Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.

Đêm hè, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng ve kêu, từng âm thanh tản mát ra sự yên lặng đêm khuya.

Dương Phàm và Độc Cô Húy tuần tra đêm trở về, tuy rằng mặc một thân khinh bào không mặc giáp, nhưng toàn thân cũng đầy mồ hôi.

Dương Phàm ngáp một cái, hướng về phía bọn thị về nói:

- Mọi người cực khổ rồi, tất cả giải tán đi. Đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút, khí trời ói bức cũng không dễ ngủ.

Chúng tướng sĩ đều giải tán đi, Độc Cô Húy tiến lại gần Dương Phàm, thần bí nói:

- Đại tướng quân, mời vào trong trướng của mạt tướng một lúc.

Dương Phàm coi bộ dáng thần thần bí bí của y, có chút tò mò đi vào chỗ ở của y, chỉ thấy trong trướng lóe lên ánh sáng như hạt đậu của đèn dầu, trên bàn bố trí sẵn đồ nhắm rượu, bên cạnh còn bày biện một bầu rượu, hai chén rượu. Dương Phàm vừa thấy, nhân tiện nói:

- Đêm đã khuya, hay là đi nghỉ sớm đi.

Độc Cô Húy kéo một tay của Dương Phàm, cười hì hì nói:

- Đại tướng quân đừng vội, mau mau ngồi xuống. Mạt tướng có chuyện muốn nói.

Lệnh cấm uống rượu trong quân là bắt đầu từ triều Tống, lúc này cũng chưa có lệnh cấm tửu. Huống chi Độc Cô Húy là một trong Ngũ hổ thượng Tướng của Dương Phàm, Dương Phàm cũng phải cho y chút mặt mũi, đành phải ngồi đối diện hắn.

Độc Cô Húy rót một chén rượu đầy cho Dương Phàm, trơ mặt ra nói:

- Đại tướng quân, tháng sau mạt tướng... Muốn xin phép Đại tướng quân cho nghỉ phép, chỉ cần mười tháng là được rồi. Nếu như đại tướng quân cho phép nghỉ nửa tháng, mạt tướng càng thêm cảm động và nhớ đại ân đại đức của ngài.

Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Ngươi xin nghỉ làm gì? Trong nhà có chuyện gì sau?

Độc Cô Húy ngại ngùng cười nói:

- Không dối gạt Đại tướng quân, mạt tướng... Tháng sau mạt tướng muốn thành hôn.

- Hả?

Dương Phàm vừa nghe. Trên mặt cũng lộ ra ý cười, nói:

- Tốt. Đây là chuyện tốt, ta nếu như không cho phép ngươi, chẳng lẽ là quá mức không biết điều? Độc Vô Vũ sao lại không đem chuyện này nói cho ta chứ?

Độc Cô Húy lúng túng nói:

- Ách... Mạt tướng cùng Độc Cô gia cũng không tính là chi gần, hôn sự của mạt tướng, căn bản sẽ không kinh động gia chủ đâu.

Dương Phàm biết rằng Độc Cô Húy tuy rằng là một Đại tướng, nhưng ở Độc Cô gia cũng không phải là hậu nhân trực hệ. Như thân phận chân chính của Dương Phàm, Độc Cô Húy một điểm cũng không biết. Y chỉ cho rằng Dương Phàm và Độc Cô gia chủ Độc Cô Vũ mạc nghịch chi giao thôi.

Dương Phàm sợ y khó xử, vội nói tránh đi.

- Nói như vậy, chuyện này cũng là một đại hỷ sự rồi, hôn sự của ngươi tính toán khi nào bắt đầu, huynh đệ trong quân chúng ta cũng đi tham gia cho náo nhiệt mới phải.

Độc Cô Húy nói:

- Nhà mạt tướng ở Thương Lạc. Đường xa xa xôi, chỉ sợ các huynh đệ không đến được. Cứ như vậy, mạt tướng sau khi thành thân trở về, lại mời các vị huynh đệ hảo hảo uống vài chén. Tối hôm nay, mạt tướng chính là hướng Đại tướng quân xin phép. Mặt khác chính là cùng ngài uống chén rượu mừng.

Dương Phàm nở nụ cười hớn hở, giơ chén lên nói:

- Chén rượu này bất kể như thế nào ta cũng uống, Độc Cô tướng quân, mượn rượu của ngươi, Dương mỗ chúc mừng ngươi trước!

Độc Cô Húy khẩn trương rót cho mình một ly đầy. Hai tay nâng lên, vui mừng nói với Dương Phàm:

- Tạ ơn Đại tướng quân. Mời!

Đông cung, Vĩnh Xuân môn khai mở.

Một đội cấm quân cầm thương lặng yên không một tiếng động chợt lóe vào cửa ra vào, Kim Ngô Vệ binh đang tuần tra ở trên đường dài thoáng như không thấy, ngược lại hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như lo người khác sẽ thấy.

Lý Trọng Tuấn vốn là người thượng võ, gã bị An Nhạc hung hănh khi dễ. Bây giờ gã đã nghĩ thông suốt, đã ra quyết định, cũng sẽ không sợ hãi. Toàn thân gã mặc giáp, cùng Lý Thừa Huống lẳng lặng đứng ở trước Minh Đức điện, lòng nóng như lửa đốt.

- Thái tử, Lý Đa Tộ đại tướng quân đã tới rồi.

Hữu vũ Lâm tướng quân Lý Tư từ Minh Đức điện vội vã chạy vào, đè thấp giọng hướng Lý Trọng Tuấn nói. Kỳ thật, Đông cung này diện tích quá lớn, tuy rằng ban đêm yên tĩnh, nhưng mà y nếu ở chỗ này rống to, cho dù rống đến nứt yết hầu, người ở Đông cung cũng chưa chắc đã nghe thấy. Tối nay chung quy là giết người, y sao có thể không có chút khẩn trương.

Lý Trọng Tuấn mừng rỡ, vội vàng tiến ra đón. Chỉ thấy một đội Vũ lâm quân chợt lóe tiến đến điện Minh Đức, nhanh chóng phân ra hai bên. Mặc dù trong đêm yên tĩnh, nhưng cũng rất có kỷ luật nghiêm minh, một bộ dạng có tốt chất huấn luyện. Lập tức một bóng người cao lớn bước nhanh đến, Lý Trọng Tuấn liền vội vàng tiến lên, kích động nói:

- Lý đại tướng quân trung tâm vì nước, cô vô cùng cảm kích!

Lý Đa Tộ khẩn trương chắp tay trước ngực đáp lễ, nói:

- Thái tử là quân, không cần hướng thần đa lễ như vậy. Tự Trương Giản Chi và Ngũ công thần chết thảm, trong quân nhiều đồng chí bị tẩy trừ, Lý mỗ vô cùng đau đớn. Hiện giờ Vi hậu lại không ngừng sắp xếp thân tín vào trong quân, thiên hạ lập tức liền sẽ đổi thành họ Vi rồi. Lão thần cả đời tận trung với Lý, một lời nhiệt huyết này, tự nhiên là vì Thái Tử mà cống hiến!

Lý Trọng Tuấn cầm lấy tay của lão, dùng sức lắc lư hai cái, nói:

- Tốt! Tốt! Tốt! Đại tướng quân trung nghĩa, cô đã ghi nhớ trong lòng rồi. Sa Sất Trung Nghĩa tướng quân đã tới chưa?

Con rể của Lý Đa Tộ Dã Hô Lợi ở một bên tiếp lời:

- Trước khi đi, thần đã phái người báo tin cho Sa Sất Trung Nghĩa tướng quân, lúc này cũng sắp hết rồi.

Lý Đa Tộ là tộc nhân Mạt Hạt, con rể của lão Dã Hô Lợi là người Đột Quyết, mà Sa Sất Trung Nghĩa là người Sa Đà, nhưng mấy người này đều là tướng lĩnh Đại Đường. Hiện giờ Vi thị không ngừng sắp xếp thân tín trong quân, bài xích lão tướng. Những người này sớm đã đem lòng bất mãn, bây giờ Lý Trọng Tuấn lôi kéo, bọn họ liền dứt khoát hướng về phía Lý Trọng Tuấn.

Hai bên vừa mới nói được một lát, lại có một thành viên của Giáo Úy vội vàng vào báo lại, Thành Vương Lý Thiên Lý vẫn bình yên vô sự.

Khi Võ Tắc Thiên còn tại vị, cũng không thể khiến y rời xa triều đình, liền đem y trở lại kinh thành. Lý Thiên Lý là hoàng tộc Lý Đường, nhưng hôm nay Lý Đường tuy rằng khôi phục giang sơn, chúa tể của thiên hạ lại là Võ Thị và Vi Thị, Lý Thiên Lý tự nhiên không cam lòng.

Lý Thiên Lý kỳ thật rất thưởng thức Tương Vương. Đáng tiếc Tương Vương tuy bị Hoàng đế bức bách, lại thủy chung không chịu phản, Lý Thiên Lý rất thất vọng. Hiện giờ có Thái Tử lôi kéo, thúc cháu tự nhiên liền hợp mưu.

Lý Thiên Lý hôm nay đã là tả Kim Ngô Đại tướng quân. Tối nay trong thành Trường An vừa lúc do nhân mã của hắn phụ trách tuần tra, cho nên Lý Đa Tộ mới có thể thuận lợi tiến vào Đông cung mà không kinh động bất cứ kẻ nào.

Mấy đạo nhân mã hội hợp không có bao lâu, Sa Sất Trung Nghĩa cũng suất lĩnh nhân mã vội vàng chạy tới, trong lúc nhất thời Đông cung binh hùng tướng mạnh, Lý Trọng Tuấn tin tưởng lập tức trực tiếp tiến lên.

Trong đêm khuya, chim nhạn còn ít nói gì đến người.

Một góc lầu các treo một cái đèn lồng, ngọn đèn dịu dàng mà mờ tối, cũng không lo sẽ bị người khác nhìn thấy.

Lư Tân Chi ngồi ở mái nhà, trước mặt có mấy tấm án, trên bàn bày sẵn rượu đồ ăn.

Tuy rằng đêm hè có chút oi bức, nhưng tại đây trên cao cũng có gió lạnh chiếu vào. Bởi vậy Lư Tân Chi một thân áo bào trắng, ngồi ngay ngắn uống rượu, vẻ mặt sảng khoái.

Một người mặc áo bào xanh như hình với bóng ngồi bên cạnh y, người này rõ ràng là mưu sĩ phụ tá của Lư Tân Chi, đáng tiếc Lư Tân Chi cũng chỉ sai gã đi truyền lời, chưa bao giờ nghe gã nói qua đề nghị gì. Lư Tân Chi tuy rằng không cao ngạo bằng huynh trưởng của y, nhưng y cũng bắt chước huynh trưởng của y, ở điểm bảo thủ, hai huynh đệ giống nhau như đúc.

- Tối nay thật sự tốt!

Lư Tân Chi hớp một ngụm rượu, mặt đầy tươi cười nói:

- Đem đen gió cao, đúng là thời điểm tốt để giết người phóng hỏa.

Áo bành xanh cười cười nói:

- Công tự thật sự cao tay, công tử lập kế hoạch, chỉ có điều thêm chút điểm, Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử c̣n có nhiều vị vương hầu tướng quân phải dựa theo công tử mà hành động, do công tử quyết định vận mệnh của bọn họ. Đế vương tướng quân ở dưới tay của công tử chẳng qua chỉ là quân cờ nho nhỏ mà thôi.

Lư Tân Chi ha hả cười rộ lên, nói:

- Bản công tử chẳng những sử dụng bọn họ, còn muốn bọn họ đặt mình trong rọ, căn bản không biết việc chúng làm là do ta dẫn dụ. Đây là chỗ hay của dựa thế, dùng thế. Ta... Thích loại cảm giác này!

Áo bào xanh đem chén rượu trong tay hướng nơi xa xa, thản nhiên nói:

- Dương Phàm hiện tại đã chết rồi à nha? Chỉ tiếc khi hắn còn sống, ta còn không có khơi mào ác chiến lộ ẩn, tuy nhiên... Không quan hệ, bản công tử có chính là thời gian!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK