Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thảo nguyên rộng lớn bao la, một đoàn người từ từ đi tới, đi xuyên qua khu đồi thấp rồi đi về phía tây, chính là lãnh thổ của người Đột Quyết.

Gió thổi rất mạnh, cuồng phong vần vũ, tuyết bay đầy trời, hai con lạc đà chịu rét đi chậm rãi, cả đoàn lữ hành đều nằm sấp thân mình, dùng một chiếc khăn thật dày che kín đầu và mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đang nheo lại, dù là như thế, chỗ nào mà hở ra ngoài gió vẫn đau như thể bị châm kim.

Nhiệt độ ở đây so với mùa đông ở lãnh địa của người Hán ít nhất cũng phải thấp hơn 10 độ, cả người Dương Phàm che kín cả người, còn hận không thể tìm một cái bao để chụp cả người vào, vất vả trong gió tuyết ở đây hơn một canh giờ, hắn bắt đầu hiểu được, vì sao hầu hết những người ở vùng lạnh thích uống rượu, hiện giờ hắn cũng muốn uống vài ngụm rượu để chống lại cái lạnh rồi.

Dương Phàm vốn tưởng cơn gió tuyết che phủ kín trời đất này phải thổi ba ngày ba đêm, nhưng bỗng dưng gió đột nhiên dừng lại, gió vừa ngừng, toàn bộ cánh đồng tuyết lập tức trở nên tĩnh lặng, bầu trời rất nhanh chuyển sang một màu xanh tinh khiết, dù ở bất cứ nơi nào khác cũng không nhìn thấy một màu xanh thuần khiết như vậy.

Ngay sau đó, lại xuất hiện vài đám mấy trắng như bông dưới ánh mặt trời, trắng đến chói mắt. ở giữa đất trời này, đoàn người chỉ như một chấm nhỏ giữa một bức tranh thiên nhiên khổng lồ, chỉ là một chấm nhỏ không đáng kể tại nơi trời đất mênh mông này.

Mọi người trong đoàn bỏ chiếc khăn che mặt phủ dầy tuyết rơi, thoải mái hít thở không khí trong lành, bước chân của lạc đà cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Trinh sát dẫn đường đột nhiên nói:

- Dương giáo úy, bên kia có một gia đình du mục.

Dương Phàm nghe thấy, nhìn lại, thấy một gò tuyết có chút khác thường, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện ra là một mái lều, Dương Phàm thấp giọng nói:

- Không nên quấy rầy bọn họ, cũng không được làm điều gì ồn ào, bây giờ chúng ta là người Khiết Đan rồi.

Tên lính trinh sát vâng một tiếng, quất roi da lên người lạc đà phi về phía trước.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, xoay một vòng, Dương Phàm mới nhìn thấy cửa nhà của gia đình du mục kia, cửa he hé mở ra, tuyết tích lại đã cao hơn nửa người, chủ nhân đang leo ra từ lỗ hổng, muốn rửa sạch tuyết trên mái và xung quanh lều, nhìn thấy đoàn người liền đứng im xem chừng một lát, sau đó lớn tiếng hô lên.

Dương Phàm chỉ hiểu được những câu tiếng Đột Quyết đơn giản nên không hiểu gã đó đang nói gì, liền hỏi trinh sát:

- Hắn nói gì vậy?

Trinh sát nói:

- Hắn nói, nhờ đoàn người chúng ta tới giúp hắn rửa sạch tuyết một lát, hắn nguyện ý đem rượu ngon và thịt dê ra khoản đãi chúng ta.

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút nói, phân phó:

- Dừng ở đây nghỉ ngơi một lát, phái vài người qua đó giúp đỡ, cẩn thận đừng để bại lộ thân phận.

Trinh sát vâng một tiếng, toàn bộ đoàn người dừng lại, mười mấy người nhảy khỏi lạc đà, đi về phía lều.

Dương Phàm nhìn căn lều bị chon một nửa ở trong tuyết, lắc lắc đầu nói:

- Cuộc sống của họ thật là vất vả, mùa đông lạnh như vậy…

Dương Phàm không nói gì thêm nữa, cuộc sống của họ vất vả không phải là giả, có lẽ đây cũng là những gì họ phải chịu đựng từ thế hệ này sang thế hệ khác, mặc dù Di, Hung Nô, Đột Quyết, hay bất kỳ một dân tộc nào khác, toàn bộ tộc người du mục từ trước đến nay luôn trở thành nơi tiếp viện và mục tiêu xâm lược quan trọng của bọn họ.

Nhưng kẻ xâm lược chính là kẻ xâm lược, kẻ địch lớn nhất của bọn họ là trời cùng đất, gió và tuyết, kẻ địch lớn nhất của Trung Nguyên nông canh có lẽ chính là bọn họ. Xâm lược và phản xâm lược, quy luật thiên địa tuần hoàn, vì sinh tồn, là một phần tử Trung Nguyên, Dương Phàm không thể tỏ vẻ thông cảm đối với kẻ địch.

Trinh sát hân hoan cười nói:

- Tuyết ở đó còn dày gấp mấy lần ở chỗ chúng ta đứng, trên thảo nguyên đều là như vậy, gió đi cùng với tuyết, che kín cả trời đất, gặp chướng ngại vật sẽ hình thành gió xoáy, tuyết kia nếu càng để lâu thì càng dày, lều và núi là những nơi tuyết dễ đọng lại nhất.

Trong bão tuyết, họ chỉ có thế ở trong lều cầm cự dựa vào thịt trâu khô, có khi bão tuyết kéo dài quá lâu sẽ đè sụp toàn bộ lều trại, vậy là bọn họ phải chết lạnh. Cho nên, chỉ cần bão tuyết dừng lại là họ phải lập tức rửa sạch tuyết đọng ở nóc lều và xung quanh, để đề phòng cơn bão tuyết tiếp theo đến.

Cổ Trúc Đình bỗng nhiên lại gần, nói:

- Nhưng thịt dê ở đây thật sự rất ngon. Lấy nước sạch luộc thịt dê, cho vào một chút muối, không thêm chút gia vị gì nữa, thịt dê vừa tươi vừa thơm, không có chút mùi vị của thịt cừu, trên thảo nguyên này có một loại hành tây cát lớn sinh trưởng, từ nhỏ dê ở đây đã ăn loại cây này, trên người tự nhiên mất đi mùi vị thịt cừu.

Dương Phàm liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói:

- Không thể ngờ là ngươi còn rất hiểu biết về thảo nguyên.

Cổ Trúc Đình đắc ý cười:

- Đương nhiên!

Suy nghĩ về chuyện quan hệ của du mục ở nơi đây với người Hán quá mức căng thẳng, nếu gặp những người du mục rải rác sống một mình trên thảo nguyên thì không sao, nhưng nếu gặp phải một nhóm du mục cùng sống để chống chọi qua mùa đông thì rất có thể sẽ có bất lợi với bọn họ, cho nên đám người Dương Phàm đóng giả thành người Khiết Đan.

Mặc dù người Khiết Đan và người Đột Quyết có xung đột, nhưng hầu hết, người Khiết Đan là phía bị chịu thiệt, cho nên thù hận này chủ yếu tập trung ở phía người Khiết Đan, nếu hiện giờ họ đóng giả thành đặc phái viên người Khiết Đan, sẽ không quá dễ bị người Đột Quyết gây khó dễ.

Dương Phàm vừa thấy Cổ Trúc Đình liền sờ mặt, là bởi vì bây giờ mặt của hắn đã hoàn toàn là một người khác.

Khi bọn người Lý Đa Tộ, Mã Kiều cho rằng chỉ có hắn mới là người thích hợp được chọn là sứ giả, Dương Phàm thật sự hoảng sợ, liên tục từ chối. Bởi vì hắn biết, gương mặt của mình gặp ai cũng được, chỉ không thích hợp để đi gặp người Đột Quyết, hắn lo lắng sẽ gặp người giống hắn y như đúc ở trướng Đột Quyết hãn, Mộc Ti.

Nhưng hắn không đi thật sự là không ai có thể chấp hành nhiệm vụ quan trọng này, Lý Đa Tộ thật không thể tìm ra người thứ hai thích hợp, vì thế Dương Phàm đành phải cố làm, dùng tới thuật dịch dung của Cổ Trúc Đình.

Thuật dịch dung này chỉ có thế kéo dài nhiều nhất là hai ngày thì phải chỉnh sửa lại một lần, nếu không ở bên ngoài thì gió tuyết giá lạnh, trong trướng vải thì vừa ấm vừa ẩm, rất dễ bị hư, khiến người ta nhìn ra sơ hở, cho nên Dương Phàm chỉ có thể đưa Cổ Trúc Đình theo. A Nô đương nhiên bị hắn bắt ở lại Thiên Kim Dã, hắn không muốn để A Nô vào chốn nguy hiểm, trong lòng người luôn có một phần ích kỷ.

Cổ Trúc Đình thấy hắn lại sờ mặt, trong mắt nhịn không được lộ ra một tia như cười như không:

- Yên tâm đi, nhìn không ra sơ hở đâu.

Dương Phàm vẫn không yên lòng:

- Chắc chắn chứ? Bộ dạng ta bây giờ thật sự không có gì bất thường chứ? Một chút cũng không nhìn ra sao?

Cổ Trúc Đình càng cười:

- Khụ! Ngươi… ngày xưa lúc giả mạo Mộc Ti ở Đột Quyết, có phải đã làm chuyện gì xấu không? Sợ chủ nợ tìm đến tận cửa sao?

Dương Phàm thầm giật mình, vội vàng che giấu:

- Đâu có, là ta lo… lo đại sự bị chậm trễ!

Dương Phàm không dám nói chuyện với nàng nữa, xoay người nhìn về phía thảo nguyên hoang dã nơi tuyết dừng lại. trên thảo nguyên hoang dã, tuyết rơi xuống ngưng lại giống như là từng đợt sóng, hình thành đủ loại hoa văn, vô cùng xinh đẹp. Nhìn những kiệt tác thiên nhiên đó, Dương Phàm chợt nhớ tới cô gái thảo nguyên Mục Hách Nguyệt thắt đáy lưng ong “nhiệt tình như lửa” kia.

Một màn hương diễm đó, thật sự là…

Nhớ tới tình cảnh lúc đó, trong lòng Dương Phàm chợt rung động, giống như những gợn sóng của gió tuyết trên thảo nguyên kia.

Mỗi một người trong lòng đều có bí mật không thể nói, thỉnh thoảng lại chợt nhớ tới, thật sự có cảm giác kích thích và hấp dẫn.

Lúc này, Mã Kiều toàn thân mặc áo da của Khiết Đan, đầu đội mũ da chó chạy tới, cắt đứt suy nghĩ của Dương Phàm, đưa hắn về thực tại:

- Phàm ca, ngươi nói đến lúc đó ta nên nói như thế nào. Ta nên nói giúp ngươi hay là không nói gì cả?

Mã Kiều chủ động yêu cầu làm phó sứ, đưa hắn cùng đi, cả đoạn đường Mã Kiều luôn suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào, làm như thế nào, sợ làm gì không phải, lại gây khó khăn cho Dương Phàm. Dương Phàm đối với việc này rất vui mừng, vị huynh đệ này của mình đã không còn ngốc nghếch như thiếu niên trên phố lúc trước nữa rồi, gã đã hiểu được phải làm việc nghiêm túc.

Dương Phàm nở nụ cười, rạng rỡ như ánh mặt trời sau cơn bão tuyết:

- Ngươi không cần lo lắng, làm theo ý mình là được rồi, đường hoành hơn so với bình thường một chút là tốt rồi!

Mã Kiều lo lắng:

- Ta sợ sẽ xảy ra sự cố, gây trở ngại cho ngươi.

Dương Phàm vỗ vỗ vai gã, thoải mái cười nói:

- Không cần lo lắng! ngươi càng thoải mái bọn họ càng tin tưởng!

****

Võ Ý Tông xem xong thư Lý Đa Tộ gửi, vô cùng vui mừng, lập tức kích động hạ lệnh:

- Đánh trống triệu tập, bổn soái thăng trướng!

Một lát sau, trống tập trung vang lên, Võ Ý Tông lên thăng trướng, uy phong hạ lệnh:

- Toàn quân lập tức di chuyển về phía tây, đóng quân ở Thạch Châu, Lam Châu, Sóc Châu.

Nghe xong mệnh lệnh, các tướng đều ngẩn ra, bọn họ đã quen với cách đánh “thiên mã hành không” của Võ Ý Tông, bình thường là địch đến từ phía đông, ta đi về phía tây, địch đến từ phía bắc, ta chạy về phía nam. Hay là Võ đại nguyên soái nghe phong thanh được tin gì, tính đến phía tây để trốn tránh đại họa?

Trương Nguyên Nhất nhịn không được hỏi:

- Xin hỏi Võ Đại tướng quân, vì sao chúng ta phải dời đến đóng quân ở Thạch Châu, Lam châu, Sóc Châu?

Võ Ý Tông cả ngày trốn người Khiết Đan, trốn đến mức mình cũng cảm thấy hơi ngượng, thủ hạ tướng sĩ coi gã ra sao, trong lòng gã hiểu rất rõ, nhưng gã cũng không có cách nào, lính của Tào Nhân Sư và Vương Hiếu Lễ đều nhiều hơn của gã, kết quả sẽ ra sao? Để gã cương quyết đấu với người Khiết Đan một trận, gã không dám!

Lâu Sư Đức ít binh hơn so với gã, hiện giờ đánh rất hay, Lý Đa Tộ lại càng ít hơn, nhưng lại thắng được trận lớn, nhưng gã cho rằng trong đó may mắn chiếm phần rất lớn. Gã Gacũng không dám lấy mạng mình ra đánh cuộc vận khí.

Lần này thì tốt rồi, Lý Đa Tộ làm thống soái quân phía bắc, mời gã phối hợp hành động. Vì để tránh cho người Khiết Đan chạy về phía tây, mời gã đóng giữ tuyến đường phía tây, ngăn cản người Khiết Đan chạy trốn.

Phía tây là địa bàn người Đột Quyết, Bệ hạ đã đồng ý cắt eo sông Lục Châu trả lại cho người Đột Quyết làm điều kiện trao đổi để Đột Quyết xuất quân phối hợp tác chiến với quân Chu. Gã cho rằng với tình hình này người Khiết Đan không có khả năng chạy về phía Tây, bởi vì đóng quân ở phía tây là an toàn nhất, cho đến lúc này cũng không gặp người Khiết Đan chạy về phía tây mà.

Vì thế Võ Ý Tông lập tức quyết định “phối hợp” với Lý Đa Tộ, việc này có thể khiến gã danh chính ngôn thuận mà trốn đánh, ai còn có thể mỉa mai nói hắn nhát gan sợ đánh nữa?

Trương Nguyên Nhất vừa hỏi, Võ Ý Tông lập tức đưa thư của Lý Đa Tộ ra, đúng lý hợp tình giải thích một phen, tỏ vẻ gã là thống soái nam quân phải kiên quyết phối hợp với ý đồ tác chiến của bắc quân, toàn quân phải dời về phía tây.

Các tướng liền không có lời nào để nói, hiện giờ Lâu Sư Đức và Lý Đa Tộ đang ở phía bắc đánh rất ác liệt, nếu Lý Đa Tộ đã yêu cầu như vậy, có lẽ là cuộc chiến ở phía bắc đã có thay đổi, điều này là cần thiết.

Võ Ý Tông thấy các tướng đã không dị nghị, lập tức ra lệnh sắp xếp khởi hành ngay trong hôm đó, di quân về Lam Châu. Đúng lúc đó, các châu phủ ở Hà Bắc bắt đầu lan truyền một tin tức khiến lòng người phấn chấn: đại quân triều đình đã vây kín người Khiết Đan, sắp tiêu diệt người Khiết Đan!

Trận chiến ngoại giao đặc biệt này, từ từ mở màn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK