Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Share: MTQ Banlong

Kim Sai Túy của Trường An là một chi nhánh khác của Kim Sai Túy của Lạc Dương.

Võ Tắc Thiên lúc dời đô về Trường An, ông chủ của Kim Sai Túy cũng không nỡ để mất cơ hội mở thêm một cửa hiệu ở thành Trường An, quả nhiên quyết định này là không sai, kinh doanh vô cùng phát đạt, đặc biệt là những người từ Lạc Dương đến Trường An đều là những người giàu sang phú quý, trong đó không ít người rất hay đến quán rượu ở thành Lạc Dương để thưởng thức loại rượu lâu đời, nức tiếng, chính vì thế mà khi khai trương ở thành Trường An, quán rượu đã được lây tiếng thơm.

Người của công chúa Thái Bình rất dễ dàng tìm được quán rượu này, nó nằm ở phía đông thành, cách phường Long Khánh rất gần, chính vì thế mà công chúa Thái Bình trực tiếp chỉ huy xe ngựa đến đó.

Kim Sai Túy của Trường An tuy chỉ là một chi nhánh khác nhưng quy mô lại lơn hơn cả Kim Sai Túy ở Lạc Dương, lầu cao năm tầng, giống như một ngôi tháp cổ, tầng càng cao, diện tích càng nhỏ, nhưng nội thất bên trong lại được trang trí rất tinh tế và sang trọng, đến cái bàn cái ghế cũng được coi trọng.

Phong cách của tầng cao nhất và mấy tầng phía dưới là không giống nhau, mấy tầng dưới thì toát lên vẻ nguy nga, lộng lẫy, còn tầng trên thì lại có phong cách cổ điển, thanh lịch, hoàn toàn không thấy bóng dáng của những đồ nội thất đắt tiền, mấy cái bàn, cái đèn, cái ghế đều không phải là những đồ được nạm vàng khắc bạc, nhưng lại đem đến cho những quan khách ở đây một cảm giác tao nhã, thanh thoát, những người chọn tầng này đều là những người thuộc dòng dòi quý tộc, còn những người bình thường thì đây không phải là sự lựa chọn của họ.

Phía trước căn phòng có một khoảng trống khá rộng, đây thường được dùng làm nơi cho các nghệ sĩ tạp kĩ biểu diễn, chỉ có điều hôm nay hơi vắng, khách chỉ có vài ba người, bọn họ cùng dùng chung một chiếc bàn, có lúc thì như nói thầm, có lúc thì cười vang cả căn phòng, có lẽ là vì cả cửa hiệu hôm nay quá vắng khách mà không khí thật là yên tĩnh.

Ở phía sau chủ nhân, có một thiếu nữ xinh đẹp đang quỳ, nàng ta mặc một bộ kimomo màu vàng nhạt có in hình hoa anh đào, một chiếc đai màu trắng được trang trí cho vòng eo thon, mặc dù là nàng ta đang quỳ nhưng vẫn toát ra được cái thần thái yêu kiều, thướt tha và thanh lịch, nàng ta vừa nở nụ cười nhu mì quyến rũ lắng nghe chủ nhân và khách nói chuyện, vừa châm rượu ngon cho mấy người bọn họ.

Uống cũng đã say, vị khách chắp tay cáo từ, chủ nhân kia vẫn không đứng dậy chỉ cười cười rồi gật đầu đáp lại, bóng của người khách dần dần khuất, vị chủ nhân này thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt từ từ nhắm lại, người từ từ nằm xuống, đầu thì gối lên đùi của vị thiếu nữ kia.

Vị nam nhân đang gối đầu lên đùi của vị cô nương nọ, không ai khác chính là Dương Phàm, còn vị khách vừa cáo từ rời khỏi kia chính là Hứa Lương.

Dương Phàm gần đây thường xuyên gặp gỡ bằng hữu cũ nên mới khó thấy hắn ở trong phủ. Hắn rời khỏi triều đình nhưng không thể nào mà tự nhiên cắt đứt các mối quan hệ, nhưng hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều, chỉ có thể thể hiện bằng một số chi tiết như mở tiệc, và không mở tiệc ở trong phủ của mình là một cách mà Dương Phàm chọn.

Thông qua lần trao đổi này với Hứa Lương, Dương Phàm đã có thể yên tâm về chuyện tiền đồ của mấy anh em bằng hữu. Trong khoảng thời gian nửa năm Dương Phàm rời khỏi thành Trường An, những anh em trong quân đội đã trải qua một biến cố quan trọng của đời người.

Lý Long Cơ từng hứa với Dương Phàm là sẽ đối xử tốt với đám huynh đệ đó, sẽ không nảy sinh nghi kỵ đối với để bọn họ, nguyên nhân ở đây vốn là sự tín nhiệm rất rất lớn từ phía Lý Long Cơ với Dương Phàm, hắn cũng tin tưởng lời hứa đó của gã, đặc biệt là đối với Vương Mao Trọng vào thời khắc mấu chốt đã bỏ gã mà không để ý đến những gì đã qua, không quên lời hứa xưa, bổ nhiệm Vương Trọng Mao giữ chức Quy Đức đại tướng quân thuộc hàng tam phẩm, Dương Phàm càng tin tưởng rằng Lý Long Cơ không phải là một kiêu hùng “thỏ khôn chết, chó săn bị nấu”.

Nhưng dù sao đi nữa thì hắn vẫn lo trước nghĩ sau, trước khi đi đã đến giải thích với những huynh đệ đó. Đám người Sở Cuồng Ca, Mã Kiều đều là những quân nhân không có dã tâm, rất đơn giản, nhưng ở địa vị đó lại rất khó bảo đảm không bị người khác tính kế, đảm nhiệm tướng lĩnh Vũ Lâm Vệ đúng là rất oai phong nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Dương Phàm đã quân sư giúp họ, đầu tiên là từ chức ở Vũ Lâm Vệ, sau đó xin hoàng thượng điều đến các Vệ Bắc nha hoặc là các Vệ Nam nha, thậm chí là đi đến các vùng ở biên cương cũng được. Đây đều là những người mà Dương Phàm cực kì tín nhiệm, nên không đắn đó mà làm theo lời của hắn. hiện tại thì Mã Kiều và Hoàng Húc Sưởng đều đã thuận lợi đến Nam nha nhận chức, còn sở Cường Ca lại tự nguyện đi đến Tây Vực.

Những vị tướng lĩnh này khi điều khỏi Vũ Lâm Vệ đều được thăng lên một hai chức, bây giờ bất kể là ở đâu đều là đại tướng quân thống lĩnh một phương. Nhưng trong số đó vẫn có một người ở lại Vũ Lâm Vệ, đó chính là Hứa Lương, vẫn đảm nhiệm chức Tư mã như trước, cũng không trực tiếp điều binh khiển tướng, đến lúc này chuyện của mấy huynh đệ đã được giải quyết ổn thỏa, Dương Phàm có thể yên tâm rồi.

Gối đầu lên đùi mỹ nhân, ngửi thấy mùi nước hoa của nàng, người Dương Phàm hoàn toàn thư thái nhưng tâm trí vẫn còn một điều khác vướng bận. Vốn dĩ Dương Phàm cho rằng chuyện tiền đồ của mấy huynh đệ kia là chuyện cuối cùng mà hắn phải tận sức, nhưng có ai ngờ trong thời gian hắn ở Nhật Bản đã nghe được tin dữ về Thái Bình công chúa.

Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng công chúa Thái Bình lại có hứng thú với quyền lực, nàng đã là công chúa của Đại Đường, là muội muội ruột của đương kim hoàng thượng, nàng quan tâm đến đương kim thiên tử nhiều năm, vô cùng kính trọng và tin tưởng Người, vốn dĩ nàng vẫn có thể an nhàn hưởng phúc đồng thời vẫn có tầm ảnh hưởng nhất định đến triểu đình, vậy là vì lý do gì khiến nàng lại có tham vọng muốn làm hoàng đế.

Dù có nằm mơ, Dương Phàm cũng không nghĩ nàng lại lựa chọn con đường này, nhưng hắn cũng lại không có cách nào để phủ nhận những tin tức kia, thuộc hạ của hắn nếu không có những bằng chúng xác thực thì sẽ không bao giờ báo lên Thiên Xu, mà đám người tài trí của Thiên Xu sẽ không bao giờ chỉ dựa vào những phán đoán như vậy mà sai người vượt biển, bất chấp nguy hiểm đề báo cáo tin tức cho Dương Phàm.

Nhưng, công chúa Thái Bình lại không gặp Dương Phàm, ba ngày liên tiếp đều không có tin tức phản hồi. Dương Phàm nếu cứ bất chấp muốn gặp nàng thì không phải là không có cách, dựa vào thân thủ của hắn nếu mà thực sự muốn đột nhập vào phủ của công chúa thì những thị vệ kia cũng không phải là vấn đề, vấn đề là Thái Bình với tính cách kiên cường như thế, nếu công chúa đã không muốn gặp hắn thì dù có vào được trong phủ, gặp được nàng thì cũng không có ý nghĩa gì.

Nghĩ đến đây, Dương Phàm lại thở dài một cái, hắn có thể chịu được cảnh Thái Bình rời xa hắn, nhưng không thể nào ngồi yên giương mắt nìn nàng cứ lún sâu vào vũng bùn danh vọng. Dương Phàm thực sự không hiểu vì sao cả đời Thái Bình luôn tranh giành rốt cuộc là vì cái gì? Hơn nữa, bây giờ vương triều Lý Đường đã có được một viễn cảnh tươi đẹp tại sao nàng phải là người chen ngang?

Share: MTQ Banlong

- Thưa khách quan, người không thể lên trên, trên lầu đã có một vị khách khác bao chọn rồi, xin...

Tiếng tiểu nhị vang lên chỗ đầu cầu thang, rồi ngay sau đó là tiếng người bị ngã, có lẽ là bị ai đó đẩy rồi lăn từ trên cầu thang xuống, trong lòng Dương Phàm chợt cảm thấy hơi rùng mình, dưới lầu đã có thị vệ canh gác làm sao lại có thể người lạ đột ngột xông lên đây, rồi bất chấp sự ngăn cản, và đẩy ngã tiểu nhị?

Hắn liền ngồi dậy, nhưng khi quay đầu nhìn về phía cầu thang thì tậm trạng chuyển từ bất an sang nhẹ nhàng, thoải mái. Cửa phòng xuất hiện một vị thư sinh mặc áo dài trắng, đầu đội mũ lụa xanh, lưng có thắt đai, mặt như Quan Ngọc, toát lên khí chất thoát tục, chính là công chúa Thái Bình giả trai.

***********

Lương Châu, cửa hàng của Mã Gia

Nữ nhân liếc mắt đưa tình với người khách đang nằm trên bàn kia, có người thì đang ngồi ở kia ăn cái gì đó trong một cái bát rất lớn, cũng có người đang xách roi ngựa, đang sải bước về phía căn phòng. Ở sân trước đang lộn xộn và ngổn ngang nào là trâu bò lợn gà, nào là hàng, hơn nữa còn thải ra một mùi hôi thối, rất khó chịu.

Từ sau khi Mặc Xuyết đổi chiến lược đông chinh thành chiến lược xâm chiếm Tây Vực thì quan hệ giữa Đại Đường và Đột Quyết đã tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Năm ngoái Mặc Xuyết chinh phạt phía tây vốn dĩ là cầm chắc phần đại thắng trong tay, nhưng lại vì chủ quan khinh địch, rơi vào chỗ có quân mai phục, chỉ một trận đánh đã thay đổi thế trận, từ đại thắng chuyển thành đại bại, nguyên khí của quân Đột Quyết bị tổn thương nặng nề.

Nhiều bộ lạc dưới sự thống trị của Mặc Xuyết vì phải cung cấp quân lính, chiến mã, trâu bò cho chiến dịch Mặc Xuyết chinh phạt phía tây, lại cộng thêm sưu thuế cao nên rơi vào tình trạng đói khổ, hiện giờ Mặc Xuyết đã đại bại, lực lượng canh gác phía đông lỏng lẻo, rất nhiều bộ lạc nhân cơ hội này trốn khỏi Đột Quyết chạy sang Đại Đường. Về phía triều đình Đại Đường lại không cự tuyệt những người này, hơn nữa lại còn bố trí sắp xếp cho họ an cư ở Lương Châu.

Vì để đảm bảo an toàn, đồng thời cũng là trói buộc những bộ tộc này, triều đình đã ra lệnh cho Hữu Vũ Lâm Vệ đại tướng quân Tiết Nột giữ chức đại tổng quản, Tiết Độ Xích Thủy đẳng quân Lương Châu, đóng quân ở Lương Châu, rồi lại còn ra lệnh cho Tả Vệ đại tướng quân Quách Kiền Quán giữ chức đại tổng quản, Tiết độ hòa nhung đẳng quân Sóc Phương, đóng quân ở Tịnh Châu.

Đột ngột tăng nhanh số bộ lạc và số quân đóng trú, điều này có nghĩa là Lương Châu đang cần một khối lượng lớn lương thực thực phẩm, đồng thời có số lượng lớn gia súc cần phải đem ra ngoài buôn bán, điều này chính là một cơ hội trời ban cho những thương nhân kia, chính vì những lý do này mà ở vùng này đâu đâu cũng nhìn thấy thương nhân, lái buôn, khiến cho vùng này trở thành vùng buôn bán sầm uất nhất ở Tây Vực.

Cửa hiệu của Mã Gia rất lớn, ở sân sau khắp nơi là chứa gia súc, phía đằng sau chỗ nhốt gia súc là những dãy nhà ngang dài, có lẽ đó là nơi để cho bọn kẻ hầu chăm sóc lũ gia súc kia. Trong này cực kì yên tĩnh, rất khó thu hút sự chú ý của người ngoài.

Một vị nam nhân mặc áo dài, tay cầm quạt đi qua dãy dài khu vực nhốt gia súc, bước đến cái sân nhỏ ở hậu viện, rồi mở cổng bước vào. Trong sân có một vị thư sinh đang ngồi dưới gốc cây đọc sách. Trong tiểu viện rất sạch sẽ và yên tĩnh, đối nghịch với khung cảnh lộn xộn với bầy gia súc, đầy mùi hôi thối ở ngoài kia, nhưng vị thư sinh này lại có thể bình thản không thèm để ý đến mọi thứ xung quanh đang diễn ra.

Cửa vừa đóng, vị nam nhân vừa mới bước vào vội cất tiếng:

- Công tử, hôm nay có đơn hàng lớn, công tử ngài nhất định phải ra mặt làm chủ.

Vị thư sinh kia ngẩng đầu lên, lộ rõ vẻ ngạc nhiên:

- Đơn hàng lớn, cần ta ra mặt?

Vị thư sinh kia đúng là Lư Tân Chi, lâu nay y đã ẩn tại Tây Vực, sào huyệt của Thẩm Mộc, có ai nghĩ rằng y lại có thể ẩn nấp ở nơi nguy hiểm nhất thế này? Có lẽ ở Lương Châu số dân lưu động rất nhiều, thành phần dân ở đây cũng khá phức tạp, còn cơ chế quản lý hộ tịch thì lại rất khó phát huy tác dụng, chẳng trách mà hai tông Hiển Ẩn đều không tìm được y.

Vị nam nhân mặc áo dài, hóa trang giống như người địa phương kia đúng là mưu sĩ Đinh Dược của Lư Tân Chi, Đinh Dược mừng rỡ nói:

- Người của ta báo cáo lại, chủ nhân của y là A Sử Na Mộc Ti, là con trai của Đột Quyết Khả Hãn Mặc Xuyết, vì bị câm nên đã bị cả gia tộc ghẻ lạnh, các bộ lạc nhà y lãnh đạo những bộ lạc còn lại, có lẽ là vì tức giận mà y phảm lại Đột Quyết.

Lư Tân Chi nghe xong sắc mặt lập tức biến sắc, lạc đà chết gầy còn to hơn ngựa, người này chính là con trai của Mặc Xuyết, dù gã không được cọi trọng nhưng bộ lạc này ở Lương Châu cũng được xem là một bộ lạc giàu có và lớn mạnh. Lư Tân Chi sau khi trúng kế của Dương Phàm và Thẩm Mộc gần như là đã mất sạch toàn bộ của cải, gia tài, bây giờ muốn Đông Sơn tái khởi nhu cầu cấp bách ần phải có sự ủng hộ lớn về tài lực, có một vị khách hàng giàu có như vậy thì y không thể nào mà bỏ qua được.

Lư Tân chi vội hỏi:

- Hắn muốn mua gì, hắn trả giá như thế nào?

Đinh Dược trả lời rằng:

- Mộc Ti cũng không cam tâm khi bị gia tộc ghẻ lạnh, từ trước tới giờ vẫn luôn hi vọng dùng vũ lực để đoạt lấy ngôi vị của Khả Hãn, nhưng ở Đột Quyết lại bị các bộ lạc khác chèn ép, về cơ bản là không có cơ hội vùng lên, cho nên lúc này mới hạ đầu quân cho Đại Đường, nhưng Đại Đường chỉ cho y đất canh tác, thảo nguyên, cho bộ lạc của y an cư lập nghiệp nhưng lại không giao cho y vũ khí để y có được quyền lực lớn trong tay, cho nên y muốn...

- Ta hiểu rồi.

Lư Tân Chi buông quyển sách trên tay xuống, chắp hai tay ra sau lưng, đi vòng hai vòng sân, rồi đột ngột dừng lại là nói:

- Người này thật đáng để ta ra mặt, y mà trở thành khách hàng quen của chúng ta thì sẽ vô cùng có ích cho việc ta khôi phục thế lực, bộ lạc của y an lạc ở đâu, ta muốn đích thân đến đó.

Cách phía tây Lương Châu 40 dặm, có một bảo trại ( làng có tường xây quanh), bảo trại này có một mảnh đất lớn để canh tác, cứ đi về phía tây, là một đồng cỏ hoang vu không có người sinh sống, đó chính là nơi mà bộ lạc của A Sử Na Mộc Ti sinh sống.

Lư Tân Chi mang theo vài thị vệ, cải trang thành dân bản xứ, cưỡi ngựa đi về phía bảo trại của Mộc Ti. Sau khi họ tới nơi, mấy người canh gác trên chòi trong bảo trại lập tức thổi kèn báo tin, sớm đã hay tin hôm nay sẽ có một thương nhân Trung Nguyên giàu có đến bàn việc, thế nên Mộc Ti dẫn theo vài thân tín đích thân ra nghênh đón.

Lư Tân Chi cười lớn đi vào phía trong, vừa vào đã nhìn thấy bóng dáng của Mộc Ti, liền hoảng loạn rút đao ra và hô lớn:

- Trúng kế rồi, hắn chính là Dương Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK