báo tin, Chung THiệu Kinh vội vàng ra sảnh, nhìn qua khe cửa, vừa thấy bên ngoài cách ăn mặt, vẻ mặt của những người đó, gã liền ý thức được ngày đó cuối cùng cũng đến rồi.

Cánh cửa này hễ mở ra, gã sẽ hoàn toàn bước lên chiếc thuyền của Tương vương, cứ nghĩ tới hậu quả thất bại, đặc biệt là có ví dụ Thái Tử Lý Trọng Tuấn mưu phản thất bại bày ra trước mặt, Chung Thiệu Kinh đột nhiên không hiểu sao phát hoảng lên.

Gã chỉ là một viên quan lại nhỏ nhoi, một người phụ trách chăm sóc hoa cỏ, đột nhiên muốn gã đối mặt với việc lớn như vậy, gã làm sao có thể điềm tĩnh được. Lúc nhất thời, Chung Thiệu Kinh giằng xé trong lòng, rất lâu sau vẫn không hạ quyết tâm được.

Phu nhân của Chung Thiệu Kinh Hứa thị và phu quân luôn tình thâm ý hợp, những việc phu quân làm đều không giấu bà được. Lúc này vừa thấy bộ dạng như vậy của phu quân, bà liền hiểu được Lâm Truy Vương sắp sử khởi sự đêm nay rồi.

Hứa thị mắt thấy phu quân mãi không quyết, liền đi tới trước mặt y, dịu dàng nói:

- Phu quân.

- Hả?

Chung Thiệu Kinh tỉnh lại, mơ màng nhìn thê tử.

Hứa thị trịnh trọng nói:

- Phu quân đã hẹn ước với Lâm Truy Vương, cho dù hôm nay chàng cự tuyệt bọn họ ngoài cửa, nếu họ thất bại, lẽ nào phu quân có thể thoát được cái chết sao? Quên thân vì nước, thần minh cũng sẽ âm thầm phù hộ, đã tới nước này rồi, phu quân không thể do dự được nữa.

Chung Thiệu Kinh nghe lời khuyên của thê tử, suy nghĩ cẩn thận, chính là đạo lý này, thật ra từ ngày gã chấp nhận lời đề nghị của Lâm Truy Vương, gã đã là người cùng thuyền với Lâm Truy Vương rồi, không thể quay lại được nữa.

Chung Thiệu Kinh cắn chặt răng, nói:

- Nương tử nói rất đúng, để phu quân đi đón Quận vương.

Ngoài cửa vườn, đám người Lý Long Cơ đợi lâu không thấy Chung Thiệu Kinh, đều biết đã xảy ra bất ngờ, trong lúc nhất thời phân ra làm hai nơi, lúc này không cần nói sắc mặt của đám người Tiết Sùng Giản, Lưu U Cầu, Lý Long Cơ đều tái nhợt.

Dương Phàm luôn ung dung tự tại cũng không khỏi khẽ cau mày, thầm nghĩ:

- Hay là lần này xuất sư bất lợi, còn chưa đợi phát động binh biến mà đã thất bại thê thảm rồi sao?

Lúc này chợt nghe chốt cửa cạch một tiếng vang lên, cửa lập tức mở ra, Chung Thiệu Kinh đứng ở cửa, cố gắng ra vẻ tươi cười:

- A hà, Chung mỗ đang tắm, khiến Tiết công tử chờ lâu, mời mời, mời vào trong.

Đoàn người mấy chục người này đứng ở cửa đã rất lâu, rất nhiều người làm vườn trong Cấm Uyển giám đã chú ý tới họ rồi, còn có người đang châu đầu ghé tai, bây giờ vừa thấy Tổng giám đại nhân đích thân ra nghênh đón, những người này mới bỏ đi nghi ngờ, tản đi.

Lý Long Cơ khẽ thở ra, vội vạng dặn dò một người thị vệ bên cạnh:

- Ngươi, đi gọi Nghi Đức va Mao Trọng quay lại.

Rồi lập tức cùng Tiết Sùng Giản đi vào trong.

Chỗ phòng này của Chung Thiệu Kinh chỉ có hai lối vào, vườn lại không nhỏ, to như một cái sân nên nuôi chút gà vịt, trồng mấy luống rau xanh. Rất có hương vị điền viên.

Sau khi đóng cửa lại, Tiết Sùng Giản nói với Chung Thiệu Kinh:

- Chung tổng giám, chúng ta khởi sự, chính là đêm nay. Vị này chính là Lâm Truy vương gia, còn không lên bái kiến.

Chung Thiệu Kinh thấy một thanh niên anh khí bừng bừng đóng giả thị vệ mỉm cười với mình, vội vàng quỳ xuống đất nói:

- Chung Thiệu Kinh bái kiến Quận vương điện hạ.

Lý Long Cơ nhìn dáng vẻ của gã liền biết tắm rửa chỉ là mượn cớ, nhưng đại sự như vậy, liên quan tới sinh tử, trong lòng gã có chút băn khoăn cũng là bình thường, hiện giờ gã vừa đồng ý ra mở cửa, chứng tỏ gã cuối cùng vẫn đứng về phía mình.

Là Lý Long Cơ cũng không vạch trần, chỉ là tiến lên đỡ gã dậy, dịu dàng an ủi nói:

- Chung tổng giám trung lòng vì xã tắc, nghĩa khí ngất trời, Lý gia ta sẽ không quên tấm trung nghĩa này, đại sự nếu thành, ắt có hậu báo.

Chung Thiệu Kinh cũng biết lý do vừa nói không đáng tin, lại nghe Lý Long Cơ nói như vậy, hơn nữa lời nói ra đầy thành ý, cũng không có ý dụ dỗ, trong lòng hổ thẹn vô cùng, gã không dám nhận lời nói này, chỉ nhiệt tình mời mọi người vào trong phòng.

Lý Long Cơ vừa muốn theo Chung Thiệu Kinh vào phòng, Lý Nghi Đức đột nhiên cùng mấy thị vệ xông vào cửa, vừa thấy Lý Long Cơ liền nói:

- Quận vương, Vương Mao Trọng không thấy đâu rồi.

Lý Long Cơ ngạc nhiên, vội vàng hỏi:

- Sai lại không thấy? Hắn xảy ra chuyện gì sao?

Lý Nghi Đức tỏ vẻ có chút kỳ lạ, lắp bắp nói:

- Hắn….vừa rồi có người thấy hắn, hắn dắt một con ngựa, lặng lẽ ra khỏi cửa lớn của Cấm Uyển giám.

- Cái gì?

Tiết Sùng Giản, Chung Thiệu Kinh nghe xong liền thay đổi sắc mặt. Tiết Sùng Giản vội vàng kéo ống tay áo của Lý Long Cơ, hoảng sợ nói:

- Đại sự không tốt, tam lang, chúng ta mau đi thôi.

Lý Long Cơ bị gã kéo đi hai bước, đột nhiên lật tay nắm lấy tay của gã, đứng bất động một chỗ, Tiết Sung Giản vội la lên:

- Tam lang, huynh làm gì vậy?

Lý Long Cơ nhíu mi lại, khẽ lắc đầu nói:

- Chúng ta không đi được.

Tiết Sùng Giản dậm chân nói:

- Sao không đi được, lúc này không đi, đợi Vương Mao Trọng dẫn binh của Vi gia tới, chúng ta không có đường sống đâu.

Chung Thiệu Kinh sợ tới mức nghiến răng kèn kẹt, run giọng nói:

- Đúng…đúng vậy! Nhân lúc bọn chúng chưa tới, Quận vương mau đi đi! Tại hạ sẽ đi cùng Quận vương, Nương tử! nương tử, mau thu dọn hành lý….

Lý Long Cơ trầm giọng nói:

- Vi gia sẽ không tới bắt người đâu.

Lưu U Cầu kinh ngạc nói:

- Quận vương sao dám khẳng định như vậy?

Lý Long Cơ nói:

- Con người của Vương Mao Trọng là gia nô của quý phủ ta, chăm sóc ta từ nhỏ, ta là người hiểu rõ hắn nhất, người này không có dị tâm, chỉ là nhát như chuột, nếu ta đoán không làm thì hắn vì Chung Thiệu Kinh tổng giám ra mở cửa muộn một chút, cho rằng xảy ra chuyện, trong lòng sợ hãi, nên chạy trốn thôi.

Lý Long Cơ cười khổ một tiếng, nói:

- Hắn ở lại, chúng ta có thêm giúp đỡ, hắn chạy trốn, chúng ta chẳng qua chỉ là thiếu đi một đôi tay, ta và chư vị trừ đại nghịch, an xã tắc, ai cũng lấy phú quý, thành công ngay tại hôm nay.

Hiện giờ, mọi việc chuẩn bị đều đã xong, đêm nay Vi đảng không phát hiện được ra manh mối, ngày mai cũng sẽ phát hiện khác thường, nếu chúng ta dừng tay như vậy, ngày mai vẫn khó lòng thoát chết như vậy, Chư quân, chúng ta chỉ có một trận chiến, không thể quay đầu rồi.

Những lời nói này của Lý Long Cơ nói ra vô cùng đanh thép, cực kỳ có sức cuốn hút, mọi người nghe giọng nói của gã, hoảng sợ tan đi, lập tức những suy nghĩ bỏ trốn dần mờ nhạt đi nhiều.

Dương Phàm vừa rồi cũng âm thầm kinh ngạc, hiện giờ mắt thấy Lý Long Cơ nói có tình có lý, trong lòng an tâm chút. Lại thấy Lý Long Cơ cũng là thầm sợ hãi nhưng vẫn có thể cố tự trấn an, tránh để mọi người vì sự bất ngờ này làm cho tán loạn, không khỏi thầm thán phục.

Dương Phàm đồng ý nói:

- Quận vương nói có lý, nếu Vương Mao Trọng thật sự là nội gián, chúng ta vừa vào Cấm Uyển giám thì phục binh phải khắp nơi rồi, còn đợi hắn đi báo tin sao? Vương Mao Trọng lâm trận sợ hãi là lính đảo ngũ, chúng ta không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ như vậy.

Mọi người nghe Dương Phàm phụ họa lời nói cua lý Long Cơ, hai người này thân phận địa vị trong số mọi người là cao nhất, không khỏi lại tin thêm vài phần. Lúc này TIết Sùng Giản đột nhiên lại sợ hãi, nói:

- Xong rồi! Vương Mao Trọng chạy trốn, ai sẽ phụ trách liên lạc với các tướng Vạn kỵ Phi kỵ đây?

Khi Lý Long Cơ không ở kinh thành, vẫn luôn do Vương Mao Trọng và Lý Nghi Đức thay gã mời chào các chư tướng. Con người Lý Nghi Đức trung dũng, chỉ là cách ăn nói có hạn, hơn nữa Vương Mao Trọng lại là hạng người ăn nói khéo léo, bởi vậy vẫn luôn do y nắm toàn bộ mọi việc.

Tối nay Lý Long Cơ chỉ huy điều hành ở trong Cấm Uyển giám, đầu tiên phải cướp quân quyền của Vạn Kỵ và Phi Kỵ, mà Vương Mao Trọng chính là người phụ trách liên lạc với các chư tướng chỉ huy đoạt quyền trong cấm quân, ai biết y lâm trận bỏ chạy, giờ phải làm thế nào đây?

Nói tới vũ lực chính biến này, từ khi Đại Đường lập quốc đã xảy ra ba lần, lần Lý Thế Dân là đơn giản nhất, cũng là sảng khoái nhất, phục kích vào Huyền Vũ môn không hề có phòng bị xông vào cung ThHái tử Lý Kiến Thành và Tề Vương Lý Nguyên Cát, gọn gàng hành động là thành công; lần thứ hai lại là kế sách chính biến Thần Long của Trương Giản Chi, đối mặt với một nữ hoàng cứng rắn điều khiển đội cấm quân tinh nhuệ, bọn họ định ra một kế hoạch chính biến tinh mật nhất.

Lần thứ ba lại là Thái Tử Lý Trọng Tuấn tạo phản hoàng đế Lý Hiển, chính biến lần này tuy có phần vô chương pháp, quá trình chính biến cũng là khó khăn vô cùng, một bước cuối cùng nếu không phải cửa ải cuối cùng Lý Hiển đăng lên Huyền Vũ môn thì y đã thành công rồi.

Mà lần này, vì cả triều đình đã nằm hết trong lòng bàn tay Vi Đảng, dù là hành động của đám người nhân trung long phượng như Dương Phàm và Lý Long Cơ bày ra, trước mắt thực lực chênh lệch rất lớn nhưng cũng liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước tiên là Chung Thiệu Kinh lâm trận sinh sợ hãi, tiếp đó là Vương Mao Trọng lâm trận bỏ chạy, mà hai người này đều đảm nhận sứ mệnh quan trọng.

Trong lòng mọi người khẽ lặng lẽ nảy sinh chút suy nghĩ:

- Tình huống liên tiếp như vậy, thực không phải điềm lành nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK