Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Dương Phàm đánh giá ngựa, mấy người của Thái Phó Tự đã chạy đến chào, có lẽ thân binh ở bên cạnh đã nói với bọn họ. Mấy người của Thái Phó Tự trực tiếp đến chào Dương Phàm, một người cao gầy, lông mày mỏng, chắp tay nói:

- Dương tướng quân, Bạch Nhất Đinh Thái Phó Tự…

Người bên cạnh cũng lập tức tiến lên một bước:

- Ngưu Mưu!

Hai người đồng thanh nói:

- Bái kiến Dương tướng quân!

Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ cung kính của hai người này, nhưng Dương Phàm đã miễn dịch với vẻ mặt này rồi. Nghe xong ba chữ Bạch Nhất Đinh, trong lòng Dương Phàm khẽ động, hỏi:

- Bạch Nhất Đinh? Bạch tự khanh là như thế nào với ngươi?

Thái Phó Tự khanh tên là Bạch Nhất Thọ, Bạch Nhất Đinh này chỉ khác một chữ, cho nên Dương Phàm mới hỏi vậy.

Bạch Nhất Đinh cung kính đáp:

- Là gia huynh!

Dương Phàm nói:

- Không biết là giữ chức gì ở Thái Phó Tự?

Bạch Nhất Đinh nói:

- Tại hạ tự thẹn chỉ là bác sĩ thú y ở Thái Phó Tự,

Gã lại chỉ sang tên Ngưu Mưu ở bên cạnh nói:

- Vị này chính là bác sỹ thú y Ngưu!

Ngưu Mưu vội khiêm tốn gật đầu với Dương Phàm.

Đại Đường từ trước tới nay đều rất coi trọng chuyện binh mã. Thái Phó Tự quản chuyện binh mã ngoại trừ quan viên, còn có bốn bác sĩ thú y, sáu trăm người chăm sóc. Không nên coi thường những bác sỹ thú y này, bởi vì ngựa liên quan đến sự mạnh yếu của quân đội Đại Đường, những người này vô cùng có địa vị ở Thái Phó Tự, bác sĩ thú y cao cấp đều được treo tên ở Thái Y viện, để đề cao địa vị và bổng lộc của bọn họ.

Dương Phàm nghe nói hai người họ đều là bác sĩ thú y, liền phát hiện bên trong có chút kỳ lạ. Cho dù Thái Phó Tự muốn làm khó hắn thì cũng nên phái quan viên hành chính tới, chẳng hạn như thiếu khanh, tự thừa, chủ bộ, lục sự gì gì đó, phái tới hai bác sĩ thú y là có ý gì.

Không đợi cho Dương Phàm hỏi, Bạch Nhất Đinh chủ động giải thích:

- Dương tướng quân, gia huynh vốn đồng ý trong vòng ba ngày, đưa một ngàn chiến mã đến. Chỉ có điều cả kinh thành và ngoại thành cũng không đủ ngựa, cần phải lấy từ trường ngựa khác. Không ngờ trường ngựa An Phụng gần với Lạc Dương nhất bỗng có bệnh dịch ngựa, trước khi bệnh dịch kết thúc, một con ngựa cũng không dám chuyển đi.

Trong lòng Dương Phàm trầm xuống: “Nếu hắn nói là sự thật, việc trì hoãn giao ngựa cũng là hợp tình hợp lý, không phải cố tình làm khó Thiên Kỵ rồi. Nhưng cuối cùng hắn nói thật hay không, thực sự không trùng hợp như vậy chứ. Ta đang cần dùng ngựa thì liền có bệnh dịch?”

Bạch Nhất Đinh nói:

- Gia huynh lo Dương tướng quân hiểu lầm nên mới bảo tại hạ cùng với bác sỹ thú y Ngưu Mưu đến nói rõ sự tình với Dương tướng quân.

Dương Phàm hỏi:

- Ngoại ô kinh thành đến cả một con ngựa cũng không có? Không thể hỗ trợ, ít nhất là đưa đến gấp một ít?

Ngưu Mưu nói:

- Không nói dối Dương tướng quân, mấy ngày trước đây, tả kim ngô vệ Võ đại tướng quân mới điều đi toàn bộ ngựa của Thái Phó Tự, nói là huấn luyện binh lính trong kinh thành cần ngựa. Trường ngựa ở ngoại ô hiện giờ thật sự một con ngựa khỏe mạnh cũng không có. Tướng quân ngài xem, những con chúng tôi mang tới, chỉ có ngựa già và ngựa non, lúc này ở trường ngựa ngoại ô chỉ còn có ngựa như vậy thôi!

Bạch Nhất Đinh lấy một công văn từ trong người ra, đưa lên nói:

- Đây là cấp báo của trường ngựa An Phụng phát sinh bệnh dịch, mời Dương tướng quân xem qua.

Dương Phàm không lấy. Thái Phó Tự muốn giả mạo mất thứ này không phải dễ như trở bàn tay sao? Đảm bảo không có chút kẽ hở.

Bạch Nhất Đinh cười khổ nói:

- Thật sự không phải Thái Phó Tự cố tình làm khó tướng quân, hai chuyện xảy ra cùng một lúc, gia huynh cũng không có cách nào khác. Gia huynh và Phụng Thần Lệnh xưa nay giao hảo, Phụng Thần Lệnh từng nói với gia huynh về Dương tướng quân, rất ưu ái tướng quân, còn từng nói thánh nhân vô cùng coi trọng “Thiên Kỵ”. Dù cho Thái Phó Tự có một trăm lá gan cũng không dám làm khó Dương tướng quân đâu.

Bạch Nhất Thọ và huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông giao hảo?

Dương Phàm đột nhiên nhìn gã một cái. Trong một thoáng, dường như đã cảm thấy như mình nắm được điểm mấu chốt nào đó, hắn cất lời hỏi:

- Lệnh huynh và Phụng Thần Lệnh là bằng hữu?

Bạch Nhất Đinh nói:

- Vâng, gia huynh cũng thích thơ phú ca múa, xưa nay vốn có quan hệ tốt với Trương Phụng Thần. Mấy ngày trước, Trương Phụng Thần cùng với bằng hữu có tiệc rượu, gia huynh cũng có tham dự. Trong bữa tiệc có Lục lang tướng củaTả lĩnh quân vệ nhắc tới Thiên Kỵ, có ý muốn đến Thiên Kỵ làm việc, dốc sức vì đất nước, muốn nhờ Trương Phụng Thần tiến cử với tướng quân ngài một lời.

Trương Phụng Thần liền thẳng thắn cự tuyệt, nói tới sự quan trọng của Thiên Kỵ, bệ hạ rất coi trọng, trong lúc nhắc tới tướng quân, nói tướng quân luôn chí công vô tư, làm việc công bằng, Lục lang tướng nếu có ý muốn gia nhập Thiên Kỵ, có thể tự đề cử với tướng quân Mao Toại, nếu muốn ông ấy ra mặt, tất sẽ bị tướng quân từ chối, nên không muốn nói tốt cho Lục lang tướng.

Dương Phàm nghe tới đây rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao Quân Khí Giám làm khó hắn thì cũng chưa rõ lắm, nhưng Thái Phó tự luẩn quẩn một vòng như vậy, có mục đích gì thì rốt cục đã rõ ràng.

Không ngờ đứng sau Thái Phó tự là huynh đệ Trương Dịch, mà huynh đệ Trương Dịch lại muốn đưa người vào Thiên Kỵ. Nhưng Thiên Kỵ lại được khắp nơi chú ý, với đại vị như mặt trời ban trưa của huynh đệ Trương thị cũng không dám mạo hiểm ra mặt. Cho nên mới thông qua Thái Phó tự khéo léo tạo áp lực với hắn.

Vị Lục lang tướng ở trong Tả lĩnh quân vệ đã là Lục lang tướng rồi, nếu như điều đến Thiên Kỵ, tuyệt đối không thể giáng cấp hắn được. Vậy chỉ có thể cho hắn làm một lang tướng Thiên Kỵ, như vậy, năm phần Thiên Kỵ trong thiên hạ chí ít cũng đã có một phần thuộc về huynh đệ nhà họ Trương rồi.

Tâm tư Dương Phàm quay trở lại nhanh như điện, sau một lát suy nghĩ thông suốt căn nguyên và hậu quả, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ cười nói:

- Trương phụng thần phụng dưỡng cho ngự tiền, cho nên khó tránh khỏi cẩn thận. Đối với ta mà nói, nội cử không tránh người thân, ngoại cử không tránh kẻ thù, đều là thân phận thần tử, hà tất phải khó khăn như vậy.

Vị Lục lang tướng này nếu đã đảm nhiệm chức vụ lang tướng trong Tả lĩnh quân vệ thì làm lang tướng trong Thiên Kỵ có gì mà không được? Dưới trướng bản tướng quân vẫn trống chức Ngũ lang. Đây cũng không phải là kế lâu dài. Hiện giờ bản tướng quân đang rất cần người tài, nếu như vị Lục lang tướng này đồng ý gia nhập Thiên Kỵ, bản tướng quân vô cùng hoan nghênh!

Bạch Nhất Đinh vừa nghe, liền lộ ra vẻ tươi cười, lần này là nụ cười phát ra từ trong nội tâm:

- Ôi, đây thật là tin tốt, tại hạ cũng có quen biết với vị Lục lang tướng này, trở về sẽ nói cho cậu ấy biết. ha ha, sớm biết tướng quân coi trọng người tài như vậy, Lục lang tướng cần gì phải đến chỗ Trương phụng thần nếm mùi thất bại làm gì.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Không biết vị Lục lang tướng này tôn tính đại danh là gì? Bản tướng quân thật sự muốn gặp người này. Nếu cậu ấy thật sự đồng ý gia nhập Thiên Kỵ, bản tướng quân sẽ lập tức gửi văn bản đến Tả lĩnh quân vệ, điều Lục lang tướng tới đây.

Bạch Nhất định vội vàng nói:

- Lục lang tướng tên là Hoán Mao Phong, kính mong Dương tướng quân nhớ kỹ, trên đường trở về, tại hạ sẽ sai người báo tin cho cậu ấy, nói cậu ấy lập tức đến bái kiến tướng quân.

Dương Phàm vuốt cằm nói:

- Rất tốt! Chỉ có điều ngựa này….

Bạch Nhất Đinh lập tức nói:

- Những con ngựa này cũng không phải là để cung cấp cho binh lính, chỉ là dắt tới để làm bằng chứng cho lời nói của tại hạ. Làm chậm chễ thời gian luyện binh của tướng quân, gia huynh cũng rất lo lắng. Gia huynh một mặt sai tại hạ đến đấy, giải thích với tướng quân, một mặt phái người đi tới trường ngựa An Ấp, điều động ngựa từ nơi đó, chỉ có điều xin Dương tướng quân thư thả mấy ngày.

Dương Phàm nói:

- Bệnh dịch là do ý trời, Thái Phó tự cũng không cần tự trách. Cho dù Dương mỗ nóng lòng luyện binh cũng không thể khiến cho Thái Phó tự biến không thành có, biến ra tuấn mã cho ta. Ha ha, hai chữ thư thả này quá lời rồi. Lệnh huynh chiếu cố tới Thiên Kỵ của ta, Dương mỗ vô cùng cảm kích.

Dưới không khí hòa hợp hiện giờ, Bạch Nhất Đinh nhận lời với Dương Phàm, nhiều nhất là năm ngày nhất định điều động được một ngàn ngựa Tây Vực giao cho Thiên Kỵ, lúc đó mới sai người đến lấy lại số ngựa xấu này.

Thật ra những người thuộc Bách Kỵ cũ đều đã có ngựa, Thái Phó tự lại cho một ngàn con ngựa, vậy thì sẽ có nhiều hơn một trăm con. Đây là vì Thái Phó tự bồi thường về đã giao ngựa muộn thời gian.

Hai bên đều có lợi, viên viên mãn mãn, hòa hợp êm ấm. Dương Phàm vui vẻ tiễn Bạch Nhất Đinh và Ngưu Mưu, Hứa Lương liền hừ lạnh một tiếng nói:

- Bọn họ rõ ràng là lấy chuyện binh mã ép người, đòi hỏi chức vị với tướng quân, nếu tướng quân không đồng ý, cõ lẽ hàng ngàn con tuấn mã ở trường ngựa An Ấp cũng bị mắc bệnh dịch hết rồi.

Dương Phàm cười cười nói:

- Ta biết, nhưng tự dưng ta hiểu ra một đạo lý.

Hứa Lương hỏi:

- Đạo lý gì?

Dương Phàm nói:

- Từ khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, hết lần này đến lần khác tranh giành, không cần biết là lý do vì sao, nói cho cùng cũng là vì ngai vàng kia. Có người thì muốn nó cho họ Lý, có người thì muốn nó cho họ Võ. Vì thế, hoàng đế cũng vậy, các vương hầu công khanh quyền quý hay các đại thần phía dưới cũng đều không ngừng tranh giành.

Biết bao người chôn thân trong nhà tù, bao người thì đầu một nơi, thân một nẻo, còn bây giờ thì sao? Hiện giờ có thể nói là đã tới thời khắc mấu chốt quyết định giang sơn thuộc về ai. Đã chết nhiều người như vậy, chảy nhiều máu như vậy, tất cả mọi người đều vì ngày hôm nay, những người đó thật sự sẽ lo sợ hoàng đế, họ sẽ ngồi nhìn Thiên Kỵ, một lực lượng hoàn toàn không thuộc về mình lớn mạnh sao?

Dương Phàm nghiêng đầu, nhìn Hứa Lương một cái thật sâu, nói:

- Đây chỉ là bắt đầu. Mặc dù hiện giờ bọn họ không động thủ, nhưng đến khi hoàng thượng không còn chú ý nhiều đến Thiên Kỵ nữa, bọn họ nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế mà nhúng tay vào. Nhưng khó khăn khi đó của chúng ta sợ còn gian khổ gấp trăm lần so với một đống đao thương rỉ sét, một đám ngựa già ốm. Kh đó chúng ta nên làm sao?

Hứa Lương im lặng không nói. Dương Phàm bùi ngùi thở dài, từ từ nói:

- Ta vốn có thể không chấp nhận yêu cầu của Trương Dịch Chi, bởi vì cách làm mà ta nghĩ đến nếu như có thể thực hiện thuận lợi thì bất kể là chuyện vũ khí, áo giáp hay là chuyện ngựa chiến đều có thể giải quyết.

Hứa Lương hỏi:

- Vậy tại sao còn phải đồng ý đề người của Trương Dịch Chi vào?

Dương Phàm nói:

- Bởi vì đây là lá chắn của chúng ta! Cách nghĩ trước giờ của chúng ta quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng sẽ không có ai can thiệp, có thể xây dựng một lực lượng của chính mình sau cánh cửa đóng kín. Ha ha, nói thì dễ, làm thì khó!

Hiện giờ Trương Dịch Chi có ý nhúng tay vào, đối với chúng ta mà nói là một đại cơ duyên. Huynh đệ Trương thị nhúng tay vào là dễ dàng khiến cho Hoàng thượng chấp nhận nhất. Đồng thời, chúng ta tiếp nhận người của Trương Dịch Chi là dùng hắn t làm tấm lá chắn kiên cố nhất, không cho bất cứ bên nào khác tiến vào!

Dương Phàm vỗ vai Hứa Lương, nghiêm túc nói:

- Coi chừng họ Lục này, thế lực ở khắp nơi đều muốn nhúng tay vào, một Thiên Kỵ nho nhỏ, lại chống cả đỉnh núi đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK