Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm nghe tin Đỗ Văn Thiên chính là tên tiểu nhân háo sắc ngày hôm đó bị Trương Xương Tông đánh cho một trận ở Hưng Giáo Tự, hắn ngay lập tức hiểu ra một vài vấn đề trước đây do dự khó quyết.

Cổ Trúc Đình cũng ngay lập tức khấn khởi đáp:

- Thiếp hiểu rồi! Đỗ Văn Thiên trêu ghẹo Tiểu Miêu, kết quả bị Trương Phụng Thần đánh cho một trận, y căm hận trong lòng, sau khi biết rõ thân phận của Trương Phụng Thần, y liền đoán được thân phận của Uyển Nhi, nên y muốn mượn sự việc này để báo thù Trương Phụng Thần!

Dương Phàm gật gật đầu nói:

- Không sai, chính xác là như vậy. Ta vốn tưởng rằng việc này là âm mưu của Võ gia và Đỗ gia cùng nhau vạch ra để đối phó với Nhị Trương, không ngờ sự việc lại chỉ vì ân oán cá nhân giữa Đỗ Văn Thiên và Trương Xương Tông.

Cổ Trúc Đình nói:

- Vậy là nguyên do lại đơn giản như vậy, nên việc này dễ giải quyết rồi, việc này giao cho thiếp được chứ?

Dương Phàm nhìn nàng với ánh mắt ngờ vực nói:

- Nàng dự định giải quyết kiểu gì?

Cổ Trúc Đình đáp:

- Sự tình là do Đỗ Văn Thiên gây ra, chỉ cần khiến hắn ngậm mồm lại thì tất cả sóng gió sẽ qua thôi.

Dương Phàm cười toáng lên, nói:

- Ta biết ngay chủ ý của nàng là giết người. Thân phận của Đỗ Văn Thiên không đơn giản chút nào, Cũng không biết y đã giao việc này cho bao nhiêu thuộc hạ, nếu như y đột ngột bị chết, nàng nghĩ Đỗ gia sẽ bỏ qua chuyện này sao, Đỗ gia sẽ không tìm nguyên do cái chết sao? Huống chi....

Ánh mắt của Dương Phàm thâm trầm lại:

- Ta vẫn không hiểu tại sao An Nhạc công chúa lại đột nhiên đến nhà thăm hỏi Uyển Nhi, mặc dù trước đây họ không hề qua lại, nói là bạn bè thì cũng không phải bạn bè, nếu nói là để nịnh bợ thì với địa vị của An Nhạc là công chúa của Lý gia, con dâu của Võ gia cũng không cần nịnh bợ Uyển Nhi. Nàng biết mục đích cuối cùng của cô ấy là gì không?

Cổ Trúc Đình ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng hỏi:

- Ý của A Lang là An Nhạc công chúa cũng liên quan đến chuyện này sao?

Dương Phàm khẽ gật đầu, trầm giọng nói:

- Rất có thể!

Cổ Trúc Đình thay đổi sắc thái, nếu An Nhạc công chúa tham gia vào việc này thì sự việc hơi rắc rối đó. Cổ Trúc Đình ngẫm nghĩ một chút, đưa ra một vài câu hỏi:

- Nhưng tại sao An Nhạc công chúa liên quan đến chuyện này, tại sao cô ả muốn hãm hại Uyển Nhi và Trương Xương Tông? Cô ả hận A Lang mới đúng, ả lại càng không biết mối quan hệ giữa A Lang và Uyển Nhi tỷ tỷ....

Dương Phàm nói:

- Nàng chớ quên, anh ruột của ả là Lý Trọng Nhuận và chị ruột Vĩnh Thái công chúa đều là vì Trương Xương Tông mà chết.

Cổ Trúc Đình kêu lên, nói:

- Ả muốn mượn việc này để trả thù cho anh chị ruột của mình.

]Dương Phàm nói:

- Chỉ có thể là lí do này mà thôi, nếu không thì tại sao cô ta lại liên quan đến chuyện này? Cô ta và Uyển Nhi không thù không oán, cô ta hiện giờ cùng hợp mưu với Đỗ Văn Thiên, chỉ có thể là họ cùng chung một kẻ thù. Ta luôn cho rằng cô ta hoàn toàn vô hại, không ngờ cô ta vì báo thù cho anh chị ruột mà không ngại đối đầu với hai anh em họ Trương.

Khi Dương Phàm nói những lời này, trong giọng không khỏi có chút khâm phục, Nhị Trương là hai trai lơ rất được nữ đế sùng ái, sau cái chết của vợ chồng Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ, hai họ Võ Lý tuy căm hận thấu xương anh em họ Trương, nhưng bọn họ sợ nữ hoàng, ngoài việc dâng lên vài tấu chương buộc tội thì cũng không có hành động gì, thật sự hơi thiếu dã tâm, không ngờ Lý Khỏa Nhi - người mà hắn khinh bỉ lại nghĩ ra kế sách này để báo thù cho anh chị ruột.

Dương Phàm đã từng có mối thù nợ máu không đội trời chung, hắn rất khâm phục hành động này của An Nhạc công chúa. Nhưng đối tượng của An Nhạc công chúa là Uyển Nhi và đứa con trong bụng của nàng, đều là người thân nhất của hắn, tất nhiên hắn không thể vì khâm phục hành động kia của An Nhạc mà khoanh tay đứng nhìn được.

Dương Phàm chậm rãi dạo bước, trầm ngâm thật lâu, đột nhiên hỏi Cổ Trúc Đình:

- Mộc tiên sinh nói Uyển Nhi còn bao lâu nữa thì sinh?

Dương Phàm đột ngột thay đổi chủ đề khiến Cổ Trúc Đình giật mình sửng sốt, lập tức đáp:

- Mộc tiên sinh nói Uyển Nhi tỷ tỷ còn mười ngày nữa thì sinh.

Họ tên của Mộc tiên sinh là Mộc Huy, một vị danh y ở Trường An, nhưng có một điều mọi người không biết là ông ấy là người của Thừa Tự Đường. Thừa Tự Đường chiêu mộ nhân tài đủ mọi ngành nghề, Mộc Huy là một trong số họ. Tuy nhiên Mộc Huy không hề hay biết y là người của Thừa Tự Đường, y chỉ biết là đang làm việc cho một thế lực rất mạnh.

Trong Thừa Tự Đường, ngoài những nhân vật đầu não, còn lại đại bộ phận là người trong cuộc mà không biết đại cục. Họ không biết mình đang ở trong tổ chức nào, không bao giờ bàn tán mục đích tồn tại của tổ chức này là gì.

Đối với các ngành nghề sỹ nông công thương, Thừa Tự Đường càng trở nên huyền bí, vì tổ chức này lợi dụng địa vị và quyền lực của kiến trúc thượng tầng gián tiếp ảnh hưởng và lũng đoạn các ngành nghề, những ngành nghề này thậm chí còn không cảm thấy thế gian này có một thế lực ngầm đang chi phối, ảnh hưởng tất cả mọi mặt của đời sống.

Khi một vài nghề dựa vào thời cuộc và triều chính để đưa ra lựa chọn làm ăn, bọn họ cứ tưởng rằng đó là quyết định do chính họ đưa ra, nhưng mà họ lại không hề hay biết những căn cứ đó đều do Thừa Tự Đường tạo nên và cung cấp cho họ. Thừa Tự Đường dùng loại thủ đoạn này để đảm bảo sự thần bí của họ.

Ở thời đại này chửa đẻ là cửa mả, sinh nở là một việc liên quan đến sự sống và cái chết của người phụ nữ, Dương Phàm không cho phép có một sơ suất nào trong việc sinh nở của Uyển Nhi, vì thân phận hoàn cảnh của cô ấy không thể đem ra phơi bày giữa dân chúng, nên hắn mới dùng vị danh y này của Thừa Tự Đường, dù là vậy nhưng mỗi lần bắt mạch cho Uyển Nhi y đều bị bịt kín mắt, ngay cả lúc tìm mạch cũng không được nhìn bệnh nhân. Đến nỗi khi chờ sinh cũng không mời bà đỡ bên ngoài, việc này giao cho Cổ Trúc Đình là được, trước đó trong một lần chấp hành nhiệm vụ cô ấy đã có một thời gian dài làm bà đỡ, do vậy cô ấy đã học được kinh nghiệm đỡ đẻ.

Dương Phàm nghe xong lời của Cổ Trúc Đình, thì thào lẩm bẩm nói:

- Mười ngày, mười ngày...

Dương Phàm bỗng thấy trong lòng bất an, chẳng nhẽ trong mười ngày này sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn sao?

Dương Phàm ngồi xuống, suy nghĩ thật lâu không nói gì, Cổ Trúc Đình thấy vậy liền lệnh mọi người lui ra, tự đi lấy chém nước đưa cho hắn, hắn không tiếp chén nước mà nắm lấy cổ tay mịn màng của nàng, nhẹ ôm nàng vào lòng. Cổ Trúc Đình thẹn thùng khẽ cựa thân mình, xấu hổ nói:

- A Lang, bên ngoài phòng... có người mà.

Dương Phàm có chút bất ngờ rồi lập tức cười rộ lên. Hắn vỗ nhẹ vào mông Cổ Trúc Đình một cái, cười:

- Nàng nghĩ gì vậy, ta muốn hỏi nàng một việc đây.

Cổ Trúc Đình vốn tưởng A Lang nghĩ ngợi lung tung bất an, bất chợt có chủ ý hoang đường nên có chút xấu hổ, kết quả nàng đã hiểu sai nên càng xấu hổ. Hắn không để ý đến sự bối rối của nàng, nghiêm túc hỏi:

- Tiểu Đình, nếu để nàng cải trang thành Uyển Nhi, nàng có làm được không?

Cổ Trúc Đình hết bối rối, nhăn mặt lắc đầu nói:

- A Lang, thế gian này làm gì có thuật thay đổi diện mạo, chỉ có pháp thuật mới làm được như vậy. Thiếp có thể đóng giả thành người khác nhưng không có cách nào hoàn toàn giả mạo một người khác.

Dương Phàm vốn dĩ cũng chỉ là có chút hoang tưởng, nghe nàng nói vậy đành khẽ thở dài.

Khi ở Phòng Châu bí mật tiếp Lư Lăng Vương hồi kinh, Cổ Trúc Đình và Lư Lăng Vương thật thật giả giả, không những bịp được truy binh mà còn lừa được người phe mình. Nhưng khi đó hai người thật giả Lư Lăng Vương đều thay đổi diện mạo, hai người thay đổi giống một người trung niên có diện mạo sáu bảy phần giống Lư Lăng Vương.

Lúc ấy làm vậy vì bọn họ đang trốn tránh truy binh, Lư Lăng Vương đương nhiên cần phải cải trang giả dạng. Ở Long Môn bọn họ qua mắt được Thái Bình công chúa, là vì Thái Bình công chúa đã mười sáu năm chưa gặp mặt người anh ruột của cô, cuộc sống tù đày giam hãm khổ sở thiếu thốn biến một chàng thanh niên ý chí bốn phương thành một trung niên già nua tiều tụy.

Có một lần Cổ Trúc Đình giả mạo Dương Phàm, cũng chỉ đóng giả được vài phần giống, khi đi trên con phố dài, xung quanh đều là thân binh của hắn bảo vệ, người ngoài chỉ có thể nhìn từ xa, hơn nữa khi đó không có người quen ở xung quanh, những người nhìn thấy cũng không nghi ngờ gì, sau này những người đến thăm thấy hắn quả thực trên người bị trúng tên, tự nhiên sẽ không nghi ngờ.

Nhưng bây giờ không làm được như vậy nữa, Vợ chồng Võ Sùng Huấn mấy tháng trước có gặp Uyển Nhi rồi, tuy rằng thuật dịch dung của Cổ Trúc Đình rất thần kỳ, nhưng cũng không cách nào hóa thân thành một người khác mà bọn họ quen biết, hơn nữa Uyển Nhi khí chất tao nhã cao thượng, nàng học thức uyên bác, nên rất khó đóng giả như thật. Phương pháp này không được, hắn chỉ có thể từ bỏ ý định này, nghĩ cách khác mà thôi.

******

Trên đảo đâu đâu cũng có vài cành hoa dại, một lọ hoa bằng ngọc trong suốt, một chiếc kéo nhỏ, chỉ cần qua bàn tay Uyển Nhi cắt tỉa, và cách cắm hoa vào bình, những bông hoa màu hồng màu xanh cùng phối thêm vào màu xanh của cành lá sẽ biến chúng thành bức tranh màu sắc đậm nhạt hài hòa.

Dương Phàm vừa xem nàng cắm hoa vừa đem chuyện hắn vừa biết nói hết cho nàng nghe.

Uyển Nhi ngắm kỹ một lượt các bông hoa trong bình rồi đặt kéo xuống, nhìn Dương Phàm, nói:

- An Nhạc không có lý do gì đến thăm, thiếp sở dĩ trong lòng cảnh giác, là vì cái lí do này. Nay nghe những lời này của chàng, có lẽ cô ấy có liên quan đến việc này, cô ấy đến thăm thiếp, chắc chắn là để xác thực lời của Đỗ Văn Thiên đúng là thật hay không.

Dương Phàm gật đầu nói:

- Ta cũng cho rằng như vậy. Tuy An Nhạc đến thăm hơi khó hiểu, nhưng cô ta đã đến rồi thì nàng cũng không có lý do gì không gặp cô ấy. Nàng không gặp thì cô ta tự nhiên tin vào lời của Đỗ Văn Thiên rồi.

Uyển Nhi nói:

- Vì thế cô ta bắt đầu hành động. Chắc chắn tung tin đồn nhảm là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô ta.

Dương Phàm đáp:

- Đúng vậy! Mục tiêu của cô ta hẳn là Trương Xương Tông, nhưng cô ta chưa biết việc hoàng đế đã biết nàng đã có thai, cô ta cho rằng vạch trần việc này sẽ khiến hoàng đế tức giận vô cùng, do vậy sẽ giết Trương Xương Tông như từng giết Tiết Hoài Nghĩa, nhưng cô ta không biết Trương Xương Tông sẽ bình an vô sự, chỉ có nàng sẽ phải chịu liên lụy.

Uyển Nhi hơi nhếch cặp lông mày quyến rũ, nghi hoặc nói:

- Cô ta có biện pháp nào được chứ, chỉ cần thiếp không gặp mặt, cô ta sẽ làm gì được thiếp?

Dương Phàm nói:

- Ta nghĩ mãi chưa có lời đáp cho tình huống này. Tuy nhiên, việc này liên quan đến tính mạng mẹ con nàng, cho dù như thế nào ta cũng không được sơ suất, nhất định phải cẩn trọng mà ứng phó.

Uyển Nhi khẽ mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa một chút bất đắc dĩ, nhưng phần nhiều là dành cho Dương Phàm, nàng nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, dịu dàng nói:

- Thiếp vốn dĩ cho rằng việc này không cần làm phiền tới chàng cũng có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng ai biết được về Trường An lại xảy ra việc này, cuối cùng chàng vẫn phải lo lắng quan tâm.

Dương Phàm giận hờn nói:

- Nàng nói gì vậy, nàng là nữ nhân của ta, việc của nàng và con đương nhiên do chính ta giải quyết.

Uyển Nhi gật đầu, nói:

- Chàng đã ở bên cạnh thì thiếp mặc kệ, ai bảo chàng là lang quân của thiếp, tất cả do lang quân làm chủ.

Dương Phàm cười ha hả, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, trong lòng thấy hạnh phúc ngọt ngào trào dâng. Được một lúc thì Dương Phàm phá vỡ không gian lãng mạn này, nhẹ nhàng nói:

- Ta dự định chọn một thời điểm đến thăm Võ Sùng Huấn.

Uyển Nhi thấy hơi ngạc nhiên, nói:

- Có cần thiết như vậy không chàng?

Dương Phàm nói:

- Ta đã đi thăm Tương Vương ngũ tử, bây giờ đi thăm Võ Sùng Huấn cũng không có gì là không nên cả? Ha ha, tuy nhiên ta sẽ cho người theo dõi khi nào Võ Sùng Huấn không có nhà thì ta mới đến thăm y.

Uyển Nhi chợt hỏi:

- Mục đích của chàng là gặp An Nhạc công chúa?

Dương Phàm đáp:

- Đúng vậy, ta muốn tìm hiểu ý của cô ta, tuy cô ta xảo quyệt, nhưng chỉ là khôn vặt, cô ta sẽ chẳng làm gì được ta? Ta đi gặp cô ta biết đâu nắm được đầu mối gì hoặc đoán được cô ta rốt cuộc muốn là gì?

Uyển Nhi nói:

- Cao Dương quận vương không có nhà thì hà tất gì An Nhạc công chúa hội kiến chàng?

Dương Phàm sẽ không nói nghiệt duyên giữa hắn và Lý Khỏa Nhi cho Uyển Nhi, chỉ ha hả cười, đáp:

- Ẩn sỹ tự có diệu kế.

Uyển Nhi cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp:

- Vậy Lang quân đi xem sao, nếu như không được, chớ quên, còn có Trương Xương Tông nữa.

Dương Phàm hiểu ý nói:

- Ta hiểu, người trong giang hồ phải dựa vào nhau mà sống, hơn nữa việc này có liên quan đến y, khi cần thiết ta sẽ mời Trương Phụng Thần lộ diện, lợi dụng quyền uy của y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK