Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy Từ Lang Tướng kia bảo thủ như vậy, đầu tiên là không dám nhận việc, đối với tin tức mà họ báo thì lại không tin, tới mức làm hỏng thời cơ chiến đấu, bây giờ lại lấy thân phận Thống soái tam quân đích thân ra trận, lấy thân mạo hiểm, Dương Phàm không khỏi tức giận.

Thiên Ái Nô khuyên nhủ:

- Tướng giữ biên ải đều lớn như vậy, biết chữ không nhiều, đọc sách rất ít, toàn bộ ỷ vào võ mà thăng quan. Huống hồ hắn ta trước sau không tin ngươi, đương nhiên là không cam chịu, không chém một trận, sao hắn chịu được chứ?

Dương Phàm tức giận nói:

- Con mẹ nó, đi! Chúng ta cũng lên, tốt xấu gì cũng phải đưa hắn về nguyên lành, thật sự để hắn chết ở đây, càng khó cứu vãn.

Trong mắt người tình có Tây Thi, Dương Phàm tức giận mắng người, Thiên Ái Nô không khỏi thấy thú vị, nàng mím môi, không nói gì, xông lên phía trước sơn cốc cùng Dương Phàm.

Ngoài cửa động hai bên đã tới gần nhau, biến thành vật lộn, hai bên cộng lại gần trăm con chiến mã, biến cửa động thành chiến trường, máu bắn tung téo, thảm thiết vô cùng.

Dương Phàm vừa xông tới cửa động, hai ánh đao một tả một hữu gào thét chém tới về phía hắn.

- Uông.

Thiên Ái Nô cưỡi ngựa xông lên, khẽ kêu lên, một đạo kiếm quang phun ra nuốt vào như lưỡi rắn thè ra, một kiếm đỡ vào một thanh đao “Tinh” một tiếng đẩy thanh đao kia tay lật ngược lại, chém vào cổ tay đối phương.

Cùng lúc này, trong tay Dương Phàm lại có một thanh đao khác, “đang” lên một tiếng, hất thanh đao lên, mũi đao lại bổ tiếp, hét một tiếng về phía Thiên Ái Nô nói:

- Cúi đầu.

Thiên Ái Nô hiểu ý liền cúi đầu, thanh đao trong tay không ngừng, võ sĩ Đột Quyết cầm đao kia thu tay không kịp, cả bàn tay bị chặt đứt, kêu lên một tiếng, cả bàn tay và đao cùng rơi xuống. Cùng lúc đó, đao của Dương Phàm mang theo luồng khí cuồng phong chém qua đỉnh đầu của Thiên Ái Nô, một đao bổ vào kẹp cây trường mâu lên, chém trường mâu ra.

Người trong cốc đã giết thành một đoàn, Dương Phàm bức bách mở xung quân địch, thúc ngựa tiến lên phía trước về phía Từ Lang Tướng đang vung đao mãnh liệt, Thiên Ái Nô cũng giục ngựa đi theo, cương quyết, uy mãnh, cứng rắn vô cùng đón đỡ binh khí đối phương, đường kiếm của Thiên Ái Nô nhẹ nhàng, lợi dụng cơ hội mà Dương Phàm tạo ra cho nàng, đâm lau gọt đâm, các thám báo của Đột Quyết liên tục bị thương, phối hợp vô cùng ăn ý.

- Giết

Thanh đao của Dương Phàm tùy ý giương lên rồi hạ xuống, thế như chẻ tre, mãnh liệt chém về phía đối phương, phía trước có một quân lính Đột Quyết vội tới giúp, đâm mâu về phía ngực Dương Phàm, tay trái Thiên Ái Nô rung lên, một chuỗi ánh sáng lóe ra, quấn lấy cán thương người kia, giơ tay đoạt lấy, thăm dò, cả người đều nhảy lên, giống như linh xà phun ra nuốt vào chém đứt cổ họng người nọ.

Gần như cùng lúc đó, một đao của Dương Phàm chém cái tên đầu sỏ ngay trước mặt thành hai khúc, binh sĩ Đột Quyết bên cạnh kia cũng bị vứt trường mâu, hai tay che cổ họng, máu tươi phun ra, ngửa mặt rồi ngã xuống.

- Từ Lang Tướng, không nên mắc thêm lỗi lầm nữa! Ông là chủ tướng trong quân, như thế sao bảo đảm ..

- Đang đang đang

Dương Phàm vừa nói, đao trong tay vừa vung lên như điện, liên tiếp chém về những binh sĩ Đột Quyết đang bổ về phía mình và Từ Lang Tướng, rồi nói tiếp:

- Đem năm ngàn thủ quân ở Phi Hổ Khẩu an toàn rút về Minh Uy Thú mới là trách nhiệm của ông.

Từ Lang Tướng giết người mắt đỏ hoe, hắn quơ thanh huyết đao trong tay, hét lớn:

- Giết! Giét sạch bọn chúng đi.

Dứt lời, liền thúc ngựa tiến lên, không hề sợ hãi xông về phía địch, Dương Phàm hận tới cắn răng, không có cách nào đành phải tiếp tục xông về phía trước.

- Ồ.

Gió tuyết trước cửa động lay động, tên bắn trên không, những tiếng rít gào vang lên, lúc này đột nhiên lại kêu lên một tiếng, thanh âm to gấp trăm lần, thanh âm đó lại vô cùng quái dị mà sắc bén, Từ Lang Tướng nghe vậy liền ghìm cương lại, kinh ngạc nói:

- Tên kêu?

(Tên kêu: một loại tên khi bắn ra có phát ra tiếng kêu)

Tên kêu bắt đầu từ cuối thời Tần đầu Hán. Lúc đó, Mặc Đốn làm thái tử Hung Nô, nhưng cha và người phụ nữ mình yêu lại sinh ra con trai, liền phế bỏ ông ta đi, đưa ông ta tới nước Nguyệt Thị làm con tin, Mặc Đốn vừa mới tới Nguyệt thị, cha ông ta liền phát động tiến công Nguyệt thị, mượn tay Nguyệt thị giết chết đứa con mình.

May mà Mặc Đốn tỉnh táo, trộm con ngựa may mắn trốn được.Về sau Mặc Đốn nghiên cứu ra chim kêu, đầu mũi tên này được chế tạo bằng đồng chưa luyện, giữa xương sống có đường rãnh, đầu mũi tên có mặt cắt hình tròn, khi bắn ra sẽ phát ra âm thanh thê lương.

Sau đó, Mặc Đốn luyện binh, phàm là có tiếng tên kêu này, thủ hạ nhất định phải bắn tên, kẻ không theo thì trảm.

Mặc Đốn bắn giết con ngựa yêu quý, lại bắn chết ái thê, huấn luyện bọn thị vệ nghe theo tiếng tên kêu mà bắn, căn bản không suy nghĩ xem đối phương là ai, người cuối cùng mà tên kêu của ông ta bắn chính là cha của ông ta, cuối cùng ông ta làm Thiền vu của Hung Nô.

Về sau, tên kêu biến thành một loại tên đặc thù trong quân, nó vừa có thể cảnh cáo, vừa có thể nhiếp địch, còn có thể chỉ thị mục tiêu cho vạn mã thiên quân, truyền đạt hiệu quả quân lệnh.

Từ Lang Tướng lần này là mang theo thân binh đi săn, cách Phi Hổ Khẩu khoảng hơn mười dặm, không thể là tên kêu của hắn phóng ra, vậy tên kêu này từ đâu mà đến?

Chỉ là vào lúc đang suy nghĩ, hắn liền phát giác có chuyện không ổn.

Trong cốc, lại lao ra hơn mười tên kỵ binh Đột Quyết, ai cũng giương tên, tên bay như mưa, vả lại cứ bắn liên tục, mũi này vừa đi mũi sau lại đến, tuy chỉ có hơn chục kỵ binh, nhưng vì tên bay như mưa, lại dường như có tới mấy trăm người: mưa tên đó trong khoảng khắc đã bao vây quân Đường trong thung lũng.

Đặc biệt là tên kêu vừa rồi phỏng chừng là số cung vừa sử dụng ít nhất là cung lực hai thạch, một mũi tên bay tới trúng vào giữa ngực một gã quân sĩ của quân Đường, tiếng kêu to đột nhiên dừng lại, số mũi tên nhọn kia bay xuyên qua áo giáp cua quân Đường, cho tới khi tiễn vũ xuyên qua ngực về tới phía lưng.

- Đang.

Dương Phàm liên tục đập bay các mũi tên đang bay tới, lại một phát né tránh được mũi tên bay qua ngực, vẹo sang phía Thiên Ái Nô, thấy nàng không sao, mới hét to với Từ Lang Tướng:

- Từ Lang Tướng còn không mau đi! Nếu không muốn năm ngàn tướng sĩ ở Phi Hổ Khẩu bỏ mạng ở đây, quân coi giữ ở Minh Uy Thú cũng sẽ vì thế mà thất thủ, Lương Châu nếu vì thế mà bị công hãm, ông chết trăm lần cũng không đủ.

Từ Lang Tướng bị một câu kích thích của hắn, mắt lại thấy binh lính Đột Quyết ngoài cửa cốc đông như kiến cuồn cuộn không dứt, đại đội nhân mã của họ nhanh chóng bị ép, cũng may mà trong cốc hẹp hòi, thiên quân vạn mã không bài bố được, nếu không lúc này sớm đã bị trào ra như thủy triều rồi, chỉ hận mà thúc ngựa, hét lớn:

- Chúng ta rút lui.

Lúc này đoàn quân dũng mãnh tràn ra từ trong cốc đã nhìn thấy họ, càng chú ý tới Từ Lang Tướng, bởi vì thiết giáp trên người hắn kia rất là bắt mắt.

Lúc này cho dù là tộc dân du mục hay là quân đội Trung Nguyên đều ít có trọng trang kỵ binh, bởi vì lúc đó loại ngựa chủ yếu là ngựa mông cổ ở phương bắc, mà ngựa Mông Cổ lại rất thấp bé, nếu là cưỡi ngựa mang theo trọng trang kỵ binh, tính cơ động sẽ kìm hãm rất nghiêm trọng uy lực của nó. Trọng trang kỵ binh triều Tùy đã bị quân nông dân khinh trang trường mâu và khinh kỵ binh đánh cho hoa rơi nước chảy.

Cho nên trong quân thời Đường tuy rằng tỷ lệ mặc áo giáp rất cao, lại ít có ai có thiết giáp như của Từ Lang Tướng đang mặc trên người, thiết giáp đó không những kiểu dáng uy vũ, có ánh sáng loáng, dường như một tấm gương, dưới ánh mặt trời chói chang ngày hôm nay, quả thực chính là một mục tiêu sống.

Người Đột Quyết kia lao ra khỏi cửa núi, nhìn thấy có quân Đường ở bên ngoài, lại thấy quân Đường không đông, trong đó còn có một vị rõ ràng là Tướng quân, tuy không hiểu tại sao bọn họ lại có ít người xuất hiện ở đây như vậy, lại biết cơ hội khó có được, cho nên Đại tướng Đột Quyết lấy racung hai thạch lập tức cài tên vào dây cung, nhắm ngay vào Từ Lang Tướng.

- Ồ.

Lần này hóa ra không phải là tên kêu, nhưng là tên vừa mạnh lại vừa nhanh, còn phát ra tiếng kêu thê lương, Dương Phàm chỉ cảm thấy màng tai sắp vỡ, một cây Lang nha tiễn đã thẳng tiến tới phía sau lưng Từ Lang Tướng vừa đang định quay đầu, Dương Phàm gần như không cần nghĩ ngợi, lập tức một đao chém tới.

Tiễn kia tới quá nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, hắn dựa vào cảm giác mà chém một đao xuống.

Đao nhanh như chớp, khó khăn lắm mới đón được cái bóng tên kia, tên bị đập bay, tốc độ và sức của tên này thực sự là vô cùng đáng sợ, khiến cánh tay Dương Phàm đau nhức, nhưng hắn không hề bận tâm, bởi vì tiễn bay hàng loạt, vì người này phát liên tiếp, lại là một lần ba tiễn, nhưng lại đồng thời phóng về phía ba người là hắn, Từ Lang Tướng và Thiên Ái Nô.

Ba mũi tên cùng tới, chưa kịp nhìn, hai chân Dương Phàm đá vào bụng ngựa, thân hình nghiêng ra, tránh khỏi mũi tên bắn về phía mình, vung đao bổ về phía trước mũi tên đang bắn tới Thiên Ái Nô, Thiên Ái Nô vừa quay thân, né không kịp, tay cầm kiếm cũng không nghĩ ngợi gì lật tay kéo ra, “ keng” một tiếng, tiếng kiếm gãy đôi, tên thoáng đổi phương hướng, bắn lại mặt nàng.

Thiên Ái Nô sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, gần như cùng lúc đó, một ánh đao đánh xuống trước mặt nàng, chém rụng mũi tên kia, lúc này Dương Phàm muốn cứu Từ Lang Tướng cũng không kịp nữa rồi, Từ Lang Tướng vừa mới quay đầu ngựa, Dương Phàm liền thay hắn đánh bay một đầu tên mà ông ta cũng không nhìn thấy.

Con người Từ Lang Tướng tuy thô lỗ, nhưng lại rất quan tâm tới thuộc hạ, không chịu một mình chạy trốn, ông ta quay đầu ngựa, sống lưng theo bản năng cúi xuống, vừa định hô các thuộc hạ cùng rút lui, một mũi tên liền từ phía sau bay giới “ phù” một tiếng xuyên qua khe hở miếng hộ tâm cắm vào phía sau lưng ông ta.

Từ Lang Tướng kêu “a” lên một tiếng, bị mũi tên kia làm bổ nhào về phía trước, Dương Phàm hoảng hốt, thúc ngựa đi tới, kéo dây cương ngựa của ông ta, hét lớn:

- Ta dẫn ông đi.

Nói xong liền thúc ngựa rời đi.Thiên Ái Nô chỉ để ý tới bảo vệ hai bên tả hữu của hắn, đi theo hắn không ngừng nghỉ, ba người ba ngựa liền chạy trối chết.

Từ Lang Tướng tuy không phải một vị tướng túc trí đa mưu, nhưng ông ta cũng lâm chiến dám đấu, thương cảm sĩ tốt, rất được quân lính ở Phi Hổ Khẩu kính yêu, uy vọng trong quân rất cao, những tân binh kia lại là tâm phúc của ông ta, thấy tướng quân trúng tên, những tân binh này đều đỏ mắt, căn bản không một ai đồng ý rút lui, đều xông lên, giành lấy cơ hội chạy thoát cho Từ Lang Tướng.

Cửa cốc vật lộn vô cùng gay cấn, viện quân Đột Quyết vẫn liên miên như trước, sau thời gian một nén nhang, người cuối cùng tử thủ ở cửa cốc của quân Đường cũng mang theo vết thương đầy mình và ngã xuống, tuyết trắng đã phủ kín cửa cốc, rất nhiều chỗ đỏ sẫm một màu máu đỏ.

Đại tướng Đột Quyết kia tay cầm cây cung hai thạch thúc ngựa chậm rãi đi từ trong đống thi thể, ánh mắt nhìn một lượt các thi thể trên mặt đất, nhìn về ba bóng đen đang xa dần, lạnh lùng cười, dặn dò nói:

- Mau chóng thông báo cho Đại Diệp Hộ, có thể tăng tốc mới được.

Một tay y ghì cương, một tay cầm bộthiết cung chỉ về phía trước, đầy khí phách nói:

- Bữa trưa hôm nay, chúng ta ăn ở Phi Hổ Khẩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK